Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi học đại học thương mại, học thêm chuyên ngành Hàn văn, bởi vì tôi không thích giống mọi người đổ xô vào học tiếng Anh, hay tiếng Nhật. Vốn dĩ cuộc sống bình thường của tôi đã bị chôn vùi, 4 năm vật lộn trong trường đại học, kế hoạch khi ra trường là tìm một công việc ổn định, tìm một người con gái có thể kết hôn, sau đó sinh con.

Thế nhưng năm tôi 20 tuổi, cha mẹ vì tai nạn xe hơi mà qua đời, những người ngày xưa thường lui tới đám tang cũng không một ai lộ diện, tôi lần đầu tiên thể nghiệm tư vị lạnh căm của lòng người như chén trà lạnh.

Ngay lúc đó tôi thất vọng cực độ với cuộc sống ở Trung Quốc, cho nên sau khi bán nhà, tôi làm hộ chiếu chuẩn bị chuyến du hành sang Hàn Quốc, tôi cứ nghĩ rời xa nơi con người hư tình giả ý này có thể tìm được cơ hội đổi đời, đến lúc đó áo gấm về nhà sẽ khiến những kẻ kia giật mình.
Nào ngờ huyễn tưởng vẫn chỉ là ảo mộng, vừa hạ cánh việc tôi làm đầu tiên chính là đánh mất hành lí của mình, chứng minh thư, tiền, hộ chiếu như chưa từng có.

Tôi ngơ ngác đứng ở trên đường nhìn thành phố xa lạ, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc ở đâu có thể nhận một người không có thân phận, không có bằng cấp, không có tiền.

Sau đó tôi phát hiện chỉ có một nơi đồng ý nhận mình, đó chính là nơi không cần biết ngươi có thân phận gì, chỉ cần tướng mạo có dễ nhìn hay không thôi, quán bar.

Vì vậy, tôi từ kẻ lưu lạc không có thân phận trở thành một phục vụ quán bar, mà quán bar này cũng không phải là một quán bar bình thường, nó là một quán bar gay.

Ngày đó tôi bưng chén rượu vang vào một gian phòng VIP, vừa tới cửa, cửa đột nhiên bị người ở bên trong đẩy ra, tôi bị bất ngờ làm đổ hết rượu trong ly lên người kia.

Tôi lập tức xin lỗi, thế nhưng người nọ tựa hồ rất tức giận, hắn nheo mắt giơ tay định tát. Tuy rằng tôi biết chuyện này ở Hàn Quốc rất bình thường, thế nhưng tôi cũng không phải chưa từng bị đánh, bản năng phòng vệ trỗi dậy khiến tôi giơ tay chống đỡ một cái tát như trời giáng của hắn.

"Hạo Thạc, chuyện gì xảy ra?" Bên trong lại đi ra một người.

Tôi ngẩng đầu nhìn, hai người đều cao hơn tôi, kiện tráng rất nhiều, hơn nữa nhìn cách ăn mặc nhất định là kẻ có tiền.

"Ngươi dám chống đỡ? Ngươi có biết ta là ai không?" Người tên Hạo Thạc kia hỏi.

Tôi lắc đầu, không nói.

"Làm sao vậy?" Bên trong lại đi ra hai người, một cao một thấp, người nói chính là người thấp kia.

Người tên Hạo Thạc cố sức nắm lấy cằm tôi nói: "Ngươi chờ đó!"

Nói xong bọn họ bỏ đi, tôi nhìn thấy một người vóc dáng cao lớn xoay người liếc nhìn tôi trước khi bước đi, lúc ấy tôi căn bản không biết bọn họ là ai, nhưng tôi nhớ kỹ như in ánh mắt ấy, bởi vì ánh mắt của hắn lạnh như băng vậy.
Chuyện sau đó rất mơ hồ, kỳ thực là tôi bị đánh đến thần trí điên đảo, tôi bị người ta chụp đầu, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể cảm nhận từng cú đá liên tục vào người đến đau điếng.

Chờ khi tôi có thể mở mắt nhìn, tôi lại thấy được ánh mắt lạnh như băng kia.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

"Tiểu Quốc, chúng ta về đến nhà rồi." Hắn nói xong liền ôm tôi ra khỏi xe.

Tôi không giãy dụa để hắn ôm, tựa hồ là vào đến cửa hắn mới buông tôi xuống, dưới chân có cảm giác rất gập ghềnh.

"Đây là đồ chuyên dụng cho người mù, là anh cố ý làm đó, sau này Tiểu Quốc muốn đi đâu đều rất thuận tiện."

Tôi không để ý tới hắn, cũng không đi, chỉ cảm thấy châm chọc, dù gì tôi về đây cũng chỉ có thể ở trong phòng, dùng cái thứ này làm gì.
Hắn dẫn tôi đến một gian phòng, con đường rất quen thuộc, cho dù tôi không nhìn thấy cũng biết phương hướng.

"Tiểu Quốc, em nghỉ ngơi một chút, anh đi một chút sẽ trở lại." Hắn dẫn tôi đến bên giường, sau đó xoay người ly khai.

Nghe được tiếng đóng cửa, tôi thở ra một hơi dài, thần kinh căng thẳng cũng thư giãn hẳn. Tôi vuốt tay lên mặt giường, là vải bông, tôi kinh ngạc, trước đây hắn đều dùng tơ lụa rất hoa lệ, bởi vì Chí Mẫn thích, nhưng đây là phòng hắn nên tôi không thèm quan tâm hắn bố trí như thế nào.

Thả lỏng tâm tình, tôi bắt đầu cảm giác được nỗi đau cơ thể, lâu lắm rồi chưa bị xâm phạm nơi riêng tư nên lúc này rất đau nhức, nhất định là bị thương, hôm qua khi tắm phát hiện có chút rách nhỏ.

Để phòng chuyện xảy ra khiến mình càng thêm thống khổ, tôi quyết định tự mình bôi thuốc, tóm lại là vì bản thân mà chịu khổ một chút.
Tôi đứng dậy hướng bên trái, tôi nhớ nơi này có một chiếc tủ, chiếc tủ nhỏ có hai ngăn kéo. Ngăn kéo bên trên chứa đầy dụng cụ biến thái, phía dưới chính là nơi đựng thuốc trị thương mà những thứ biến thái bên trên hành hạ.

Tuy rằng con mắt không nhìn thấy, nhưng chuyện lấy thuốc thì tôi đã quen thuộc, sờ qua cũng có thể tìm được.

Chỉ là tôi sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy chiếc tủ, tay quờ quạng đều đụng tới tường, chiếc tủ trước kia ở đâu. Lẽ nào hắn đã chuyển đi? Nói cách khác, sau này ngay cả cơ hội tự mình bôi thuốc tôi cũng không còn nữa?

Tôi chết lặng tại chỗ, có chút muốn khóc, lúc này tôi nghe được tiếng cửa mở, hắn đi tới bên người tôi.

"Tiểu Quốc, em đứng ở chỗ này làm gì? Nhanh lên giường nghỉ ngơi." Hắn dẫn tôi quay lại bên giường.
Tôi thuận theo cánh tay hắn, tôi đương nhiên biết " nghỉ ngơi " là có ý gì, lại muốn dằn vặt rồi chứ gì? Được rồi. . Đã 4 năm rồi, còn có cái gì mà tôi không thể nhẫn nhịn nữa chứ.

Tôi ngồi ở trên giường, cảm giác được hắn ôm nhẹ lấy hai vai mình, vì vậy tôi theo lực nhẹ nhàng nằm xuống, động tác vô cùng mềm nhẹ, nhưng một chút cảm kích tôi cũng không có.

"Tiểu Quốc, em trở mình để anh xem phía sau một chút được không?"

Hắn đang hỏi ý kiến tôi sao? Tôi nghĩ buồn cười, muốn nhìn thì cứ lật tôi lại thì được rồi, còn nói uyển chuyển như thế làm gì, có phải đầu óc bị lửa nóng thiêu hỏng rồi?

Hắn thấy tôi không cử động, vì vậy kéo tôi, mềm nhẹ giúp tôi xoay người, cởi qυầm tôi ra.

Tôi không động đậy, cảm giác được hắn dùng ngón tay thăm dò bên dưới, bởi vì rất đau, cho nên tôi run lên một chút, thế nhưng không phát ra âm thanh, hắn lập tức thu tay lại.
"Xin lỗi Tiểu Quốc, hôm qua anh gặp lại em. . Nhịn không được cho nên. . Đều do anh, hẳn là em đã nhẫn nhịn rất nhiều." Hắn tựa hồ đang nói xin lỗi, nhưng tôi nghĩ mình nghe nhầm mà thôi.

"Nhưng mà là do lỗi của Tiểu Quốc a, ai bảo Tiểu Quốc mê người như thế?" Hắn đổi giọng nói.

Những lời này trước đây tôi bình thường đều nghe, mỗi lần hắn dằn vặt tôi đều nói tất cả lỗi đều do tôi, nói là tôi câu dẫn hắn, đến mức hắn phạm sai lầm, tôi nghĩ tôi quả thực còn oan ức hơn cả nàng Đậu Nga.

Trong lòng tôi đang buồn bực nên chả thèm quan tâm hắn đang huyên thuyên cái gì, đã lên mà còn không thượng thật đáng ghét, đột nhiên tôi cảm giác được nơi riêng tư truyền đến một trận xúc cảm lạnh lẽo, tôi bắt đầu phản ứng, sau đó phát hiện hắn đang giúp tôi bôi thuốc.

Tôi run nhẹ, tôi tình nguyện để hắn đối xử thô bạo như trước đây, không muốn hắn đối tốt với tôi, bởi vì hư tình giả ý của hắn vĩnh viễn đều là một âm mưu mà tôi không bao giờ gánh chịu được.

Kim Thái Hanh bôi thuốc động tác rất nhẹ nhàng, không có làm tôi đau nhức, cũng không có thượng tôi, như thế làm cho tôi có chút buồn ngủ, đêm qua chống tay vào bàn gật gù sao có thể ngủ, nhưng vẫn nằm mơ ác mộng, hôm nay lại ngồi xe cả ngày khiến tôi thực sự mệt mỏi rã rời.

Khi tôi sắp ngủ, đột nhiên hắn lay tôi tỉnh, điều này làm cho tôi vô cùng bất mãn. Tôi không nói cái gì, bị hắn kéo dậy tôi mới phát hiện hắn đang giúp tôi thay y phục, tôi sờ sờ trên người hình như là áo ngủ mềm mại.

"Tiểu Quốc khoan đã ngủ, lăn qua lăn lại cả ngày em còn chưa ăn gì, chúng ta ăn cơm trước có được không?"
Tôi chịu không nổi cách hắn nói chuyện như dỗ dành con nít, bực quá ... Không muốn quan tâm đến hắn. Hắn thấy tôi không nói chuyện, vì vậy hắn ôm tôi đến đầu giường, một lát sau, hắn hình như đem vật gì đó đặt trước mặt tôi, tay sờ sờ hóa ra là một chiếc bàn nhỏ.

"Tiểu Quốc há mồm, anh đút cho em, a!"

Nghe một câu như thế tôi ngây ngẩn cả người, hắn lần đầu tiên nói những lời này với tôi, cái lúc tôi bị thủ hạ của Trịnh Hạo Thạc đánh đến gãy xương cổ tay, trước khi ngất xỉu tôi nhìn thấy được ánh mắt của Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm mình.

Kỳ thực tôi nghĩ thi thể mình sẽ bị ném vào trong thùng rác, có lẽ là một góc nào đó ở đầu đường, nhưng khi tôi tỉnh lại thì thấy được Kim Thái Hanh đang ngồi ở bên giường bình tĩnh nhìn tôi.

Hắn thấy tôi tỉnh lại liền nở một nụ cười, nụ cười ấy ngây thơ giống như một đứa bé không bao giờ lớn, cũng vì nụ cười thuần khiết ấy khiến tôi cho rằng hắn chỉ là một cậu bé đơn thuần thiện lương, thế nhưng chuyện tiếp theo làm tôi nhận ra mình đã quá sai lầm rồi.
Năm ấy hắn mới 17 tuổi, hắn cho tôi ăn cơm liền tuyên bố, " Tiểu Quốc từ hôm nay trở đi sẽ là đồ chơi của ta, sau này ta nuôi ngươi, trước khi ngươi già hay ta chơi chán không được phép rời đi. "

Sau đó tôi mới biết được, đồ chơi của hắn kỳ thực chính là thế thân của Chí Mẫn, hắn bắt tôi học cách ăn nói của Chí Mẫn, cử chỉ động tác của Chí Mẫn, thậm chí cách Chí Mẫn mỉm cười, ở trước mặt hắn tôi chính là một bản sao của Chí Mẫn.

Khi tôi học thật tốt, hắn ôm tôi như tìm thấy được bảo bối, hắn có thể mang toàn bộ thế giới tới trước mặt tôi, sự ôn nhu của hắn khiến người ta không thể chống cự. Thế nhưng, khi tôi phản kháng, hắn cho người ném tôi vào một gian phòng tối tăm đánh một trận đến chết ngất.

Tôi biết rõ không thể trốn hoát, tuy rằng sỉ nhục, thế nhưng với hai bàn tay trắng ở xứ người, tôi còn có thể làm gì? Vì vậy, tôi cứ thuận theo học xong tất cả, tôi bắt đầu học tập mọi thứ của Chí Mẫn, hắn nói tôi học giỏi nhất là dáng cười của Chí Mẫn.
"Tiểu Quốc? Em đang nghĩ cái gì vậy? Sao còn không ăn?" Thanh âm của hắn mang tôi từ ký ức quay về.

Tôi động, tìm kiếm cái thìa, tôi biết nhất định là canh. Chí Mẫn thích uống canh, không thích ăn rau nhạt hoặc mặn, bởi vì hắn là ca sĩ phải bảo vệ giọng, cho nên tôi cũng phải uống canh mỗi ngày.

"Tiểu Quốc, đây không phải là canh, ăn một chút đi." Hắn hình như biết tôi đang suy nghĩ cái gì.

Không phải canh? Chí Mẫn lại có sở thích mới chăng? Tôi nhún nhún vai, hé miệng ăn một miếng.

Mùi vị này. . Hình như là, cung bảo kê đinh![Thịt gà cung đình thái lát :">]

"Ngon không? Ngon chứ? Anh sai đầu bếp làm món ăn Trung Quốc đó. Có giống đồ thật không?" Hắn thấy tôi ăn lập tức nói lấy lòng.

Làm cái gì vậy? Có cần phải làm đồ ăn Trung Quốc cho tôi không? Tôi không giải thích được, nhưng cũng không có cho hắn câu trả lời nào. Vô thức bị hắn đút cho mấy thìa, lúc tôi không muốn ăn nữa, hắn cũng nhìn ra, không bức tôi ăn nữa.
Số tôi có gọi là may mắn không, nhớ có một lần tôi phát sốt, hắn bởi vì vừa ăn cơm với Chí Mẫn xong nghĩ bộ dáng Chí Mẫn ăn cơm hải sản rất đáng yêu, cho nên về nhà lập tức kéo tôi dậy ăn cơm cho hắn nhìn.

Tôi lúc đó vừa ăn đã muốn nôn ra, thực sự ăn không vào, thế nhưng hắn ép buộc tôi phải ăm, sau đó tôi ăn phân nửa thì ói ra. Hắn tức giận đánh tôi ngã xuống đất, sau đó hung hăng đạp mấy cái mới bỏ qua.

Lúc hắn nhìn bộ dạng thê thảm của tôi, nhiệt độ cơ thể nóng rần đỏ ửng rất hợp làm chuyện ân ái, tôi sốt cao hơn một tuần không khỏi nhưng mỗi ngày hắn đều chạy tới thượng tôi, cuối cùng dẫn đến tôi từ nóng rần lên biến thành viêm phổi, ở nửa tháng trong bệnh viện mới đỡ, nhưng hắn không một lần tới thăm.

Những nỗi đau trước đây vẫn như sống trong dạ dày, cảm giác muốn nôn nhưng không thể, thật may vì tôi không nhìn thấy hắn nữa, tôi nghĩ nếu như tôi có thể thấy sắc mặt ghê tởm của hắn nói không chừng tôi sẽ lập tức nôn mửa đến chết.
...............................................................
Lần đầu mình chuyển ver có gì sai sót mọi người cmt cho mình biết nha:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro