Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, cậu cảm thấy mệt mỏi trong người nên đã lên phòng nghỉ còn hắn ở dưới nhà nấu cho cậu một ít cháo

Cậu mở cửa phòng đến giường ngã phịch xuống. Đưa tay sờ bụng, cậu không thể tin được rằng mình lại có thể mang thai. Quá bất ngờ cũng thật hạnh phúc, cậu có thể sinh cho hắn một tiểu bảo bối rồi. Xoa xoa bụng mỉm cười... một lúc sau cậu cũng chìm vào giấc ngủ

Hắn nói xong liền lên phòng gọi cậu. Vào đến đã thấy tiểu thụ nhà mình ngủ ngon lành, tay vẫn còn đặt ở bụng, mỉm cười lắc đầu. Hắn bước đến mở giày thật nhẹ nhàng từ chân cậu, tiếp đến kéo chăn đắp ngang người cậu xong lại hôn nhẹ lên trán cậu. Cuối cùng, định bước xuống nhà thì....

We don't talk anymore
We don't talk anymore...

Chuông điện thoại cậu chợt vang lên, sợ sẽ đánh thức bảo bối mình nên hắn đã mang ra ngoài...

[ Jiminie ah~~ Con có khỏe không? Mẹ nhớ con chết đi được! Khi nào con cưng của mẹ mới về đây?... ]

Người bên kia luyên thuyên một tràn không để hắn kịp nói gì

[ Sao không trả lời mẹ? ] là người mẹ kính yêu của cậu đấy!

"Cháu không phải là Jiminie thưa bác" hắn ôn tồn nói

[ Hở? Không phải con trai tôi? Vậy cậu là ai mà giữ điện thoại của thằng bé? ]

"Jiminie, em ấy mệt nên đã ngủ rồi thưa bác"

"Cháu không muốn đánh thức em ấy nên đã mạn phép nghe máy" hắn nhẹ nhàng nói. Dù gì cũng là mẹ vợ nên phải gây ấn tượng tốt mới được

[Thằng bé mệt sao? Nhưng sao cậu và nó lại ở cùng một chỗ? ] giọng nói bà đầy nghi hoặc

Nhất thời hắn thật không biết trả lời thế nào nữa. Ba hắn nói mẹ vợ hắn không phải dạng tầm thường. Jimin chính là tâm can bảo bối của bà, bất cứ thứ gì liên quan đến cậu bà đều biết một cách rõ nhất. Về chuyện hắn và cậu ở chung một nhà chính là nhờ ba hắn và ba cậu qua mắt mẹ Jimin

[ Cậu có nghe tôi nói gì không? Mau trả lời câu hỏi của tôi đi! Tại sao cậu và con tôi lại ở cùng một chỗ? ]

[ Chẳng phải thằng bé sống một mình sao? Chuyện này là thế nào? ]

Gay go rồi đây! Phải trả lời thế nào đây? Không ngờ cũng có lúc hắn cứng họng như vậy!

"Ừm.. cháu và Jiminie... ờm..."

[Không nói được? Được rồi, phiền cậu nói với thằng bé chiều nay tôi sẽ bay sang đấy! ]

Bà bỏ lại một câu rồi thẳng thừng cúp máy, trong giọng nói có chút gì đó không được tốt lắm. Lần này lớn chuyện rồi! Mẹ vợ xem ra rất khó đối phó

Hắn thở hắt ra một hơi, vào phòng để điện thoại cậu vào chỗ cũ. Ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt say ngủ của cậu. Vì cậu dù bắt hắn hạ mình hắn cũng bằng lòng... hắn xuống nhà gọi điện cho ba hắn, kể lại sự tình lúc nãy. Ba hắn bảo sẽ nói chuyện với ba cậu bảo hắn đừng quá lo, chuẩn bị tinh thần tác chiến với mẹ vợ
______________________________________

"Ưm..." cậu mở hờ đôi mắt sau một giấc ngủ thoải mái. Đảo mắt nhìn xung quanh rồi ngồi dậy vào phòng tắm xả nước vào bồn....

Một lát sau, cậu bước xuống lầu với thân thể thơm tho cùng áo sơmi trắng của hắn cùng quần short ngắn. Không phải là cậu muốn mặc đồ của hắn đâu! Vì tìm không thấy đồ của mình với phần làm biếng nên đã quơ luôn áo hắn mà mặc

"Em đang định câu dẫn tôi sao?" Cậu giật mình khi đôi bàn tay lành lạnh ôm ngang eo mình

"Anh à, thật là làm em hết cả hồn" cậu quay đầu nhìn hắn mặt giận dỗi đánh vào đôi tay đang ôm chặt eo mình

Hắn không nói gì, mỉm cười cắn nhẹ lên vành tai cậu làm cậu co rút cổ, tránh né

"Có đói không?" Tự cằm lên vai cậu dịu dàng hỏi

"Ừm... đói. Em muốn ăn, mau cho em ăn đi" nhõng nhẽo

"Ăn tôi được không?" Hắn thật xấu xa. Vuốt ve vòng eo mẫn cảm của cậu

"Ai thèm chứ?" cậu phụng phịu, bĩu môi, nếu đè hắn được cậu cũng không ngại đâu? Nhưng rất tiếc....

"Được rồi! Vào thôi"

Hắn bỏ cậu ra đến trước mặt cậu xoay lưng lại chân hơi khụy xuống. Cậu hiểu ý liền vui vẻ vòng tay qua cổ của hắn, hắn hai tay giữ hai bên chân cậu đứng thẳng dậy cõng cậu vào phòng ăn
_________________________________

"Park Jisung! Ông mau giải thích chuyện này cho tôi ngay!" Kim Yeri lạnh giọng chất vẫn chồng mình

Kim Yeri - người phụ nữ hoàn hảo, là luật sư giỏi, có nhiều kinh nghiệm, là tấm gương mà bất kì người nào mơ ước làm luật sư đều ngưỡng mộ. Bà có nhan sắc lần tài năng. Tuy đã trên 40 nhưng nhìn thì chẳng khác gì gái hai mươi mấy

[Yeri, em bình tĩnh, từ từ anh sẽ giải thích] Park Jisung xuống giọng dỗ dành vợ mình

"Park Jisung! Rốt cuộc anh đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi?" Kim Yeri không ngờ chồng mình lại có thể giấu bà một chuyện tày trời như vậy. Con trai cưng của bà lại sống chung với một người xa lạ, còn thân thiết đến mức....

[Yeri, anh không giấu em bất cứ chuyện gì cả, trừ... chuyện này] vế sau ông càng nhỏ giọng

"Chuyện này... tôi chưa bỏ qua cho ông đâu" bà để lại một câu rồi cúp máy, tay siết chặt lại, không ngờ người chồng mà bà lại tin tưởng lại lừa gạt bà như vậy

Nếu con trai cưng của bà mà phát sinh chuyện gì với thằng nhóc đấy thì bà sẽ cho thằng nhóc đó vào bốc lịch ngay lập tức


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro