Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh sống hai mươi mấy năm, cùng người khác khơi mào đề tài nói chuyện phiếm đếm trên đầu ngón tay, đại danh đỉnh đỉnh Kim gia, trước nay đều là người khác a dua nịnh hót.

Lâm Chính Quốc không biết điều này, chỉ cảm thấy nam nhân này có chút kì quái, nếu đổi lại là người khác thì y đã sớm bỏ đi, nhưng người này khiến cho y có cảm giác không giống nhau, xem khí chất cùng cách ăn mặc không phải người thường.

Điều quan trọng là Lâm Chính Quốc hoài nghi hắn có khả năng là nam nhân đời trước đã chiếu cố y, chỉ dựa vào thanh âm cũng không thể kết luận được, y phải tìm càng nhiều chứng cứ để đưa ra kết luận chính xác

Nếu thật sự là người đó, thì không gì tốt hơn rồi.

Vốn dĩ đang nghĩ sẽ mất rất nhiều thời gian đi tìm, tình huống hiện tại không khác gì bánh từ bầu trời rớt xuống.

Lâm Chính Quốc nội tâm có chút kich động, trong lòng như muốn nhảy cẫng lên, nhưng bên ngoài vẫm giữ nguyên bộ dáng ngây người, trong vài phút ngắn ngủi y đã lần thứ ba phát ngốc.

Kim Thái Hanh còn tưởng rằng hắn cố tình tiếp cận  đã dọa đến y rồi, rốt cuộc nam nhân bên ngoài thoạt nhìn như một chú thỏ nhát gan, hắn nghĩ, lần này ngữ khí chậm lại, nói," Đừng sợ, tôi không có ý xấu."

Đừng sợ, tôi không phải người xấu.....

Thiếu niên trong mắt hiện lên 1 tầng cảm xúc, thanh âm trong trí nhớ rất giống nhau, y vĩnh viễn sẽ không quên được, đời trước ngay tại thời điểm nam nhân tìm được y, câu đầu tiên mà hắn nói là câu này.

Lâm Chính Quốc trong lòng vui mừng, gương mặt thanh tuấn xinh đẹp cũng không che được sự sung sướng trong lòng, đôi mắt cong lên," Tôi biết."

Anh không phải người xấu.

Ánh đèn đường hạ xuống, thiếu niên trong mắt phảng phất ý cười, môi cong lên một đường tuyệt đẹp, phá lệ nhận người.

Kim Thái hanh nhìn y, không di dời tầm mắt.

Tiếng 'Rột rột" truyền đến bên tai, Kim Thái Hanh di dời tầm mắt xuống, chuyển dời đến bụng Lâm Chính Quốc, y lập tức xấu hổ lấy tay che kín bụng, gương mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng lên, con ngươi có chút thất thố.

Bụng y quả nhiên biết trêu người, thế nào lại kêu ngay lúc này.

"Không ăn cơm?" Trong mắt nam nhân hiện lên một ý cười, tiếp theo lại nói, " Vừa đúng lúc chúng tôi muốn đi ăn, chi bằng cậu đi cùng chúng tôi?"

Dừng một lúc, hắn nói thêm, " Tôi đền màn thầu cho cậu."

Vừa nói chuyện, hắn nhìn theo hướng của Điền Chính Quân đang đứng cách đó không xa.

Lâm Chính Quốc nhìn theo hướng của Kim Thái Hanh, mới nhớ tới còn một người nữa, người nọ hai tay khoanh trước ngực lười biếng đứng đó, hướng đến y vẫy vẫy tay, nhếch miệng cười trông không có chút đứng đắn nào.

Lâm Chính Quốc hơi giật mình, có chút mất tự nhiên mà hướng hắn cười cười.

Hắn xem người này cũng có chút quen mắt, nhưng không đợi hắn đi tới, nam nhân bên cạnh liền đứng lên," Đi thôi "

Lâm Chính Quốc lại ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, mờ mịt mà chớp mắt, " Đi chỗ nào? "

Kim Thái Hanh nói ăn cơm, nói xong lúc sau cũng không chờ thiếu niên đáp ứng, liền tự giác kéo hành lí hướng đến chiếc MayBach đang dừng ở ven đường, mở cốp xe ra để hành lí vào rồi đóng lại.

 Lâm Chính Quốc:"......."

Y đã trả lời đâu???

Nhưng thời điểm Kim Thái Hanh mở cửa ghế phụ ra, Lâm Chính Quốc vẫn là ngoan ngoãn ngồi vào, y đến làm rõ đáp án, nam nhân này cuối cùng có phải người kia hay không?

Nếu đã chủ động đưa tới, y đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tên của nam nhân cũng không biết, hazzzzzz....

Còn Điền Chính Quân đang đứng tại chỗ, nội tâm muốn nứt ra rồi.

Người này thật sự thành công đến gần Kim Thái Hanh?!

Mắt thấy Kim Thái Hanh lên xe, sợ hắn sẽ bỏ mình tại đây, Điền Chính Quân tung tăng chạy đến ngồi ở ghế sau, " Hanh ca, chúng ta sẽ đi đâu?"

Kim Thái Hanh không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:" Vừa rồi không phải bảo đói bụng sao? Mang cậu đi ăn cơm."

Điền Chính Quân:"........."

Ủa......vừa rồi có nói như vậy đâu?

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook