CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đúng ngày sinh nhật của mình thì cậu và y đã tỉnh lại, cả hai đều không có bất kỳ triệu chứng nào khác. Sau khoảng một tháng được hai tên thê nô cực lực chăm sóc, nâng niu thì cũng nhanh chống hồi phục sức khoẻ như bình thường.
Hôm nay Namjoon trốn ra ngoài sân bệnh viện để hóng mát. Hiện tại cậu vẫn chưa thể quen được với những cử chỉ thân mật như xoa đầu, nắm tay thân thiết hay những lời nói quan tâm quá mức mà anh dành cho cậu. Trải qua những lần dày vò thể xác lẫn tinh thần như vậy bảo cậu làm sao có thể dễ dàng tin và nhận bất cứ thứ gì từ anh nữa chứ? Huống hồ chưa chắc là anh đã yêu cậu, có thể do anh Taehyunh bắt buộc anh phải đối tốt với cậu bằng điều kiện trao đổi nào đó thì sao?
Namjoon vẫn mãi mê chìm đắm trong những dòng suy nghĩ nối gót nhau nên không hề để ý từ phía sau có một bàn tay nhỏ nhắn đang vươn ra bịt miệng cậu lại.
"...ưm..." cậu vô cùng hốt hoảng, không nói được lời nào, chỉ biết cố gắng há miệng cắn người kia một phát nhưng đành bất lực.
"Xin chào! Chiều nào em cũng thấy anh đi dạo ở đây cùng một anh trai khác...anh ấy cứ dè chừng những người lẩng quẩng xung quanh anh nên em không dám đến bắt chuyện. Bây giờ thì có thể rồi" giọng nói nhỏ nhẹ như cánh hoa mềm lã lướt trong gió. Người nọ thả bàn tay đang che miệng của cậu ra.
"..." Namjoon im lặng từ cơn hoảng sợ trở về, lúc trước cũng bị một cái đẩy xe từ phía sau mà ra nông nổi này nên hoảng sợ là phản xạ tự nhiên, cậu quay đầu nhìn khuôn mặt đang cười tươi của người kia.
'A...là một cậu nhóc chừng tám chín tuổi, khuôn mặt thon nhỏ, bởi vì rất gầy nên lộ rõ đường nét vô cùng tinh tế, đôi mắt to tròn như hai viên bi, bờ môi đỏ mộng chúm chím cộng với làn da trắng hồng, thực giống cực phẩm nha. Nhỏ nhỏ hồng hồng thực muốn cắn quá đi...'
"Anh ơi! Anh tên gì vậy ạ?" cậu nhóc đưa cặp mắt ngây thơ nhìn cậu..."À...em xin lỗi, vốn dĩ em định che mắt anh nhưng vì lùn quá nên lại đi che miệng anh" nhóc lí nhí, xấu hổ đến mức vành tai cũng bắt đầu đỏ lên.
"Không sao! Nhóc cứ gọi anh là anh Namjoon đi ha" cậu thích thú nhìn biểu tình như hoa mắc cở của nhóc.
"Được. Em là Tiểu Minh" vẻ mặt thoải mái trở lại.
"Nhóc đáng yêu như vậy, lại tươi tắn, khoẻ mạnh nữa, vì lý do gì mà phải vào đây?" Namjoon kéo tay Tiểu Minh ra trước mặt mình, ân cần hỏi.
"Dạ...tại vì em bị bệnh tim bẩm sinh, một năm phải vào bệnh viện ít nhất một lần, em cũng quen rồi" Tiểu Minh dừng lại, nhóc nở nụ cười thật tươi, nắm lấy tay cậu: "Lần nào em vào đây cũng chỉ có Tiểu Dĩnh làm bạn nhưng bây giờ lại có anh...vui ghê...thật ra em sẽ không sống được bao lâu nữa" nhóc vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi.
"...còn có Tiểu Dĩnh nữa sao? Cậu ấy là bị bệnh giống em?" Namjoon bất ngờ trước lời nói của nhóc, vội lấy tay xoa đầu Tiểu Minh, nói lảng sang chuyện khác.

"Đúng rồi ạ! Nhưng em ấy khó ưa lắm, lúc nào cũng lủi thủi một mình hết, còn có mới tí tuổi đã biết dùng lời nói chọc người tức chết" Tiểu Minh vừa nói, vừa nhăn mặt nhíu mày phê bình Tiểu Dĩnh.
Namjoon mỉm cười cảm thán đứa nhóc trước mặt này có nghị lực rất lớn, biết số phận mình sau này sẽ ra sao nhưng vẫn lạc quan, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Cậu còn chẳng bằng một phần với nhóc.
Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp nhưng có phần trong trẻo của một đứa trẻ khác: "Tiểu Minh, anh làm gì ở đây vậy? Không phải là đang tán trai đó chứ?" ngữ điệu mang theo vài phần đùa cợt.
"Em bớt nói chuyện dô duyên một chút đi, tuổi còn nhỏ hơn anh đó, vậy mà đã như thế" Tiểu Minh bước đến nắm tay cậu bé kia dắt đến trước mặt Namjoon : "Tiểu Dĩnh! Đây là anh Namjoon " cậu mỉm cười nhìn Tiểu Dĩnh.
"Là người yêu của anh sao?" Tiểu Dĩnh liếc mắt tỏ rõ vẻ chán ghét với cậu. Namjoon nhận ra ánh mắt kia là vì cái gì, không khỏi cười khổ.
'Oa...trẻ con bây giờ, haizz...mới có tí tuổi mà đã biết ghen rồi sao, ánh mắt của nhóc ấy nhìn Tiểu Minh thật khác..'
"Không có! Em không nói thì ai nói em câm hả!" Tiểu Minh cóc lên đầu Tiểu Dĩnh một cái thật ciu.
"Ai da! Em đã dán miệng lại rồi nhưng do keo dở quá nên mới vậy thôi" Tiểu Dĩnh nở nụ cười láo lĩnh trêu chọc Tiểu Minh.
"Em..." Tiểu Minh oán hận liếc mắt một cái, không thèm nói gì nữa.
"Được rồi, hai đứa là anh em sao? Anh em thì phải biết nhường nhịn nhau chứ" Namjoon ở giữa chứng kiến hai đứa nhỏ cứ thế gây lộn. Đột nhiên trong lòng dâng lên nổi bất an vô phương giải thích.
Vì sộ phận sau này của bọn chúng sao?
Hay vì một chuyện gì khác?
----∆∆∆----

Seokjin vừa mua đồ ăn từ ngoài về thì thấy Namjoon cười đùa vui vẻ với hai đứa nhóc nào đó ngoài công viên. Anh khẩn trương tiến đến chỗ của cậu, anh không nói gì hết, định sẽ dọa cậu một chút.
"Tiểu Minh" vừa đi được hai bước đã nghe cậu gọi.
Là gọi anh sao? Ngữ điệu nghe có vẻ dịu dàng, ôn nhu đến vậy? Cậu đã trút bớt phần nào tấm lá chắn quanh mình, đồng ý tiếp nhận đoạn tình cảm của anh!!
Trước đây khi vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê thì cậu luôn dè chừng anh, tất cả mọi sự quan tâm cậu đều không nhận, dù có thế nào cũng bảo 'cậu ổn rồi'. Seokjin đang bắt đầu run động thì Namjoon lại tỏ vẻ muốn tránh xa anh càng xa càng tốt, chỉ là người dưng qua đường không quen không biết. Làm sao để chiếm lại trái tim của cậu đây? Nhìn cậu vui cười cùng hai đứa trẻ kia mà lòng càng nhộn nhịp, chẳng lẽ anh lại nhỏ mọn tới mức phát ghen với bọn chúng?
"Em đừng giận dỗi Tiểu Dĩnh nữa, nhìn xem, vẻ mặt thật khó coi" câu nói của cậu kéo anh từ những dòng suy nghĩ lệch lạc trở về.
"Namjoon ca ca, rõ ràng em là anh trai của Tiểu Dĩnh, tại sao em ấy lại cứ ức hiếp em hoài vậy?" Tiểu Minh thu ánh mắt sắc bén từ trên người Tiểu Dĩnh về, một giây sau liền thay đổi, nhóc đưa cặp mắt cún con lên nhìn cậu tra hỏi.
"Còn phải nói, anh đường đường là anh trai của em thế nhưng còn nhỏng nhẽo, mít ướt hơn em" Tiểu Dĩnh chen ngay vào biện minh, không cho Namjoon nói bất cứ câu gì. Hai đứa nhóc không ai nhường ai, lập tức cãi nhau chí chóe. Cậu chỉ biết bật cười, lắc đầu chịu thua hai tiểu quỷ.
"Ở đây có chuyện gì vui sau?" đứng nhìn từ nảy giờ rốt cục anh cũng hiểu được tiếng gọi của cậu không dành cho anh, trong lòng có chút thất vọng nhưng cũng nhanh chống tươi cười hỏi han sự việc.
"A...là anh trai mấy hôm trước hay đẩy Namjoon ca ca ra hóng mát này...hihi...chào anh, em là Tiểu Minh" nhóc nhanh nhẹn chào hỏi, lần đầu tiên trong thấy anh buông lỏng cảnh giác, còn vui cười.
"..." Namjoon bâng khuân không biết nói gì. "Xin chào, anh là Kim Seokjin " anh thì ngược lại, thoải mái chào hỏi lại Tiểu Minh.
"Nga, anh cũng tên Minh...à đây là em trai em, Tiểu Dĩnh" Tiểu Dĩnh thờ ơ cuối chào, không nói gì liền quay lưng đi. Tiểu Minh cũng mất tự nhiên cuối chào hai người rồi theo sau, khi đi còn thân thiết tặng cho Namjoon  một cái hôn nhẹ trên má.
Là lá la...Seokjin chứng kiến cảnh trí hoa bay lãng mạn trước mặt mà trong lòng tức đến thổ huyết, anh cũng quên luôn tấm giấy báo nhập ngũ vừa mới nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro