Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời xanh mây trắng nắng vàng.

Hôm nay các hoàng tử+công chúa gọi chung là các nhân vật chính của chúng ta sẽ xuất cung.

Sáng sớm tinh mơ. Họ lững thững đi ra khỏi cung trong trang phục bình dân, Sẽ chả hay ho tí nào nếu một cô gái mà lại đi cùng những 3 anh chàng nên bắt buộc công chúa phải cải trang.

Họ đến một quán ăn và ngồi đó quan sát đường phố.

- Ờ hờ, hyung à, ngồi đây cả ngày giả quyết được việc chi??-Hoseok ngáp ngắn ngáp dài than vãn.

- được việc hay không lát em sẽ rõ!- TaeHyung trả lời ngắn gọn.

Hoseok lại thở dài, gì chứ anh đâu có hứng thú với việc cả ngày ngồi trong cái quán này. Cái chỗ mà anh muốn đến là ngôi nhà đối diện kia cơ?? Nhìn theo hướng mà anh đang nhìn, đập vào mắt chúng ta là cái biển đề "Sòng bạc".

" Ta đang định đến đó thử xem tài nghệ của ta đến đâu. Suốt ngày ngồi trong cung chơi với đám thái giám chán muốn chết! Ai ngờ lại phải ngồi đây với cái tên mây kia chứ"

- Seokie. lầm bầm gì đó. Không mau đi thôi!-Namjoon gọi.

- Đi đâu?

- Tìm thấy người cần tìm rồi!

Há??? Hoseok há hốc mồm chả hiểu cái gì sất. Tìm thấy cái gì? Cái tên thích khách á?

Thế mà cứ tưởng mấy ông ấy ra đây tìm mĩ nhân hoá ra đi tìm thích khách thật hả?
Họ dừng lại ở cửa 1 hàng thuốc.

Có một người vừa ôm một bọc thuốc đi ra. Và đặc biệt hơn là người ấy có cái dáng người "nhỏ nhắn"!

- Không uổng công chúng ta đợi cả buổi!-TaeHyung gập phắt cái quạt lại.

- Em không hiểu?-Hoseok lắc lắc đầu

- Không hiểu gì?-Namjoon hỏi.

- Cứ những người nhỏ nhắn là thích khách sao?

- Tất nhiên là không?

- Vậy sao hyung nói là đã tìm được người cần tìm!

- Cái đó đợi Hani ra là biết ngay thôi!-Thái tử điềm đạm trả lời.

Công chúa từ trong quán thuốc đi ra.

- Thế nào?-NamJoon sốt sắng hỏi.

- Đúng như chúng ta nghĩ. Có lẽ người vừa rồi là người chúng ta cần tìm.-Hani bảo.

- Khoan! Mấy người nói cái gì thế! Nói từ từ cho người khac hiểu với chứ?-Hoseok hét ầm lên.

- Từ từ để hyung nói cho mà nghe. Trong ba tên thích khách ấy có hai tên bị thương đúng không!-Namjoon nói.

- Vâng!

- Vậy chưởng của Lang Đồ thuộc loại chưởng gì?

- Độc chưởng... A... hiểu rồi. Mọi người ngồi đây từ sáng để tìm những người vào mua thuốc. Vì chắc chắn tên thích khách thứ 3 phải tìm cách trị thương cho đồng bọn.

- Đúng thế! Hơn nữa cần đặc biệt chú ý đến những người có dáng nhỏ nhắn. Từ sáng đến giờ chỉ có mỗi người vừa rồi thôi.

- Em vừa vào hiệu thuốc hỏi, ông chủ nói hắn đúng là đã mua những loại thuốc đó. Hơn nữa hắn không mua cố định ở một chỗ, hẳn là vì hắn không muốn người khác chú ý. Người này chắc chắn không biết gì về y thuật nên các loại thuốc hắn mua toàn là thuốc giải độc thông thường.

- Vậy nhưng hắn đã đi mất rồi còn đâu!-Hoseok nhìn theo dòng người đông mà tiếc rẻ.

Đúng lúc ấy, một người đàn ông chạy đến. Nhìn là biết, đây chính là cận vệ trong cung mà. Người đó thì thầm điều gì đó với Thái tử. Chỉ thấy ngài mỉm cười.

- Xong rồi, đi thôi. Rừng đào, cách đây 10 dặm về phía đông.-Thái tử bảo.

- Đến rừng đào làm gì?-Hoseok ngây ngô.

( Thường ngày gian xảo là thế mà sao hôm nay ngu ngơ vậy???)

- Biết đâu đến đấy lại bắt được mấy con mèo rừng cũng nên.- Hani bảo.

Vừa nghe đến "mèo" Hoseok đã sáng mắt lên. Sói mà, thấy mèo tất nhiên là sung sướng rồi. Mải ngẩn ngơ anh đâm sầm phải cái gì đó.

"Bịch"

- Hoseok oppa, oppa không sao chứ?-Hani vội chạy lại đỡ anh đứng dậy.

- Oái! Cái gì mà lù lù một đống vậy trời!-Hoseok nhăn nhó rồi lớn tiếng quát-Đi đứng kiểu gì vậ...

Nói chưa hết câu, Hoseok nhà ta á khẩu luôn. Vì sao ư?? Là vì "cái thứ" mà anh đâm phải.. cam cam... đáng yêu. Cái mặt kia cũng nhăn nhó vì đau, nhưng làn da trắng hồng ấy lại hồng hơn dưới nắng... ơ hờ, xinh thật.

Hoseok mải phiêu trên mây mà không để ý thấy cái mặt đáng yêu kia đang nhìn anh chằn chằn tức giận.

- Ta mới phải hỏi ngươi đi đứng kiểu gì?? Ngươi đâm vào ta chứ ta có đâm vào ngươi đâu?? Hứ!

Nói rồi người ấy hất tóc bỏ đi, xem kìa cả cái điệu bộ hất tóc cũng.. đáng yêu quá đi. Ngơ ngẩn và tiếp tục ngơ ngẩn, anh như bị "cuốn theo chiều gió". Mãi sau, khi gọi được tâm hồn phiêu lãng trên mây của mình về, anh mới sực nhớ là mình vừa mới bị "cái người xinh đẹp" ấy quát.

- Gì vậy chứ? Dám quát cả Hoseok ta sao??? Đợi đó đồ loè loẹt, ta mà gặp lại thì ngươi sẽ biết!
End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro