chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Chính Quốc vĩnh viễn không thể quên được những ngày tháng cuối đời của kiếp trước, bị Điền Dĩnh Giai vu khống hãm hại, bị cư dân mạn chửi bới, ngay cả người mà cậu thích cũng không hiểu cho cậu và chính gia đình mà cậu quan tân nhất lại không quan tâm đến cậu mà chỉ biết đòi tiền.

Cậu chỉ có thể trốn tránh trong một căn nhà nhỏ không ai biết đến, một mình chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, dần dần mát đị thính giác và thị giác,... Khoảng thời gian đó, gióng như sống trong vực thẳm không bao giờ thấy được ánh sáng.

Lúc đó Lâm Chính Quốc đã nghĩ đến cái chết có lẽ là cách giải thoát tốt nhất, nhưng khi nam nhân kia tìm thấy cậu, im lặng ở bên chăm sóc cậu, làm bạn với cậu, cậu đột nhiên không muốn chết nữa, cậu muốn sống thêm mấy ngày.

Là người nam nhân này đã đem ánh sáng đến với cuộc đời đen tối của cậu, nhưng ánh sáng này đến quá muộn, bây giờ thân thể cậu như ngọn lửa nhỏ đang đứng trước gió, chỉ cần thổi mạnh một cái sẽ lụi tàn.

Trước khi chết, cậu đưa tay vuốt ve gương mặt nam nhân, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của anh ta nhỏ giọt trên mu bàn tay.

Cậu nghĩ, nếu gặp anh ấy sớm hơn thì tốt biết mấy, nam nhân tựa như viên kẹo xí muội đường mà cậu yêu thích nhất, mang đến sự ngọt ngào cho cuộc đời chua chát của cậu.

Chỉ là cậu không nghĩ đến, nguyện vọng này lại có thể thực hiện nhanh chóng như vậy, nam nhân ấy hiện tại lại xuất hiện trước mặt, đối xử tốt với cậu vô điều kiện như kiếp trước.

" Là anh sao, Thái Hanh... " Lâm Chính Quốc đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy, nước mắt chay dọc trên gương mặt chảy xuống dưới, cậu nhỏ giọng nghẹn ngào nỉ non: " Nhất định là anh... "

Lúc này, nam nhân hơi nhăn mày, giơ tay cầm lấy tay cậu đang đặt trên mặt, đôi mắt lờ mờ mở ra, lo lắng nhìn người đang khóc trước mặt, " Tại sao lại khóc? "

Giọng nói trong lúc say mang theo sự lười biếng và khàn khàn, còn lộ ra sự quan tâm cùng khẩn trương.

Lâm Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đã tỉnh rượu hay chưa, cậu giơ tay lên lau đi nước mắt, lắc đầu nói: " Không có gì... Chỉ là sấm sét khiến tôi có chút sợ... "

Vừa dứt lơi, bên ngoài thật sự vang lên tiếng sấm lớn, Lâm Chính Quốc lúc này thật sự bị dọa sợ rồi.

Đôi vai gầy của cậu run rẩy một chút, đôi mắt cũng phiếm hồng, hốc mắt, như bông hoa nhỏ đang đong đưa trong gió, đáng thương và bất lực.

Kim Thái Hanh đầu có chút choáng, anh một tay chống xuống nệm ngồi dậy, cánh tay rắn chắc ôm eo Lâm Chính Quốc, ôm người cậu khảm vào ngực, miệng nói cậu không cần sợ, có tôi ở đây rồi.

Anh vừa nói vừa đưa tay lau đi dòng nước mắt trên mặt cậu, bàn tay chai sạn chạm vào làn da mịn màng, Lâm Chính Quốc cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, nhưng trong lòng lại thấy an tâm lạ thường.

Cậu thậm chí còn không muốn rời khỏi vòng tay Kim Thái Hanh, chỉ là... Lâm Chính Quốc mặt có chút đỏ, áo sơ mi của Kim Thái Hanh đã ở ra hoàn toàn, lỏng lẻo mặc trên người, mặt cậu áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Kim Thái Hanh, cảm giác rất ấm áp.

Thứ không nên nhìn thấy đều đã thấy.

Trong lúc Kim Thái Hanh say rượu, cậu có lén nhìn anh vài lần, dù sao cơ thể anh ta đẹp đến mức khiến người ta hâm mộ.

Nhưng mà, bé háo sắc lặng lẽ nhìn đến say mê vẫn không phát hiện ra hành động của bản thân đã bị người kia thu vào tầm mắt, ý cười hiện lên trong đôi mắt say rượu kia.

Một lúc sau, Lâm Chính Quốc cũng dời tầm mắt, tay nam nhân vẫn còn đặt trên mặt cậu, cánh tay gắt gao mà ôm chặt lấy eo, cằm tựa trên đỉnh đầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu bao trùm lấy cậu.

Lâm Chính Quốc rốt cuộc cũng nhìn ra được tư thế ái muội của cả hai, nhẹ nhàng đẩy ngực Kim Thái Hanh, lỗ tai đỏ như muốn bật máu, " Thái Hanh, tôi không sao, khụ.... Anh có muốn uống chút canh giải rượu không? "

" Bác Thẩm vừa mới nấu xong, nếu để một lúc nữa nó sẽ nguội mất, anh ấn là nên uống đi, nếu không ngày mai đầu sẽ rất đau... "

Giọng nói đột nhiên im bặt, bởi vì cậu thấy Kim Thái Hanh đột nhiên đưa tay cởi áo sơ mi ra hoàn toàn, dáng người hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ trong không khí, vai rộng eo hẹp, vòng eo nam tính trong truyền thuyết.

Lâm Chính Quốc yên lặng nuốt nước miếng, " ..... Nếu không ngày mai sẽ đau đầu.... "

Sau đó, Kim Thái Hanh nằm ở trên giường, ôm Lâm Chính Quốc cùng nhau nằm xuống.

Lâm Chính Quốc: "!!!!"

Hai người nằm mặt đối mặt nhau, khoảng cách rất gần, Lâm Chính Quốc bị bắt nằm lên cánh tay nam nhân, Kim Thái Hanh đã khé mắt lại, giữa lông mày hiện lên sự mệt mỏi không thể che giấu, nhưng cánh tay nam nhân giống như những thanh thép siết chặt lấy eo cậu khiến cậu không thể cử động.

Lâm Chính Quốc cảm giác cơ thể đang trở nên nóng bừng, hơi thở tràn ngập mùi rượu và mùi hormone của người đàn ông, chạm vào làn da đều nóng rát, cảm giác như chính mình cũng muốn say.

" Thái Hanh, anh ngủ rồi sao? "

Không có lời hồi đáp lại.

Lâm Chính Quốc lại dùng sức lay lay cánh tay đặt bên hông, thân thể không an phận mà giãy giụa nhẹ, " Kim thiếu? "

" Kim tổng? "

" Kim Thái Hanh? "

" Ừm... "

Miệng đột nhiên bị che lại, bàn tay to lớn của nam nhân che lấy đôi môi mềm mại của cậu, ngăn chặn những lời sắp nói, hơi thở nóng rực phả vào mặt, tim bất chợt đập nhanh hơn.

Môi Kim Thái Hanh áp sát vào tai Lâm Chính Quốc, tiếng nói trầm thấp và lười biếng giống như lời tán tỉnh của những người đang yêu nhau.

" Đừng kêu, cũng đừng nhúc nhích, tiểu Quốc. "

"....... " Lâm Chính Quốc cảm giác nhưng mình muốn nổ tung.

Cậu không nghĩ tới Kim Thái Hanh uống say lại có thể bày ra bộ dạng này.

Mời vừa xác nhận được thân phận của Kim Thái Hanh, Lâm Chính Quốc trong lòng cảm động, nhưng lại không dám cử động, cậu nhìn gương mặt tuấn tú được phóng to, nhắm mắt lại, hơi cau mày, cậu nhịn không được giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lên những nếp nhăn giữa lông mày của nam nhân.

Hôm nay là ngày giỗ cha của Kim Thái Hanh, tâm trạng của anh nhất định không tốt, Lâm Chính Quốc có chút đau lòng, tâm can mềm nhũn, tùy ý để anh ôm ấp, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.

Mưa bên ngoài đã bớt đi một chút, nhưng vẫn rơi tí tách từng hạt nhỏ, trong phòng ngủ rất yên lặng, có thể nghe được tiếng hơi thở của nhau.

Thiếu niên nằm trong ngực mặc một chiếc áo rộng thùng thình và quần đùi, tay chân thon dài, hẳn là vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi hương của sữa tắm, là mùi sữa bò, không biết là mùi sữa tắm ngọt hay chàng trai nằm trong lòng ngọt hơn.

Nội tâm Kim Thái Hanh dần bình tĩnh lại.

Anh cúi đầu, không biết là vô tình hay cố ý, cánh môi ấm áp lướt qua trán của thiếu niên, khiến Lâm Chính Quốc rùng mình, Lâm Chính Quốc nhắm chặt đôi mắt, đôi lông mi dày khẽ run lên, gò má hai bên đỏ bừng.

Tiếng mưa nhỏ tí tách bên ngoài như là một bài hát ru, cò kèm theo tiếng côn trùng ríu rít trong đêm, điều hòa trong phòng được bật ở mức dễ chịu.

Ban ngày tập hát và nhảy rất mệt và bây giờ nằm như thế này lại rất thoải mái, Lâm Chính Quốc bắt đầu buồn ngủ, hơi cuộn mình lại trong lòng ngực nam nhân, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Người đàn ông dường như đã ngủ say lúc này mở mắt ra,  anh mắt anh chuyên chú nhìn vào người đang yên ổn ngr trong lòng, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, đôi môi mỏng hơi nhếch lên cười nhẹ, giống như một con sư tử đang thỏa mãn.

Anh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cả hai rồi đưa tay tắt đèn.

Chén canh giải rượu đặt trên tủ cạnh giường cuối cùng vẫn là để đến ngày hôm sau.

Một đêm yên bình.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Ngày mới đến, bình mình đã ló dạng cũng là lúc Lâm Chính Quốc tỉnh dậy, ánh nắng sớm mai đã bị bức màn che lấp, chỉ chừa lại một khe nho nhỏ để ánh sáng chui vào, căn phòng tối xuất hiện một chùm sáng nhỏ, bên trong có những hạt bụi li ti bay tứ tung.

Lâm Chính Quốc vừa mở mắt, liền đối diện với gương mặt điển trai kia, trong một khung ảnh mờ ảo, cậu có chút mông lung, nhịp tim lỡ đập trật một nhịp, vô thức nín thở.

Sự việc phát sinh vào tối hôm qua ùa về tâm trí như cơn bão lũ, từng cảnh tượng rõ nét đan xen như một bộ phim.

Tâm tình Lâm Chính Quốc rất phức tạp, cậu giật giật khóe miệng như bị đau răng, chậm rãi chống nệm ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn lên, cẩn thận đem cánh tay đang đặt trên hông ra.

Phù.....

Cậu thở nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống giường, mang dép vào rồi lẻn ra ngoài chạy trốn.

Lâm Chính Quốc mong là Kim Thái Hanh uống say đến mức quên đi chuyện tối qua.

Lâm Chính Quốc về tới phòng mình, nằm lên giường ngây ngốc nhìn lên trần nhà, ý thức rất rõ ràng, cậu nằm trên giường hơn một tiếng đồng hồ, nằm đến 8 giờ mới đi rửa mặt.

Thời gian này thì Kim Thái Hanh có lẽ đã đến công ty rồi đi?

Nhưng mà cậu quên mất, mấy ngày nay lúc Kim Thái Hanh đi làm đều sẽ đưa cậu đến công ty giải trí Nghệ Hoa trước.

Cho nên, khi Lâm Chính Quốc nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh nhìn vào điện thoại di động ngồi ở bàn ăn, lập tức liền có ý định chạy trốn, nhưng ngay khi cậu vừa định xoay người, phía sau liền có tiếng người gọi cậu.

" Đi đâu vậy? Lại đây ăn sáng. "

" Được. " Lâm Chính Quốc chỉ có thể quay người bình tĩnh làm như không có chuyện gì mà đi đến ngồi xuống phía đối điện Kim Thái Hanh, cầm li sữa ấm lên uống, âm thầm quan sát phản ứng của nam nhân đối diện.

Không có chút biểu cảm hay phản ứng nào....

Cậu chịu không được, hỏi: " Thái Hanh, anh còn nhớ rõ sự việc hôm qua không? "

" Hửm? " Kim Thái Hanh nhướng mi, không rõ nguyên do liếc cậu một cái, bình tĩnh mà mở miệng: " Tôi tối hôm qua uống khá nhiều, chuyện sau đó cũng không có ấn tượng, có chuyện gì sao? Có chuyện gì phát sinh sao? "

" Không có, không có gì, anh lúc trở về liền ngủ rồi. "

Lâm Chính Quốc mới vừa thở một hơi, lại nghe được nam nhân mở miệng, giọng điệu có chút ngu hoặc: " Bất quá, lúc tôi vừa tỉnh dậy thấy bên cánh tay có chút tê, như là có ma đã nằm đè lên cả đêm... "

" Khụ.... " Lâm Chính Quốc thiếu chút nữa là phun hết sữa bò chưa kịp nuốt xuống ra ngoài.

Thực xin lỗi, là do cậu đã nằm đè lên.

Kim Thái Hanh lấy khăn giấy, động tác vô cùng tự nhiên mà lau vết sữa trên khóe miệng cậu.

Anh nhìn thiếu niên đối diện đang có tâm trạng cực kỳ mất tự nhiên, mặt còn đỏ bừng, tiếp tục nói: " Hơn nữa, tôi còn mơ thấy một giấc mơ, trong mơ tôi vẫn luôn ôm một cái gì đó đang ngủ. "

Lâm Chính Quốc: " ..... "

Không sai, người bị ôm chính là cậu.

" Tôi tối hôm qua thấy, anh là nghiêng thân thể ôm chăn ngủ, cánh tay có khả năng bị tê là do vậy, lần sau đừng ngủ như vậy nữa là được. " Lâm Chính Quốc nghiêm túc giải thích.

" Được. " Nam nhân khóe môi như ẩn như hiện nhếch lên một độ cong nhỏ.

-------

Chương này hơn 2k2 từ thôi à QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook