chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe, Lâm Chính Quốc bất tri bất giác ngủ quên đi

Tối hôm qua hơn hai giờ sáng cậu mới ngủ, ban ngày lại đi làm, thân thể sớm cảm thấy mệt mỏi, nhúng tinh thần cậu vẫn luôn căng chặt, cho đến lúc này, cậu mới thả lỏng tinh thần

Cậu ngủ rất sâu, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Kim Thái Hanh dừng xe ở bên ngoài biệt thự, người bên cạnh cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc, nhìn cậu lúc ngủ thực ngoan ngoãn, làm anh không đành lòng quấy rầy

Kim Thái Hanh cũng không gọi cậu dậy, anh trầm mặt nhìn Lâm Chính Quốc hơn hai phút, sau đó chầm chậm mở cửa xe rồi đi sang bên ghế phụ, gỡ bỏ dây an toàn của cậu

Anh gỡ áo ngoài khoác lên cho cậu rồi cúi người xuống bế cậu lên theo kiểu công chúa, tuy Lâm Chính Quốc có chút ốm, nhưng tốt xấu gì cũng hơn 50 kí, nhưng Kim Thái Hanh bế cậu lên nhẹ nhàng rồi sải bước đi vào biệt thự, hướng thẳng đến phòng cậu, Kim Thái Hanh vẫn là bộ mặt bình tĩnh, chỉ là ánh mắt ôn nhu không ít

Hiện tại thời gian này, người hầu đều đã về phòng ngủ, chỉ có Thẩm quản gia vẫn còn ở phòng khách tay cầm khăn lau bình hoa, sau đó thấy Kim Thái Hanh ôm người trở về, mặt đối mặt, sau đó ông cúi đầu rồi trở về phòng

Tuy rằng Kim Thái Hanh động tác vô cùng nhẹ nhàng, Lâm Chính Quốc vẫn có thể cảm nhận được, cậu có cảm giác mình đang lơ lửng giữa không trung, lung lay như sắp ngã, không có cảm giác an toàn, nhưng nhanh chóng vậy cảm nhận được một cái ôm ấm áp

Cậu quá mệt mỏi, cuối cùng vẫn là không mở mắt tỉnh dậy

Một lúc sau, cậu liền cảm nhận được sự mát lạnh trên trán rất thoải mái, cuối cùng lại chìm sâu hơn vào giấc ngủ

Cậu ngủ một mạch đến sáng hôm sau, Lâm Chính Quốc bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh giấc, thuận tiện cậu tắm luôn một lượt, tắm xong liền cảm thấy khoan khoái mát mẻ trong người, đã lâu rồi cậu chưa được ngủ một giấc ngon như vậy

Nhìn ngoài cửa sổ thấy Mặt Trời đã ló dạng, cậu liền cảm thấy nhân sinh rất tốt đẹp, chỉ là vết sưng trên trán do tối qua cậu sơ ý đâm đầu vào đã đỡ hơn, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy vẫn còn sưng lên một cục u, nó gợi nhớ đến sự mất mặt vào tối qua

Còn có, tối qua cậu đã vào nhà bằng cách nào?

Không lẽ Kim Thái Hanh thật sự đã bế cậu vào?

Lâm Chính Quốc bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài gặp người

Kim Thái Hanh đang ngồi trên sô pha phòng khách, anh ta tư thái lười biếng, khuỷu tay chống trên tay vịn sô pha, thân thể nghiêng nghiêng mà dựa vào, hai chân xếp chéo lên nhau, đang cuối đầu xem điện thoại

Điều làm Lâm Chính Quốc kinh ngạc chính là, trên người Kim Thái Hanh còn có một con mèo bụ bẫm, hình như là con mèo hôm qua cậu đã gặp ở sau vườn, lúc này mèo nhỏ lười biếng nằm ngủ trên đùi Kim Thái Hanh

Chú mèo này bụ bẫm vậy là do Kim Thái Hanh nuôi sao?

Hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân này lại yêu thích động vật, nhìn cảnh trước mặt một người một mèo đẹp như một bức tranh, không khí lại hài hòa, Lâm Chính Quốc không đành lòng lên tiếng quấy rầy

Vẫn là Kim Thái Hanh phát hiện ra cậu, vẫy tay gọi cậu đến

Lâm Chính Quốc ngồi ở bên cạnh Kim Thái Hanh, ngoan ngoãn mà nói buổi sáng tốt lành, hoàn toàn không nói đến sự việc ngày hôm qua, Kim Thái Hanh cũng không đề cập đến, chỉ là nhìn chằm chằm trên trán cậu vài giây, " Còn đau không? "

Lâm Chính Quốc có chút đỏ mặt,  " Không đau. "

Cậu dồn sự chú ý của bản thân vào con mèo đang nằm trên đùi Kim Thái Hanh, cúi người xuống đưa tay xoa đầu nó, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sự thích thú, " Con mèo này là do anh nuôi sao? "

Có lẽ vì bị quấy rầy, mèo nhỏ liền lười biếng mở mắt, có chút bất mãn "Meow" một tiếng

" Một tháng trước nhặt được trên đường "

Kim Thái Hanh thấy Lâm Chính Quốc thích, liền đem mèo nhỏ bế lên đưa tới chỗ cậu, thiếu niên ý cười trên mật càng sâu, cậu ôm mèo nhỏ, ánh mắt cực kỳ nhu thuận

Đối với mèo nhỏ liền trò chuyện như với bạn bè thân thiết, thiếu niên lộ ra sự thân mật cùng sủng ái, giọng mềm ngọt như kẹo bông, " Mèo nhỏ, em tên là gì a? "

Kim Thái Hanh thay mèo nhỏ trả lời: " Nó tên Tiểu Bạch"

Lâm Chính Quốc: "...... "

Lâm Chính Quốc: " Tên thật dễ nghe nha "

Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, đúng với cái tên nha, tên đơn giản, dễ nhớ và hợp với bộ lông trắng tinh của nó, Kim tổng có thể hạ mình yêu thích và cho một cái tên thực không tệ, nếu không cậu tiếp tục kêu là mèo nhỏ, thật mất mặt

Kim Thái Hanh sớm đã rời mắt khỏi điện thoại, anh vẫn như cũ, vẫn là bộ dạng lười biếng quay đầu, nhìn cậu bên cạnh nghiêm túc mà xoa đầu Tiểu Bạch, sự thanh tú trên gương mặt mang theo sự sung sướng cười tươi, đôi mắt to tròn hơi cong lên

Do không biết hay không cảm nhận được, nam nhân khóe môi hơi nhếch lên, hiện lên một ý cười,  ngay cả cũng không phát giác được

Lâm Chính Quốc lơ đãng thoáng nhìn qua liền sững lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy Kim Thái Hanh cười

Kim Thái Hanh trước giờ đều chưa từng để lộ cảm xúc trước mặt người khác, mỗi ngày đều trưng gương mặt lãnh đạm đối với mọi người, muôn phần xa cách, nhưng ý cười này lại như gió xuân ùa về, ấm áp lại thân thiết

Chưa để cậu nhìn rõ ràng, ý cười kia liền vụt mất, đoán chừng là đã phát hiện cậu quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào mình

Lâm Chính Quốc vờ như không có chuyện gì tiếp tục sờ sờ tiểu Bạch, hôm nay cậu trưởng thành rồi, không còn là một cậu thiếu niên trẻ trộm nhìn người ta, bị phát giác rồi đỏ mặt nói ấp úng nữa

Kim Thái Hanh ở trong nhà không bao lâu rồi rời đi đến công ty

Lâm Chính Quốc hôm nay không có suy nghĩ sẽ ra ngoài, cậu còn có việc phải hoàn thành, ăn xong bữa sáng, cậu liền về phòng thay đổi quần áo

Nói đến cũng kinh ngạc, lúc cậu vừa rời giường liền thấy rủ quần áo trống rỗng thường ngày đã được sắp xếp vào rất nhiều quần áo và giày, tất cả đều đúng với số đo của cậu, không cần hỏi cũng biết đều do Kim Thái Hanh làm

Điều chỉnh quần áo chỉnh tề treo ở phòng quần áo, một nếp nhăn cũng không có

Cậu chọn loại phụ kiện tinh tế phù hợp với sơ mi trắng, lại soi gương để sửa sang lại mái tóc, tay cầm lấy điện thoại truy cập vào trang web " Đậu Nha livestream" - một phần mềm phát sóng trực tiếp nổi tiếng trong nước

Sống lại một đời, cậu vẫn là một người ca hát khiêu vũ, vẫn diễn kịch, việc vừa dấn thân vào dưới giải trí chỉ là việc để sinh tồn, nhưng chậm rãi, cậu bắt đầu hưởng thụ cảm giác đứng giữa sân khấu

Mới ra mắt được hai năm, câuh cũng từng có được rất nhiều fan yêu thích, cũng được đứng dưới ánh đèn sân khấu, đứng dưới khán đài là fan của cậu, các bạn nữ sẽ vỗ tay vì cậu, vì cậu hét đến chói tai, đau họng, sẽ lớn tiếng kêu tên cậu " Lâm Chính Quốc ", " Quốc nhi "

Khi đó, Lâm Chính Quốc mới thấy bản thân mình đang tồn tại, nhân sinh bắt đầu có ý nghĩa, cậu bắt đầu liều mạng nỗ lực, vì những fan yêu thích cậu, vì có thể đứng trên sân khấu lớn hơn nữa

Dù sự bận rộn với lịch trình vô cùng ngắn ngủi, thòi gian tốt đẹp tựa như một giấc mơ, thực mau, sóng gió liền ập đến, nhiều người thoát fan, người qua đường chửi rủa, không còn người thích cậu, cũng không còn ai vỗ tay gọi tên cậu

Cậu bắt đầu sợ hãi đối mặt với màn ảnh, sợ hãi khi đứng trên sân khấu, sợ hãi khi đi ở nơi đông người, sợ hãi mọi ánh mắt....

Nhưng làm sao cậu cam tâm chứ, cậu sẽ không tiếp tục sợ hãi, cậu muốn một lần nữa tiếp tục đứng trên sân khấu

Lâm Chính Quốc nghĩ đến đầu tiên chính là phát sóng trực tiếp

---------------

Hihi :>> lặn hơi lâu nhờ :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook