Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kim Thái Hanh vẫn coi tôi là món đồ chơi thì tôi rất rõ ràng, hắn cũng không phải là một người thích chia sẻ đồ chơi với người khác, chí ít ban đầu, hắn đối với món đồ chơi như tôi giữ rất chặt. Hắn không thính người khác đụng vào tôi, đặc biệt là Trịnh Hạo Thạc .

Sau lần bị Trịnh Hạo Thạc  ép uống rượu, tôi trở nên rất sợ hãi mỗi khi gặp hắn, nhưng mà Trịnh Hạo Thạc là bạn của Kim Thái Hanh, cho nên tôi bình thường vẫn gặp phải hắn.

Vì ở bên người Kim Thái Hanh, tôi cứ nghĩ rằng Trịnh Hạo Thạc  sẽ không ra tay với mình, cho nên tôi mới dám lần thứ hai xuất hiện ở trước mặt hắn. Trịnh Hạo Thạc  quả nhiên không đụng chạm tôi nữa, chỉ là tôi phát hiện hắn ngồi ở nơi xa tôi nhất yên lặng nhìn tôi, mỗi lần ánh mắt tôi không cẩn thận lọt vào đường nhìn của hắn, hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm tôi, làm cho tôi lông mao dựng đứng cả lên, sau đó nhanh chóng chuyển đường nhìn.

Kim Thái Hanh tựa hồ cũng phát hiện cái gì đó, cho nên hắn để tôi ngồi ở nơi xa Trịnh Hạo Thạc  nhất, cũng không để tôi một mình ngồi với hắn.

Lúc đó, tôi ngây thơ cho rằng Kim Thái Hanh đang bảo vệ tôi, cho nên ngực còn có chút cảm động, nhưng sau đó tôi mới biết được chân tướng, Kim Thái Hanh làm như vậy chỉ là hắn lúc đó biết cái nhìn của Trịnh Hạo Thạc đối với tôi khác lạ nên đang âm thầm tính toán.

Có một lần, Kim Thái Hanh lại dẫn tôi đến quán bar cùng với đám bạn nhậu của hắn, vừa vào tới cửa tôi phát hiện Trịnh Hạo Thạc tựa hồ đã uống say. Hắn mỗi lần uống say gương mặt đều đặc biệt đỏ ửng, ánh mắt nhìn qua còn lợi hại hơn bình thường.

Kim Thái Hanh vẫn để tôi ngồi nơi xa Trịnh Hạo Thạc  nhất, sau đó xoay người nói chuyện phiếm với người bên cạnh, bất ngờ Trịnh Hạo Thạc cầm lên một ly rượu, sau đó đứng dậy cong vẹo hướng về phía tôi. Lúc đó tôi rất sợ, tim đập liên hoàn, tôi nhìn Kim Thái Hanh đứng trước mặt mình, sau đó giơ ly rượu ra lớn giọng nói: "Chính Quốc, ta kính ngươi một ly. "

Tôi quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, hiển nhiên Kim Thái Hanh cũng bị hành động bất ngờ của Trịnh Hạo Thạc  làm cho kinh ngạc, hắn lập tức không phản ứng gì cả. Đột nhiên, cằm của tôi bị Trịnh Hạo Thạc  nắm lấy, sau đó đặt ly rượu lên môi tôi nói:   " Ta kính ngươi rượu, ngươi dám không uống? "

Tôi muốn quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, thế nhưng cằm lại bị Trịnh Hạo Thạc niết gắt gao, sau đó hắn đổ hết ly rượu vào trong miệng tôi, nhất thời vị cồn kích thích mọi xúc cảm trong khoang miệng.

" Tiếp! " Hắn lại đổ một ly rượu khác, từng ly từng ly đổ hết vào trong miệng tôi.

Nhất thời tôi ho sặc sụa, khi hắn muốn dốc hết chai rượu vào miệng tôi, Kim Thái Hanh rốt cục cũng ngăn hắn lại, hắn giật tay Trịnh Hạo Thạc lại sau đó nói: " Một vừa hai phải thôi. "

Trịnh Hạo Thạc  nhíu mày nhìn Kim Thái Hanh, sau đó nói ra một câu khiến tôi khϊếp sợ: " Được thôi, tối nay bắt hắn cho ta, ta sẽ một vừa hai phải. "

" Ngươi điên rồi? " Kim Thái Hanh thiêu mi nhìn Trịnh Hạo Thạc.

" Không có điên, ta rất bình thường cũng rất thanh tỉnh. "Trịnh Hạo Thạc cười như không cười nhìn Kim Thái Hanh.

Lúc ấy tôi cho rằng Kim Thái Hanh sẽ kiên quyết phản đối Trịnh Hạo Thạc, nhưng hắn không phát giận, cũng không nói gì, chỉ là đứng dậy đi ra khỏi phòng, Trịnh Hạo Thạc sau đó đi theo ra ngoài. Tôi nhìn thấy bóng lưng hai người in lên cửa lúc ẩn lúc hiện, bọn họ hình như đang nói gì đó.

Một lát sau, cửa mở, tôi kinh hoảng nhìn cửa, ngực lo lắng, tôi không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã nói gì, nhưng mà tôi lúc ấy tự tin cho rằng Kim Thái Hanh tuyệt đối sẽ giáo huấn Trịnh Hạo Thạc, đồng thời mang tôi rời khỏi đó.

Thế nhưng tôi đã sai, sai trầm trọng. Lúc hai người vào cửa, Kim Thái Hanh ngồi xuống vị trí của Trịnh Hạo Thạc, còn Trịnh Hạo Thạc ngồi xuống bên người tôi. Tôi lập tức đầu óc trống rỗng, khi tôi bị Trịnh Hạo Thạc ấn vào trong xe tôi cũng không có phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Một đêm kia tôi vẫn thất hồn lạc phách, kỳ thực Trịnh Hạo Thạc rất ôn nhu, nhẹ nhàng hơn Kim Thái Hanh nhiều, đồng thời Trịnh Hạo Thạc rất chú ý tới cảm thụ của người nằm dưới, khi tình cảm mãnh liệt nhất hắn sẽ không gọi " Mẫn Mẫn " trái lại vẫn gọi " Chính Quốc ". Thế nhưng, điều này cũng không thể khiến tôi cảm giác hài lòng chút nào, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh.

Một đêm kia qua đi Kim Thái Hanh cũng không có tới đón tôi, sau đó là Trịnh Hạo Thạc đưa tôi trở về, xem ra hắn cũng không có ý định giữ tôi lại. Tôi trở lại nơi ở của Kim Thái Hanh, hắn đang ưu nhã ngồi uống trà, hình như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Chỉ là, hắn không thèm liếc mắt nhìn tôi, tôi cho rằng tất cả cứ như vậy trôi qua, thế nhưng tôi lại sai. Tối, Kim Thái Hanh khiến tôi cảm nhận được nỗi thống khổ còn hơn sự tra tấn của địa ngục, hắn khiến tôi hầu như không có dũng khí sống sót, thế nhưng lại không thể chết đi được. Hắn thí nghiệm trên người tôi các loại dụng cụ ngược đãi kinh khủng, dùng các loại vũ khí mà hắn có thể nghĩ ra quật lên cơ thể của tôi, ngày đó tôi mới thực sự thể nghiệm cái gì gọi là đồ chơi.

" Biết sai chưa, Tiểu Quốc? " Khi tôi đau đớn đến mức hôn mê, hắn đi tới bên tai dùng thanh âm vô hại hỏi.

Tôi ngay cả ngẩng đầu nhìn hắn cũng không còn sức, chỉ có thân thể đau nhức đã chết lặng đang kêu gào, thế nhưng tôi không dám không trả lời, vì vậy tôi gật đầu nói biết sai rồi.

" Ngươi ngay cả rượu của Trịnh Hạo Thạc đều dám uống, xem ra lá gan ngươi càng lúc càng lớn, Tiểu Quốc thực sự cần được dạy dỗ. Nhưng mà, đây đều là của lỗi của ngươi a, là Tiểu Quốc quá câu dẫn người. "

Lại là như thế này, toàn bộ đều là lỗi của tôi. Rõ ràng là khi Trịnh Hạo Thạc uy hϊếp tôi uống rượu hắn đâu giúp, rõ ràng là chính tay hắn đưa tôi cho Trịnh Hạo Thạc, thế nhưng hắn lại nói tất cả đều là lỗi của tôi.

Chỉ vì tôi vô lực chống lại, chỉ vì tôi không có năng lực phản kháng, chỉ vì tôi là một món đồ chơi chứ không phải Phác Chí Mẫn.

Lúc ấy tôi không hiểu, vì sao Kim Thái Hanh lại nói như vậy, nhưng hiện tại tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Kỳ thực Kim Thái Hanh lúc đó hắn không cho bất luận kẻ nào đụng đến tôi bởi vì hắn muốn biến tôi trở thành Chí Mẫn, cho nên hắn đương nhiên phải hoàn toàn bảo hộ tôi.

Đồng thời, hắn đã biết trước tôi chuyện Trịnh Hạo Thạc  có tâm tư với Bạch Hiền, cho nên hắn càng phòng bị gấp đôi tránh Trịnh Hạo Thạc  tiếp cận tôi, đơn giản là hắn chỉ coi tôi là hiện thân của Chí Mẫn.

Nhưng cái đêm hôm đó hắn và Trịnh Hạo Thạc  ở ngoài cửa, tôi đoán rằng Trịnh Hạo Thạc  nhất định là dùng kế khích tướng nói với hắn tôi không phải Chí Mẫn, cho nên nếu như hắn quan tâm tôi như vậy sẽ bất công với Chí Mẫn "thật", đồng thời tâm tư của hắn cũng từ từ chuyển dời mục tiêu.

Nếu như Trịnh Hạo Thạc  dùng cách này, như vậy Kim Thái Hanh tất nhiên sẽ chắp tay đem tôi tặng cho Trịnh Hạo Thạc  để chứng minh tình cảm của hắn đối với Chí Mẫn không thay đổi.

Trong lòng Kim Thái Hanh chỉ có Chí Mẫn, Trịnh Hạo Thạc  cũng không tích tất cả mục tiêu mà chỉ nhằm đúng thế thân của Chí Mẫn chính là tôi, mà ở giữa hai người kia tôi vĩnh viễn đều chỉ bị tổn thương, cho nên nếu có 1 điều ước, tôi chỉ ước đời này xa cách hai người bọn họ, vĩnh viễn không gặp lại.

"Trịnh Hạo Thạc, ngươi nháo đủ chưa, nơi này là nhà của ta, ngươi cút ra ngoài cho ta! Sau này không được phép tới gần Chính Quốc nửa bước! Lần này ta tuyệt không thỏa hiệp cái gì hết, Chính Quốc là của ta!" Kim Thái Hanh lại một lần nữa tuyên bố tôi thuộc quyền sở hữu của hắn, nhưng trong lòng tôi lại cười nhạt một tiếng.

"Không thể nào! Nếu như không phải vì thủ hạ ngươi ngăn cản ta, ta sẽ tìm được Chính Quốc trước, là ngươi ăn gian!" Trịnh Hạo Thạc nói.

"Vậy sao? Là ta ngăn cản ngươi tìm Tiểu Quốc sao?" Kim Thái Hanh đột nhiên lãnh tĩnh, tôi nghe được thanh âm hắn lui ra phía sau vài bước, sau đó hắn dùng một loại khẩu khí tự tiếu phi tiếu nói, "Lúc ấy ta bị lão già trông chừng gắt gao, lúc đó không thể đón Tiểu Quốc xuất viện, cũng không có thể an bài thủ hạ quấy rầy của hành động của ngươi, thế nhưng ngươi vì sao không xuất hiện? Nói cho mà biết, là chính ngươi bỏ lỡ cơ hội lần đó, không phải sao?"

"Lúc đó. . Ta. . Ta. ." Trịnh Hạo Thạc bị Kim Thái Hanh nói đến nghẹn lời, tôi nghĩ biểu tình của hắn lúc này nhất định rất giống gà mắc tóc, tôi vẫn rất thỏa chí ngồi xem kịch vui, thuận tiện tỉ mỉ lắng nghe bọn hắn rốt cuộc lại tính toán điều gì.

"Không cãi được chứ gì? Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội rồi, cho nên đừng có ấu trĩ cố tình gây sự nữa."  Kim Thái Hanh lạnh lùng nói.

"Được! Ta thừa nhận lần ấy là ta đánh mất cơ hội, là lỗi của ta, ta không nghĩ rõ ràng một chuyện, thế nhưng ta hiện ở trong lòng đã rất rõ ràng, ta yêu Chính Quốc, ta có thể vì hắn làm mọi chuyện, thậm chí không kết hôn!" Trịnh Hạo Thạc nói rất kiên định, tôi đang buồn nôn vì sự ấu trĩ của hắn, đột nhiên phát hiện Kim Thái Hanh trầm mặc.

Trịnh Hạo Thạc khẩu tài không bằng  Kim Thái Hanh, những lời nói ấu trĩ này chẳng lẽ không bị Kim Thái Hanh nói móc và cười nhạo sao? Tôi đang nghi hoặc, bên tai truyền đến tiếng cười nhạt của Trịnh Hạo Thạc.

"Thế nào? Ngươi làm không được chứ gì, ngươi không quên rằng ngươi đã đính hôn rôi chứ, ta muốn xem, ngươi có thể cho Chính Quốc cái gì."

Đính hôn? !  Kim Thái Hanh đính hôn rồi? !

Đột nhiên ngực tôi trầm xuống, tôi cũng không biết chuyện  Kim Thái Hanh đã đính hôn, tôi sống ở nơi tương đối hẻo lánh, hơn nữa tôi và Thạc Trân cũng không quan tâm lắm đến thời sự Hàn Quốc.

Kim Thái Hanh đã 22 tuổi, hắn không còn là cậu bé 17 tuổi kia nữa, hắn đã là một nam nhân thành thục.

Thì ra Kim Thái Hanh đã đính hôn rồi, như vậy hắn lập tức sẽ kết hôn sao?

"Hanh, lần này ngươi thua." Trịnh Hạo Thạc  nở nụ cười, tiếng cười của hắn vẫn quanh quẩn bên tai tôi, mà lòng tôi lại đang chìm dần.

Loại cảm giác vừa buồn khổ vừa chua xót này là gì? Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy ngực rất đau, phổi không thể hô hấp, nhất định là tôi lại nóng rần lên rồi, cho nên mới khó chịu như vậy, nhất định là như vậy.

Trong phòng thoáng cái rất an tĩnh, Kim Thái Hanh một câu cũng không nói, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Lòng theo thời gian tổn thương ngày càng trầm trọng, tôi hầu như xác định Kim Thái Hanh sẽ để Trịnh Hạo Thạc  đem tôi mang đi, cũng giống như trước đây.

Tôi nghĩ cảm giác mất mát của tôi không phải vì tôi muốn ở lại bên người Kim Thái Hanh, mà là không ai cần, nỗi sợ hãi trong lòng tôi quá mạnh mẽ.

Từ từ cúi đầu, cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh, tôi nghĩ mình nên nhỏ lại một chút, có thể như vậy tôi sẽ tự mình sưởi ấm cho bản thân.

"Người đâu." Đột nhiên Kim Thái Hanh mở miệng lạnh lùng nói một câu.

Trịnh Hạo Thạc rõ ràng ngẩn ra, cửa truyền đến tiếng bước chân.

Kế tiếp Kim Thái Hanh nói khiến tôi vô cùng kinh ngạc, hắn dùng khẩu khí lãnh khốc nói: "Tống hắn ra ngoài."

Lòng tôi cả kinh, hắn nói hướng về phía tôi, muốn tống ai ra ngoài? Tôi sao?

"Thiếu gia, đây là Hạo Thạc thiếu gia a. ." Thủ hạ nơm nớp lo sợ đáp lời, tôi mới biết được thì ra Kim Thái Hanh muốn đuổi Trịnh Hạo Thạc ra ngoài, tôi nhất thời nghi hoặc, Kim Thái Hanh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nhưng nghe thanh âm bọn thủ hạ sợ hãi như thế cũng biết bọn họ không dám đυ.ng đến Trịnh Hạo Thạc, thế nhưng Kim Thái Hanh vì sao lại muốn chiến đấu tận cùng với Trịnh Hạo Thạc?

Kỳ thực hắn đem tôi cho Trịnh Hạo Thạc cũng không phải là không được, hắn không phải đã đính hôn rồi sao?

"Nghe không hiểu lời ta nói sao? Tống hắn ra ngoài! ! !" Kim Thái Hanh hô to một tiếng.

Sau đó, tiếng bước chân đi tới phía tôi, Trịnh Hạo Thạc gắt gao ôm lấy tôi, quay sang Kim Thái Hanh hét lớn: "Kim Thái Hanh! ! Ngươi tên hỗn đản này! !"

Đột nhiên cánh tay của Trịnh Hạo Thạc vẫn ôm chặt lấy tôi bị giật lại, xem ra thủ hạ đã ra tay thật với Trịnh Hạo Thạc. Bên người tôi truyền đến tiếng tranh đấu, hẳn là Trịnh Hạo Thạc và thủ hạ của Kim Thái Hanh đang đánh nhau.

Bởi vì không nhìn thấy, thanh âm những trận ấu đả với tôi mà nói rất đáng sợ, vì vậy tôi lui thân thể, cố sức ôm lấy đầu, tôi không muốn bị những người này giận chó đánh mèo đến.

Nhưng thanh âm đánh nhau hình như càng ngày càng xa, tôi nghe được thanh âm của Trịnh Hạo Thạc từ cửa truyền đến: "Kim Thái Hanh, ta sẽ không bỏ cuộc, ta thương hắn, ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro