Nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thương hắn nhiều lắm, để hắn vui cậu chấp nhận làm tất cả. Vì hắn , cậu ngồi cả buổi chiều để giúp hắn giải hơn mười vòng Violympic Tiếng Anh, vì cậu biết hắn bận nhiều việc hơn cậu, cậu vui vì giúp được cậu bạn thân nhất của mình. Đến sinh nhật YoonGi, cậu lại bí mật chuẩn bị quà cho hắn , điều mà cậu  chưa từng làm với ai trước đó. Nhìn ánh mắt vui vẻ pha chút ngượng ngùng của hắn , cậu vui lắm. Cậu đã từng ước năm nào cũng được cùng hắn chúc mừng sinh nhật như vậy. Thương hắn, cậu sẵn sàng gạt sang một bên chuyện ngày mai mình có tiết kiểm tra mà ngồi trước màn hình máy tính, giúp hắn viết bài viết đầu tiên khi hai đứa đã không còn chung lớp, chung trường...

Tình cảm cậu  dành cho YoonGi, nó tin rằng cậu rất rõ nhưng nó cũng biết rằng lúc này chỉ nên là bạn không hơn không kém. Dù đôi lần hắn đối xử với cậu rất  bạc bẽo, vô tình làm cậu tủi thân lắm, ánh mắt bạn bè nhìn cậu đầy thương hại làm cậu đau lắm nhưng cậu vẫn cứ bất chấp tất cả chỉ để được ở bên hắn.

Rồi... sau tất cả, những điều ấy, cậu đâu ngờ có mình cậu trân trọng, những điều đẹp đẽ ấy đã không còn ai nhớ nữa, ngoài đứa ngốc là cậu .

Ngày YoonGi  xa cậu , đến một ngôi trường danh giá, cậu buồn lắm. Thuở ban đầu, tình bạn của cậu và hắn  còn là những cuộc điện thoại dài, những đêm nói chuyện cùng nhau, quan tâm nhau. Hạnh phúc lúc đó với cậu là được hắn nghĩ đến như một người bạn thân những khi hắn bệnh, hắn buồn. Tình bạn ấy với cậu quan trọng biết nhường nào , hắn không thể nào biết được. Cậu cố gắng trân trọng, nhưng rồi... hắn  cũng rời xa cậu . Gọi điện không được, nhắn tin chỉ có dòng chữ vô cảm "đã xem", khi trả lời thì hắn vô tình rằng hắn bận,  không biết gì hết.

Rồi sau đó, cậu nhận được món quà mà lúc chia tay cậu đã tặng hắn làm kỉ niệm, đúng như dòng tin nhắn mấy hôm trước cậu đã làm nó đau như cắt "tớ sẽ gửi trả cậu món quà đó". Chỉ vậy thôi nếu... ngày hôm ấy không phải là sinh nhật của cậu . Thấy có người đưa hộp quà cho cậu mừng sinh nhật sớm  , cả lớp nhốn nháo trầm trồ ngưỡng mộ, nhưng đâu ai hay, lòng cậu đau đến tê tái. Đôi mắt cậu lệ đã ngấn nhưng phải nuốt vào trong tim. Nói gì đây chứ ? Quà bạn tặng hay nói tặng quà cho người ta rồi bị trả lại. Cậu chỉ biết cúi mặt, cố kìm nén không để mình khóc. Tiếng trống tan trường vừa vang lên, cậu đã chạy thật nhanh ra ngoài kia, lao mình vào màn mưa, nước mắt chan hòa nhưng nào ai biết cậu khóc. Cầm hộp quà trên tay, cậu biết bên trong là chú khỉ nhỏ cậu  đã tặng hắn , là một chú khỉ mang nụ cười tinh nghịch như chính nụ cười của hắn . Đôi bàn tay nhỏ bé run run, cậu không dám mở, sẽ đau lắm, đau lắm... Cậu đã từng mong chú khỉ này sẽ ở bên hắn , cười với hắn mỗi khi hắn buồn, mỗi khi không có cậu  bên cạnh, vậy mà.... Rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì chứ ? cậu đau khóc trong cơn mưa. Cậu biết mình ngốc lắm.

Những ngày hắn bỗng nhiên cắt đứt mọi liên lạc với cậu , không thèm quan tâm cậu nữa, thậm chí trả lại món quà kỉ niệm của cậu , cậu đã khổ sở, day dứt đến tột cùng. Mười sáu năm, cậu  chưa từng vì ai mà đau đớn đến vậy. Bao nhiêu suy nghĩ cứ dày vò, day dứt rồi đơn độc, cậu như trơ trọi trước tất cả vì mất . Hắn đi rồi, chẳng còn ai hiểu cậu , ở bên cậu , quan tâm  những gì cậu thực sự cần nữa. Từng bài hát cậu thích, bộ phim mà cậu xem, quyển vở, cây bút đều mang hình bóng của hắn. YoonGi đã thật sự quá quan trọng với cậu, hình bóng hắn ở khắp mọi nơi trong cuộc đời cậu. Tất cả thật sự quá đơn độc, quá khó với một cậu bé HoSeok lúc nào cũng thích nói, thích cười....

Còn gì nữa chứ? Còn lại gì sau những hi sinh, yêu thương? Nụ cười hồn nhiên, đôi mắt mơ mộng ngày xưa ai đã đó mang đến cho cậu vậy mà giờ người đi chỉ còn lại những đêm nước mắt ướt gối, những giấc mơ tuổi thơ đẹp đẽ hằng đêm cứ bao vây cậu. Thân nhau chi thắm thiết, quan tâm nhau quá nhiều, hiểu nhau quá rõ làm chi để rồi bỏ rơi nó chứ ? Đã ba năm rồi, kể từ khi hắn bỏ rơi cậu , vì ngôi trường danh giá kia mà thay đổi, cậu  vẫn không hề biết mình đã làm gì sai, đã làm hắn buồn điều gì.

YoonGi  rời xa, cậu như một cái bóng lặng lẽ, âm thầm trước tất cả. Vừa mới lên cấp ba, cái gì cũng mới, cũng lạ, cũng đầy áp lực. Thế giới đó không có hắn cũng không có ánh mắt thương hại của tụi bạn nữa, nơi đây cô độc lắm. Còn YoonGi, cậu biết hắn đang vui vẻ lắm, nơi ấy có bao nhiêu là thiên thần vui vẻ, đem lại cho cậu những nụ cười, những niềm vui. Cậu cứ tưởng mình sẽ chìm mãi vào cái cảm giác đánh mất niềm tin, mất tất cả, chìm sâu vào cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi. Nhưng thật may ở bên cậu đã có NamJoon .

Nhưng, có đôi khi, nớ chợt nghĩ... tình bạn này, phải chăng là một cái duyên mà YoonGi để lại cho cậu?

NamJoon là bạn trong câu lạc bộ bóng rổ của YoonGi. Trước khi gặp NamJoon ở cấp ba, đã có lần YoonGi  giới thiệu NamJoon với cậu , hai đứa cũng đã vài lần nhắn tin. Chỉ là không ngờ, trong lúc cậu dường như mất lòng tin với tất cả thì NamJoon lại giúp cậu đứng dậy. Cậu được anh quan tâm  nhiều lắm. Dù khi hắn rời bỏ cậu, cậu buồn đau lắm, nhưng trước mặt bạn bè, lúc nào cậu cũng cố gượng cười nhưng thật sự anh đã làm cho cậu vui vẻ nhiều lắm bởi anh là một người bạn hiền lành, thích pha trò làm cậu vui và quan tâm nó nhiều thứ

NamJoon quan tâm cậu  nhiều lắm, cậu được  anh lo đến từng bài kiểm tra ,  dạy cậu học Hóa, cho đề Toán, giải đề, giảng bài cho cậu . Đôi lúc cậu cảm giác sự quan tâm đó có gì đó giống YoonGi ngày xưa nhưng mà ...đã lâu lắm rồi, hắn đã không còn nữa. Suốt ba năm học qua, anh cùng cậu học tập, cùng  đi chơi, anh lúc nào cũng làm cậu cười và chưa bao giờ hai đứa giận nhau. Tình bạn đó luôn là những tiếng cười. Nhưng thật sự cậu vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng YoonGi , dù biết hắn sẽ chẳng bao giờ trở về bên cạnh, quan tâm cậu  như ngày xưa nữa. Cậu biết mình cần phải trân trọng hiên tại, quý trọng tình bạn giữa anh và cậu. Còn tình cảm mà cậu đã trót dành quá nhiều cho hắn , cậu chỉ biết trân trọng cất vào một góc nhỏ nhưng quan trọng trong trái tim mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro