2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thật sự là muốn chết, không chút chí khí......" Đi khỏi nhà Kim Thái Hanh được một lúc, Điền Chính Quốc thống khổ đỡ trán.

Di động vang lên reng reng, y lấy ra nhìn một cái, là Kim Thái Hanh trả lời tin nhắn.

"Nhớ, đến công ty của tôi nói chuyện."

Sau đó phía dưới liền gửi đến định vị.

Y nhắn: "Ok, tối nay đến."

Sau đó y đi tới đầu ngõ, bắt chiếc xe taxi, trước tiên đi tới bệnh viện Ninh Thị. Y lập tức đi làm giải phẫu đem dấu hiệu xóa sạch sẽ rồi lại đi gặp Kim Thái Hanh, bằng không còn ra thể thống gì nữa.

Cách nhiều năm gặp lại mối tình đầu không thành, nói chuyện nói đến hoàn toàn bị đánh dấu từ tinh thần đến thể xác? Kim Thái Hanh cảm thấy y có bao nhiêu tâm cơ, y chắc không bao giờ muốn làm bản mất mặt, giá trị và thể diện trước người này nữa.

Sau khi lên xe y liếc nhìn điện thoại một cái, Kim Thái Hanh nhắn, hỏi y: Cậu buổi chiều còn có chuyện cần làm sao?"

"Không có."

"Vậy vì cái gì không trực tiếp tới tìm tôi?"

Điền Chính Quốc cắn chặt răng, trả lời: "Tôi đi bệnh viện."

Xấu hổ chết mất! Còn muốn tôi nói tới mức nào! Tối hôm qua bị anh cắn quá sướng, tôi sợ bản thân không kìm lòng nổi, khó có thể cắt đứt, cho nên muốn đi bệnh viện xoá đi đánh dấu, bằng không sợ rằng gặp lại anh tôi sẽ làm mấy chuyện bỉ ổi với anh? Cần phải nói như vậy không?

Nói thế nào nhỉ, Điền Chính Quốc cũng có thể đoán được tâm tư của Kim Thái Hanh, đối phương khẳng định cũng không nghĩ muốn gây thêm chuyện, dù sao kia chính là người không chút nào nguyện ý nói chuyện yêu đương. Cho nên, y tiên phong thay hắn chịu tổn hại, này không phải là mọi người đều vui vẻ sao?

Tuy rằng làm giải phẫu đối với thân thể Omega sẽ tổn thương khá lớn, trong một khoảng thời gian sau phẫu thuật, các Alpha sẽ khó đánh dấu thành công được, nhưng Điềm Chính Quốc quả thật cũng không quan tâm nhiều như vậy năm đó sau khi theo đuổi Kim Thái Hanh thất bại, y mấy năm nay không màn hồng trần, giống như làm một nhà sư tu hành.

Loại Alpha này, có hay không cũng không sao. Y - một Omega độc thân quý báu không phụ thuộc đến ai, không cần vì tình mà khổ, quả thực là nhân đôi vui vẻ.

Lúc đang suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe được âm thanh Kim Thái Hanh truyền đến trong diện thoại. Điền Chính Quốc không rõ nghe máy, thanh âm trầm thấp đè nặng loáng thoáng tức giận truyền tới.

"Cậu muốn đi tẩy trừ dấu hiệu?"

"A...... Ờ, đúng vậy." Điền Chính Quốc không biết vì sao không lo lắng, "Nhanh lắm, tôi mới vừa hẹn trước trên di động rồi, kiểm tra sức khoẻ đơn giản, đủ điều kiện có thể giải phẫu."

"......" Đối phương trầm mặc hai giây, "Không được."

"Vì, vì cái gì?"

"Cậu không biết chuyện này sẽ tổn thương đến cơ thể sao?" Kim Thái Hanh nghe được hình như có phần tức giận, Điền Chính Quốc  trước kia cho tới bây giờ chưa thấy qua y tức giận. Chán ghét lại về chán ghét, trước kia hắn đối với kẻ bám đuôi Điền Chính Quốc đến đều từng chút từng chút coi thường và lạnh nhạt y —— kỳ thật xử lý như vậy sẽ càng tổn thương y hơn.

"Vậy cũng không thể giữ lại......" Điền Chính Quốc nhỏ giọng lầu bầu, "Đây là sự cố, tôi cũng không thể làm......" Y giương mắt liếc người tài xế taxi đang chuyên tâm lái xe, nhỏ giọng bài trừ cuối cùng nói, "Omega của anh."

"Cậu có thể." Đầu dây bên kia âm thanh mạnh mẽ khí phách, Kim Thái Hanh nhấn mạnh, "Điền Chính Quôca, ngay lúc này cậu lập tức đến công ty của tôi, bằng không tôi kêu người đến bệnh viện bắt cậu về."

Nửa tiếng sau, đến bệnh viện được nửa đường, Điền Chính Quốc bảo tài xế vòng về,y bây giờ đang ngồi trong phòng làm việc chủ tịch, cúi đầu khiêm tốn địa đùa nghịch ngón tay.

Trên đường đến đây tài xế taxi dùng lời nói thấm thía khuyên y vài câu: "Người trẻ tuổi, tôi nghe hiểu được, không cần bởi vì một chút cãi vả mà đi xóa bỏ đánh dấu, thân thể là của chính mình. Alpha nhà cậu vẫn là quan tâm cậu thôi, có chuyện thì nói cho rõ, dù sao cũng là người một nhà."

Điền Chính Quốc mặt nhỏ suy sụp cúp điện thoại nghe vậy chỉ có thể miễn cưỡng cười giả lã, "Ha ha ha ha...... được...... Cám ơn chú......"

Mà giờ phút này, thách thức lớn hơn đang ở trước mặt y, làm cho y không biết làm sao —— ngồi ở đối diện là chủ nợ Kim Thái Hanh tự mặt không chút thay đổi theo dõi y.

"Điền Chình Quốc." Kim Thái Hanh ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, "Cứ vậy mà đi xóa bỏ đánh dấu, cậu ghét bỏ tôi?"

"Đúng đúng đúng đúng." Điền Chính Quốc khẩn tương đến độ không phân biệt được lời nói, "A không không không không không phải!"

Y mạnh mẽ ngẩng đầu lên biện hộ. Đối mặt với gương mặt anh tuấn đang dần u ám. Năm năm qua đi, hình như càng đẹp hơn thì phải, tối qua trong phòng ngủ ánh sáng không tốt lắm nên y cũng không nhìn rõ được.

Ánh mắt Kim Thái Hanh như chim ưng nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn của người đối diện, trầm giọng mở miệng: "Chuyện tối quá, tôi có trách nhiệm. Tôi đang trong thời kỳ nhạy cảm, không nên để cậu mở cửa."

Hắn hướng Điền Chính Quốc đẩy một phần văn kiện đến trước mặt y, "Cho nên tôi không thể cho cậu đơn phương gánh vác thương tổn, di chứng để lại sau khi xóa bỏ đánh dấu có khi không thể nào hồi phục được." Hắn hất cằm ý bảo Điền Chính Quốc mở văn kiện nhìn xem, "Chúng ta đổi cái phương thức giải quyết."

Điền Chính Quốc khẩn trương liếm liếm môi, kéo văn kiện qua thật cẩn thận mở ra, chỉ thấy mặt trên rõ ràng viết mấy chữ to ——"Hợp đồng kết hôn".

"A......?" Y kinh ngạc địa trợn tròn ánh mắt, "Anh cùng với tôi kết hôn?"

"Đúng." Kim Thái Hanh gật gật đầu, "Cha cậu nợ Thiệu thị một ngàn vạn, tôi có thể không truy cứu. Điều kiện là, từ hôm nay trở đi, cậu phải làm bạn đời hợp pháp của tôi."

Điền Chính Quốc nhức đầu, "Vậy anh lỗ chắc rồi, tôi không đáng giá nhiều như vậy đâu."

"......" Kim Thái Hanh mặt không chút thay đổi, "Có đáp ứng hay không?"

Điền Chính Quốc cảm thấy được chính mình một khắc kia hình như vẫn chưa tỉnh rượu, tất cả tôn nghiêm đều quăng qua sau đầu, tựa như con ấu trùng, giống tối hôm qua ở trên giường hoàn toàn bị đánh dấu, liền như vậy gật gật đầu, "Ừ."

Ừ cái đầu nhà ngươi!

Đêm đó, Điền Chính Quốc ngồi trên giường của mình, cùng giấy chứng nhận kết hôn trong tay ngơ ngác nhìn nhau. Y không nghĩ tới chính mình có thể hồ đồ như vậy, cũng không nghĩ tới Kim Thái Hanh làm việc có thể năng suất như vậy, lúc ấy liền bắt y quay về nhà lấy giấy tờ hộ khẩu, ngay cả chưa khi kịp thở thì đã tới cục dân chính, thuần thục làm thủ tục đăng ký hộ khẩu.

Trùng hợp thay, bởi vì có chút đặc biệt, sau 18 tuổi y đã có hộ khẩu của riêng mình mà không cần thông qua Điền Thừa Hải, này càng làm cho chyện phát sinh hôm nay thuận lợi một cách lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro