Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này HopeMin lên ngôi nhé :))
Jungkook dẫn 4 người về nhà. Đó là một nông trang nhỏ, ẩn mình sau khu rừng. Thật lạ là trong nông trang ấy không có người làm.

– Cậu sống ở đây một mình sao??-Han hỏi.

– Không, còn 3 hyung của tôi nữa.

– Nông trang này đẹp ghê!- Hoseok ngó nghiêng xung quanh.

Chắc hẳn mọi người rất tò mò. Tại sao thái tử không lên tiếng. Đơn giản thôi, để “sắm cho tròn vai”, hiện tại Thái tử của chúng ta đang phải giả vờ ngủ trên lưng Namjoon đại ca. Dù ngài rất muốn mở miệng ra hỏi han cái người mà mọi người bảo là “ý trung nhân” của ngài.

Jungkook đưa 4 người về phòng và đi dọn cơm.

Đợi Jungkook đi khỏi.

HAHAHAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ba trong bốn người bò lăn bò càng ra đất mà cười.

– Mấy người thôi đi! Bộ chưa được cười bao giờ sao??- TaeHyung càu nhàu.

– Đâu có!Tại hâm mộ tài diễn xuất của hyung chớ bộ!-Hoseok cười sặc sụa.

– Em biết chọn chỗ để ngã đấy!-Namjoon chen vào.

– Chuyện, oppa ấy có tính “hướng vợ” mà. Hehe.-lần này là Hani.

– YA! Ta phải cho mấy người biết tay.- Taehyung vùng dậy.

– Khoan! Em đánh hyung là bất hiếu!-Namjoon yên vị ngồi phe phẩy quạt.

– Hyung mà đánh em là bất nghĩa.-Hoseok nhảy cẫng lên.

– Bệnh nhân thì không được đánh người!

Gục toàn tập. Một không chọi nổi ba mà.

Chịu thua!!!

– Hyung chịu khó mà ngồi đây tu tâm dưỡng tính đi nhá! Bọn em đi quanh đây xem sao!-Hoseok cười gian manh rồi ù té chạy.

Còn lại một mình, TaeHyung đành ngoan ngoãn nằm trong phòng..

Lát sau..

Jungkook bưng khay cơm vào. Cậu nhìn quanh phòng:

– NHững người anh em của anh đâu rồi?

– À họ chạy đi thăm thú quanh đây rồi.

Cậu nhăn mặt lại và tỏ vẻ không hài lòng. Anh thoáng nhìn thấy, tò mò đôi chút, anh hỏi:

– Cậu.. tên gì?

– Jungkook.

Yesung định hỏi tiếp nhưng Jungkook nhanh nhẹn chặn anh lại:

– Tôi nấu cho anh một bát canh gừng để giải cảm mau uống đi.

Con trai làm bếp ư? Tài nghệ không biết có như Namjoon hyung không? Mà lại như mẫu hậu thì khổ đời ta!!

TaeHyung cầm bát canh lên, không như anh nghĩ. Nó rất ngon. Ít ra là bằng Namjoon hyung của anh và hơn hẳn mẫu hậu của anh.

_ Vậy anh nghỉ đi nhé. Tôi đi đây!

Jungkook quay người đi, nhưng vừa bước ra đến cửa cậu đã quay đầu lại. Trong bát canh ấy có thuốc mê! Cậu đến gần TaeHyung để chắc chắn rằng anh đã ngủ say. Dù sao, cậu cũng không thể dễ dàng tin người như vậy.

Cẩn thận vẫn hơn!

Cậu nhẹ nhàng mở túi hành lí và kiểm tra…

*******************

Trên một cây đào..

Một con sói đang ngồi vắt vẻo với một quả đào trên tay. Cậu ngả người vào thân cây định đánh một giấc, nhưng có một thứ hấp dẫn cậu hơn cả giấc ngủ.

Một con mèo… màu trắng rất chi là đáng yêu..

~~~~~~~HOSEOK’s POV~~~~~~~

Ta mang con mèo này về cho Hani nếu con bé không thích ta sẽ có một bữa mèo quay. Đằng nào cũng có lợi cả!!

~~~~END~~~~~~~~

Chấm dứt điệu cười ngang sói cuả mình, Hoseok trèo xuống. Chỉ ít phút sau, con mèo đã nằm gọn trong tay anh. ( Seok : gì chứ bắt mèo là sở trường của ta ).

– Mèo ngoan theo ta về nhà làm “nữ hoàng mèo quay” nào.!-Hoseok nâng niu chiến lợi phẩm trên tay.

Bỗng…

Một luồng sát khi ở đâu phát ra làm anh rùng mình.

Có cái gì đó đang lao đến.

Anh hoảng sợ tránh qua bên..

“Rầm”!!

Sau tiếng động ấy, bụi mù bay tứ tung. Đợi khi bụi tan, Hoseok nhìn kĩ lại xem thú gì vừa được phóng ra. Quả thật là cậu nghĩ biết đâu lại tìm được vật thể lạ cũng nên.( Cái này bây giờ người ta gọi là UFO).

NHưng…

Đập vào mắt anh bây giờ… là…. Một người đang cắm mặt vào gốc cây. Hoseok há hốc mồm. Không lẽ cái này chính là cái thứ đó.

Và cái thứ đó trầy trật mãi mới lôi mặt mình ra nổi:

– Nhè lúc quan trọng lại gặp sự cố! Chán mình ghê!

– Nè ( vỗ vỗ) không sao chứ??- Hoseok lân la hỏi han.

– Ừ không sao… -người ấy trả lời tự nhiên nhưng khi định hình được ai đang nói chuyện với mình thì..

AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Anh suýt thủng màng nhĩ bởi cái âm thanh ấy. Còn chưa hiểu gì thì người ấy đã vung kiếm lên chém cậu tới tấp.

– Trả mèo cho ta!!.

Hoseok bấy giờ đã nhận ra chuyện gì. Hoá ra là mèo rừng đã có chủ. Anh vốn định trả lại ngay. Nhưng nhìn kĩ cái người đó. hắn.. không ai khác chính là cái kẻ đã đâm vào cậu rồi còn quát tháo cậu lúc sáng.. Đúng rồi.. cam cam… dễ thương…

– Há há, gặp ta ở đây coi như số ngươi không tốt rồi.- Hoseok cười.

…..

Cậu kẹp kiếm của người đó vào hai ngón tay và giữ thật chặt Người ấy không tài nào rút kiếm ra nổi.

– là mèo của ngươi hả?

– Trả cho ta!!

– Thắng được ta ta sẽ trả.

Câu nói ấy của anh như kích thích người đó, cậu ta vung tay một cách mạnh bạo hơn. Hoseok tránh những đường kiém ấy dễ dàng.. Sau một hồi chơi mèo vờn chuột với người đó. Anh rút trong túi ra một sợi dây thừng:

– Chơi thế đủ rồi! Giờ ta đánh thật nhé!

Người ấy hẳn còn chưa kịp hiểu ý của anh thì quanh người cậu ta đã bị dây thừng quấn chặt.

Cuốn vào người.

Cuốn lên cây.

Xong!!

Chỉ trong giây lát, người” đáng yêu” ấy đã bị Hoseok treo lủng lẳng trên cây.

– Thả ta ra!!

– Ngươi thua ta rồi nhá!!

– Thả ta ra!!

Có cái gì đó rơi tí tách xuống đầu Hoseok , là nước. Cậu vội ngước lên..và bối rối nhìn cái người ấy đang hai hàng nước mắt chảy dài..

– Này .. sao… sao lại khóc??

– Thả ta xuống!!

– Ta hỏi sao ngươi khóc??

– Ta sợ độ cao!!!

“ Con trai mà sợ độ cao. Lại còn thích mèo nữa. Kể ra hắn cũng đáng yêu đấy”.

– Được thả thì thả.

Hoseok khẽ buông sợi dây trong tay ra. NHưng vòng cuốn của nó lỏng ra, người ấy rơi xuống. Hoseok nhà mình nhanh nhẹn đứng dưới để đỡ..

Cái cảnh mà cậu tưởng tượng ra rất là đẹp, rằng cái con người bướng bỉnh ấy sẽ nằm gọn trong vòng tay cậu.

Nhưng…

Cái cậu không nghĩ đến..

Chính là…

Cân nặng của ngưới ấy.. Cậu không chịu nổi sức nặng ấy nên cả hai ngã sõng soài dưới đất.

– Ui da! Đau chết ta mất.. Ê! Ngươi đâu rồi.

– Ở đây!-Anh rên rỉ.

– Ở đâu vậy? Lên tiếng đi chứ?

– Ngươi đang đè lên người ta đó.

Người ấy vội vàng đỡ Hoseok đứng dậy, anh nhăn nhó xoa lưng mình, sau đó chìa con mèo ra trước mặt hắn.

– Mèo của cậu đây!

– Oa, cảm ơn.

Nhìn cái mặt hơn hở của cậu ta khi nhận lại con mèo kìa, như là trẻ con vớ được kẹo vậy.

– Cậu tên gì?

– Park Jimin

Vậy là Tam hoàng tử đã quen được một người bạn đáng yêu. Nhưng, biết đau cái chuyện đó không chỉ dừng lại ở “bạn”…)
End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro