Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối đẹp trời.

Hoàng cung mở một bữa tiệc lớn. Các bá quan văn võ, thân tộc đều đến dự đông đủ. Cả hoàng cung nhộn nhịp hẳn lên. Cũng cần nói thêm, đây là một bữa tiệc hoá trang nên tất cả đều phải đeo mặt nạ.

Bữa tiệc đang diên ra vui vẻ, bỗng có tiếng hét thất thanh:

– BÁO ĐỘNG! CÓ THÍCH KHÁCH!!!!

Tất cả đang ngơ ngác không hiểu gì, thì từ trên mái nhà có hai người mặc đồ đen, bịt mặt lao xuống. Họ chĩa kiếm lao thẳng đến chỗ một người:

– HỘ GIÁ! HỘ GIÁ!- các tổng quản cùng bọn thái giám hò hét ầm ĩ rồi đứng bao quanh hoàng thượng và hoàng hậu.

Tình hình đang hết sức hỗn loạn nhưng có những người vẫn thản nhiên, họ ngồi vắt chân, điềm đạm dùng bữa như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mấy người này không ai khác chính là các hoàng tử và công chuá của chúng ta. Thậm chí khi bị các thái giám và quân cấm vệ đứng xhắn mất tầm nhìn, Hoàng tử HoSeok còn gắt lên:

– Ê! Các ngươi chắn hết màn hình của ta rồi, lui ra mau!!

Họ ung dung như vậy bởi người bị hành thích không phải phụ hoàng hay mẫu hậu của họ, cũng chẳng phải là họ nên họ hoảng sợ làm gì.

Ủa mà lạ nhỉ? Vào hoàng cung mà không ám sát hoàng thượng, chẳng đụng đến hoàng hậu hay các hoàng tử? Vậy chứ 2 tên thích khách naỳ đến hành thích ai???

Người đó chính là tể tướng đương triều-Lang Đồ. Hay gọi theo cách của các hoàng tử và công chúa là “rùa già”.

Hai tên thích khách nói với giọng rất căm phẫn:

– CHẾT ĐI! LÃO TẶC!

Họ lao như thêu thân vào lão chỉ trực dùng mũi kiếm lấy mạng lão. Nhưng không may cho họ, dù tuổi đã cao nhưng tể tướng vẫn được gọi là Mãnh hổ của triều đình. Lão né các đường kiếm rất dễ dàng mà không cần đứng lên.

“Pặc”

Hai lưỡi kiếm đã bị lão kẹp chặt giữa các ngón tay. Lão xoay cổ tay rất nhẹ nhàng.

“Keng”.

Hai thanh kiếm gãy đôi, hai thích khán bị bắn ra xa, họ đập người vào cột nhà rồi ngã xuống.

– Chậc, chậc. Dùng mấy món võ ấy mà đòi hạ lão rùa già sao??-Tam hoàng tử nhếch mép cười.

– Phí quá, mấy người dũng cảm vậy mà lại chết dưới tay lão ấy!- Đại hòng tử tặc lưỡi.

“Rầm”!!!

Có cài gì đó ngã về phía của NamJoon , nhưng không phải vào người ngài mà là vào cái bàn ăn của ngài. Tên thích khách lồm ngồm bò dậy. Có lẽ hắn đã bị thương. Lạ một điều là ngay lúc ấy hắn có thể tóm ngay lầy đại hoàng tử của chúng ta làm con tin nhưng hắn lại chỉ lao đến tấn công lão già. Đại hoàng tử của chúng ta đang tiếc rẻ đĩa gà hấp trên bàn thì ngay lập tức bị dồn sự chú ý sang một thứ khác.

Thơm quá!

Mùi hương từ người tên thích khách ấy, hắn là nam hay nữ mà người lại có mùi thơm như vậy nhỉ??

Lão rùa già toan cho hai người kia một đòn chí mạng thì cũng từ trên mái nhà một chùm lụa bảy sắc được tung xuống, cuốn lấy 2 thích khách.
Mọi người thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên dải lụa màu vàng. Nhưng chỉ trong giây lát, người đó khẽ nhún mình rồi bay lên không trung kéo theo cả hai thích khách.

Cái dáng người ấy? Không hiểu hắn là ai nhỉ? Hoàng thái tử thắc mắc.

– Này! KHoan đi đã!- Ngaì gọi to rồi nhún chân bay lên đuổi theo cái người đó.

– Thái tử! Vệ binh mau đuổi theo!-Hoàng thượng hò ầm lên.

– Hyunggie !-Hoang hậu gọi theo thất thanh.

Trái với sự lo sợ của mọi người, đại hoàng tử , tam hoàng tử và công chúa vẫn bình chân như vại, không cần biết anh/em mình bị bắt ra làm sao.

– Khinh công của tên ấy khá đó! Một mình mà kéo theo cả hai người được.- NamJoon nhâm nhi ly rượu và nói.

– Không hiểu TaeHyung hyung có đuổi kịp hắn không nữa?- HoSeok hỏi ngây ngô.

– Có hai trương hợp xảy ra: 1 là đuổi kịp và 2 là không đuổi kịp. Có thế mà oppa cũng hỏi.- Hani gân cổ lên cãi

Chưa đầy một canh gìơ sau, thái tử lững thững đi về. Mặt thẫn thờ, tâm hồn như để trên mây trên gió.

– Hyunggie của mẹ, con không sao chứ???-Hoàng hậu ôm chần lấy thái tử. Nhìn tới nhìn lui.

– Omamama, con không sao!-Thái tử sực tỉnh và cố gỡ tay hoang hậu ra.

Không để hoàng hậu soi mói thái tử thêm nữa. Mấy vị kia lập tức kéo ngài qua một bên:
– Oppa, mấy người ấy có phải là người của Kim gia trang không?-Công chúa sốt sắng hỏi.

– Oppa nghĩ là phải.

– THế là trai hay gái??- Đại hoàng tử chen vào.

– Là trai.

– Họ không làm gì hyung hết à?-Tam hoàng tử lại hỏi thêm một câu ngây ngô nữa.

– Không! Hyung đuổi theo họ đến ngự hoa viên thôi.

– KHông làm gì thật à??-Cả 3 người đồng thanh.

– KHÔNG!

– PHÍ THẾ!!!

– Vậy mấy người muốn họ làm gì tôi hả??

– Chẳng mấy khi gặp được thái tử mà không bắt lại vài hôm chơi cho vui.-HoSeok phát biểu hùng hồn.

Trong lúc mấy vị vẫn còn đang tranh cãi thì đại hoàng tử vô tình nhặt được một chiếc khăn tay. Thơm quá, mùi thơm hệt như mùi thơm khi nãy. Và bất giác ngài cho chiếc khăn ấy vào túi….
….

Nhưng thực ra thái tử của chúng ta không chỉ đuôỉ theo mấy tên thích khách ấy.
Lúc đó , anh theo chúng đến ngự hoa viên. THấy có người đuổi theo, tên thích khách bí ẩn xuất hiện sau cùng ấy liền rút trong túi ra 3 cây ám khí và phi về phía thái tử. Anh nhanh nhẹn tránh được chúng.

– Ta có thể biết vì sao mấy người lại muốn hành thích tể tướng không?- THái tử hỏi.

– Không phải việc của người!-Tên thích khách ấy nói.

Lại một loạt ám khí nữa được phóng ra. Thái tử cúi người tránh và lấy đà lao đến bên cạnh tên thích khách, người ấy có vẻ bất ngời và không kịp phòng thủ. THaí tử lập tức giật chiếc khăn che mặt của người đó, nhưng chiếc khăn vừa rơi ra thì những giải lụa đã bay đến che đi khuôn mặt ấy. Đọng lại trong mắt thái tử là hình ảnh một đôi mắt thật đẹp, lại long lanh như ánh sao trời, thật dễ thương… Anh hơi ngây người ra..

Dù không biết anh là ai. Nhưng có duyên mong là sẽ gặp lại..

Câu nói ấy thoảng qua tai anh và người ấy biến mất.

—————–
Tại một khu rừng vắng người qua lại.

Một cái bóng người nhỏ bé đang cố gắng rìu hai người khác. Đến một gốc cây to, người ấy để hai người kia xuống, giọng lo lắng hỏi:

– SeokJinie hyung, Baekhyunie hyung ,hai người không sao chứ??

– KHông…sao…-Cái người tên Jin đó trả lời khó khăn.

Cậu nhìn hai hyung của mình mà sắp bật khóc đến nơi, hơi thở của họ dồn dập nhưng càng lúc lại càng yếu đi.

– Tam thập liên hoàn chưởng của lão ấy… đúng là rất lợi hại…-Baehyun nói.

– Chúng ta chỉ mới trúng đến chưởng thứ 5 mà đã ra thế này….

– Các hyung đừng nói nữa, chúng ta mau về nhà thôi.- Cậu nói và đỡ các anh của mình đứng lên.

Có ai nghĩ rắng đây là tên thích khách cầm dải lụa vừa rồi không?
******************
Sáng hôm sau…

Cả hoàng cung bị trấn động bởi cơn thịnh nộ của hoàng thượng. Từ ngự thư phòng sách vở, bình lọ, bút… phi vèo vèo ra ngoài đến cả bàn ghế cũng không được tha.

– Bệ hạ, người làm sao thế???-Hoàng hậu vội vàng đi tới hỏi han.

– Appamama, appa làm sao thế???-Mấy đứa con của ngài cũng chạy vào.

– Tức chết đi được.-Kangin gầm lên.

– Rốt cuộc là có chuyện gì ạ???

MÃi sau, cả nhà mới tẽn tò. Lí do hoàng thượng nổi giận rất chi là đơn giản: tại sao hai tên thích khách ấy không hành thích ngài mà lại đi hành thích tể tướng???

– Chỉ thế thôi ạ?-Thái tử nhăn mặt.

– Chỉ thế thôi là sao?? Con không thấy nó ảnh hưởng đến uy danh của ta thế nào à?? Ở hoàng cung này ta phải là người được chú ý nhất chứ??

– Apa kém nổi tiếng hơin hắn chăng??- Hoseok không ngần ngại thêm dầu vào lửa.

– MOO??? Ta mà kém nổi tiếng hơn hắn sao???

– Thôi mà, chồng yêu. Sao chồng lại đi chấp nhặt chuyện ấy làm gì?? Bọn thích khách không hành thích ngài là bởi ngài là một hoàng đế tốt….Với lại ai bảo ngài không nổi tiếng bằng hắn, với em ngài nổi tiếng hơn nhiều….

Không đợi đến khi pama mình romantic, các hoàng tử vội kéo theo công chúa chuồn lẹ. Nhưng đến tối lại lon ton quay lại.

– Apa, mai apa cho tụi con xuất cung để điều tra nhé! Con nghi ngời bọn thích khách là người của Jeon gia trang.

– Thật sao?

– Lúc đuổi theo chúng, con nhìn thấy lệnh bài của Jeon gia trang.

– Thế cũng được, hai ngày nữa các con hãy xuất cung. Nhưng quản lí hai đứa nhóc kia (chỉ vào Hope và Hani) cho cấn thận đấy.

– Dạ.-Cả 4 người hí hửng.

– Còn nữa, ngoài ấy có bán màn thầu ngon lắm đấy! Nhớ mua về cho ta đó.

Sung sướng vì sắp được tự do, mấy vị kia hoàn toàn không để ý đến thái độ cuả hoàng hậu và hoàng thượng. Họ không nghi ngờ là tại sao hai vị ấy lại không phản đối mà đồng ý ngay tắp lự.

– Teukie à. Con chúng ta lớn thật rồi. Chúng cũng cần học cách trị quốc. Ta tin TaeHyung sẽ trở thành một vị vua tài giỏi, Namjoon , Hoseok và Hani sẽ là trợ thủ đắc lực của nó.

– Nếu ngày đó không phaỉ xảy ra chuyện thì bây giờ chúng ta và Jeon gia trang đã thành thông gia rồi-Hoàng hậu nói buồn bã.

– Ta vẫn giữ kỉ vật này, nếu một ngày nào đó tìm được hậu duệ của Jeon gia trang thì ngày đó hôn ước sẽ được thực hiện.

– Nghe nói năm đó khi bị thảm sát Jeon gia trang còn một hậu duệ.

….

Còn một ngày nữa là được xuất cung.

Thái tử thẫn thờ ngồi nhìn những cánh chim cuối ngaỳ. Ngài bỗng nhớ đến tên thích khách thứ ba đó. Dáng người nhỏ nhắn ấy, cả đôi mắt long lanh ấy nữa…

Nhưng dù sao, anh đang thấy chán vì sao lâu vậy mà chưa đến ngày mai… Anh bèn nghĩ ra một trò, anh viết một lời nhắn:

“Ta chán cuộc sống này”

Rồi buộc vào chân một chú bồ câu đưa thư và thả nó bay đi.

30 phút sau, con bồ câu quay lại. Có một bức thư buộc ở chân nó nhưng không phải là thư của anh. Anh vội vàng mở cái thư ra xem:

“ NÀy, cậu đang ở đâu đấy… đừng có làm gì dại dột nghe!”

Thái tử dở khóc dở cười, anh viết cái thư kia thảm hại đến mức người ta tưởng anh định tự tử sao???

Có duyên chăng? Bỗng thái tử nghĩ liệu người gửi thư này có phải là tên thích khách hôm trước không nhỉ??? Làm gì có chuyện ấy cơ chứ? Mà anh đang nghĩ cái gì vậy????
KHông nghĩ nữa, đường đường là thái tử điện hạ mà lại thế này đây!!!

***************

Taị một nông trang nhỏ, một cái dáng người nhỏ nhắn đang vuốt ve chú bồ câu đáng yêu của mình… trong lòng tự hỏi cái ngưới vừa gửi thư khi nãy liệu có làm sao không??? Cậu cứ tự hỏi như vậy trong khi cậu nào đâu có biết bức thư của mình đã bay đến chỗ thái tử…

Au chỉ bình luận 1 câu thôi: Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro