Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hắn mới 17 tuổi, hắn cho tôi ăn cơm liền tuyên bố, " Tiểu Quốc từ hôm nay trở đi sẽ là đồ chơi của ta, sau này ta nuôi ngươi, trước khi ngươi già hay ta chơi chán không được phép rời đi. "

Sau đó tôi mới biết được, đồ chơi của hắn kỳ thực chính là thế thân của Chí Mẫn , hắn bắt tôi học cách ăn nói của Chí Mẫn, cử chỉ động tác của Chí Mẫn , thậm chí cách Chí Mẫn mỉm cười, ở trước mặt hắn tôi chính là một bản sao của Chí Mẫn.

----------------------------

Kim Thái Hanh ra đi mang theo Chí Mẫn. . Tôi một lần nữa bị vứt bỏ trong bóng tối lạnh lẽo. .

Hắn đi liệu có liếc mắt nhìn tôi một lần cuối. .

Tôi buồn cười... Dĩ nhiên lại bị hắn lừa. . Dĩ nhiên còn tưởng rằng. . Hắn lần này thật lòng thật dạ . . .

-------------------------------

"Chính Quốc, em đừng khóc, tôi không muốn làm hại em, em đừng khóc, tôi sẽ luôn yêu thương em."

Tôi không cần anh yêu tôi, tôi chỉ muốn được đối xử như một con người, một con người bình đẳng như mọi người!

-----------------------------------

Một nãm trước tôi vì Chí Mẫn mà mất đi con mắt, một năm sau tôi lại vì Chí Mẫn mà mất đi giọng nói...

Mà hết thảy đều là do Kim Thái Hanh khéo tay bày ra... Anh rốt cuộc còn muốn tôi mất đi cái gì nữa mới thoả mãn? Lẽ nào đưa cái mạng quèn này cho hắn, hắn mới có thể thoả mãn sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro