Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại khu rừng đào….

Một toán người hơn chục tên, tay dao tay kiếm đang thúc ngựa đuổi theo một người thanh niên. Vào đến giữa rừng, toán người ấy không nìn thấy bóng dáng người thanh niên đâu cả. Bất chợt có tiếng nói vọng xuống từ trên cây:

– Bọn mi là ai? Tại sao lại thoe dõi ta????

– Chúng ta phụng mệnh Lang tể tướng. Jeon Jungkook , mau theo ta về phủ tể tướng.

– Nực cười! Các ngươi nghĩ các ngươi đú sức bắt được ta sao?

Câu nói ấy vừa dứt. Một trận mưa ám khí áo áo đổ xuống. Lũ người ấy có vẻ rối loạn nhưng chúng không mấy lo lắng. Sau trận ám khí ấy, một chùm lụa bảy sắc lại xuất hiện, tên chỉ huy đám người ấy nhếch mép cười. Quả đúng như hắn nghĩ, Jungkook ẩn mình sau chùm lụa ấy, hắn lập tức ra lệnh cho bọn thuộc hạ giăng lưới sắt. Jungkook lúc đó không còn kịp phản kháng và mắc bẫy chúng dễ dàng.

Tên chỉ huy xoa cằm ngạo mạn rồi tiến lại chỗ cậu.

– Ngươi tưởng dùng chiêu ấy có thể thoát khỏi tay ta lần thứ 5 sao????

Jungkook không nói gì, cậu chỉ nhìn hắn một cách khinh bỉ, nhưng lòng cậu lại như lửa đốt. Anh cậu… hai người anh của cậu, nếu để chúng đi sâu vào rừng và tìm được chỗ đó thì…

************
–  Hyunggie oppa! Nhìn kìa!- Hani gọi,

– Là người của Lang Đồ.- TaeHyung ngạc nhiên nhìn tên chỉ huy đang đi vòng quanh tầm lưới đang được vắt trên cây.

– Người bị nhốt trong đó, không lẽ chính là người vào cung hành thích lão rùa già hôm trước?- Namjoon chăm chú theo dõi tình hình.

– Không chỉ vậy,có lẽ người đó còn là…hậu duệ duy nhất của Jeon gia trang.

——————-
– Jungkook à. theo ngươi nghĩ ta nên làm gì ngươi đây???-Tên chỉ huy cười một cách nham hiểm.

Nhưng hắn không thể cười được nữa vì tấm lưới quang người Jungkook đã bị một chiếc phi tiêu cắt đứt. Sau đó hai bóng người từ trên cây bay xuống. cả hai đều bịt mặt.

– Ai yo , cả đám người bắt nạt một cậu bé thế này sao?-Giọng này nghe rất giống giọng sói già.

Bọn quân lính lập tức tấn công hai người đó.

– Hí, ta mới học được món “đu dây” của Bambam hyung, ta cho các ngươi nếm thử nhá!- Hoseok cười ranh mãnh rồi lôi đâu ra một cuộn dây thừng vắt lên cây và đu qua đu lại. Lũ quân phía dưới không tài nào bắt được cậu, tên bị đá vào mặt, kẻ ăn đạp vào mồm.=>Gục toàn tập. (Không hổ danh là Seok hoàng tử).

– Bổn công ch.. ấy nhầm bổn công tử sẽ cho các ngươi biết thế nào là nghệ thuật cắt tóc.-Câu này hẳn ai cũng biết là của ai rồi.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Lả tả.

Lả tả.

Bọn lính còn chưa có cảm giác gì thì thấy có cái gì đó bay bay trước mặt. Sờ lên đầu thì, tóc đâu rồi. Đầu chúng đều trọc hếu…..

– Ngài tổng binh, ngài có đi không hay là đợi chúng ta phải tiễn ngài đi!

Nghe vậy tên đó vội vã chuồn nhanh như sóc.

– Vị hyunh đệ này! Không sao chứ?? Hai người vội đỡ Jungkook đứng dậy.

~~~~~~ Hoseok and Hani’s Pov~~~~~~~~~~

Xưng hô khách sáo gì chứ! Ta biết thừa cậu là ai rồi. Là người của Jeon gia trang à??? Vậy sau này cậu là tẩu tẩu của chúng ta à?? Thú vị, kaka!!

~~~~~~~~END pov~~~~~~~~~

– Hoseok, Hani .-Tiếng Han gọi.

– A. Namjoon hyung.

Jungkook ngơ ngác nhìn mấy người vừa cứu mình, chỉ kịp nói câu cảm ơn và:

– Xin hỏi các vị là người ở đâu?

– Chúng tôi từ xa đến!!- Hoseok nhanh nhẹn trả lời.

– Vậy không làm phiền các vị nữa, cáo từ..

– Ấy khoan…

~~~trích đoạn thì thầm của 4 anh em~~~

Hoseok : Hyung làm gì vậy? Phải tìm cớ gì để đến nhà cậu ta đi chứ? Phải tìm ra hai tên thích khách kia!

Hani:phải đấy oppa. phải tìm hiểu xem cậu ta có đúng là người của Kim gia trang hay không chứ?

Namjoon : Ừa, nếu đúng thì người này là… của em đấy! Không giữ người ta lại!

Taehyung : Nhưng giữ bằng cách nào?

Namjoon : Cái đó để hyung

~~~~~~~~~end~~~~~~~~~~

_ vị huyng đệ, chúng tôi vừa từ xa đến không biết xung quanh đây có ngôi nhà nào không?

– Không có!

– Thế thì nguy rồi, nhị đệ của tôi..(khều khều tay Taehyung ) Bị ốm nặng lại sốt cao nữa…nên…

“Em còn làm gì mà không ngất đi”

“Tại sao là em chứ?”

“Em là thái tử kia mà”!NGất đi! Hyung đỡ, không đau đâu mà sợ”

Không còn cách nào khác, đúng là tiến thoái lưỡng nan Taehyung đành giả vờ lả đi. Nhưng không hiểu vô tình hay hữu ý ( Là cố tình thì có) mà anh không ngã vào người Namjoon hyung của anh (tức đại hoàng tử của chúng ta, trong khi anh đã xoè tay ra sẵn sàng đỡ..) mà lại ngã vào cái người đang đứng đối diện. (tức là Jungkook OMG.)

Cái dáng nhỏ bé của cậu không chịu được sức nặng của anh cộng thêm bất ngờ làm cậu khuỵ xuống. ( Ba cái người bên cạnh đơ ra một lúc rồi phải bấm bụng nín cười). Jungkook lúc đầu cũng nghi ngờ nhưng cái người vừa ngã vào cậu người nóng ran.

“Có lẽ mấy người này nói thật”.

*chú thích từ au: E hèm, không phải thái tử bị sốt đau ạ, chả qua vì đang xấu hổ nên mặt mũi đỏ tía tai=> nhiệt độ cơ thể tăng vọt*

– Vậy mời các vị về nhà tôi!!
End chap 3
Mọi người vote cho Yang đi 😚😚😚😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro