Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba năm làm bạn với nhau, cùng nói biết bao là chuyện vui buồn, nhưng anh chưa một lần nhắc đến hắn dù cậu  biết rằng anh biết cậu và hắn từng là bạn thân, dù nó biết cậu vẫn hay nhắn tin nói chuyện với hắn . Cậu cũng không một lần hỏi, vì cậu biết mình sẽ đau lắm khi nhắc đến hắn . Những khi có ai đó vô tình nói đến người đó , cậu cũng tránh đi, bắt mình không được nghe tên hắn , nếu không thì nó chọn cách chịu đựng nghe kể về một cậu bạn học giỏi xa lạ nào đó. Cảm giác đó, ai hiểu được ?

Thời gian ròng rã ba năm, là bấy nhiêu lâu cậu  bắt mình phải cười với tất cả, cậu tưởng mình đã quên được  khi mỗi ngày  lại vô tư cười đùa, nghịch phá như một đứa trẻ bên NamJoon nhưng...vẫn là không thể.

Ngày thi xong kì thi quan trọng nhất đời mình, cậu lại chợt nhớ đến hắn , lại nhớ đến lời ước hẹn năm nào "Cậu học điều dưỡng đi, tớ sẽ làm bác sĩ. Tớ khám bệnh , cậu lấy thuốc...hi hi" và cậu  lại khóc, lần đầu tiên từ ngày hắn rời xa cậu . Rồi hôm nay, một lần nữa, tất cả những đau đớn, buồn tủi chỉ như ngày hôm qua khi anh lại bất ngờ nhắc đến cái tên ấy . Cái tên ấy, cậu đã cố vùi sâu, trốn tránh nhưng cuối cùng cũng một lần nữa lại làm trái tim cậu xót xa. Cái tên ấy đã len vào tình bạn ngây ngô tiếng cười của anh và cậu , vào cái thế giới vui vẻ của cậu từ bao giờ ?

Giây phút NamJoon chạm vào quá khứ của cậu , bao nhiêu kỉ niệm, tiếng nói, nụ cười cả những lời hứa hẹn ngày xưa cứ ùa về trong tâm trí cậu . Tất cả dường như giờ trờ thành cảm giác tội lỗi, một cái nuối tiếc, thương đến xót và có lẽ là một chút nữa oán hận. Về một người đã bỏ rơi cậu lâu rồi...

----------

 Lưu ý nhỏ : * cậu và nó đều là HoSeok nha * 

---------

Đau xót, day dứt, nó khóc vì tình bạn đẹp đẽ đã lỡ lớn lên âm thầm, vì những kỉ niệm xưa chẳng có ai nhớ nữa. Cậu  biết mình vẫn thương người ta quá nhiều dù biết người ta có đoái hoài tới nó đâu, đã ba năm rồi. Nó hận mình quá ngốc nghếch vẫn còn thương nhớ ai hoài, nó hận người đã vô tâm bỏ rơi nó dù nó đã làm tất cả những gì cậu muốn. Nước mắt cứ rơi, thì ra bấy lâu trốn tránh, nó vẫn không thể nào trốn được nỗi đau, tủi nhục của kẻ bị bỏ rơi, bị coi thường đến tột độ.

Nước mắt nó  đêm nay cứ rơi hoài, nó khóc như để thay cho những tháng ngày chôn giấu trước kia. Đau đớn lắm khi nó nghĩ đến YoonGi của ngày xưa và ánh mắt lạnh lùng của hắn ngày cuối cùng của tình bạn cũng là chút tình cảm đầu đời phong phanh kia.

Cậu nghe tiếng gió ngoài trời thổi từng cơn lạnh buốt. Vậy là mùa hè lại về, cơn mưa hạ đầu tiên đã về lất phất những hạt li ti bên của sổ. Cậu thờ thẫn nhìn mưa rơi, cậu đã mệt mỏi quá rồi, nước mắt cũng đã cạn rồi nhưng...tình cảm đó có cạn chưa ?

Đau...

Một nỗi đau âm ỉ về một mối tình đầu chưa một lần chớm nở...

                                                                     ****

....Chiếc điện thoại chợt rung sáng màn hình, điệu nhạc quen thuộc vang lên.

Là NamJoon , cậu bấm nghe, nhưng im lặng, nó thật sự chẳng muốn nói gì nữa. Nó đã mệt lắm rồi.

"HoSeok .Tớ xin lỗi có lẽ là...đột ngột quá nhưng..." 

Bên đầu dây, anh ngập ngừng. Cả  NamJoon và nó điều biết, từ lúc sáng đi về cùng nhau, từ khi anh nhắc đến YoonGi thì đã có chút gì đó bị thay đổi rồi – trong tình bạn ngỡ là ngây thơ, chỉ toàn là những tiếng cười của hai đứa.

"Có chuyện gì vậy...cậu cứ nói đi.... "

"Bây giờ cậu có thể ra trước cổng nhà cậu được không ? "

Nhìn ngoài trời đã sắp mưa, cậu không biết anh định làm gì nữa.

"Ừ, tớ xuống ngay."

Ngoài trời tối nay mưa rả ríc, gió thổi từng cơn lành lạnh lần đầu tiên sau những đêm dài oi bức. Chẳng hiểu NamJoon có chuyện gì hẹn nó ra khi trời sắp đổ mưa thế này. Nó biết mắt mình đã sưng lên vì khóc nhưng vẫn phải ra với NamJoon , không thể để anh đợi giữa trời giông gió thế này được.

Cậu cố lau nước mắt, không muốn để cậu bạn thân  nhìn thấy mình như một con mèo ướt được. Nó mở cánh cổng ra, đưa mắt tìm cậu. Nhưng...nó  gần như choáng ngợp, không thể tin mắt mình.

Không phải...không phải là NamJoon .

Trước mặt nó...

Hình dáng của ai đó.... Người đó nhìn nó.

Trái tim bỗng nhói đau, nghèn nghẹn, nó ngây ra, không gian như đặc lại.

Khuôn mặt đó....

Ánh mắt đó..

Là YoonGi....

Hắn đang đứng trước mặt nó ư?

Không thể...là mơ chăng...Nó nhìn, chỉ biết trân trân, không nghĩ được gì. Vui. Buồn. Giận. Hay hận...

Chỉ thấy trái tim nó nhói đau...

Chỉ thấy khóe mắt cay cay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro