Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi tìm ngay cho tôi. Cho dù phải lật tung cả đất nước này lên cũng phải tìm được người mang về đây nghe rõ chưa."

Âm thanh ra lệnh dứt khoát mạnh mẽ, khí tức mang một chút nóng giận cùng hoang mang. Trong gian phòng, không khí đáng sợ bủa vây, tất cả mọi người đều im bặt không ai lên tiếng, sắc mặt mọi người đều biến đổi, những tên bảo tiêu lần lượt rời đi vì mệnh lệnh còn những người giúp việc thì đang nơm nớp lo sợ dọn dẹp lại những thứ đổ vỡ trong căn phòng mà Huỳnh Trấn Thành vừa gây nên.

Tưởng chường như đã nắm chắc mọi thứ trong tay, tất cả đều trơn tru hoàn hảo như những gì hắn sắp đặt nhưng rốt cuộc lại một lần nữa biến mất. Hắn hiện tại gấp rút đến cực điểm, lửa nóng không ngừng thiêu đốt tâm hắn, mỗi giây trôi qua càng khiến hắn trở nên cuồng nộ.

...

Ba tháng sau,

Cuộc đời vốn là như vậy, đến khi bạn rơi sâu vào tuyệt vọng tưởng chừng như sẽ không thể tìm được lối thoát nào cả chỉ có thể mặc cho bóng tối dồn ép, mặc cho người khác sắp đặt, khi đó đột nhiên sẽ xuất hiện một tia sáng cho bạn, để bạn có thể dựa vào nó mà giải thoát. Trường Giang tưởng chừng như cả đời này sẽ không thể thoát khỏi Huỳnh Trấn Thành, rồi Hàn Khiết lại xuất hiện và đưa cậu rời khỏi nơi đó. Hàn Khiết không chết là vì ngày đó phát súng kia của Huỳnh Trấn Thành may mắn không trúng vào điểm nguy hiểm, khi hắn đưa anh đi chủ của căn trọ liền chạy vào thấy y vẫn còn sống nên đã nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Lần đầu tiên thất bại nên lần thứ hai y đã tính toán rất nhiều vì vậy không bỏ sót lại một manh mối nhỏ nào cả khiến cho Huỳnh Trấn Thành đến hiện tại vẫn không tìm được hai người.

Đã ba tháng từ khi cùng Hàn Khiết trốn đi, Trường Giang được y đưa đến một thôn quê hẻo lánh, mặc dù tất cả mọi mặt đều thiếu thốn và khó khăn hơn lúc ở thành phố rất nhiều nhưng đổi lại không còn sống trong cảnh giam lỏng nữa cảm giác rất thoải mái gấp trăm lần. Căn nhà Hàn Khiết đã chuẩn bị mặc dù có hơi nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi tiện nghi để sinh hoạt, và đặc biệt ấm cúng. Bên trong chỉ có một phòng ngủ, phòng khách thì có đặt một cái sô pha nhỏ phía trước là một chiếc tivi đời cũ, phòng bếp mặc dù nhỏ nhưng vẫn có thể đặt được một bàn ăn tròn nhỏ bằng gỗ, bên ngoài căn nhà còn có một cái vườn vì mới đến nên chỉ trồng được vài loài rau củ. Cuộc sống cứ như quay về ngày còn sống ở quê, không ồn ào, không náo nhiệt, thay vào đó là sự thanh bình thoải mái.

Khi đến đây được hai tuần Hàn Khiết có đến trường học trong thôn xin việc làm, những người ở đó đặc biệt chào đón y, bởi vì ở đây rất quê mùa nên khi có một giáo viên giỏi từ thành phố về họ rất vui mừng và qua hôm sau y đã đến lớp dạy học. Mỗi ngày Hàn Khiết sẽ đến lớp dạy, còn Trường Giang sẽ ở nhà làm một số việc nhà những lúc rãnh rỗi sẽ xem tivi và tưới rau ngoài vườn, buổi chiều sẽ đi chợ mua thức ăn về nấu ăn đợi Hàn Khiết về cùng nhau ăn. Cuối tuần Hàn Khiết được nghỉ, anh và y sẽ cùng nhau chăm sóc cho vườn rau hay cùng ngồi trên chiếc sô pha nhỏ xem những bộ phim chiếu vào cuối tuần. Mặc dù giản dị và đơn sơ như vậy nhưng lại chứa đầy hạnh phúc khiến người khác phải ghen tị.

Cuộc sống đột nhiên trở nên tốt đẹp và hạnh phúc như vậy khiến cho anh có chút lo sợ, anh chính là sợ một ngày nào đó Huỳnh Trấn Thành sẽ tìm đến và phá nát tất cả những gì anh và Hàn Khiết đã gầy dựng, là lo sợ cho nên lúc nào anh có cảm giác đề phòng và cảnh giác.

Anh nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc xóa sạch quá khứ không nên nhớ kia đi rồi, vứt hết tất cả mọi thứ kể cả Huỳnh Trấn Thành cũng không cần lưu lại.

Dạo gần đây trời hay mưa, có những hôm đồ vừa phơi lên thì phải đem xuống vì mưa kéo đến. Ở đây đường chưa được tráng nhựa khiến cho phương tiện lưu thông trắc trở, đi lại rất khó khăn, có ngày mưa mãi không dứt nên Hàn khiết về nhà rất trễ, mỗi lần như vậy đồ ăn mà anh nấu đều đã nguội lạnh đợi y về anh phải hâm nóng lại. Y bảo anh nếu đói thì ăn trước không cần đợi y về, nhưng anh không đồng ý, cho dù đói meo cả bụng anh vẫn chịu đựng đợi y về cùng nhau ăn.

Hôm nay mưa khá dai, trời cũng đã gần tối, anh biết hôm nay lại phải ôm bụng đói đợi Hàn Khiết về rồi. Vốn định ngồi xem tivi giết thời gian nhưng những ngày mưa thế ngày thì tivi làm gì có sóng mà xem. Ngồi trên sô pha hồi lâu anh ngủ lúc nào cũng không hay, đến khi có tiếng gõ cửa anh mới giật mình tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn còn mưa, người bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa nhưng lại không lên tiếng gọi, anh có chút nghi hoặc. Anh đứng dậy đi về phía cánh cửa, anh nghĩ tầm giờ này ngoài Hàn Khiết đến thì còn ai nữa chứ, nhưng nếu là anh ấy thì anh ấy đã gọi anh mở cửa rồi chứ không phải im lặng như vậy. Vài phút trôi qua, bên ngoài không còn tiếng gõ cửa nữa, anh đoán chắc người đó đã mất kiên nhẫn rời đi rồi nên mở cửa nhìn thử.

"Lâu rồi không gặp. Tìm được anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro