Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisung nhíu mày, trước đây vì cái gì lại yêu đương với hạng người này, bây giờ còn tin lời người này thì thật ngu xuẩn.

Jisung giận dữ.
"Anh có tay có chân, muốn có tiền sao không tự mình kiếm, giờ xin tiền một người không thân không thích với anh, anh không thấy mất mặt sao?"
"Mất mặt và những thứ tương tự anh đều không để tâm. Nhanh, nhanh đưa anh tiền, xin em."
Jisung đưa tay muốn đẩy gã ra, ai ngờ gã đưa tay đè cậu vào tường, bắt đầu lục soát túi quần cậu. Cậu bị gã làm cho đau, la lên.
"Làm ơn, cứu tôi với!."
Vừa la lên, chợt nghe tiếng gào thảm, sức mạnh đè trên người yếu đi, cậu xoay người thấy anh mặc đồ ở nhà đang đứng trước mặt, tay của anh đấm vào mặt của Seo Changbin.
Bị đánh liên tục vào người, hắn như kẻ điên, dữ tợn đấm lại vào người Minho, trên mặt anh bị đấm một cái, Jisung kinh hãi.
"Học trưởng."
Minho không tỏ ra yếu kém, liên tục đánh gã ta, cúi cùng đánh gục gã, quay đầu nói với cậu.
"Jisung, gọi cảnh sát."
Tên kia bị đánh gục xuống lập tức la lên.
"Đừng, có gì nói đừng gọi cảnh sát."
"Trên đường cướp giật, nhân chứng vật chứng đều có, anh còn gì để nói."
Seo Changbin khóe miệng còn vương tơ máu, nhếch môi cười cười.
"Con mắt nào của anh thấy tôi cướp?"
Sau đó đứng lên, thân thể lung lay, chỉ vào Jisung nói.
"Nói cho anh biết, tôi là bạn trai của cậu ta."
Minho trừng hắn.
"Cậu nói lung tung gì vậy?!"
"Không tin anh tự mình hỏi cậu ta."
Minho nhìn về phía Jisung, cậu ngây người, không nói nên lời. Cậu không hy vọng học trưởng biết cậu là đồng tính luyến ái, cả đời cũng không muốn anh ấy biết, anh ấy sẽ xa lánh cậu. Trong đầu cậu bây giờ là một đống hỗn loạn.
"Không cần phải hỏi."
Anh bề ngoài tương đối trấn định, sắc mặt anh nghiêm túc.
"Lời nói của anh một chút cũng không đáng tin, giả làm bạn trai của em ấy, lời nói dối hết sức miễn cưỡng."
"Anh.."
Jaebum giơ tay nắm lấy tay Jisung.
"Tôi cùng em ấy ở cùng một chỗ bốn tháng, ăn cùng, ngủ cùng, trên người em ấy có gì tôi đều biết, còn anh, biết sao?"
Changbin câm nín. Minho nói tiếp.
"Không biết đúng không, còn dám nói mình là bạn trai em ấy?"
Cậu vai kề vai với anh, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao hơn mình gần một cái đầu, ngực có một loại cảm giác không rõ ràng. Giống như là người mình thầm mến bao lâu cũng có cảm giác giống mình, nhưng lại không phải, bởi vì cậu biết được đây chỉ là diễn trò mà thôi.
Changbin bị thương nặng, là bộ dạng như bị vứt đi.
"Vậy thì sao, cho là anh là bạn trai của cậu ta, cũng bị là một người đàn bà* dâm đãng tôi vứt đi. Anh có biết cậu ta trong giới võng phối tên là Thỏ trắng ngốc sao, anh có biết cậu ta phối qua kịch truyền thanh nào sao, anh có biết trước đây tôi với cậu ta ân ái thế nào sao?"
Nhìn sắc mặt Minho biến xanh, gã càng cao giọng.
"Không biết đúng không, xem ra, cậu ta chưa nói với anh là cậu ta đến thành phố này là vì tôi."
Anh trong lòng tức giận, trên mặt vẫn trấn định.
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi nghĩ cần phải báo cảnh sát, bởi vì anh đã nói cho tôi biết, anh không chỉ cướp giật, còn phạm tội lừa gạt, xã hội này tuyệt đối không thể chứa chấp một tên sâu mọt lừa đảo như anh."
Nói xong, Minho lấy điện thoại ra gọi điện cho cảnh sát, hắn muốn chạy, nhưng chân bị thương, không chạy nổi, vừa cất bước chạy liền ngã nhào xuống đất.
Gọi điện xong, mười phút sau cảnh sát chạy tới.
Minho nói rõ tình huống với cảnh sát, cảnh sát yêu cầu hai người bọn họ trở về hỗ trợ điều tra.
Ở đồn cảnh sát, Changbin phát nghiện, cảnh sát mất rất lớn công sức chế trụ gã. Sau khi trình bày hỗ trợ điều tra, xác định Changbin lừa đảo cướp đoạt, còn hít thuốc phiện.
Cảnh sát từng bước suy đoán, phạm nhân là bởi vì nghiện ngập, nên tiến hành lừa đảo cướp bóc.
Jisung chỉ cảm thấy đây là sấm sét giữa trời quang, thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Gần sáng trên đường trở về nhà, cậu tâm tình rất kém, dọc đường chủ động mở miệng nói chuyện thật nhiều, anh cũng nhất nhất trả lời cậu.
Về đến nhà, anh vỗ nhẹ vai cậu.
"Đi tắm trước đi."
"Nae."
Jisung đi vào phòng lấy đồ đi tắm. Tắm ra, Jisung đem mình nhốt vào phòng, khoảng hơn mười phút, Minho gõ cửa phòng.
"Jisung, mở cửa đi."
Jisung đứng dậy ra mở cửa, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào. Minho thấy hai mắt của cậu đỏ.
"Hôm nay em trải qua kinh hãi, ngủ chung với anh đi."
Jisung lắc đầu, thấp giọng nói.
"Không cần đâu."
"Anh qua đây ngủ chung với em ..."
Cậu đột nhiên mở miệng ngắt lời anh.
"Học trưởng."
"Sao?"
Jisung trầm mặt nửa ngày, thanh âm rất thấp cúi đầu nói.
"Lời Changbin nói đều là sự thật."
"Chuyện thế nào?" Anh ôn nhu hỏi.
"Hắn ta trước đây đúng là bạn trai của em, quen biết trên võng phối."
"Anh biết."
Ngay lúc Changbin nhắc đến võng phối, anh liền tin.
"Cho nên, bây giờ em rất hối hận?"
"Nae." Jisung cúi đầu.
"Mọi chuyện qua rồi, gã ta sẽ không quay lại quấy rầy em."
"Nae."
Anh khoát vai cậu.
"Bây giờ em nên vui vẻ."
Cậu sắp chui đầu vào cổ áo.
"Thế nhưng..."
"?"
"Thế nhưng, em là đồng tính, học trưởng không cảm thấy ..." Muốn nói lại thôi.
"Cảm thấy gì?"
Jisung len lén giương mắt nhìn anh, Minho nhìn dáng vẻ của cậu cười cười.
"Em sợ anh kỳ thị?"
Jisung gật đầu.
"Sao thế được."
Minho nhẹ giọng cười.
"Một người dù cho không ưa thế giới này, cũng tuyệt đối không kỳ thị đồng loại của mình."
Jisung có cảm giác không biết mình có nghe lầm không, hay là cậu lý giải sai. Nếu như là đồng loại thì cùng là con người hay cùng là?
"Ý học trưởng là?"
Minho thản nhiên.
"Hỏi hay, anh với em giống nhau, đều thích đàn ông."
Như sét đánh ngang tai, cậu run lên, trên mặt khiếp sợ. Thế nhưng anh không giống như là cố an ủi cậu.
Hai người trầm mặc chốc lát, anh cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.
"Jisung, anh hỏi em, quen biết suốt 4 năm, em có hay không từng, hay là hiện tại, từng có cảm giác đối với anh?"
Cậu kinh ngạc nhìn anh, quên mở miệng, tim đập mạnh đến nổi ngay cả chính bản thân cũng nghe rõ.
Minho mím môi.
"Không có cũng không sao, anh chỉ tùy tiện hỏi." Thế nhưng rõ ràng giọng nói đã có chút mất mát.
Jisung cúi đầu, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, phải mở miệng nói thế nào, thầm mến nhiều năm như vậy, cậu đã quen đem tình cảm chôn giấu trong lòng, bắt cậu nói, cậu không biết nói thế nào cho phải.
Minho vỗ vai cậu.
"Đã khuya, em đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
Xoay người rời đi, cánh tay bị người phía sau cầm lấy.

"Học trưởng!"
Anh xoay người, thấy mặt cậu đỏ lên, còn có nước mắt chực rơi.
"Gì?"
"Em..."
Jisung cảm giác tim muốn rơi ra ngoài.
"Em, kỳ thực, từ năm nhất đại học, em đã rất thích anh."
Anh mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng. Cậu vừa mở miệng liền không thu lại được.
"Học trưởng tốt như vậy, bất tri bất giác đã thích, nhưng anh lại không để ý đến em, em vẫn giấu ở trong lòng."
Anh yên lặng nửa ngày, cậu ngẩng đầu nhìn, không đợi cậu kịp phản ứng, liền thấy lồng ngực của người phía trước đập vào mắt, cậu bị anh ôm chặt vào lòng.
"Là thật?"
"Là thật."
Chuyện cũ quá nhiều, nói một ngày một đêm cũng không hết. Anh và cậu nằm trên giường, dựa sát vào nhau nói lên tiếng lòng năm đó.
Minho nói.
"Anh năm nhất đại học làm người dẫn chương trình hợp tác cùng một nữ sinh. Sau đó, gặp gỡ em, theo bản năng muốn tới gần, tìm mọi cớ để gần em, càng lún càng sâu, lúc phát hiện đã không thể thoát ra được."
Jisung trong lòng nhảy lên một cái, nghe học trưởng mình thầm mến nói về năm đó, vừa mừng vừa sợ.
Jisung cắn môi muốn cười, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
"Thế nhưng, không phải khi đó anh đang có bạn gái sao?"
"Ai?"
"Jiyeon." Jiyeon chính là hoa khôi hệ tài chính và kinh tế truyền thông.
"Jiyeon là em họ anh."
"Hả?"
Minho cười như không cười.
"Em ấy dáng người đẹp, người theo đuổi nhiều, em ấy sợ phiền, liền kéo thằng anh họ là anh đây làm bình phong."
Minho gõ đầu cậu một cái.
"Ngốc, nếu như anh và em ấy hẹn hò trai gái, sao có thể luôn đi cùng em được."
Cậu suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.
"Em có biết vì sao năm thứ 4 đại học anh đi thực tập, mỗi lần ban học tập tụ hội anh đều đi không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì anh muốn mượn cớ để gặp một người. Sau đó, anh khi tốt nghiệp rồi, em rất ít khi liên lạc với anh, anh nghĩ là em đã quên anh rồi."
Thẳng đến một ngày bất ngờ nhận được cuộc gọi của cậu, mặc dù là đang ở hôn lễ làm việc, anh cũng lái xe đi đón.
Jisung thấp giọng khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn ra. Minho phát hiện.
"Sao lại khóc?"
Jisung vừa khóc vừa nói.
"Học trưởng, em có chút sợ, nếu như ngày mai tỉnh dậy, tất cả đều là mơ thì em biết làm sao bây giờ."
Bởi vì đột nhiên mọi chuyện trở nên thật tốt, học trưởng thầm mến nhiều năm, người mà cậu luôn luôn đứng từ xa để ngắm, cũng thích cậu.
"Đồ ngốc, là thật, anh chứng minh cho em xem."
Nếu như chứng minh là một cái hôn, trước tiên hạ môi xuống mi tâm của cậu, sau đó đưa môi di chuyển xuống môi cau, cậu cứ như một đứa trẻ con, hai tay nắm chặt lấy áo của anh.
Hôn xong, anh ôm chặt lấy cậu, thở dài một hơi.
"Thật tốt, thật tốt là em không chạy đi theo người khác."
"Suýt nữa đã đi rồi."
"Cho nên, anh cảm thấy thật may mắn người mà hẹn hò là một tên tội phạm lừa đảo."
Một đêm này mở rộng lòng nói chuyện, khiến cho quan hệ hai người cuối cùng cũng trở thành một mối tình khắc cốt ghi tâm, hai người họ đều biết họ đến với nhau thật không dễ dàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời ấm áp đầu mùa chiếu xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh biếc, chiếu vào chiếc giường màu trắng, cũng chiếu vào hai con người đang tựa sát vào nhau, hơi thở hòa vào nhau.
Ăn ý như hẹn trước, hai người đồng thời mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Jisung trợn tròn mắt nhìn người phía trước đang rất gần mình, Minho khẽ hôn nhẹ vào mắt của cậu.
"Chào buổi sáng."
Jisung đưa tay sờ vào mắt, cười nhợt nhạt.
"Học trưởng, chào buổi sáng."
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chứng tỏ hết thảy đều không phải là mơ.
"Muốn ăn sáng cái gì, anh làm cho em."
"Em muốn ăn đường." Không hề nghĩ ngợi liền đáp.
Minho ngẩn người, khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, nhìn vào mắt cậu.
"Đường, ăn có ngon không?"
Jisung giương mặt nhìn anh cười.
"Ngọt."
Mấy tháng sau đó, công ty nhận chủ trì hôn lễ ở vùng khác, anh xui xẻo phải rời đi một tuần.
Trong mấy ngày nay, thức ăn để trong tủ lạnh đều vô ích, cậu liên tục cả tuần ăn thức ăn nhanh. Buổi tối, lên YY pia kịch với Sữa dâu ngọt ngào, đóng bụng đến mức không chịu được liền đi ra phòng khách kiếm trái cây ăn, vừa mở tủ lạnh mới biết được trong tủ lạnh không có gì để ăn.
Điện thoại vang lên, Jisung nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Đang làm gì vậy?"
Nghe được tiếng của học trưởng, tâm tình nhất thời tốt lên.
"Em đang pia kịch."
"Cùng Sữa dâu?"
"Nae."
Bên đầu dây bên kia thở dài một hơi.
"Làm sao bây giờ?"
Cậu không hiểu gì cả.
"Học trưởng làm sao vậy?"
"Anh đột nhiên phát hiện ra mình rất hẹp hòi."
"Như thế nào lại vậy, học trưởng rất hào phóng mà."
"Anh trước cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà gần đây, động chút là ăn dấm làm cho anh có cảm giác mình một chút cũng không hào phóng."
"Hả? Ăn cái gì."
"Ăn bánh Sữa dâu."
"Có loại bánh này sao?" Cậu chỉ mới gặp qua bánh dâu và sữa dâu còn bánh sữa dâu cậu thực sự chưa thấy bao giờ.
Tiểu thụ nhà mình cứ ngây ngô như thế, anh tuy rằng rất thích, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ rất đau đầu khi cậu trì độn thế này.
"Được rồi, có thể hai ngày nữa anh sẽ trở về."
"Nae."
Jisung gật đầu, học trưởng trở về thì sẽ có thức ăn ngon.
"Học trưởng."
"Ừ?"
"Em đói bụng."
Người bên kia xấu xa cười.
"Đói chỗ nào, đói bụng hay là chỗ khác?"
Tiểu thụ ngốc manh rốt cuộc phản ứng kịp.
"Yên tâm, em nói đói bụng cho tới bây giờ chỉ có thể là bụng đói."
"Vậy thì đi kiếm gì ăn đi."
"Tủ lạnh không có gì để ăn."
"Trong ngăn tủ hình như còn có kẹo que."
"Thực sự có?" cậu hai mắt tỏa sáng.
"Ừ, ăn xong buổi tối nhớ đáng răng kỹ rồi hẵng ngủ."
"Dạ, em biết rồi."
"Ngủ ngon."
----------------------------------
THE END
Hơ hơ cuối cũng hết truyện rồi. Mình sẽ trở lại sớm thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro