3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y mở giấy chứng nhận kết hôn ra, nhìn thấy trước phông nền đỏ rực là khuôn mặt tươi cười của chính mình cùng Kim Thái Hanh, cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Chính y cười đến vui vẻ mà quên rằng, bởi vì trải qua chuyện lần này mà y đã khẳng định bản thân là một thằng ngốc. Nhưng Kim Thái Hanh người này, rõ ràng không thích y, lại còn có thể làm bộ cười đến thành thật, hành động thật sự quá vĩ đại.

Lãnh giấy chứng nhận kết hôn xong, trong một khắc y như ở trong mộng mới tỉnh, bỗng nhiên xấu hổ vô cùng, vừa vặn khi đó biên tập tòa soạn Thôi Tiểu Hạo gọi đến thúc giục, y vừa chạy trốn cũng muốn cùng Kim Thái Hanh say goodbye.

Y chạy như điên về nhà mở máy tính, đem bài viết gửi tới mail của Thôi Tiêu Hạo, sau đó mới cho gọi Điền Thành Hải: "Ba, nói xong rồi, Kik Thái Hanh nói không cần." Về lí do vì sao, y thật sự khó có thể mở miệng.

Điền Thành Hải mừng rỡ, "Nhờ có con đó Quốc Quốc, không nghĩ tới con mặt mũi lớn như vậy, lúc này con đúng là cứu lão ba một mạng...... Khi nào thì về nhà, hai cha con ta cùng nhau uống chung rượu chúc mừng!"

"Mấy hôm nữa đi." Điền Chính Quốc nhéo nhéo mi tâm, "...... Dạo này con kiêng rượu."

"Làm sao vậy? Uống rượu hỏng việc?" Điền Thành Hải thân thiết nói.

"Xem như vậy đi." Điền Chính Quốc khổ không nói nổi.

Cùng Điền Thành Hải hời hợt hàn huyên vài câu, liền cắt đứt điện thoại. Điền Chính Quốc ngồi phịch ở trên giường, cũng không tính toán sẽ ở cùng chỗ với Kim Thái Hanh, nói vậy phỏng chừng hội xấu hổ thăng cấp một vạn lần.

Y cũng không thích về nhà, cái nơi gọi là nhà kia còn có sinh phụ Điền Thành Hải, bởi vì y cũng không coi bản thân là một thành viên trong nhà. Đơn giản mà nói, y thật sự là con riêng của Điền Thành Hải, bởi vì y là đứa nhỏ mà Điền Thành Hải cùng mẹ y đẻ ra trước, mà cùng ông ta kết hôn lại chẳng phải là mẹ của Điền Chính Quôca.

Điền Thành Hải nghe theo sắp xếp của người nhà, cưới người vợ hiện tại là Tôn Anh, Điền Chính Quốc cùng mẹ y sống nương tựa lẫn nhau, đến năm ba tuổi cha y cùng người mẹ kế kia sinh ra em trai Điền Hựu Thừa.

Điền Chính Quốc lên năm ba trung học, Lục Nhu mẹ y chết vì ung thư, y cũng chỉ có thể dọn đồ đến sống cùng Điền Thành Hải. Mấy năm đó với y mà nói thật sự là địa ngục. Tôn Anh cùng Điền Hựu Thừa đối với y địch ý quá mức rõ ràng, khiến y từng giây từng phút muốn trốn khỏi đây. Cũng vào mùa thu năm đó, y vừa mười sáu tuổi, khi trong lòng tràn đầy u ám và cô tịch, tên gia hỏa Kim Thái Hanh không đúng lúc xuất hiện.

Điền Chính Quốc ở trong trường học luôn khiến cho các giáo viên đau đầu không thôi -- tuy rằng thành tích tốt, nhưng ngày ngày gây chuyện thị phi. Trốn học, đến muộn, đánh nhau ẩu đả, lên lớp sẽ ngủ..... hành vi của y một khắc cũng không phù hợp với thành tích của y.

Y kỳ thật trước kia không phải như thế, nhưng từ khi mẹ qua đời, y không biết nên tồn tại thế nào, sinh sống làm sao. Mỗi ngày ăn nhờ ở đậu, chịu đựng ánh mắt xem thường của kế mẫu cùng em trai, cố ý trực nhật để về nhà trễ một chút, ngay cả cơm cũng không ăn. Điền Thành Hải mỗi ngày bận rộn làm việc, căn bản không rảnh quan tâm y.

Y dứt khoác trở thành *cái hủ vỡ, lại vỡ nữa, ít ra khi trường học tìm người giám hộ của y còn có thể khiến y cảm thấy mình vẫn còn tồn tại. Y từ nhỏ luôn nghe lời Lục Nhu, cũng không gây cho cha thiêm phiền toái, ngoan ngoãn học hành, nghiêm túc chăm chỉ học tập, đợi cha y mỗi tháng lại đến thăm y một lần, dẫn y đi ăn một lần, cũng không dám chủ động gọi điện thoại cho cha.

(破罐子破摔, tục ngữ dân gian, phát âm: pò guàn zi pò shuāi, diễn giải: hũ đã vỡ, lại vỡ nữa. Ẩn dụ là sau khi mắc khuyết điểm, sai lầm hay thất bại thì bỏ qua không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.)

Mà sau khi chân chính sinh sống cùng nhau, y trơ mắt nhìn cuộc sốn Điền Hựu Thừa quá ấm áp mỹ mãn, có thể không kiêng nể gì làm nũng, không chỗ nào cố kỵ cáu kỉnh đùa giỡn. Mà chính y, chỉ có thể như con rùa lui vào trong phòng -- giống hệt Lục Nhu, nàng cả đời đều trải qua như vậy, đến cuối đời vẫn là một Omega lý trí, biết suy xét đại cục, tạm nhân nhượng cho đến giây phút cuối cùng...... Dựa vào cái gì?

Y nuốt không trôi hàm ý này, mà bắt đầu thời kỳ nổi loạn.

Y vốn sẽ không thích Kim Thái Hanh, dù sao kia cũng là cục đá không cảm xúc, y sau đó dùng vẻ mặt nhiệt tình che đậy hai năm cũng không che nổi.

Y cũng bản sẽ không bắt đầu coi tất cả là kẻ thù. Hết thảy đều bắt đầu vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi đó.

Điền Thành Hải buổi sáng trước khi ra khỏi nhà nói với y sinh nhật vui vẻ, còn đặt cho y cái bánh kem buổi tối sẽ đem về nhà, bản thân còn có việc, làm việc xong vội trở về cùng y trải qua sinh nhật.

Sau khi mẹ mất, Điền Chính Quỗa rất lâu cũng chưa trải qua niềm vui như vậy, chăm chỉ ở trường học cả ngày, tràn đầy hy vọng về nhà, nhưng khi vừa đẩy cửa vào nhà thấy đã thấy Điền Hựu Thừa đang ở dùng thìa thô lỗ chọt chọt bánh kem của y, vừa ăn vừa xem TV.

"Thừa Thừa, đây có phải là bánh kem ba đặt cho anh không......?" Y thật cẩn thận hỏi.

Đối phương lơ đểnh nhìn y một cái, "Đúng, làm sao vậy?"

"Không có việc gì......" Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, "Em để lại cho anh một miếng là được."

"Cho anh một miếng?" Điền Hựu Thừa ha ha cười, " *Dã hài tử cũng có sinh nhật hả?" Hắn liếm liếm thìa, đem số bánh ngọt còn lại ném vào thùng rác, "Ba đặt cho anh cái bánh nhỏ quá à, anh chưa thấy bánh kem của tôi đâu, có ba tầng lận."

( Chủ yếu ám chỉ truyền thống của những đứa trẻ ngỗ ngược, nghịch ngợm, ương ngạnh không chịu giáo dục,có thể là một thuật ngữ xúc phạm đối với những đứa trẻ trong các gia đình đơn thân.

Tất nhiên, nó cũng có thể ám chỉ những đứa trẻ sau khi sinh ra sống trong tự nhiên và không có ai chăm sóc chúng, chẳng hạn như sói con。)

"Em!" Thấy hắn ném đi, Điền Chính Quốc ném cặp sách nhào đến, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, "Em làm gì vậy!"

"Làm sao, làm sao?" Tôn Anh nghe tiếng đi xuống lầu, "Điền Chính Quốc, cậu ầm ĩ cái gì?"

"Dì......" Điền Chính Quốc chỉ vào cái bánh ngọt trong thùng rác "Thừa Thừa lấy bánh kem ba đặt cho con ném vào thùng rác, hôm nay sinh nhật con......"

Tôn Anh ôm cánh tay đi tới, tư thái ung dung đẹp đẽ quý phái, liếc mắt một cái, "Ném thì cũng đã ném, sinh nhật của cậu có gì mà to tát, tháng sau sinh nhật Thừa Thừa, lúc đó dì đặt cái bánh kem lớn, con đi theo ăn hai miếng lớn không phải được rồi sao."

"Không giống nhau......" Điền Chính Quốc lắc đầu. Từ nhỏ đến lớn, Điền Thành Hải chưa từng cho y trải qua sinh nhật, đây là lần đầu tiên.

"Vậy anh muốn gì?" Điền Hựu Thừa đi lên đẩy y một chút, mặt trào phúng, "Hiện tại là đang ở nhà của tôi, nuôi thêm một miệng cơm đã rất tốt rồi. Người mẹ tiểu tam của anh không dạy anh phải nghe lời à? Có mẹ sinh không có mẹ dạy?"

Tôn Anh sắc mặt bình tĩnh dung túng nhìn con mình nói năng quá phận, bất vi sở động.

Điền Chính Quốc nắm chặt tay, mẹ chính là người quan trọng của y, y tuyệt đối không cho phép ai làm nhục bà.

Vì thế, Điền Thành Hải làm việc xong vừa tiến vào nhà, liền thấy Điền Chính Quốc đem thùng rác có cả bánh ngọt cùng những thứ khác hợp lại đổ thẳng lên đầu Điền Hựu Thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro