Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa gỗ vừa mở ra, Trường Giang ngây ngốc nhìn người trước mắt, không gian dường như chợt đóng băng lại vạn vật ngừng rung chuyển, trái tim đột nhiên đập liên hồi, cả cơ thể cứng ngắt, anh muốn lui lại nhưng ngay cả cử động nhẹ cũng không làm được. Anh không biết hiện tại anh là vì thời tiết của trời mưa làm cho anh lạnh hay là vì sợ người trước mặt mình nên luôn cảm thấy lạnh bủa vây, thân thể có điểm run nhẹ.

"Lâu rồi không gặp. Tìm được anh rồi."

Ở trên đời có nhiều thứ cố tình né tránh những vẫn gặp phải, có nhiều người dù trốn tránh đến mấy cũng không thể thoát khỏi.

Âm thanh trầm thấp của Huỳnh Trấn Thành càng khiến tâm anh hoảng loạn.

Vì sao lại như vậy? Đã đến tận nơi này rồi? Đã ở đây gần như sắp quen thuộc rồi. Vì sao lại đến đây phá hủy tất cả? Đến khi nào mới chịu buông tha cho tôi đây?

Anh cố gắng lấy lại tinh thần, gom lại một chút sức lực đóng lại cánh cửa, dường như nhận ra hành động của anh Huỳnh Trấn Thành nhanh chóng dùng tay giữ lại khiến cho cánh cửa không thể nhúc nhích. Huỳnh Trấn Thành đẩy cửa vào, Trường Giang theo bản năng lui lại mấy bước.

"Cậu lập tức ra ngoài cho tôi."

"Anh giỏi thật đó, trốn đến một nơi này hại tôi tận ba tháng mới tìm được anh."

Không để ý lời quát tháo vừa rồi của anh, hắn đưa mắt quét qua căn nhà nhỏ một lần sau đó nhìn anh nói.

"..."

"Trường Giang anh hình như đã quên điều gì rồi đúng không?"

"Cậu muốn nói cái gì?"

"Anh quên thật rồi sao, vậy để tôi nhắc nhở anh một chút, tôi hiện tại là chồng của anh."

Huỳnh Trấn Thành nhìn thẳng về phía anh, đôi mắt như muốn nuốt trọn người kia, cố tình nhấn mạnh vài chữ cuối để cho anh nghe rõ ràng lời nói đầy khẳng định.

"Cậu nói điên khùng gì vậy?"

"Anh không nhớ đêm đó chính anh đã ký tên mình lên giấy kết hôn sao?"

Theo lời của hắn anh chợt nhớ ra ngày hôm đó chính là bị Huỳnh Trấn Thành bắt ép ký vào giấy đăng ký kết hôn, mặc cho anh có bao nhiêu phản kháng nhưng vẫn bị hắn ghì chặt, tay bị hắn gắt gỏng bóp mạnh, chung quy lại lần đó anh thật sự có kí nhưng là bị ép buộc.

"Tự anh xem đi."

Hắn rút từ trong túi ra một tấm giấy, đây là bản photo, ở góc bên phải kia chính là chữ kí của anh nét chữ nghệch ngoạc khiến anh khó chịu, căm phẫn nhìn thẳng lấy hắn.

"Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì cùng tôi đi về."

"Tôi không đi."

"Tôi khuyên anh nên an phận một chút, trước khi tôi phá nát nơi này thì hãy ngoan ngoãn theo tôi về."

Huỳnh Trấn Thành ngưng một chút liền nói tiếp.

"Có một chuyện tôi chưa nói với anh. Hàn khiết còn có thể sống đến giờ phút này anh nên cảm tạ tôi đi, ngày đó vì còn nhớ đến tình bạn bè nhiều năm nên tối mới cố ý bắn hụt để hắn sống."

Trường Giang có điểm hơi bất ngờ vì lời nói của Huỳnh Trấn Thành, thì ra là do hắn cố ý nênHàn Khiết của anh mới có cơ hội sống, thì ra là như vậy thật không nghĩ tới người như hắn còn nhớ đến tình bạn mà hắn nói, hóa ra cũng còn chút tình người.

Thấy anh không lên tiếng hắn liền nói thêm. Lần này sắc mặt hắn không còn lơ đãng như ban đầu nữa mà thay vào đó là đôi mắt cương nghị cùng vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.

"Nhưng lần này nếu anh không ngoan ngoãn theo tôi về, tôi không chỉ phá hủy căn nhà mục nát này mà còn lấy mạng của hắn ta, tôi sẽ không nhân từ nữa. Cơ hội tôi cho anh chỉ có một, anh nên suy nghĩ thấu đáo một chút."

"À ba mẹ anh hẳn là đang lo cho anh nhỉ?"

Trường Giang hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn.

"Tại sao lại là tôi? Trên đời này có tận bảy tỷ người cơ mà, tại sao nhất thiết phải là tôi?"

"Bởi vì..." Hắn tiến về phía anh, đưa tay chạm lên gò má của anh. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mê mẩn lấy da thịt anh, ánh mắt bỗng chốt trở nên nhu hòa, chân thành nói.

"Tình yêu của tôi chỉ có một."

Trường Giang gạt bỏ cái tay đang đặt trên mặt mình ra, với anh mỗi giây phút hắn chạm vào anh chính là những giây phút khiến anh chán ghét nhất, không nhìn lấy hắn một cái, nhỏ giọng nói.

"Cậu có thể ra ngoài đợi tôi một chút không? Tôi cần phải chuẩn bị một số thứ."

"Không!!"

"Tôi đã đồng ý theo cậu trở về rồi cơ mà, tôi chỉ xin vài phút viết thư để lại cho Hàn Khiết cũng không được hay sao?." Trường Giang đầy uất ức quay mặt nhìn hắn.

"Ngày anh cùng hắn bỏ trốn có để lại thứ gì cho tôi không?"

Âm thanh chính là lạnh lẻo như vậy, vô tình như vậy, Trường Giang không khỏi cười khổ trong lòng.

...

Anh theo hắn bước vào xe, bối rối trong lòng đều hiện rõ lên khuôn mặt. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường lầy, anh quay mặt lại phía sau kính thủy tinh, vừa vặn lúc ấy Hàn Khiết về đến nhà, anh liền vội vàng chồm người dậy để nhìn rõ hơn, bởi vì trời vẫn còn mưa nhưng là mưa nhỏ, cửa kính bị những giọt nước mưa đọng lại khiến cho khung cảnh bên ngoài mờ nhòe. Nhưng mà dáng người kia anh vẫn nhận ra chính là Hàn Khiết. Anh nhìn cánh cửa gỗ đóng lại, anh nghĩ đến khi vào nhà không thấy anh y nhất định sẽ rất lo lắng.

"Hàn Khiết..."

Bàn tay chạm vào kính thủy tinh lạnh buốt, nước mắt tự dưng cũng rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro