Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn giúp tôi lau khóe miệng, sau đó tôi cảm giác được hơi thở hắn phả vào trên mặt mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe miệng, nói: "Ngủ ngon, Tiểu Quốc của anh, ngủ thật ngon nhé."

Nói xong, hắn bỏ đi, trong phòng an tĩnh lại, tâm tư của tôi rốt cục cũng yên tĩnh lại. Xem ra hắn tối hôm nay không muốn tôi, kỳ thực lúc trước khi tôi rời xa hắn một khoảng thời gian hắn cũng không tìm tôi, nguyên nhân có lẽ là bởi vì tôi già rồi, không phải thì cũng là do hắn chán chê rồi.

Tôi cứ nghĩ rằng hắn đã thả tôi đi rồi, 4 năm dài đằng đẵng bị chà đạp và đánh đập khiến con tim tôi run lên từng hồi khi đối mắt với cuộc sống bên ngoài.

" Tiểu Quốc, em cười rộ lên thật đẹp, chỉ là anh không thích ánh mắt của em. "

Hắn không thích đôi mắt của tôi, bởi vì ánh mắt của tôi không hề giống với Chí Mẫn, dáng cười có thể học theo, thế nhưng ánh mắt là thứ không thể học theo.
Hắn đôi khi nhìn chằm chằm đôi mắt tôi nửa ngày, sau đó yên lặng thở dài xoay người ly khai, đôi khi hắn nhìn thấy tôi dõi theo hắn liền phát giận, hắn cầm lấy thứ gì đó trong tay ném thẳng vào mặt tôi rồi bảo đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn hắn.

Tôi biết sự thương tâm, cô đơn và hung bạo của hắn tất cả đều vì muốn có hình ảnh người kia trong mắt tôi.

Khi đó tôi không hiểu, nếu hắn thích Chí Mẫn như vậy vì sao không đi tìm cậu ta, vì sao phải lấy tôi làm thế thân rồi phiền muộn? Sau đó tôi cùng hắn đến dự lễ sinh nhật của Chí Mẫn mới phát hiện ra rằng, thì ra Chí Mẫn là đóa hoa sớm đã có chủ.

Người yêu của Chí Mẫn là chàng trai cao to ngày đó xuất hiện cùng hắn trong gay bar, hắn tên là Mẫn Doãn Kì, cũng là nghệ sĩ dưới trướng công ty Kim thị, thân phận của hắn chủ yếu là người mẫu.
Vóc người Mẫn Doãn Kì cao gầy, hai chân thon dài, da trắng nõn, mặt rất nhỏ, ngũ quan tinh xảo, nhưng giọng nói trầm thấp làm cho người nghe say mê, là một chàng trai đầy mị lực, khó trách Chí Mẫn thần hồn điên đảo vì hắn.

Nhưng Kim Thái Hanh không thể tranh đoạt Chí Mẫn với Mẫn Doãn Kì bởi vì hắn, Chí Mẫn, Mẫn Doãn Kì, còn có Trịnh Hạo Thạc mà trước đây tôi đụng vào là bạn thân từ cấp 1.

Quân tử không cướp đoạt mỹ nhân, tôi nghĩ Kim Thái Hanh nhất định là không muốn vì tình yêu mà xé rách tình bạn, cho nên hắn chôn dấu sự ái mộ của mình với Chí Mẫn, nhưng luôn lặng lẽ bên người bảo vệ Chí Mẫn.

Khi tôi phát hiện chân tướng, lòng tôi có chút chua xót khổ sở, đồng thời tôi nghĩ Kim Thái Hanh rất đáng thương, mặt khác tôi cũng không biết sự chua xót trong lòng mình từ đâu mà đến, chỉ là nỗi đau cứ theo dòng máu từ con tim chạy đi khắp cơ thể, trong miệng khô khốc, không hề có một chút tư vị nào.
Kim Thái Hanh có thể tìm một người giống Chí Mẫn hơn tôi để làm thế thân, chỉ là tại Hàn Quốc, quan hệ nam với nam đều chỉ có thể tạm thời tính là bao dưỡng, hơn nữa Chí Mẫn trời sinh có một loại khí chất thoát tục, đơn thuần khả ái, loại cảm giác này cho dù có quan hệ nam nam cũng không biểu lộ ra ngoài.

Cho nên hắn chọn tôi, một người không có thân phận, không có tiền tài, không có địa vị, nhưng chưa bị phong nguyệt chốn đô thị làm vấy bẩn, trở thành Chí Mẫn lý tưởng trong lòng hắn.

Nhưng mà con người rồi sẽ già đi, cũng sẽ chán ghét, dù tôi có thuận theo cũng không thể tiếp tục lâu dài, khi hắn quyết định đánh đuổi tôi, hắn cướp đi đôi mắt khiến hắn ghê tởm của tôi, coi như là cái giá cho 4 năm mà hắn đã bao dưỡng tôi.

Sáng sớm hôm sau Kim Thái Hanh lại bưng điểm tâm tới tìm tôi, không cho tôi động, cố ý muốn đút cho tôi ăn. Ngữ khí trong miệng như đối với một đứa con nít đang cai sữa mẹ, hoặc là tâm tình sảng khoái với một món sủng vật mới mua.
Trong lòng tôi thực sự rất chán ghét, thế nhưng lại không thể không ăn, sau lại ngẫm nghĩ nên bỏ đi, vốn dĩ ở trước mặt hắn tôi chính là một món đồ chơi, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là một món đồ chơi cũ nát còn quan tâm nhiều như vậy để làm gì, hắn muốn đút thì để hắn đút.

Cơm nước xong hắn dẫn tôi đi tắm, đến trước cửa phòng tắm hỏi tôi là muốn tự mình tắm hay là để hắn giúp.

Kẻ ngu si cũng sẽ trả lời tự mình tắm, thế nhưng tôi không nói gì, nói không chừng hắn cố ý hỏi, nói không chừng hắn muốn lợi dụng tắm rửa để dằn vặt tôi?

Trước đây cũng không phải chưa từng có, lần ấy hắn tặng tôi cho khách chơi đùa chán chê. Về đến nhà liền đá tôi vào trong phòng tắm, sau đó đổ đầy đá lạnh trong bồn tắm. Tôi bị ngâm mình trong khối băng lạnh ngắt mấy tiếng đồng hồ hắn mới cho ra, lúc đi ra toàn thân đều không còn cảm giác nữa, còn bị thâm tím vì lạnh.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn cột tôi vào trên giường, lấy một khối băng nhét vào trong thân thể tôi, nói phải đợi khối băng tan hết thì sự nghiêm phạt mới xong, quả thực hắn là một kẻ đại biếи ŧɦái.
Tôi không nói, chờ hắn xử lý, nhưng hắn cười nói: "Tiểu Quốc muốn tự mình tắm sao, anh ở ngoài cửa chờ, quần áo anh đã giúp em chuẩn bị xong rồi, anh sẽ ở ngoài cửa, nếu em có chuyện nhất định phải gọi đừng giấu nha."

Lòng tôi cả kinh, hắn cư nhiên không dằn vặt tôi. Tôi có chút chần chờ, nhưng hắn dẫn tôi vào trong phòng tắm, sau đó tôi nghe được hắn đi ra ngoài đóng cửa lại.

Hắn rốt cuộc đang có âm mưu gì?

Tôi thà bị hắn dằn vặt, sau đó nói ra mục đích của hắn, cũng không muốn hắn hư tình giả ý đối xử với tôi như vậy. Ôn nhu không hiểu như vậy càng làm tôi nghĩ đến những âm mưu to lớn phía sau, trên người tôi còn có cái gì mà hắn muốn lấy sao?
Một bên tắm một bên tự hỏi bản thân mình, nói không chừng là nội tạng? Gan? Thận? Tim?

Muốn nuôi tôi béo rồi mới mổ xẻ sao?

Tôi lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, hắn muốn cái gì thì dù có cố giữ cũng không được. Lẽ nào tôi còn có sức chống đỡ? Trước đây trốn không thoát, hiện tại sao có thể.

Tôi bất đắc dĩ thay y phục mà hắn đã chuẩn bị, cảm giác trong tay tê tái.

"Tiểu Quốc!" Hắn ở bên ngoài gõ cửa, "Em ổn chứ? Không có việc gì chứ? Có muốn anh giúp không?"

Tôi lười nói, vì vậy đi tới cửa đẩy cửa ra.

"Tiểu Quốc. . ." Ngữ khí của hắn tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Tiểu Quốc của anh! !" Hắn đột nhiên dùng sức ôm tôi vào trong ngực, sau đó xốc tôi lên quay vài vòng, trong miệng hài lòng nói, "Tiểu Quốc thực sự là rất đẹp nha, anh thật muốn toàn bộ thế giới nhìn thấy Tiểu Quốc của anh đẹp biết nhường nào!"
Hắn rốt cuộc cho tôi mặc cái gì? Tôi nghi hoặc suy nghĩ.

Sau đó hắn nói muốn dẫn tôi ra ngoài, tôi không có quyền chọn lựa, vì vậy theo hắn vào xe. Tôi có thể cảm nhận được xung quanh hắn có rất nhiều vệ sĩ, tôi nghĩ buồn cười, lẽ nào tôi bây giờ còn có thể chạy trốn sao, mang theo nhiều người như vậy để hù dọa ai a.

Khi xe khởi động hắn ôm lấy tôi, để tay tôi lên tay hắn rồi liên tục đùa giỡn, như một món đồ chơi vui nhất thế giới. Tôi không phản ứng, kệ hắn xoa kéo, hắn hôn lên mặt tôi vài cái, mỗi lần hôn đều nói tôi rất thơm.

Khi dừng lại, hắn nói cho tôi biết là cửa hiệu cắt tóc, vừa vào cửa tôi đã nghe được chủ cửa tiệm hưng phấn ân cần thăm hỏi: "Kim tổng, hoan nghênh đến thăm."

Một cô gái hưng phấn chạy tới, hẳn là bồ nhí bên ngoài của Kim Thái Hanh: "Kim tổng hôm nay muốn kiểu tóc nào? Peny vừa làm xong cho khách, tôi đi gọi hắn ra."
Peny là chuyên gia cắt tóc cho Kim Thái Hanh, tên này trước đây tôi đã từng nghe qua, hắn hình như chỉ tạo mẫu tóc cho Kim Thái Hanh, người bình thường ước cũng không được.

"Được rồi, gọi hắn ra đi, nhưng hôm nay là làm tóc cho người này." Kim Thái Hanh nói xong đẩy tôi lên phía trước.

Tôi đột nhiên bị đẩy lên, có chút thất thố ngẩng đầu.

"Oa! Một cậu bé thật xinh đẹp, không thành vấn đề, tôi lập tức đi gọi hắn ra." Bà chủ vốn là một con bướm đã bươn chải trong nghề hoa gió, tôi nghĩ những ai bên người Kim Thái Hanh đều được bà ta khen đẹp như thế.

Cười nhạt một chút, tôi nhất thời khinh bỉ cái nơi này, lợi dụng quan hệ kênh kiệu lên mặt, nếu tôi vô tình lọt vào đây nói không chừng còn bị đánh đuổi ra ngoài.

Nhưng tóc tôi thực sự dài rồi, trước giờ tôi lười để ý, mắt không nhìn thấy tự nhiên cũng không quan tâm tới hình ảnh của mình nữa, ngoại trừ mỗi ngày rửa mặt đánh răng thì những cái khác chẳng quan tâm đến.
Nghĩ cũng có thể hình dung được bộ dạng lôi thôi lếch thếch hiện giờ của mình, phỏng chừng là Kim Thái Hanh không vừa mắt mới mang đi cắt tóc, coi như là một món đồ chơi được nâng cấp đi. Tôi không hiểu, cứ tìm một món đồ chơi tốt hơn tôi đâu phải chuyện khó khăn gì, sao phải dùng một trăm vạn mua tôi về, điều này càng làm tôi thêm hoài nghi âm mưu của hắn.

Tôi bị ấn ngồi lên trên ghế, sau đó Kim Thái Hanh bắt đầu cùng thợ cắt tóc nghiên cứu kiểu tóc cho tôi, tôi không có tinh thần nghe câu nào. Kim Thái Hanh hỏi ý kiến tôi, tôi không để ý tới hắn, tôi có thấy gì đâu, cắt trọc cũng chả thành vấn đề gì.

Sau đó hắn cùng thợ cắt tóc tham thảo thật lâu, dù là nghệ sĩ của công ty hắn cũng chưa từng nghiên cứu kiểu tóc lâu như vậy, sau đó bọn họ rốt cục xác định được kiểu tóc, thợ cắt tóc bắt đầu công việc của mình.
Tôi buồn chán ngồi ở đó, có nhìn thấy gì đâu chứ, cũng không thể đọc tạp chí, khi tôi miên man muốn ngủ, đột nhiên lỗ tai bị nhét vào một tai nghe điện thoại.

Tôi cả kinh, ngồi thẳng người, phát hiện bên trong đang hát một ca khúc tiếng Trung.

"Đây là anh cô ý tải về đó, em nghe xem có phải là những ca khúc đang thịnh hành bên Trung Quốc." Kim Thái Hanh nói bên tai tôi.

Nói thật, lúc đó nếu không phải thợ cắt tóc đang cầm kéo trên đầu, nói không chừng tôi sẽ cười lăn cười bò trên mặt đất, là thịnh hành không có sai, nhưng nhạc dân tộc thì không hợp với hoàn cảnh lúc này.

Không biết qua bao lâu, thợ cắt tóc cắt đi kéo lại, sau đó nói: "Kim tổng, hài lòng không?"

Toàn bộ cửa hàng an tĩnh, tựa hồ đều đang đợi Kim Thái Hanh nhận xét, tôi tựa hồ có thể cảm nhận được mỗi người đều ngừng thở đến khẩn trương, nhất thời nghĩ có chút buồn cười.
Có thể là bởi vì nghĩ tới cảnh đó mà khóe miệng tôi cong lên, đột nhiên Kim Thái Hanh nói: "Tiểu Quốc, em cười rồi? Là bởi vì em thích kiểu tóc này sao?"

Thích cái rắm, tôi rất muốn mở miệng mắng hắn, mắt tôi không nhìn thấy thì sao biết được trên đầu mang kiểu tóc gì?

"Tiểu Quốc thích, anh rất vui!" Tôi lại bị hắn ôm lấy, lần này tôi hơi từ chối một chút, bởi vì ở bên ngoài, có ngoại nhân nhìn tôi ít nhiều cũng có lòng tự trọng, không muốn bị cho rằng là tiểu cẩu.

Hắn hình như cảm giác được tôi giãy dụa, vì vậy lập tức thả tôi ra, sau đó vươn tay sờ sờ tóc tôi nói: "Thực sự dễ thương, Tiểu Quốc thoạt nhìn đẹp hơn trước đây."

Toàn bộ người trong tiệm hình như đang thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn hăng hái bừng bừng dẫn tôi ra khỏi cửa hiệu cắt tóc. Hắn nói muốn dẫn tôi đi mua quần áo, tôi thật không biết hắn rốt cuộc uống lộn bao nhiêu thuốc.
Hắn dẫn tôi đến những cửa hàng mà bình thường hắn vẫn đến, vừa vào cửa đã nghe tiếng nhân viên cửa hàng hưng phấn ân cần thăm hỏi, sau đó hắn để nhân viên cửa hàng cho tôi chọn rồi thử từng bộ y phục.

Tôi cố ý kéo dài thời gian thay y phục, bởi vì tôi ghét mỗi lần mở rèm đều bị hắn bình phẩm từ đầu đến chân, thế nhưng hắn cũng không ghét những bộ đồ mà tôi thử, cuối cùng mua một đống quần áo rồi tính tiền xách về.

Mua xong quần áo hắn nói muốn dẫn tôi đi ăn, tôi nhất thời có cảm giác áp bức, những quán cơm xa hoa ở Seoul đều rất sang trọng, tôi cho tới bây giờ chưa một lần đến. Trước đây làm đồ chơi cho Kim Thái Hanh nhưng chưa từng được đến đây, hắn chưa bao giờ dẫn tôi đi, hắn luôn đi cùng Chí Mẫn và những người khác, nơi tôi xuất hiện nhiều nhất chỉ là quán bar.
Hắn kéo tôi vào cửa lại nghe thấy tiếng quản lí đon đả, tôi có chút hoảng trương thụt lui người, hắn kéo tôi đi vào bên trong.

Những nhà hàng thế này dụng cụ ăn rất sang trọng, cầm sai sẽ bị người chê cười, tôi không biết hiện tại phải làm sao ăn xong bữa cơm này. Tôi nghĩ hắn cố ý làm khó tôi, cố ý xem tôi bị chê cười, sau đó theo mọi người cùng nhau pha trò tôi.

Ngồi vào chỗ, tôi xoa xoa tay liên tục, cử động bất an. Hắn nhưng rất nhẹ nhàng, phục vụ tới hắn hỏi tôi thích ăn cái gì, tôi không nói, hắn nói qua những món ăn đắt tiền nhưng lạ tai, tôi vẫn không nói, vì vậy hắn giúp tôi quyết định ăn cái gì.

Hắn ngồi đối diện vẫn nói chuyện với tôi, trò chuyện là thú vui của công ty giải trí, đôi khi còn nói đến mấy cung hoàng đạo với mấy chòm sao, tôi không có hứng thú với những thứ đó.
"Được rồi, Chí Mẫn và Doãn Kì sắp nhận một hợp đồng quảng cáo, lập tức sẽ chụp ảnh."
Đột nhiên, hắn nhắc tới hai cái tên quen thuộc, tôi nghe được ngẩng đầu, hắn tựa hồ nhìn ra tôi hứng thú.

"Cho nên bọn họ gần đây có chút bận, chờ chụp ảnh xong anh sẽ cho bọn họ tới gặp em."

Cho bọn họ tới gặp tôi? Bọn họ đã biết tôi bị Kim Thái Hanh tìm về rồi sao? Chí Mẫn . Kỳ thực tôi rất muốn gặp Chí Mẫn một lần. . Nói không chừng gặp Chí Mẫn tôi có thể biết vì sao Kim Thái Hanh tìm tôi về làm gì. .

Bữa cơm bắt đầu, Kim Thái Hanh không có để tôi xấu hổ, hắn giúp tôi cắt thịt bò, sau đó hắn nói cho tôi biết lấy dĩa bên cạnh để xúc ăn.

Tôi ăn từng miếng thịt bò nhỏ, trong đầu đều là những lời hắn vừa nói.

"Tiểu Quốc, ngon không?" Kim Thái Hanh hỏi tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống, kỳ thực tôi căn bản không biết có ngon hay không, cũng không chú ý đang ăn cái gì.

"Nếu như không ăn được lần sau chúng ta sang nhà hàng khác." Hắn nói.

Còn có lần sau?

Ăn xong tôi có chút mệt mỏi, hắn tựa hồ đã nhìn ra. Vì vậy dẫn tôi về nhà. Hắn dẫn theo tôi trở lại gian phòng trước đây tôi ở, sau đó giúp tôi thay áo ngủ, lúc hắn bắt đầu lăn qua lăn lại với đống y phục mới mua, hắn nói hắn để y phục ở trong tủ quần áo, sau này tôi thích bộ nào cứ lấy ra mặc.

Tôi ngồi ở bên giường không nói. .

Hắn lăn qua lăn lại xong đi tới bên người tôi ngồi xuống, sau đó ôm tôi vào trong lòng hắn, mặt chôn vào cổ tôi, làm cho tôi rất khó chịu.

"Tiểu Quốc. ." Giọng hắn biến thành giọng mũi rất nặng, mỗi lần thanh âm này xuất hiện tôi đều biết hắn nổi cơn dục vọng

"Tiểu Quốc, ngày đầu tiên gặp nhau em còn nói với anh một câu, từ sau khi trở về vì sao không để ý tới anh nữa." Ngữ khí của hắn tựa hồ có chút uể oải.

Tôi vẫn như trước không nói gì, cứ như vậy để hắn ôm, thân thể tôi là không thể khống chế, thế nhưng tiếng nói là có thể, hắn có thể khiến tôi đau đớn, có thể khiến tôi rêи ɾỉ, thế nhưng đừng nghĩ bắt tôi nói chuyện.

"Tiểu Quốc, anh. . Muốn. . Có thể chứ?" Hắn vừa nói vừa thở từng hơi nóng bừng lên cổ.

Anh nói muốn thì tôi có thể nói không sao? Tôi thật muốn trợn trắng mắt cho hắn thấy, thế nhưng tôi đã không.

Hắn thấy tôi không phản ứng đột nhiên ngừng động tác, sau đó chậm rãi thả tôi ra, tôi không giải thích được, đột nhiên hắn hình như đứng dậy, sau đó đi tới cửa.

"Tiểu Quốc, em nghỉ ngơi đi, anh về phòng." Trong khẩu khí hắn có chút thất vọng, sau đó tôi nghe được tiếng đóng cửa.
Hắn bị sao vậy? Không phải nói muốn sao? Sao lại bỏ đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro