Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Chính Quốc đứng sau lưng gốc cây cột to, từ góc độ này có thể nhìn đến bóng dáng hai người kia sóng vai, thoạt nhìn còn nghĩ họ chính là 1 đôi, di động bên tai truyền đến tiếng nói nam nhân, chất giọng 1 mực ôn nhu: " Quốc Nhi? "
Ôn Ngôn, cả tên lẫn người đều giống nhau, ôn hòa có lễ, thiện giải nhân ý.  Cao Chính Quốc đã từng cho rằng sự ôn nhu của Ôn Ngôn này chỉ độc quyền thuộc về y, nhưng hiện thực có lẽ đã công kích y thật mạnh, cõi lòng đầy chờ mong này trong nháy mắt lại bị phá tan nát, y thật sự đã sai rồi.
Không phải nói thẳng rầ yếu kém sao? Như thế nào lại ở cùng với Điền Dĩnh Giai, xa tận đất nước khác mà vẫn ngẫu nhiên gặp được, đây có nên gọi là duyên phận không.
Trong lòng mang một tia giãy giụa, Cao Chính Quốc cố gắng nở nụ cười, tận lực điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí có chút dò hỏi:
" Anh đang làm gì vậy? "
Người bên cạnh nắm chặt tay hắn, sợ bị bại lộ, gã lúc này khẩn trương nói.
" Anh vẫn đang tiếp khách".  Ôn Ngôn đưa mắt liếc nhìn Điền Dĩnh Giai, người sau dùng ánh mắt hài hước chế nhạo nhìn gã, gã lúc này có chút chột dạ giả vờ ho khan 1 tiếng: " Quốc Nhi, chuyện của em anh đã nghe nói rồi, em hiện tại thế nào?  Có khỏe không?"
Nói dối, kẻ lừa đảo.
Nếu Cao Chính Quốc không đến thì có lẽ sẽ ngây ngốc tin gã, ở phương diện tình cảm này, y từ trước đến nay là 1 kẻ trì độn, cũng vì điểm này, y mới bị vẻ ngoài ôn nhu của tên Ôn Ngôn kia lừa dối suốt 3 năm.
" Không tốt, em một chút cũng không tốt. " Thanh niên mặt mày tái nhợt, đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước, chất giọng khàn khàn: " Anh, em nhớ anh. "
Vì thế y mới không ngại ngàn dặm xa xôi tìm đến đây, và chào đón y là hình ảnh trước mặt.
Gã bên đây hiển nhiên không nghĩ y sẽ nói lời này, Ôn Ngôn có chút kinh ngạc,  ánh mắt ôn nhu nhìn xuống đất: " Quốc Nhi, anh cũng nhớ em, chờ anh xử lý xong công việc liền trở về với em. "
Đang nói, Điền Dĩnh Giai đi bên cạnh bỗng nhiên vấp ngã, Ôn Ngôn nhanh tay ôm lấy eo cậu ta,  vớt người sắp sửa té ngã trở về.
" Chính Quốc, anh còn có một vài yêu cầu của khách hàng đang chuẩn bị, không thể nói với em nữa. " Gã nói xong không một chút do dự tắt máy, quan tâm đến người trong lòng ngực mình.
" Không bị gì chứ?  Có bị thương hay không? "
" Không có gì,  chỉ là chân hơi đau một chút. " Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Điền Dĩnh Giai lại đau đến nhăn cả mặt, bộ dạng đáng thương mà cắn cắn môi dưới, ão não nói: " Đất bằng phẳng mà em đi cũng té ngã, đúng thật vô dụng. "
" Anh Ngôn, thật sự xin lỗi vì đã làm cắt ngang cuộc trò chuyện của 2 người. "
" Ngốc, sao lại trách em được, để anh đưa em đi bệnh viện. "
Ngìn 2 người ở sát bên nhau, cao Chính Quốc buông di động rồi chạy thật nhanh, khi trở về lại phòng khách sạn, khuôn mặt trắng nõn đã bị che kín bởi nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt mơ hồ.
Hắn trời sinh đối với chuyện tình cảm đã rất trì độn, duy nhất chỉ thích 1 người đó là Ôn Ngôn, y thật cẩn thận, dùng trái tim chân thành để đối đãi với người kia, khờ dại cứ nghĩ nếu dùng 1 trái tim chân thành thì có thể có được tình cảm của người kia. Nhưng y lại không ý thức được, người kia cho dù không có tình cảm với mình, thì ccho dù làm gì cũng là tự mình đa tình.
Yên tĩnh trong phòng, thân ảnh đơn độc cuộn tròn lại ơ một góc phòng, chôn mặt ở đầu gối, khóc cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, phát ra tiếng như mèo kêu, âm thanh dường như nức nở trong tuyệt vọng.
Môi dưới bị cắn đến bật cả máu, y lại không hề có phản ứng gì gọi là đau đớn.
Trời sinh y không biết cái gì gọi là đau, ngay cả đau đớn y cũng không tài nào biết được cảm giác đó là như thế nào.

------
Mọi người có gì chỉnh chính tả giúp tui nhooooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook