Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một, hai, ba. . .

Tiếng chân giẫm lên quần áo quen thuộc mà có quy luật vang lên, càng dùng sức giẫm, quần áo sẽ được giặt sạch sẽ, trong không khí cũng tràn ngập mùi thơm ngát của xà phòng.

Trước đây trong phim ảnh tôi đã từng xem nông dân Hàn Quốc giặt quần áo như vậy, chỉ là không nghĩ tới bọn họ vẫn duy trì cách giặt truyền thống này cho đến bây giờ.

Ngày hôm nay khí trời có chút lạnh, sắp bước vào mùa đông rồi, cho nên ngón chân dẫm nát trong nước cũng bởi vì nước lạnh mà sắp mất đi cảm giác. Tôi phải giẫm nhanh một chút, trước đây không biết, ngón chân bị tổn thương do giá rét phải dưỡng một tháng mới lành, còn tốn không ít tiền.

" Thạc Trân  a."

"A!"

"Quần áo giặt cũng sạch rồi, mau giúp tôi vắt khô đi."

"Tôi đến đây, ở đây quá lạnh, anh đi vào nhà cho ấm áp, cầm lấy, đây là nước nóng."

"Cùng nhau làm đi, tôi lạnh cậu không lạnh chắc? Hai người làm việc sẽ nhanh hơn."

"Anh đã làm việc bên ngoài nửa ngày rồi còn gì."

"Không sao, tôi già rồi, da rất dày."
"Còn nói nữa."

Thạc Trân không thích tôi nói mình già, có thể là bởi vì tôi mượn cớ để làm thêm việc, để cậu ta nghỉ ngơi một chút.

Tôi năm nay 25 tuổi, đến Hàn Quốc đã tròn 5 năm, Thạc Trân nhỏ hơn tôi 2 tuổi, năm nay 23 tuổi, tôi bắt cậu ta gọi mình là anh, nhưng cậu ta chết cũng không chịu, nói tôi thấp hơn hắn nên nếu gọi bằng anh sẽ có cảm giác bị chiếm tiện nghi.

Thạc Trân có số phận giống tôi, đều ôm mộng kiếm tiền sang Hàn Quốc.

Khi đó còn trẻ hết sức lông bông, cứ nghĩ mình có thể xông xáo khắp thiên hạ. Khi ba mẹ mất thân thích cũng không muốn nhận nuôi tôi, khi đó tôi cũng 20 rồi, liền bán nhà đi xa tha hương. Hiện tại tôi thực sự hối hận vì quyết định nông nổi lúc ấy, nếu như tôi ở lại Trung Quốc nhất định sẽ không lưu lạc cho tới tình cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ như hôm nay.
Tôi đã từng nói với Thạc Trân, nếu có cơ hội hãy quay về Trung Quốc, thế nhưng cậu ta không hiểu, cậu ta nghĩ mình còn chưa kiếm đủ tiền. Cho nên, tôi nghĩ phải giúp Thạc Trân kiếm đủ tiền, sau đó bắt cậu ta khăn gói về nhà.

Thạc Trân là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người thân duy nhất trên thế gian này của tôi, nếu như không phải cậu ta, nói không chừng tôi đã sớm phơi thây đầu đường của Hàn Quốc, cho nên mặc kệ cậu ta nghĩ thế nào, tôi vẫn coi cậu ta là người thân, người em trai duy nhất.

"JIN, đi đưa hàng." Đây là tiếng bà chủ tiệm giặt là, bà không bao giờ gọi được tên Kim Thạc Trân, cho nên tìm cho cậu ta một cái tên dễ phát âm, Thạc Trân nói cậu ta lúc đó thật vất vả mới tìm được công việc nên rất mệt mỏi, cho nên thuận miệng nói một tiếng " Jin ", sau đó cậu ta được gọi là "JIN".
Bà chủ ăn nói không tốt, nhưng bản tính rất tốt, có thể thu lưu hai tên Trung Quốc tứ cố vô thân như chúng tôi đã là đại nhân đại nghĩa lắm rồi.

Công việc ngày hôm nay là hoàn thành, tôi duỗi thẳng thân thể, quay về hướng bà chủ cúc cung cúi chào, sau đó mò mẫm đến nhà kho sau tiệm.

Thạc Trân đã nói cách đó không xa có cho thuê phòng trọ, nhưng tôi không muốn chuyển đi, bởi vì ở chỗ này với tôi mà nói tương đối thuận tiện, còn nữa, tôi cần cũng không nhiều, chỉ cần che gió tránh mưa với tôi mà nói là đủ rồi.

Tôi lấy chìa khóa, tìm ổ khóa, sau đó đưa chìa khóa để trên đầu ngón tay theo độ lớn của ngón tay đi tìm ổ tra khóa, động tác này tôi lục lọi lâu cũng thành thói quen.

Tôi là một người người mù. . Mọi người vẫn hay gọi là manh nhân. .

Tôi không phải sinh ra đã bị mù, chỉ là tôi đã nỗ lực không nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia nữa. . . Những chuyện đáng sợ lại tan nát cõi lòng đã trải qua. .
Tôi lấy từ dưới bàn một chiếc nồi, sau đó cầm chai nước dưới mặt đất, vuốt mép nồi rồi đỏ nước đi vào, sau đó đặt nồi lên bếp bật lửa, yên lặng chờ nước sôi.

Thạc Trân nói tôi có đôi mắt rất đẹp, tuy rằng vô thần, thế nhưng rất linh hoạt kỳ ảo, cậu ta nói khi tôi cười rộ lên đặc biệt đẹp. Mỗi khi cậu ta khen tôi đẹp, tôi liền nói tôi già rồi, sau đó cậu ta liền mất hứng giận dỗi không nói nữa.

Sùng sục. . . Nước sôi, tôi tìm trên chạn bệp một gói mì ăn liền, kỳ thực tôi không phải thích ăn mì ăn liền, trước đây bình thường tôi hay làm cơm, đồ ăn Trung Quốc, nhưng đôi mắt không nhìn thấy nữa nên ước mơ làm cơm cũng nhạt dần, bây giờ chỉ cần đầy bụng là được rồi.

Xé mở gói mì, tôi đặt vào trong nồi, sau đó nêm gia vị đảo đi vào, chờ một lát.
Trên cơ bản cuộc sống của tôi rất quy luật, sáng sớm rời giường ăm mì gói, sau đó đi ra làm việc giặt quần áo, buổi trưa Thạc Trân đến giúp tôi mua cơm, buổi chiều tiếp tục công việc, buổi tối trở lại căn gác trong nhà kho nhỏ ăn mì gói, sau đó rửa mặt một chút, ngủ.

Tôi che mặt, hình như ăn phải ớt cay, trước đây tôi không phải như thế, trước đây dù ăn phải sa tế tôi vẫn nuốt gọn, nếu như không cẩn thận ăn mà phát ra âm thanh nói không chừng sẽ bị cho ăn đòn.

Uống hết nước mì, bụng đói rất thỏa mãn, tôi vỗ vỗ cái bụng nhìn không khí cười ngây ngô một chút. Tôi ngồi ở đó đờ đẫn chỉ chốc lát, sau đó đứng dậy đi rửa mặt, tôi không thể vui chơi, trước đây tôi rất thích xem TV, thế nhưng hiện tại cái gì cũng nhìn không thấy nữa.

Tôi nặn kem đánh răng trên ngón tay, sau đó mới chuyển sang bàn chải, cũng nhắc nhở phải nhắm mắt khi rửa mặt. Ban đầu tôi không quen, luôn trợn tròn mắt rửa, xà phòng chảy vào trong ánh mắt đến đau nhức.
Thay áo ngủ xong, tôi tìm đường đến bên giường, chiếc giường này được hợp lại từ mấy ván gỗ. Thạc Trân không biết nhặt được mấy tấm ván gỗ này ở đâu, sau đó cậu ta giúp tôi đóng thành chiếc giường, thêm chăn đệm nữa là biến thành nơi tôi ngủ hằng ngày. Sau đó Thạc Trân nói giúp tôi mua cho tôi chiếc giường thật tốt hơn, nhưng tôi cự tuyệt, với tôi mà nói ngủ ở đâu cũng như nhau, tôi chỉ muốn hắn tiết kiệm đủ tiền để có thể quay về Trung Quốc, không nên vì tôi mà lãng phí tiền.

Tôi nằm ở trên giường trong nháy mắt đột nhiên thân thể cứng lại, cảm giác này có chút không đúng, dưới tay của tôi không phải chăn đệm, trong lòng tôi cả kinh, vừa muốn đứng dậy lại bị một cánh tay quen thuộc đè lại.

"Tiểu Quốc ." Một giọng nói ôn nhu vang lên.

Toàn thân tôi cứng đờ, không thể động đậy.
"Tiểu Quốc , em biết là tôi sao?" Hắn tựa hồ rất kinh ngạc.

Tôi biết, giọng nói ấy suốt đời này tôi sẽ không quên, giọng nói ấy khiến tôi mỗi tối đều mơ ác mộng.

Quả nhiên, vừa đẩy cửa ra mùi hương quen thuộc bay vào khiến mọi thứ thành sự thật, mùi hương không thuộc về tôi ấy vẫn cứ tồn tại trong không khí, đó là mùi hương trên người hắn, lâu như vậy rồi tôi cứ nghĩ mình đã sắp quên được mùi hương ấy.

Tôi quá sơ suất rồi, dĩ nhiên không biết hắn đang ở trong phòng nhìn mình.

"Tiểu Quốc, tôi nhớ em."

Hắn ôm thân thể tôi, môi sát bên tai, hàm răng nhẹ nhàng cắn vành tai tôi.

Tôi biết hắn muốn, bị hắn áp 4 năm mà còn không hiểu suy nghĩ của hắn thì ta đây quá trì độn, tôi chỉ không hiểu hành vi của hắn, tôi cho rằng hắn đã sớm quên mất mình rồi chứ. Bên người hắn không thiếu mỹ nữ mỹ nam hết lòng cung phụng, lại càng không thiếu bạn giường với kỹ thuật siêu đẳng.
Hắn là Kim Thái Hanh , là chủ tịch một công ty giải trí nổi tiếng ở Hàn Quốc, công ty là gia sản của nhà hắn, cho nên có thể tưởng tượng được Kim Thái Hanh tài phú bao nhiêu, chỉ là bên ngoài hắn dùng bộ mặt bảnh bao để che giấu bộ mặt âm u và biến thái bên trong, đáng tiếc chỉ có tôi là người duy nhất biết được bộ mặt ẩn sâu của hắn.

"Theo tôi trở về đi." Hắn đặt tôi ở dưới thân, một bên hôn môi một bên cởϊ qυần áo tôi.

Tôi không phản kháng, tôi đã không muốn phản kháng nữa, trước đây phản kháng rất nhiều, nhưng tất cả đều vô vọng. Mỗi lần phản kháng đều khiến hắn áp thêm mạnh bạo.

Huống chi, trước đây tôi nhìn thấy cũng đấu không lại hắn, hiện tại mù sao có thể phản kháng được hắn.

Tôi đã sớm học cách thông minh, tôi sẽ không phản kháng nữa, dù gì thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu bẩn hắn đều hiểu rõ trong lòng bàn tay, hắn thích sẽ làm, hắn thích lừa mình dối người theo hắn đi là được rồi.
Tôi bị hắn thoát trần như nhộng, hắn tựa hồ rất hài lòng còn khen tôi ngoan, một bên giúp tôi mở rộng. Như thế khiến tôi rất nghi ngờ, hắn trước đây luôn hành hạ rồi mới thượng, hôm nay sao tâm tình tốt như vậy? Nhưng sau đó tôi suy nghĩ cẩn thận, tám phần mười là xem tôi trở thành Chí Mẫn.

Chí Mẫn là người mà Kim Thái Hanh thích, cũng là người được rất nhiều người yêu mến.

Chí Mẫn , tên đầy đủ là Phác Chí Mẫn, là một ca sĩ thần tượng, là con át chủ bài mà Kim thị đào tạo, người người đều mến hắn, bản thân hắn cũng là trong sáng đáng yêu, dáng cười thập phần xinh đẹp.

"Tiểu Quốc. . Tiểu Quốc. ." Khi Kim Thái Hanh tiến nhập vào bên trong tôi một mực gọi tên tôi bên tai, trong nháy mắt tôi rất giật mình, trước đây hắn đều là gọi "Mẫn Mẫn", hôm nay bị làm sao vậy?
Hắn làm đủ trò, tôi tựa như thi thể loay hoay theo đôi tay hắn, cho đến khi hắn tận hứng mới thôi. Trước đây, khi hắn tận hứng thì lăn ra ngủ, cũng có thể mặc quần áo bỏ đi, cho nên khi hắn bắn ra lần cuối, tôi tự động đứng dậy chuẩn bị tắm rửa. Nhưng hắn đột nhiên kéo tôi lại, sau đó ôm vào trong lòng hắn.

"Em muốn đi đâu?" Giọng nói hắn rất lo lắng, còn có chút tức giận.

Tôi không trả lời, chỉ để mặc hắn ôm.

"Tiểu Quốc, đừng." Nói xong, hắn càng ôm tôi chặt hơn, tôi cứ như vậy bị hắn ôm chặt như thanh thép, sau đó hắn chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong lòng tôi âm thầm mắng hắn hàng trăm lần, sau đó cảm giác tay hắn hơi thả lỏng tôi liền chán ghét đẩy hắn ra, đứng dậy tìm đồ tắm rửa một chút, nhưng tôi không muốn cùng ngủ với hắn, cho nên mặc lại quần áo tôi dựa vào bàn ngủ gật.
Hôm sau tôi bị hắn gọi tỉnh, hắn hỏi tôi sao không ngủ trên giường, tôi vẫn không chịu nói, hắn đợi một hồi không nghe tôi nói chuyện lại nói: "Theo tôi trở về đi."

Tôi thực sự khó hiểu, hắn rốt cuộc bị sao vậy? Từ lần đầu gặp mặt, hắn chưa từng trưng cầu ý kiến của tôi, muốn tôi đi đâu hắn đều cầm sợi dây trói tôi lại rồi kéo đi.

Kim Thái Hanh khác thường khiến tôi rất hoang mang, không có Chí Mẫn thì thiếu gì mỹ nhân mà đòi theo tôi? Nếu muốn tìm tôi để thượng, tôi cũng chống cự không được không phải sao? Đánh tôi hôn mê khiêng về không phải bớt việc sao? Hà tất cứ hỏi mãi vậy, trong lòng tôi càng ngày càng lạnh.

Nhưng, nói không chừng còn có âm mưu gì đó đáng sợ đang chờ tôi, nói không chừng sau khi trở về ngay cả thi thể cũng không còn nữa. Nghĩ tới đây tôi rùng mình một cái, nhưng chạy trốn khẳng định không thoát.
"Cho tôi một khoản tiền." Tôi nói.

"Tiểu Quốc, em nói chuyện rồi? Em nói chuyện với tôi?" Hắn đột nhiên rất kích động, ôm cổ tôi. "Em đòi tiền? Được, tôi lập tức viết cho em, một trăm vạn có đủ hay không?"

Tôi không nói gì cả, chỉ nói cho tôi một khoản tiền, tôi cũng không nói rõ là bao nhiêu, hơn nữa là hắn tự nguyện cho, không phải tôi vơ vét tài sản. Hắn viết xong chi phiếu đặt trong tay tôi, tôi mò lấy cười nhạt một chút, tốt rồi, tôi đã bán mình với số tiền thật lớn.

"Chúng ta về nhà thôi." Hắn kéo tay của tôi, ngữ khí rất hài lòng.

Tôi cũng rất quyến luyến chữ nhà, nếu như nói " về nhà ", tôi sẽ nghĩ trở lại Trung Quốc, nếu như ở Hàn Quốc, chỉ có nhà kho bé nhỏ phía sau tiệm giặt là nhà của tôi. Tôi và Kim Thái Hanh từ khi nào có một ngôi nhà chung? Quá đề cao tôi rồi, chỉ mong hắn đừng bầm thây thân xác tôi thành vạn mảnh là tốt rồi.
Mới ra cửa, tôi nghe được tiếng của Thạc Trân, cậu ta chạy tới phía tôi: "Chính Quốc, anh muốn đi đâu?"

Tôi bỏ qua Kim Thái Hanh, sau đó lục lọi đồ muốn đưa cho Thạc Trân, Thạc Trân  hiểu rõ lập tức kéo tay tôi. Tôi lấy chi phiếu trong túi đưa cho cậu ta, sau đó dùng tiếng Trung nói: "Thạc Trân, tôi phải đi rồi, đây là một trăm vạn, nghe tôi nói, quay về Trung Quốc đi."

"Cái gì? Anh muốn đi đâu?" Giọng Thạc Trân rõ ràng luống cuống, tôi cảm giác cậu ta xoay người muốn đi hỏi Kim Thái Hanh, vì vậy kéo cậu ta lại không cho cơ hội chạy đi.

"Nghe lời tôi, cầm tiền quay về Trung Quốc rồi sống cho tốt." Trên tay tôi dùng sức rất lớn, tôi mong muốn Thạc Trân có thể hiểu rõ ý tứ trong lời tôi nói, nghìn vạn lần đừng đến Hàn Quốc nữa, quay về Trung Quốc sống cho tốt nửa cuộc đời còn lại đi, coi như là vì tôi.
"Chờ một chút, Chính Quốc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a! ! Chính Quốc! ! Anh đi đâu a! ! ! Chính Quốc! !"

Tôi bị Kim Thái Hanh lôi đi rồi, tiếng hét của Thạc Trân càng ngày càng xa, tôi đoán là vệ sĩ của Kim Thái Hanh ngăn cản Thạc Trân.

Tạm biệt nhé, Thạc Trân, hãy sống thật tốt, của cậu và phần của tôi nữa.

Tôi bị Kim Thái Hanh đưa vào trong xe, lúc xe khởi động, tôi thở dài, yên lặng cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro