Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi như trước không nói gì cả, tôi nói rồi, hắn có thể bắt tôi kêu, rên ɾỉ, thế nhưng đừng nghĩ chuyện bắt tôi nói chuyện, cùng một người như hắn dù nói một câu cũng đều là lãng phí nước bọt.

Hắn đợi một hồi thấy tôi không nói, vì vậy thở dài nói: "Tiểu Quốc mệt rồi sao? Vậy ngủ đi, anh ôm em ngủ được không? Anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện em không thích, chỉ ôm em thôi, được không?"

Tôi không nói, đẩy hắn ra, nằm ở trên giường. Chỉ chốc lát, tôi cảm giác được hắn cũng nằm xuống, đồng thời lấy tay cuốn lấy thắt lưng tôi, tôi không nhịn được cọ cọ, nhưng cũng không cọ được cánh tay hắn, vì vậy từ bỏ, một lát sau, tôi liền đi vào giấc ngủ, tuy rằng bên ngoài mưa như trút nước, thế nhưng tôi ngủ rất trầm ổn.

Hôm sau khi tôi tỉnh lại, những chú chim nhỏ bên ngoài đang kêu ríu rít, tôi trở mình, tự nhiên sờ sờ vị trí bên người, lạnh lạnh, Kim Thái Hanh đã ly khai.

"Cậu Quốc, cậu đã tỉnh?" Một thanh âm xa lạ từ cửa truyền ðến.

Tôi hoảng sợ, vì vậy lập tức đứng dậy, có chút phòng bị lui thân thể lại.

"Cậu Quốc, cậu đừng sợ, em là người hầu ở ðây." Người kia hình như nhìn ra tôi đang khẩn trương, vì vậy lập tức giải thích.

Người hầu? Tôi đối với những người hầu ở đây cũng coi như là quen biết, nhưng thanh âm này tôi chưa từng nghe qua.

"Thiếu gia đến công ty rồi, thiếu gia dặn em nói cho cậu biết hôm nay thiếu gia phải đến công ty dự họp, cho nên để em tới hầu hạ cậu." Người nọ tựa hồ đi tới bên người tôi.

Tôi cau mày suy nghĩ xem rốt cuộc người nọ là ai, nếu như là người hầu tôi hẳn là là có ấn tượng, thế nhưng thế nào cũng nghĩ không ra hắn là ai.

"Cậu không biết em đâu, thật ra, cậu không biết ai ở đây cả. Toàn bộ người hầu ở đây đều là người mới được thuê như em, trước khi cậu về thiếu gia đã thay hết toàn bộ người hầu cũ, đồng thời ngoại trừ em thì những người khác đều không được vào phòng của cậu." Hắn hình như nhìn ra ý nghĩ của tôi.

Thì ra là muốn giam lỏng tôi, đồng thời tìm một người chuyên môn trông coi tôi sao? A, Kim Thái Hanh thật đúng là buồn chán, một người mù như tôi có thể chạy đi đâu chứ? Nếu có thể chạy trốn, tôi đã sớm chạy, sẽ không chờ lâu như vậy.

"Cậu tên là gì?"

"Em là Mẫn Khuê."

"Tôi là Chính Quốc, sau này cậu có thể gọi thẳng tên của tôi."

"Vâng, em biết rồi, thế nhưng thiếu gia không cho chúng em gọi tên của người, em đây cũng chỉ dám gọi là cậu Quốc thôi."

"Tùy tiện đi, còn có, cậu xem, tôi là người mù, tôi sẽ không ra khỏi phòng này được, cho nên cậu không cần ở đây hầu hạ tôi, nếu như không có chuyện gì khác thì hãy đi nghỉ ngõi đi, có thể nghỉ cả ngày."

Tôi nói xong còn hướng về phía hắn nở một nụ cười, hắn lại đột nhiên kinh hô, "Cậu Quốc, cậu cười rộ lên. . Ðẹp quá. ."

Rất đẹp? Ha hả. . Hiện tại hình dạng này sao có thể đẹp chứ? Thật không biết hắn và Kim Thạc Trân khi nói những lời này đều đang suy nghĩ cái gì. .

Nhưng cậu nhóc tên Mẫn Khuê cũng không vì tôi nói không cần hầu hạ mà ly khai, lúc tôi ăn ðiểm tâm, hắn nhý trước vẫn ở trong phòng cùng tôi nói chuyện, không biết là hắn buồn chán hay sợ tôi buồn chán.

"Cậu Quốc, thiếu gia đã trở về." Gần chiều, Mẫn Khuê  đột nhiên ngừng bàn luận vấn đề đang nói, sau đó nói cho tôi biết Kim Thái Hanh đã trở về.

Tôi nghĩ hắn có thể là nhìn thấy từ cửa sổ, đâu đó tôi nghe được tiếng Mẫn Khuê ra khỏi phòng, quả nhiên Kim Thái Hanh không ở nhà sẽ tìm người đến canh chừng tôi, khi hắn trở về sẽ tự ðộng ly khai.

Tôi nghe được cửa mở truyền đến tiếng bước chân, nhưng không chỉ là một người, hình như có mấy người cùng hướng gian phòng này đi tới.

Cửa bị đẩy ra, tôi nghe được một thanh âm khiến tôi kinh ngạc: "Anh Chính Quốc! Thật là anh! ! Thái Hanh thực sự tìm được anh rồi! !"

Là Chí Mẫn!

Giây tiếp theo, tôi bị một người ôm lấy, chóp mũi ngửi được mùi huơng trên người Chí Mẫn, đó là một loại hương vị mà bất kì kẻ nào ngửi được đều quyến luyến.

"Anh Chính Quốc. . Xin lỗi. . Xin lỗi. ." Chí Mẫn nhý trước ôm tôi, nhưng thanh âm bắt ðầu nghẹn ngào.

Có cái gì mà xin lỗi, tôi biết, chuyện này không liên quan đến cậu. . Chỉ là bởi vì mọi người đều quá yêu cậu mà thôi. . Không phải lỗi của cậu. .

Từ từ đẩy hắn ra, sau đó theo cánh tay hắn tìm kiếm, khi tôi sắp sờ lên gương mặt hắn, đột nhiên tay của tôi bị một lực thật lớn kéo đi.

"Không được! !" Là một thanh âm trầm thấp lại có từ tính vang lên, tôi bị hất vãng ra xa, sau đó bụng trúng một quyền rất đau mà té trên mặt đất.

"Doãn Kì! ! Anh làm gì đấy! !" Hai thanh âm song song vang lên, một là của Chí Mẫn, một là của Kim Thái Hanh.

"Hắn muốn làm hại Chí Mẫn! ! Các người không thấy sao? Hắn muốn bóp chết Chí Mẫn !" Mân Doãn Kì kích động hô to.

"Doãn Kì, anh điên rồi phải không? ?" Ðây là thanh âm của Chí Mẫn.

"Kéo hắn ra ngoài! !" Ðây là giọng của Kim Thái Hanh.

"Buông ra! ! Cậu cãn bản là không nên tìm hắn trở về! ! Hắn sẽ làm hại Chí Mẫn !" Thanh âm của Mân Doãn Kì càng ngày càng xa, tôi trong lòng cười thành tiếng.

Tôi ngồi bệt dưới đất cười lớn, Mân Doãn Kì  a Mân Doãn Kì  . Thật là một điểm cũng không có thay đổi, các người cũng không có thay đổi. . Trong thế giới của các người chỉ có Chí Mẫn . Vĩnh viễn đều chỉ có Chí Mẫn mà thôi. .

"Tiểu Quốc, em đừng như vậy, Doãn Kì không phải cố ý." Kim Thái Hanh muốn nâng tôi đứng lên, thế nhưng tôi hung hãng gạt tay hắn ra.

"Anh Chính Quốc, xin lỗi. ." Phác Chí Mẫn đi tới bên người tôi nói.

"Chí Mẫn a, cậu có nghĩ tôi sẽ làm hại cậu không?" Tôi mở miệng nhẹ nhàng hỏi.

"Không, anh sẽ không đâu." Chí Mẫn không chút do dự trả lời.

Tôi cười khẽ một chút, a, hắn đúng, có thể trước đây tôi từng muốn làm hại hắn, thế nhưng hiện tại đã không còn khả năng nữa, tôi không có năng lực, càng không có tý cách làm hại hắn.

Kỳ thực, tôi vừa rồi chỉ là muốn sờ. . Ðôi mắt đã từng thuộc về tôi trên gương mặt của Chí Mẫn mà thôi. .

Bởi vì buổi tối mắc mưa lại bị Mân Doãn Kì đánh, nửa đêm tôi bỗng lên còn sốt cao không hạ.

Tôi nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghĩ lại cuộc nói chuyện với Chí Mẫn, lúc đó Kim Thái Hanh không có ở trong phòng, Chí Mẫn nói hắn có chuyện muốn một mình nói với tôi, Kim Thái Hanh đương nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của Chí Mẫn, rời khỏi căn phòng.

Kỳ thực Chí Mẫn cũng không nói chuyện gì đặc biệt, vẫn chỉ là một tiếng xin lỗi. Hắn nói cho tôi biết, khi vụ tai nạn đó xảy ra hắn vẫn hôn mê, cho nên hắn cũng không biết con mắt hắn bị thuơng cũng không biết khi hắn hôn mê được tiến hành phẫu thuật thay giác mạc.

Khi tôi mất tích hắn mới biết được mọi chuyện, hắn vẫn giục Kim Thái Hanh  đi tìm tôi, nhưng chính như lời Kim Thái Hanh  nói, cha hắn vẫn quản hắn rất nghiêm, cho nên không thể tìm tôi đúng lúc.

Chí Mẫn kể lại câu chuyện mà giọng nghẹn ngào nấc lên từng đợt, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thập phần nhẹ dạ. Tôi hiểu hắn. Cho nên, tôi cũng chưa từng có hận hắn, tôi tin tưởng hắn chỉ có khí chất khiến mọi người yêu mến, hiện tại trong giới giải trí thấy một người như Chí Mẫn là một kì tích.

Nhưng mà, hắn tựa hồ xem tôi trở thành mục sư, nhất mực cầm lấy tay tôi sám hối.

Tôi đoán có thể hắn cũng không biết mục đích mà Kim Thái Hanh  mang tôi trở về lần này, có thể Kim Thái Hanh  không có nói cho hắn biết, chuyện này cũng bình thường, bọn người Kim Thái Hanh  từ trước đến nay làm việc luôn không nói cho Chí Mẫn.

Nhưng điều mà tôi cảm thấy an tâm chính là thấy Chí Mẫn khỏe mạnh, tôi có thể bỏ qua ý nghĩ Kim Thái Hanh  muốn lấy nội tạng mình.

Chí Mẫn dặn dò tôi đủ điều, bảo tôi không được bỏ đi nữa mà phải ở nhà Kim Thái Hanh , hình như nhà của Kim Thái Hanh cũng như nhà hắn có thể tùy tiện cho hắn quyền quyết định kẻ ở người đi. Nhưng nếu nhý hắn nguyện ý, Kim Thái Hanh hẳn là ước gì Chí Mẫn trở thành chủ nhân thứ hai của căn nhà này.

"Ðược rồi, anh Chính Quốc, anh nghìn vạn lần đừng giận Doãn Kì nhé, em không biết hắn rốt cuộc bị làm sao, nhưng em nhất định sẽ hung hăng giáo huấn hắn."

Ðây là câu nói cuối cùng mà Chí Mẫn trước khi bước chân ra khỏi phòng quay đầu bỏ lại, tôi gật ðầu, không đáp lại.

Chí Mẫn có thể là người yêu của Mân Doãn Kì , thế nhưng hắn tuyệt đối không phải là người hiểu rõ Mân Doãn Kì nhất. Hắn không hiểu Mân Doãn Kì vì sao lại ra tay với tôi, thế nhưng tôi hiểu, cho nên tôi cũng không trách hắn.

Trải qua 4 năm ngục tù nghĩ lại mà kinh sợ, tôi đối với Kim Thái Hanh và Mân Doãn Kì đều hiểu rõ tận cọng lông, đối với tính tình của hai người bọn họ đều rõ như trong lòng bàn tay.

Bất luận là nguyên nhân gì khi bị đánh thì ngýời ta sẽ luôn căm hận kẻ đánh mình, thế nhưng duy nhất lần này, tôi không hận Mân Doãn Kì. Bởi vì trong khoảng khắc hắn ra tay, tôi đã biết nguyên nhân mà hắn đánh tôi.

Mân Doãn Kì là một người người rất đơn giản, là người đơn giản và ðõn thuần nhất trong nhóm người bọn họ.

Cho nên trong lòng hắn nghĩ gì, sợ hãi điều gì tôi hiểu rõ nhất, là nỗi sợ của hắn thúc đẩy nắm đấm, bởi vì hắn nghĩ nếu như tôi còn lý trí, tôi sẽ bóp chết Chí Mẫn để báo thù mấy người bọn họ.

Còn hơn Kim Thái Hanh và Trịnh Hạo Thạc, tôi cho rằng Mân Doãn Kì ít nhiều cũng còn là một con người, hắn vẫn giữ được chữ người hơn chữ con bằng cảm giác tội lỗi và áy náy, bởi vì hắn sợ tôi mới ra tay đánh một quyền, cho nên tôi không hận hắn.

Chỉ là, Mân Doãn Kì thiếu thông minh, suy nghĩ của hắn quá đơn thuần. Hắn coi như là quen biết tôi 4 năm rồi, tuy rằng tiếp xúc với hắn nhiều hõn Kim Thái Hanh và Trịnh Hạo Thạc, nhưng hắn vẫn không biết gì về tôi.

Ðối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một người ở thế nhu nhược, tôi không thể có sức phản kháng, cũng không có khả năng trả thù bốn người bọn họ.

Ðương nhiên, trả thù mấy người bọn họ phương pháp đơn giản nhất chính là làm hại Chí Mẫn, thế nhưng, đây là chuyện duy nhất tôi không làm. Tôi không thích giận chó đánh mèo đến người vô tội, Chí Mẫn tuy rằng là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi bị hành hạ, thế nhưng hắn cũng không phải không bị tổn thuơng bởi người kia.

Nếu như tôi muốn trả thù, tôi sẽ ra tay vào giây phút đầu tiên khi Chí Mẫn bước vào cửa, thế nhưng tôi không làm, như vậy tôi vĩnh viễn cũng sẽ không ra tay, chỉ là Mân Doãn Kì vẫn như 4 năm trứớc, chỉ một mực tôn thờ Chí Mẫn mà không hiểu được suy nghĩ của tôi.

Ðiểm này, Mân Doãn Kì rất giống với Kim Thái Hanh, nhưng cái nhìn của bọn họ đối với tôi lại cách biệt một trời, đối với Mân Doãn Kì mà nói, tôi mới là người có thể vì bản thân mình mà làm hại Chí Mẫn, cho nên hắn sẽ phòng bị tôi.

Ðối với Kim Thái Hanh mà nói, tôi là người phải quên đi bản thân mình mà bảo vệ Chí Mẫn, cho nên trong mắt hắn tôi chẳng đáng để phòng bị, ngoại trừ lợi dụng ra, không đáng một đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro