Không lỡ chính là không lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn nó, nụ cười Yoongi chợt hiện ra trên môi, hắn nhìn nó trìu mến, đâu hay nỗi bối rối trong nó. Nhưng nụ cười ấy...cảm giác thân thuộc ngày xưa chợt từ đâu trờ về.Nó chết lặng nhìn Yoongi , chợt nhớ thương nhưng sao hận đến xót xa trong trái tim. Hắn bước đến, có vẻ vui mừng... nắm lấy tay cậu.

"Hoseok ! Tớ.... "

Nó như chợt tỉnh, giằng tay mình ra khỏi tay hắn, gần như thét lên :

"Cậu đến đây làm gì chứ !. Tôi... ghét cậu lắm. Đi ! Đi mau ! Tôi cả đời cũng không muốn gặp cậu nữa... "

Bao nhiêu uất ức bấy lâu như nổ ra trong long nó , nó gào lên, không còn biết mình đang nói gì nữa, nó không nhận mình vừa gào lên vừa khóc ướt nhòe đôi mắt . Nó cũng không thấy được đôi mắt Yoongi khi đó, bởi, màn mưa oán hận.

Hoseok vụt chạy vào nhà, không nghoảnh lại lần nào nữa. Tại sao chứ ? Tại sao tất cả cứ đùa cợt với nó như vậy chứ. Nó hận Yoongi đã bỏ rơi nó. Dù cậu có đối xử với nó lạnh lùng ra sao, nó cũng sẽ chấp nhận nhưng cậu đã bỏ rơi nó, chà đạp tình cảm của nó. Mặc kệ bao lần nó mặt dày níu kéo, nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ nó mà đi, vậy thì hôm nay cậu xuất hiện trước mặt nó làm gì nữa chứ. Nó không cần.

Mặc nước mắt nhạt nhòa, Hoseok lấy điện thoại. "Cậu đừng bao giờ làm thế nữa, tớ ghét cậu ta ". Nó gửi Namjoon .Nó biết, chuyện của mình, Namjoon đã biết tất cả nhưng từ bao giờ, thực sự nó cũng không muốn nghĩ nữa. Nó vùi mặt xuống gối, chẳng biết nước mắt mình có rơi nữa hay không, nhưng sao thấy đau nhói ở ngực...

Ngoài trời, gió vẫn thổi, những giọt mưa đã rơi xuống, rả ríc suốt đêm đó. Hoseok lặng lẽ khóc đau đớn trong tiếng lộp bộp mưa rơi, tiếng xào xạc cây lá và cả tiếng lòng mình thổn thức những thương nhớ. Dù thương lắm nhưng cũng đã dở dang rồi, nó thực sự không thể tổn thương thêm một lần nào nữa, nó đã đau quá rồi, chẳng còn chút niềm tin nào nữa đâu.

...Đêm ấy mưa rơi thật nhiều, ở một góc thành phố, có cậu trai trẻ bước đi từng bước nặng trĩu dưới cơn mưa. Mưa xối cả. Mưa trút xuống như giận dữ. Cậu vừa để mất đi người mình thương nhất và cậu biết người ấy cũng đã từng rất thương cậu.

Âm thầm...trong cơn mưa ấy, có hai trái tim chân thành đang khóc vì nhau....

***

Hôm sau đó, Hoseok không khóc nữa, nhưng cũng chẳng buồn nói cười nữa. Như một chiếc bóng lặng lẽ, nặng trĩu một thứ cảm giác gì đó. Tâm trí nó trống rỗng, hụt hẫng, nó không còn biết mình đã làm gì nữa. Cả một ngày lòng nó nặng trĩu một nỗi buồn đến day dứt.

Đêm về, nó một mình nhìn lên bầu trời kia đau xót. Có phải chính nó, từ đầu đến cuối đã tự đánh mất đi người mình thương không ? Trên tay, cầm chiếc hộp năm nào Yoongi đã trả lại cho mình , nó đau đớn nhớ đôi mắt Yoongi cười hồn nhiên khi cậu nhìn thấy chú khỉ con bé nhỏ. Đã ba năm nay, nó chưa một lần mở ra. Và hôm nay cũng vậy, cầm trên tay, nó cũng không hề có ý định đó, tất cả chỉ là vô nghĩa mà thôi. Tất cả những đau đớn, buồn tủi đó, hắn có biết được không ? Một giọt nước mắt muộn màng nữa lại rơi.

....Điện thoại chợt rung lên.

Là Namjoon.

Lau vội giọt nước mắt trên má, cậu bắt máy :

"Tớ nghe đây... "

"Hoseok , tớ xin lỗi vì đã nói dối cậu hôm qua nhưng... có những chuyện trước mắt mình nhưng chưa chắc là sự thật đâu. Cậu nhất định phải đến bệnh viện ngay bây giờ...Yoongi, cậu ấy cần cậu.... " Namjoon nói gấp gáp, giọng như nghẹn lại.

Hoseok như choàng tỉnh cơn đau thương, nó chợt thấy mình vô thức hốt hoảng :

"Ở... bệnh viện nào ? Cậu ấy làm sao...Chờ tớ! Tớ đến ngay đây! .".

Hoseok lao đi trong vô thức. Nó không ý thức được gì nữa, nó vội vã đến đánh rơi cả nỗi đau và oán trách đằng sau lúc nào không hay. Nó chỉ biết một điều là nó muốn nhìn thấy hắn, ngay lập tức. Chợt nhận ra, nó chẳng hề ghét Yoongi, vì nó biết nó xót xa biết bao nhiêu khi biết hắn ta gặp chuyện, nó trách mình đã không thể ở bên cạnh cậu lúc hắn đau thế này.

Hoseok bước nhanh vào căn phòng bệnh, nơi đó... có người nó thương .

Nó đau đớn đến tê dại khi nhìn thấy người mình hận bấy lâu nay giờ nằm im lìm đằng kia, người mình thương đến đau đớn giờ đang nhắm nghiền mắt không nói cười, hoạt bát vui vẻ nữa.

"Đừng lo, cậu ấy chỉ bị quẹt xe, rồi sốt từ đêm qua tới giờ thôi... " Namjoon thấy Hoseok ngây người đứng trước cửa liền đứng dậy, kéo nó vào, nói vội. Namjoon trông thật xơ xác, đôi mắt anh mệt mỏi lắm nhưng vẫn cố nở nụ cười an ủi nó, vì anh hiểu nó bây giờ nghĩ gì.

Hoseok đến bên giường bệnh, ngồi xuống bên Yoongi. Đôi mắt nó hoang mang, có gì đó sợ hãi khi nó nhìn thấy Yoongi ra nông nỗi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro