Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Chính Quốc ngồi trên xe dường như có cảm giác từ lâu rất quen thuộc, y có chút câu nệ, đôi môi mỏng hơi hé ra, mắt nhìn dòng xe cộ đang lướt qua ngoài xe, tròng mắt lại chuyển loạn.

Thẳng đến tầm mắt y là nam nhân ngồi ở ghế lái, khóe môi hơi nhếch lên giống như đang cười, nhưng ngay sau đó lại không biểu lộ cảm xúc gì, y hoài nghi chính bản thân đã hoa mắt.

Kim Thái Hanh nhắc nhở: "Đai an toàn."

"A?" Lâm Chính Quốc trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại, nam nhân không nói nữa, ngay sau đó liền cúi người lại gần, giơ tay cầm lấy đai an toàn bên cạnh tay y, hắn hơi rũ mắt xuống, dứt khoát đeo đai an toàn cho y một cách hoàn hảo.

Hai người lúc này thật sự rất gần gũi, từ góc nhìn của Lâm Chính Quốc, có thể thấy được xương quai hàm tuyệt đẹp của nam nhân, còn có thể nghe được hơi thở của hắn, hình như hắn không có mùi hương của tuyết tùng.

Giay tiếp theo, sau khi thắt đai an toàn cho người nọ, nam nhân liền quay trở về vị trí của mình.

Lâm Chính Quốc có hơi mất mát, đôi mắt rũ xuống.

Nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong 2 3 giây ngắn ngủi, y đột nhiên nhìn thấy hắn lấy vài viên kẹo để ở trong hộc xe, có chút kinh ngạc nhìn về phía nam nhân đang cầm kẹo trên tay.
Nam nhân nói, "Có muốn ăn hay không? "
Viên kẹo này được đóng gói đơn giản, Lâm Chính Quốc tim đập loạn nhịp, giật mình lẩm bẩm một hồi mới gật đầu, nhận lấy viên kẹo từ tay nam nhân kia.
"Cảm ơn. "
Đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay, để lại chút hơi ấm.
Kim Thái Hanh thu hồi tay đồng thời cuộn tròn tay lại, cố gắng che đậy cảm xúc khi ngón tay thanh niên chạm vào, như không có việc gì mà cầm tay lái, điều khiển xe di chuyển.
Lân Chính Quốc nhìn viên kẹo hồi lâu, sau đó liền xe bỏ lớp vỏ ngoài đưa kẹo vào miệng, đầu lưỡi được bọc một lớp đường sau đó tư vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa ra khắp miệng.
Y một bên ngậm kẹo, một bên nhìn trộm ngũ sắc của nam nhân đang chuyên tâm lái xe, ở trong lòng suy nghĩ đến bộ dáng của nam nhân đời trước.
Tựa như đời trước lúc y sắp chết, y cố gắng dùng tay vuốt ve khắp gương mặt nam nhân tốt bụng kia, ở trong lòng tưởng tượng nam nhân có khuôn mặt như nào, có lẽ kiếp sau y vẫn có thể tìm thấy hắn.

Hiện giờ, hư ảo tưởng tượng cứ đảo vòng trong tâm trí y, Lâm Chính Quốc nghĩ, nam nhân kiếp trước cùng người này có bộ dáng khá giống nhau.
Khi nãy lúc nam nhân tiến gần y không ngửi được mùi hương quen thuộc của kiếp trước, nếu suy nghĩ thấu đáo một chút thì có thể giải thích được, y gặp nam nhân kia là vào 5 năm sau, khả năng 5 năm trước, nam nhân vẫn chưa sử dụng mùi hương này không chừng.
Đến nỗi kẹo xí muội đường...
Hiện tại rất ít người ăn loại kẹo này, trừ Lâm Chính Quốc ra thì chưa người nào đụng tới loại kẹo này, trừ y ra thì là chính nam nhân kia.
Trong lòng sự phỏng đoán kia lại tiến thêm một bước, thiếu niên không nhịn được khóe môi liền nở lên một nụ cười khẽ.
Đang lúc y cao hứng, đột nhiên nghe được một động tĩnh nhỏ phía sau xe, liền quay đầu lại, thanh niên vừa rồi đã leo lên xe ngồi, mở vỏ kẹo bỏ kẹo vào miệng ra sức mà nhai nuốt.
Lâm Chính Quốc:"..... "
Điền Chính Quân chưa quá 1 phút đã nhai xong viên kẹo, lúc này áp chế lại tiếng hét chói tay xúc động, hắn vừa rồi nhìn thấy gì!?
Người này chủ động thắt đai an toàn cho thanh niên này!?
Còn cho người ta kẹo ăn!?
Trời sắp mưa bão sao? Kim gia đã thông suốt muốn gã đi rồi à?
Ánh mắt chú ý đến thiếu niên phía trước, Điền Chính Quân tức khắc liền cảm thấy hứng thú, hắn nhướng người về phía Lâm Chính Quốc, nửa người trên dựa sát vào chỗ tựa lưng của Lâm Chính Quốc, đầu để ở bên trên ghế.
Tên kia lại dễ dàng dụ tiểu bạch thỏ lên xe, hắn phi thường cảm thấy hứng thú nha, tiểu bạch thỏ này có chỗ nào lại có thể hấp dẫn được Kim Thái Hanh, chẳng lẽ là do thỏ tinh biến thành, dùng phép thuật để câu hồn?
Về sau không phải không thể thành tinh sao?
"Tiểu bằng hữu, tên của cậu là gì thế? " Điền Chính Quân hướng thiếu biên chớp chớp hai mắt, vẻ mặt anh tuấn soái khí treo trên mặt tự nhận là người thân thiện với xung quanh, thực tế là giống một tên lưu manh không có chút đứng đắn!

Người này là tự mình quen thuộc, cùng người kia không giống nhau, Lâm Chính Quốc cũng quay đầu xem hắn, khóe môi cũng nở một nụ cười theo phép lịch sự, có chút ngượng ngùng cùng tự nhiên hào phóng, "Chào anh, tôi tên là Lâm Chính Quốc. "
-----------
Sau tập này những tập sau sẽ dài hơn mấy tập trước 100 chữ 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook