Chương 4: Thư khiêu chiến của bang Clef

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



(ảnh trên là của Kết Ca)

Nhà của Ma Kết...

3 giờ sáng

Bíng... boong...

Đêm qua anh phải xử lí tài liệu cả đêm, mới chợp mắt được khoảng một tiếng thì tự dưng chuông cửa vang lên, anh tức giận nép chăn mền... vào cửa, sau khoảng mười phút mới chịu ra mở cửa. Không cần biết người bấm chuông là ai, anh chửi xối xả:

- Mẹ kiếp! Nửa đêm không có việc gì làm hay sao mà bấm chuông cửa nhà người khác, có tin ông cho tụi bay ra bã không hả?... blô... bla...

Và cứ thế, Ma Kết đứng trước cửa, mắt nhắm lại mà chửi. Nhưng một hồi anh cảm thấy lạ khi chẳng nghe thấy tiếng động gì thì vội mở mắt. Thà không mở mắt mà quay lại phòng còn hơn, chứ khi mở ra chẳng thấy ai đứng trước cửa làm anh một phen giật mình, cứ nghĩ nhà mình có trộm nên vội kiểm tra chế độ khai tử* xem đã bật chưa, khi thấy bật rồi thì mới yên tâm quay vào ngủ.

*Chế độ khai tử: là chế độ Ma Kết chế tạo ra để nhằm đối phó với mấy bọn nửa đêm rảnh rỗi sinh nông nỗi đến nhà anh làm gà bay chó sủa hoặc là dành cho những tên thích dùng đồ Free. Chỉ cần bọn chúng bước vào sân nhà anh thì sẽ chết mà không cần lí do và xác cũng hòa tan vào lòng đất, làm phân bón cho cây cối nhà anh.

30 phút sau...

Bíng... boong...

Lại là tiếng chuông cửa vang lên, Ma Kết bực mình ngồi dậy, vớ lấy con gấu trên giường (au: what? Con gấu? hóa ra anh này có thói quen ôm gấu đi ngủ ^^), anh lôi con gấu ra ngoài mở cửa, đang định ném nó vào mặt cái tên không sợ trời không sợ đất kia. Nhưng có một bóng đen nhanh hơn anh một bước, ném vào mặt anh một là thư và chuồn rất nhanh với tốc độ bàn thờ.

Ma Kết mượn ánh sáng của trăng để đọc bức thư đó, khi chưa đọc thì đang còn hùng hổ đòi chém giết người ta, nhưng đọc xong rồi thì mặt xanh như tàu lá chuối, tim đập mạnh. Anh đưa tay phải lên ôm ngực, ngồi xuống ôm cửa mà nói:

- Ôi! Trái tim non nớt và nhỏ bé của tôi biết bao giờ mới được bình yên T^T

Ma Kết lật đật thay quần áo rồi chạy thật nhanh vào Gara lấy chiếc xe Mercedes AMG E63 S màu trắng ra và phóng thật nhanh đến nhà của Thiên Yết.

Trong màn đêm, chiếc siêu xe phóng với tốc độ 200 km/h làm xé toạc cả màn đêm yên tĩnh, người người nhìn qua đều khiếp sợ nhưng cái tên lái xe trong đó lại có bộ mặt như xem thường mạng sống của mình, mặt lạnh như tiền, cặp mắt nhìn như vô hồn làm ma cảm thấy cũng sợ chứ nói chi người.

Thật ra Ma Kết có thái độ này cũng là rất bình thường vì trong thế giới ngầm của bọn họ thật sự là rất rất... rất nguy hiểm. Có thể một giây trước họ đang còn bình thường, nhưng một giây sau có thể họ đã chết mà không kịp nói một chữ. Có lẽ vì thế mà những ai một khi bước vào thế giới này thì họ đều có một bộ mặt duy nhất là lạnh lùng, chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt. Và trong mắt họ chỉ có mục đích là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhà của Thiên Yết...

Ma Kết lái thẳng xe vào sân, vội bấm chuông. Chỉ trong vòng một giây cánh cửa đã tự mở (au: giải thích một chút, đây là cửa tự động, chỉ cần những ai có vân tay được cài mặc định thì nó sẽ tự mở), anh vội chạy lên thư phòng của Thiên Yết, vừa thở dốc, vừa lấy trong túi quần ra là thư đưa cho hắn xem và nói:

- Hồi nãy... bang Clef gửi thư... muốn khiêu chiến... mẹ nó... cho anh đây uống miếng nước coi!

Vì mệt quá nên Ma Kết nói ngắt quãng, thấy Thiên Yết đưa nước cho, vội tu hết một hơi. Thấy anh uống xong rồi hắn nói:

- Uống xong rồi thì kể lại đầu đuôi!

- Có ai như cậu không vậy, tôi vừa uống nước chưa kịp ngồi đã bắt người ta kể.

Anh vừa nói vừa ngồi xuống kể chuyện bấm chuông hồi nãy. Nhưng sau khi kể xong tự dưng anh hốt hoảng đập bàn thật mạnh. Hắn cau mày lại hỏi:

- Chuyện gì?

- Tao vừa nhớ ra một chuyện - anh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, tay xoa cằm lấy lại hình tượng - Nhà tao có bật chế độ khai tử mà sao bang Clef có thể đột nhập vào nhỉ?

Ma Kết cứ xoa xoa cái cằm nhẵn bóng của mình mà thắc mắc rồi tự suy diễn một mớ kết quả:

- Bang Clef là ma

- Bang Clef biết độn thổ

- Bang Clef biết tàng hình

- Vân vân và mây mây...

Ma Kết cứ như thế mà luôn mồm, nếu có nhân viên công ty hay người quen ở đây chắc chắn họ sẽ nói:''Đây không phải Ma Kết mà tôi quen, anh nhận nhầm người rồi''

Thấy anh nói nhiều vậy, Thiên Yết lấy tay xoa thái dương của mình và cắt ngang ngay:

- Vốn dĩ cái chế độ đó của cậu cũng chỉ như bãi phế liệu.

- Uầy! cậu không cần phải phũ vậy với tôi đâu, bạn bè gì mà đối xử với nhau đến mức nhân tính vậy, liệu cậu có phải con người không? - anh bất mãn lên tiếng với hắn, nhưng đáp lại là một không khiến anh như bị chó cắn giữa đường:

- Từ trước đến nay không ai nói tôi là người.

- Được được được! Cậu vốn không phải người, tôi hiểu! Tôi hiểu! - thật sự từ khi sinh ra đến giờ, Ma Kết chẳng biết kiếp trước mình ăn ở sao mà kiếp này gặp phải thằng bạn thân như vậy.

Hết nói lý nổi với hắn nên Ma Kết đành ngậm ngùi ra về, nhưng trước khi đi có để lại một câu:

- Nhớ đến đúng hẹn, vất vả lắm tôi với hẹn được bang Clef đấy, lo liệu cho tốt vào!

- Theo tôi được biết là cậu không hẹn bang Clef mà là tự họ đến gửi thư khiêu chiến!

- Cậu... cậu đi chết đi... hừ.

Lần này thì anh thực sự phải đi thôi chứ ở lại có mà bị tên này làm cho nhồi máu cơ tim. Anh chỉ là còn lòng tốt nhắc nhở hắn thôi mà, đúng là người tốt cũng có tội, suốt ngày ăn hiếp anh, đợi khi nào Cự Giải (ý nói người giữ khóa nhạc mà Thiên Yết đưa cho khi nhỏ) trở về là anh sẽ kể hết tội của hắn cho cô ấy nghe, nếu được thì cho họ tan rã...hứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh