Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hanh, cậu ðừng hồ ðồ, cậu không thể nói chuyện này với giới báo chí!" Hạo Thạc ngãn ở cửa không cho tôi ra ngoài, tôi lạnh lùng nhìn hắn một cái.

"Tránh ra."

"Hanh, cậu ðiên rồi sao? Chẳng lẽ cậu không lo lắng ðến hậu quả sao? ? ?"

Tôi cýời nhạt, cục diện tạo thành nhý hôm nay cũng nhờ cậu ban tặng, cậu có tý cách gì ở chỗ này làm thánh nhân.

"Không tránh thì ðừng trách tôi." Tôi lạnh lùng nói.

Hắn buông hai tay xuống, sau ðó thở dài: "Cậu vẫn cố chấp nhý thế."

Tôi không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn. Tôi muốn nói cho Trịnh Hạo Thạc, hắn tốt nhất là ðừng làm việc cho lão già ðó nữa, nếu không giữa hai ta sau này sẽ không còn là bạn nữa, chỉ có thể là kẻ thù.

Ðẩy hắn ra, tôi ði nhanh vừa tới cửa, hắn ðột nhiên cố sức kéo tay tôi lại.

"Hanh, cậu biết thân phận của tôi nhýng không lật tẩy, cho thấy cậu vẫn coi tôi là bạn. Tuy rằng có rất nhiều chuyện tôi không nói, nhýng ông ta vẫn có cách khác ðể biết, chuyện lần này ông ta cũng sẽ nhanh chóng biết thôi, nói không chừng ðang ở trên ðýờng về nhà, cậu ðịnh làm gì tiếp theo?" Hắn không quay ðầu cũng không xoay ngýời chỉ dùng giọng nói lãnh tĩnh nói với tôi.

Tôi cũng không nhìn hắn mà nói: "Dù gì tôi cũng không ðể Tiểu Quốc bị thýõng ðâu."

"Nếu có chuyện gì tôi sẽ báo cho cậu, Hanh, kỳ thực tôi vẫn coi cậu là bạn tốt."

Có những lời này của hắn là ðủ rồi, cũng coi nhý là tình cảm bạn bè suốt mýời mấy nãm. Tôi biết hắn có chỗ khó xử, cho nên mới không tính toán, hõn nữa thân phận của chúng tôi rất khó kết giao bạn bè, ðây cũng chính là nguyên nhân tôi không lật tẩy hắn.

Nhẹ nhàng gật ðầu, tôi ðẩy cửa ra, ði tới sân khấu thông báo chuyện hủy bỏ hôn ýớc, tôi nói rất ngắn gọn, ðồng thời lảng tránh rất nhiều vấn ðề mẫn cảm.

Chỉ là mọi chuyện mới chính thức bắt ðầu mà thôi, sau ðó công ty gặp nạn, nhà gái rút hết ðầu tý trong công ty, rất nhiều dự án lớn bị hủy. Tôi bận rộn xử lý việc trong công ty, mỗi ngày ðến khuya mới về hoặc ngủ lại trong công ty, tuy rằng công việc bề bộn, thế nhýng tôi vẫn không quên Tiểu Quốc, không nhìn thấy em khiến tôi nhý phát rồ.

Tôi tính toán thời gian, dùng tốc ðộ nhanh nhất xử lý cục diện hỗn loạn. Nào ngờ ngay khi tôi ðịnh về nhà ðể gặp Tiểu Quốc thì Trịnh Hạo Thạc từ ðâu hốt hoảng chạy vào.

"Hanh! !" Hắn dùng lực ðẩy cửa rồi chạy về phía tôi.

Tôi nháy mắt với thý kí ðể hắn lui ra ngoài, nhìn về phía Hạo Thạc, hắn ðang thở phì phò, nhý là chạy tới ðây.

"Xảy ra chuyện lớn rồi, cha cậu ðêm qua ðã trở về." Hắn hai tay ðè lên bàn làm việc.

"Vậy thì sao?" Nếu hắn ðã tới ðây chắc hẳn sẽ có chuyện.

"Tiểu Mẫn biến mất rồi." Ðột nhiên, hắn nói ra tin này khiến tôi khiếp sợ.

"Cái gì?" Tôi ðứng dậy nhìn về phía hắn.

"Buổi chiều hôm nay, Tiểu Mẫn vốn có lịch quay quảng cáo, thế nhýng bên kia gọi ðiện thoại nói không thấy ngýời ðến. Ngýời ðại diện cũng tìm không ðýợc, bọn họ vốn có liên lạc với cậu, thế nhýng cậu không tiếp ðiện thoại, cho nên mới hỏi tôi." Sắc mặt Hạo Thạc biến xanh, "Tôi ðiều tra cả buổi chiều, rốt cục ðã biết ðýợc tung tích của Tiểu Mẫn ."

Tôi cũng biết, hắn ðang ở trong tay cha tôi, nhất ðịnh là nhý vậy! Thật ðê tiện, dám dùng Chí Mẫn ðể uy hiếp tôi!

Quả nhiên ngựa quen ðýờng cũ, ông ta lại dùng thủ ðoạn cũ ðể ðối phó với tôi, nhýng Chính Quốc thì không thể khiến tôi kinh ðộng ðýợc, cho nên lão già ðã chọn Chí Mẫn.

Lẽ nào. . Ông ta ðã biết chuyện tôi thích Chí Mẫn?

Tôi nhìn Hạo Thạc, hắn ảo não: "Hanh, tuy rằng cậu không muốn thýõng tổn Chính Quốc, thế nhýng, lẽ nào cậu ðể Tiểu Mẫn gánh chịu tất cả sao?"

Tôi do dự cau mày, tuy rằng giữa tôi và Chí Mẫn ðã không còn gì nữa, ðồng thời tôi ðã xác ðịnh ngýời tôi yêu là Chính Quốc, nhýng dù sao tôi cũng từng có tình cảm với Chí Mẫn, giờ hắn gặp nạn không thể không ðể ý.

"Hõn nữa, thân phận của Tiểu Mẫn rất ðặc biệt, nếu nhý xảy ra chuyện gì, cuộc ðời nghệ sĩ của hắn sẽ bị hủy." Hạo Thạc còn nói.

Ðúng vậy, tôi tin lão già ðó chuyện gì cũng dám làm, mục ðích của lão lần này là ðối phó tôi, cho nên hắn phải hi sinh một Phác Chí Mẫn.

"Hanh, ðừng do dự nữa, Tiểu Mẫn sẽ gặp nguy hiểm. Không phải tôi muốn cậu thả Chính Quốc, thế nhýng, ông ta muốn chính là Chính Quốc, cho nên phải dùng Chính Quốc làm mồi dụ, ðể ông ta thả Tiểu Mẫn ra, dù sao ông ta cũng không biết tình cảm sâu ðậm của cậu dành cho Chính Quốc, chờ Tiểu Mẫn ði ra ông ta lõ là, lúc ðó ði cứu Chính Quốc sẽ rất ðõn giản." Hạo Thạc trýờn ðến trýớc mặt tôi.

"Tin týởng tôi, tôi nhất ðịnh sẽ cứu Chính Quốc ra, tôi dùng tính mạng của mình ðể ðảm bảo, lần này cậu nhất ðịnh phải tin týởng tôi."

Biểu tình của hắn rất chân thành, kỳ thực, nếu nhý nói Trịnh Hạo Thạc không có tình cảm gì với Tiểu Quốc thì tôi cũng không tin, chỉ là tôi không biết thứ tình cảm ðó có ðýợc gọi là tình yêu không, có thể hắn từ trýớc giờ chẳng biết thứ gì gọi là yêu. Nhýng mà, hắn hẳn là không ðến mức ðể Tiểu Quốc ði chịu chết, qua chuyện khóe mắt, tôi ðã thấy ðýợc sự hối hận trong mắt hắn.

Trong lòng tôi liên tục giãy dụa, thế nhýng không thể hạ ðýợc quyết tâm, bởi vì tôi ðã thề với bản thân mình không ðýợc làm hại Tiểu Quốc. . Tôi không thể. . Nếu nhý có thể, tôi tình nguyện dùng bản thân mình ðổi Tiểu Mẫn ra.

Ðột nhiên, Trịnh Hạo Thạc kéo lấy tay tôi, sau ðó nhét vào trong tay tôi một chiếc nhẫn, tôi cúi ðầu mở to hai mắt.

Chiếc nhẫn này. . .

"Hanh, nếu nhý cậu lo lắng thì hãy ðeo chiếc nhẫn này cho Chính Quốc, chỉ cần hắn mang theo chiếc nhẫn này, tôi nhất ðịnh có thể tìm ðýợc hắn, nếu nhý cậu không tin, cậu cũng có thể dùng GPS tìm ðýợc hắn." Hạo Thạc nói xong, ngẩng ðầu nhìn sâu vào mắt tôi, "Ðừng do dự nữa, chuyện này ðã không thể trì hoãn ðýợc nữa, Chính Quốc cũng sẽ không nghi ngờ ðâu."

Hung hãng cắn môi dýới, tôi thống hận bản thân mình. . Lại một lần nữa vì Chí Mẫn mà hi sinh Tiểu Quốc. .

Thế nhýng ai có thể cho tôi một cách toàn vẹn? Lão hồ ly ðó rất khó ðối phó, nếu nhý không dùng cách này, Chí Mẫn nhất ðịnh sẽ bị hành hạ ðến chết. . . Tôi không thể mất ði Tiểu Quốc, thế nhýng không thể trừng mắt nhìn Tiểu Mẫn bị giết chết. .

"Cứ vậy ði." Thở dài thật sâu, tôi nặng nề gật ðầu một cái, trong lòng ðau ðớn tột cùng.

Tôi uể oải về ðến nhà, Mẫn Khuê nói cho tôi biết Tiểu Quốc ðang ở phòng khách, vì vậy tôi lấy lại tinh thần không ðể cho em nghi ngờ, sau ðó ði vào phòng khách làm bộ tâm tình tốt nói cýời với em.

Hình nhý hôm nay em rất nghe lời tôi, tôi dẫn em ra ngoài cùng nhau ãn, dựa theo ðối sách bàn bạc với Trịnh Hạo Thạc, ðể cho mật thám lẫn phóng viên chụp ðýợc cảnh chúng tôi ãn cõm, ðây là ðiều mà lão hồ ly muốn.

Khi dùng bữa, tôi lừa em rằng Chí Mẫn ðýợc mời ðóng phim, sau ðó muốn em cùng ði xem, thế nhýng mỗi một câu nói ra mà lòng lại ðau nhức nhý ðang rỉ máu.

Lúc tôi tiễn em vào phòng, tôi ôm phía sau lýng em, muốn truyền chút ấm áp vào lòng em, ðể em biết tôi yêu em bao nhiêu, ðể em ðừng hoài nghi.

"Ðây là chiếc nhẫn mà anh luôn mang theo bên mình." Tôi ðeo chiếc nhẫn vào ngón tay mảnh khảnh của em.

Thế nhýng vừa ðeo, trái tim tôi lại ðau nhức, ngay cả ðôi mắt cũng cay nồng. Tôi nhìn gýõng mặt em, ðôi mắt vô thần của em, muốn nói ngàn câu xin lỗi em.

"Xin lỗi. . Xin lỗi. . Xin lỗi. ." Tôi liên tục nói xin lỗi, tôi muốn nói cho em biết, tôi thực sự không muốn thýõng tổn em, tôi nhất ðịnh sẽ cứu em ra, ngýời tôi yêu là em.

Tôi hôn lên làn môi lạnh lẽo của em, tối nay em ðặc biệt mê ngýời, tôi hôn lên từng ngõ ngách trên cõ thể em, trong lòng mặc niệm ba chữ " Anh yêu em ".

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Hạo Thạc gửi tin nhắn ðến, " Phòng thí nghiệm X trên núi Y", tôi biết tất cả ðã bắt ðầu rồi, một khi lão già nổi gió, một khắc cũng không cho tôi nghĩ. Tôi mang theo Tiểu Quốc lên núi, dọc theo ðýờng ði, tôi vẫn liên lạc với Trịnh Hạo Thạc, hắn ðang báo cáo tình hình của Chí Mẫn, ðồng thời nói cho tôi biết hắn ðang ẩn nấp xung quanh.

Tôi quay ðầu nhìn về phía Tiểu Quốc, em vẫn an tĩnh ngồi bên ngýời tôi, không có chút hoài nghi. . Thế nhýng càng nhý thế, lòng tôi càng hổ thẹn. .

Có phải tôi lại làm sai không?

Tiểu Quốc, nói cho anh biết. . Có phải anh lại tổn thýõng em rồi không?

Khi tôi nắm tay em ði vào phòng thí nghiệm, tay em nắm thật chặt, em sợ hãi khép nép bên cạnh tôi.

Tôi phải ðể lão già nghĩ ngýời tôi quan tâm nhất là Chí Mẫn, bởi vì lão muốn xử tội chuyện hủy hôn, trong lòng lão ðã chọn Tiểu Quốc, bởi vì Tiểu Quốc vô danh vô thế, sẽ không bị ðýa tin.

Kỳ thực, lão nhất ðịnh cũng không muốn làm hại Tiểu Mẫn, dù sao hắn cũng là nghệ sĩ của công ty, thế nhýng nếu nhý tôi không theo sự bố trí của lão, lão vẫn ra tay với Tiểu Mẫn, ðây là chỗ tuyệt tình nhất của lão.

"Thái Hanh, cứu tôi."

Khi tôi ðứng trýớc mặt lão, tôi nhìn thấy Chí Mẫn bị trói trên ghế, một mũi kim tiêm tựu ðang ðể sát cánh tay hắn.

Chí Mẫn khóc nức nở, dáng vẻ của hắn thật tội nghiệp, thế nhýng cũng khiến tôi sợ. Bởi vì, chờ một chút, nếu tôi ðổi Chí Mẫn ra, Tiểu Quốc sẽ bị ðối xử nhý vậy. Tôi không muốn, thậm chí tôi còn nghĩ kéo Tiểu Quốc chạy trốn, thế nhýng khi tôi thấy ánh mắt cầu cứu của Chí Mẫn tôi lại không thể nhấc nổi chân.

"Ðể Chí Mẫn ði."

"Ta ðã ký hợp ðồng, bộ phim này nhất ðịnh phải ðóng."

"Thay hắn."

Tôi lạnh lùng kéo tay Tiểu Quốc, sau ðó nhẹ nhàng ðẩy lên phía trýớc, thế nhýng khoảng cách rất nhỏ, ðặc biệt nhỏ, thậm chí không thể buông tay ra.

Tôi cảm giác ðýợc bàn tay của em ðang run, xin lỗi Tiểu Quốc, thực sự xin lỗi, em phải tin anh, ðiều này không phải là thật, không phải.

"Tôi dùng hắn ðổi Chí Mẫn, ngýời ông muốn chẳng phải là hắn sao?"

Không, ðây không phải là lời nói thật của tôi, tôi bị ép buộc, Tiểu Quốc, xin em ðừng tin những gì nghe thấy, hãy dùng con tim ðể cảm nhận tình yêu của anh.

"Ta muốn hắn không ðõn giản là ðóng phim, cậu hẳn là hiểu ðýợc."

Tôi cắn môi, hung hãng nói ra lời ðau ðớn.

"Tùy ông, chỉ cần thả Chí Mẫn."

Tôi quả thực là một kẻ ðại ngốc, ðại hỗn ðản, vì sao tôi lại làm ra chuyện này? Vì sao? ?

Tôi cãn bản không biết mình ðýa Chí Mẫn ra khỏi ðó thế nào, vừa ðýa Chí Mẫn ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi ðiên cuồng gọi ðiện thoại cho Trịnh Hạo Thạc, tôi ở trong xe liên tục hét to, bộ dạng ðáng sợ khiến Chí Mẫn không dám tới gần tôi, tôi giục hắn nhanh cứu Tiểu Quốc ra, nếu nhý chậm một giây tôi sẽ lấy mạng hắn.

Thế nhýng, tôi thật không ngờ, hôm nay tôi lại phạm sai lầm, Tiểu Quốc lại một lần nữa rời xa tôi.

Sáng sớm hôm sau tôi biết tin Tiểu Quốc ðã ðýợc cứu ra, thế nhýng Trịnh Hạo Thạc lại ðặt vé máy bay cho Tiểu Quốc về Trung Quốc, Tiểu Quốc muốn rời bỏ tôi.

Tôi chạy nhý ðiên ra sân bay, vừa ðến cửa sân bay tôi thấy ðýợc em sắp ði. Bóng lýng cô ðõn của em khiến tôi quặn lòng.

Tôi hét lên giữa sân bay, xin em ở lại, xin em cho tôi một cõ hội giải thích, tôi mắng chửi Trịnh Hạo Thạc, mắng hắn là kẻ phản bội, mắng hắn bất nhân bất nghĩa, tôi hy vọng Tiểu Quốc có thể hiểu ðýợc ý của tôi.

Thế nhýng, em không hề quay ðầu, cứ thế mà rời bỏ tôi. . Chỉ ðể lại cho tôi một bóng lýng. . . Một bóng lýng cô ðõn ðến nao lòng. .

Tôi výõn tay, nhýng không thế nào chạm ðýợc vào em.

Tiểu Quốc, anh sai rồi, anh không nên buông em ra.

Thế nhýng xin hãy tin týởng anh, bất kể em ði tới ðâu, anh nhất ðịnh sẽ tìm ðýợc em, anh không bao giờ muốn mất em nữa, bởi vì anh biết, trên thế gian này Kim Thái Hanh chỉ yêu một mình Chính Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro