Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng ánh đèn dịu dàng, tĩnh lặng đến mức tựa hồ chỉ có một mình Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sofa xem tài liệu, gương mặt nghiêng của anh vừa yên tĩnh, vừa chuyên tâm. Tiêu Chiến rót cho anh cốc trà. Cậu vừa định rời đi, Vương Nhất Bác nhướng mắt liếc qua cốc trà, mở miệng nói: “Tôi không uống mấy thứ linh tinh, em hãy đổi thành nước trắng cho tôi.”
Tiêu Chiến nhìn “thứ linh tinh” trong tay anh. Đó là một ấm trà hoa bồ đề lẫn cỏ huân y. Nước trà màu vàng chanh trong suốt, mùi thơm nhẹ nhàng, là của quý mà cậu thích nhất.
Vương Nhất Bác đúng là không biết phân biệt hàng tốt xấu.
“Muốn uống thì anh tự mình đi rót.”
Lúc này, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, nhưng cậu đã đi qua chỗ nấu ăn.

Tiêu Chiến nấu nướng một lúc, phát giác đằng sau không có động tĩnh. Cậu liền quay đầu, bắt gặp Vương Nhất Bác đang cầm cốc trà, chăm chú nghiên cứu dưới ánh đèn. Cặp lông mày đen nhánh của anh hơi chau lại, thần sắc rất tập trung, không thua kém lúc anh cắt thi thể.
Tiêu Chiến không nhịn được cười: “Tôi tìm thấy nơi bán loại trà này ở một ngõ cổ. Một cô gái mở quán chỉ chuyên bán loại trà này, nguyên liệu và khẩu vị ngon hơn các quán khác.”
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
Tiêu Chiến tiếp tục nấu cơm. Một lúc sau, cậu bê nồi canh gà đã nấu chín lên bàn uống trà. Cậu phát hiện cốc trà bên cạnh Vương Nhất Bác trống không, còn anh vẫn đang xem tài liệu.
Tiêu Chiến mỉm cười, vừa quay người liền nghe thấy tiếng gõ cộp cộp.

Cậu ngoảnh đầu. Vương Nhất Bác giơ tay gõ nhẹ xuống mặt bàn bên cạnh cốc trà, thần sắc anh vẫn điềm nhiên như không.
Ý anh là...bảo cậu rót thêm trà cho anh?
Tiêu Chiến nhíu mày, cất giọng lanh lảnh: “Trà ngon không?”

Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn cậu, khóe mắt anh ẩn hiện ý cười: “Không tồi, cám ơn em.”

Ngắm gương mặt tuấn tú của anh, Tiêu Chiến nghĩ thầm, Lam Tư Thần nói đúng, cậu quả thật có khuynh hướng thích bị ngược đãi. Bởi lời tán thưởng hiếm hoi của Vương Nhất Bác khiến cậu có cảm giác “thụ sủng nhược kinh”.

Tiêu Chiến không so đo, lại rót đầy cốc trà cho Vương Nhất Bác. Cậu thậm chí còn đặt ấm trà bên tay anh.
Bữa tối mà Tiêu Chiến chuẩn bị vốn gồm các món thịt Đông Ba, ngó sen xào, rau xanh và canh gà.
Nhưng lúc dọn cơm lên bàn, cậu không bỏ thịt Đông Ba ra đĩa, để nguyên trong nồi.
(Thịt Đông Ba là món ăn Chiết Giang, hầm nhừ thịt ba chỉ)

Nhớ đến tính khắt khe của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến để bát cơm bên tay anh. Cậu đã nghĩ trước tình huống, nếu anh nói “Tôi không ăn thứ khó nuốt này”, cậu sẽ giải thích : “Thật ngại quá, anh đã hiểu nhầm rồi, bát cơm này là của tôi, tôi ăn hai bát.”

Tuy nhiên, Tiêu Chiến đã lo lắng vô ích, Vương Nhất Bác rất tự nhiên cầm bát đũa ăn cơm.
Tiêu Chiến ngồi phía đối diện anh, cả hai đều không lên tiếng.Tiêu Chiến thấy đôi đũa của Vương Nhất Bác dừng lại ở đĩa ngó sen. Anh gắp một miếng, từ tốn bỏ vào miệng. Sau đó anh ăn một miếng cơm, lại gắp rau xanh, dùng cái thìa vớt một miếng thịt gà bỏ vào bát...

“Dù em nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến cuối, những món ăn này cũng không trở nên ngon hơn.” Âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên ở phía đối diện Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hơi xấu hổ. Vương Nhất Bác bình thản nhìn cậu. Cậu vừa định mở miệng, anh đã hỏi trước: “Đây là gạo gì vậy?”

Chiếc bát sứ nhỏ trên tay anh chứa vô số hạt gạo mềm mại đầy đặn.
“Gạo thơm của Thái Lan.” Tiêu Chiến đáp.
Vương Nhất Bác chau mày, Tiêu Chiến biết anh nghi hoặc điều gì, lập tức giải thích: “Ngon lắm đúng không? Tôi từng mua hơn hai mươi loại gạo thơm để so sánh, cuối cùng chọn loại này.”

Ăn cơm một lúc, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác cao lớn chân dài, khó xoay xở trong cái ghế sofa nhỏ, mỗi lần gắp thức ăn đều phải nghiêng người về phía trước. Cậu đặt bát đũa, lấy một cái gối tựa ở trên giường đưa cho anh: “Anh kê vào sau lưng sẽ dễ chịu hơn.”

Gối tựa này do cậu đi dạo trong mấy trung tâm thương mại mới mua được cái hợp ý nhất. Cái gối có màu sắc nhã nhặn phóng khoáng, chất liệu mềm mại dễ chịu Vương Nhất Bác cầm cái gối, nhẹ nhàng nắn bóp. Sau đó anh bỏ ra phía sau rồi tựa lưng vào.

Tiêu Chiến đang rửa bát, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Là Trình Lãng, người lâu ngày không liên lạc gọi tới. Tiêu Chiến lau khô tay bắt điện thoại.
“Em đang làm gì thế?”

Đầu kia truyền tới giọng nói lười nhác của anh: “Mãi mới nghe điện thoại.”

Tiêu Chiến mỉm cười: “Rửa bát.”
Trình Lãng: “Bây giờ mới ăn tối? Em ăn cơm cùng ai?”
Tiêu Chiến liếc qua Vương Nhất Bác đang ngồi thoải mái trên ghế sofa xem tivi: “Vương Nhất Bác.”
“Hả? Hơn chín giờ tối mới ăn cơm...không phải hai người đang hẹn hò đấy chứ?”
“Anh nghĩ đi đâu thế?” Tiêu Chiến cắt ngang lời anh: “Em từng ăn khuya với anh vào lúc mười hai giờ đêm thì sao? Anh tìm em có việc gì?”

Trình Lãng cười: “Vụ con số bằng máu đã có manh mối. Chuyên gia của tỉnh đã sử dụng kỹ thuật giám định mới, tìm thêm vài con số mới ở trong vết máu. Nếu có tiến triển, anh sẽ lập tức thông báo cho em và giáo Vương.”

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến chuyển lời của Trình Lãng đến Vương Nhất Bác. Anh trầm tư trong giây lát rồi gật đầu.
Sau khi rửa bát xong xuôi, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác đi đến bên giường ngủ của cậu, quan sát đồ có trên giường, gồm tấm đệm cậu mới mua và chăn tơ tằm trắng muốt rất bắt mắt.

Sau đó anh đi qua bàn sách ở bên cạnh. Trên bàn bày con rối tinh xảo, cái chặn giấy hình vuông màu đen, đều là thứ Tiêu Chiến phải bỏ công sức mới tìm thấy.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác đứng giữa nhà, đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở Tiêu Chiến.
“Rốt cuộc em tốn mấy trăm tiếng đồng hồ để bài trí căn phòng rộng chưa tới bốn mươi mét vuông này?”

Tiêu Chiến tự rót một cốc trà, uống một ngụm: “Hơn một tuần.” Cậu rất thích quá trình trang trí nhà cửa. Biến “cái ổ” của mình thành một nơi dễ chịu, mất thời gian cũng không sao.
Vương Nhất Bác nhìn cậu chăm chú.
“Sao thế?” Tiêu Chiến hỏi.
Anh đột nhiên gật đầu: “Lần trước em nói đúng.”

“Gì cơ?”

“Đúng là tôi không hiểu gì về người bình thường.”
Rõ ràng anh đang tán thành nhận định của cậu, nhưng ánh mắt anh nghiêm nghị, thần thái kiêu ngạo: “Tôi nghĩ, cả cuộc đời này chắc tôi cũng không tài nào hiểu nổi, tại sao con người  bỏ ra hơn một trăm tiếng đồng hồ vào việc vô vị này?”

Tiêu Chiến: “...Đây là tôi có yêu cầu về chất lượng cuộc sống.”
Sau khi phê bình Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ung dung quay về căn hộ của mình.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiêu Chiến nghĩ, hôm nay Vương Nhất Bác ăn hết bát cơm, còn ăn ít nhất năm miếng thịt gà, rau xanh cũng bị anh chén hơn một nửa. Rất tốt, xem ra bữa cơm do cậu nấu hợp khẩu vị của anh.
Tiêu Chiến không ngờ, sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất Bác lại một lần nữa xuất hiện trước cửa nhà cậu.

Ánh ban mai của ngày đầu xuân tương đối ấm áp. Vương Nhất Bác đứng ở nơi ánh nắng chiếu vào, gương mặt anh càng trắng trẻo và thanh tú.
Tiêu Chiến vẫn mặc bộ đồ ngủ cotton tay dài, trông cậu thêm phần yếu ớt và mộc mạc.

Ánh mắt Vương Nhất Bácdừng lại ở người cậu, anh nói: “Em còn gầy hơn sự tưởng tượng của tôi. Mau thay quần áo, chúng ta ra ngoài.”
“Ra ngoài làm gì?” Tiêu Chiến hỏi.

“Mua đồ.”

Cho đến khi ngồi vào ghế lái phụ trong chiếc xe Jeep to đùng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy khó tin. Cậu xem danh sách hàng hóa cần mua mà anh đưa: “Ý anh là...muốn mua một loạt đồ vật có ở nhà tôi? Trà hoa, gối tựa, chăn tơ tằm, cái chặn giấy, và cả gạo thơm...Chẳng phải tối qua anh nói không tài nào hiểu nổi hay sao?”
“Tôi xin đính chính một chút, là hai bộ. Nghe tôi kể lại, Lam Tư Thần cũng muốn có những thứ ở nhà em.”

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, nhẹ nhàng trả lời: “Lẽ nào em không cho rằng đây là một quyết định rất tuyệt? Em làm một loạt công việc vặt vãnh, rắc rối phức tạp lại đạt hiệu suất thấp. Nếu em để chúng tôi cùng hưởng thụ, thì có thể sản sinh hiệu quả và lợi ích gấp ba lần.”

Tiêu Chiến:"Vương Nhất Bác, có ai nhờ vả người khác giúp đỡ như anh không?”

Lam Tư Thần nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiêu Chiến. Nhưng khác với Vương Nhất Bác, anh tán dương Tiêu Chiến, đồng thời cho biết nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa cơm thịnh soạn để cảm ơn. Tiêu Chiến nói khỏi cần mời cơm, biết thưởng thức con mắt nhìn của cậu mới quan trọng.

Trong lúc nói chuyện với Lam Tư Thần,Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh. Đợi Tiêu Chiến cúp điện thoại, anh cất giọng từ tốn: “Tán thưởng con mắt nhìn của em, nhưng xem thường hiệu suất của em. Hai phương diện không hề mâu thuẫn.”

Buổi chiều hôm đó, hai người đi vòng vòng khắp thành phố. Tuy nhiên, mỗi khi Vương Nhất Bác lái xe đến nơi, chỉ có Tiêu Chiến xuống xe đi mua, còn anh ngồi trong ô tô đọc sách hay dùng laptop lên mạng.

“Nếu anh không tự mình đi chọn đồ, tại sao anh còn đưa tôi đi?”
Vương Nhất Bác đáp: “Em cho rằng tôi muốn đi? Hôm nay Lam Tư Thần bận họp cả ngày nên tôi mới phải đi.”
Tiêu Chiến hiểu ra vấn đề. Vì bất đắc dĩ nên anh mới trở thành tài xế của cậu.

Tuy nhiên, trải qua quá trình mua sắm, Tiêu Chiến mới biết Vương Nhất Bác không hề bận tâm đến tiền bạc. Anh đưa tấm thẻ cho cậu, để mặc cậu đi mua. Khi cậu đưa hóa đơn cho anh, anh đang bận đọc sách, trả lời mà không ngẩng đầu: “Đưa cho tôi làm gì? Thu thập mười hóa đơn có thể đổi lấy một con cá?”

Tiêu Chiến chỉ còn cách giữ hóa đơn, định khi nào về sẽ đưa cho Lam Tư Thần. Cậu cũng phát hiện, Vương Nhất Bác không đến nỗi khắt khe như cậu tưởng. Tính khắt khe của anh chỉ nhắm vào thứ anh để tâm, như vụ án, thi thể, cá...Ở phương diện khác, tuy vẫn có thái độ kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng anh không bỏ tinh lực chú ý. Ví dụ khi cậu chọn gối tựa và đồ đạc, gọi điện cho anh, hỏi anh thích màu sắc kiểu dáng như thế nào. Anh đều trả lời: “Giống em, đừng hỏi tôi nữa.”
Cuối buổi mua sắm, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tới một trung tâm thương mại mua đệm. Lần này, Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến vào trong, bởi vì giấc ngủ rất quan trọng đối với anh.

Trong khu thương mại, đèn điện sáng choang, nền nhà bóng loáng, cả khu vực đồ gia dụng bài trí ấm áp trang nhã. Nhân viên bán hàng dẫn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến chỗ bán đệm, mỉm cười giới thiệu: “Loại đệm này bán rất chạy, tiên sinh biết xem hàng thật đấy. Tiên sinh có thể nằm thử trên đó.”
Tiêu Chiến liền nằm lên giường. Thấy Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, cô nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu với anh: “...Đệm rất chắc chắn, không có mùi lạ, anh dùng kiểu gì cũng không bị hỏng...”

Vương Nhất Bác: “Lăn đi lộn lại cũng không hỏng?”
Tiêu Chiến ở trên giường lập tức liếc anh một cái. Cô nhân viên nở nụ cười mờ ám, trả lời bằng một giọng chắc nịch: “Tiên sinh an tâm, lăn đi lộn lại cũng không thành vấn đề.”
Cô nhân viên bán hàng đi chỗ khác, Vương Nhất Bác đi đến bên giường, liếc Tiêu Chiến rồi nằm xuống cạnh cậu.

Cảm giác tấm đệm hơi lún xuống, Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn anh: “Lẽ não anh lăn đi lăn lại trên giường?”
Vương Nhất Bác cất giọng thản nhiên: “Tất nhiên không, chỉ có “Trầm Mặc” lăn lộn trên giường của tôi. Tuy nhiên, nếu yêu cầu này cũng không đạt được, còn có thể gọi là chất lượng tốt hay không?”Đi đi lại lại cả ngày, hai chân Tiêu Chiến mỏi nhừ, cậu nằm trên giường bất động. Vương Nhất Bác nằm bên cạnh không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cũng không nhúc nhích.

Nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Chiến định ngồi dậy, nhưng cậu đột nhiên có cảm giác tấm đệm rung lên. Vương Nhất Bác đã chống một tay xuống giường ngay sát đầu Tiêu Chiến ngồi dậy, sau đó anh cúi xuống nhìn cậu.
Cử chỉ bất thình lình của anh khiến tim Tiêu Chiến đập loạn nhịp.
Anh vẫn chưa ngồi hẳn dậy, thân hình nghiêng về một bên, ở ngay trên người cô. Ánh đèn màu trắng chiếu vào gương mặt anh, khiến đôi mắt anh sáng lấp lánh.
Đuôi mắt anh ẩn hiện ý cười xán lạn, khóe miệng mỏng dưới sống mũi cao nhếch lên: “Tiêu Chiến...hãy dọn xuống sống cùng tôi.”

Tiêu Chiến, hãy dọn xuống sống cùng tôi.

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính như dòng nước chảy bên tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chưa bao giờ ở tư thế gần gũi đàn ông như bây giờ. Mỗi tế bào trên người cậu tựa hồ như có thể cảm nhận được mùi hương từ thân thể anh, sau đó nhẹ nhàng se lại.

Đầu óc cậu bỗng dưng bật ra một ý nghĩ. Hình như kể từ khi quen biết Vương Nhất Bác đến giờ, cậu chưa bao giờ ngắm kỹ dung mạo của anh ở cự ly gần như lúc này.

Dung mạo anh tuấn, kiêu ngạo nhưng cũng trong suốt như hồ nước.
Thấy cậu trầm mặc,Vương Nhất Bác nói tiếp: “Điều này rất dễ lý giải, nếu chúng ta sống chung, hiệu suất sẽ càng cao hơn. Những chuyện tôi không có hứng thú, vừa vặn là sở trường và sở thích của em. Hơn nữa, hiệu suất công việc của tôi cũng có thể tăng lên...”
“Khụ... 2 tiên sinh, 2 anh có hài lòng về tấm đệm này không?” Tiếng cô nhân viên bán hàng đột ngột vang lên, ngữ điệu ẩn hiện ý cười. Chắc cô không chịu nổi tư thế mờ ám của hai người.

Vương Nhất Bác nói với cô nhân viên mà không quay đầu: “Xin cô tạm thời đừng lên tiếng.” Anh tiếp tục nhìn Tiêu Chiến chăm chú: “Nói gián tiếp, em sẽ tạo ra giá trị lớn hơn...”

Tiêu Chiến không cần nghĩ ngợi cũng biết là nguyên nhân này. Cậu đẩy người anh, nhảy xuống giường: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Tiêu Chiến nhanh chóng cùng cô nhân viên đi thanh toán tiền, hẹn thời gian đưa tấm đệm đến nhà. Khi cậu quay đầu, Vương Nhất Bác đứng cách cậu vài bước, nhìn cậu bằng ánh mắt suy tư.
Có gì đáng để anh suy tư?
“Đi thôi.” Tiêu Chiến đi nhanh vào thang máy, mặt cậu vẫn chưa hết nóng ran.
“Tại sao em không có hứng thú.” Anh cúi đầu nhìn cậu .

Tiêu Chiến không trả lời. Thang máy dừng lại ở tầng dưới. Tầng này là khu vực ăn uống, một đám người ùn ùn kéo vào, khiến thang máy trở nên chật hẹp trong giây lát. Những người vừa vào đều là thanh niên, không thấy tiếng chuông báo động, bọn họ tiếp tục chen chúc vào bên trong. Vương Nhất Bác chau mày, lùi lại phía sau một bước, đứng sát vào bức tường kính của thang máy.
Tiêu Chiến bị đám đông đẩy vào bên trong. Cuối cùng có một bà bầu đi vào, mọi người đều lùi lại phía sau, Tiêu Chiến bị đẩy ép sát vào người Vương Nhất Bác.

Thang máy tiếp tục chạy xuống dưới, ánh đèn điện bên ngoài bức tường kính như dòng nước vụt qua. Tiêu Chiến có thể cảm nhận thấy hai cánh tay Vương Nhất Bác buông thõng bên người cậu, mu bàn tay cậu thỉnh thoảng có sự ma sát nhẹ nhàng, không rõ là quần dài hay tay Vương Nhất Bác. Gương mặt cậu dán vào lồng ngực anh, cậu có thể ngửi thấy mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt từ thân thể của anh.

Tiêu Chiến muốn tránh xa ra nhưng đáng tiếc chẳng còn một chút không gian nào cả. Cậu chỉ có thể nép vào người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến: “Em vẫn chưa trả lời, tại sao em không có hứng thú sống cùng tôi?”

Tiêu Chiến đờ người. Không rõ có phải do tác dụng tâm lý, cậu cảm thấy thang máy đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng. Giọng Vương Nhất Bác trầm ấm rõ ràng, chắc chắn lọt vào tai mười mấy người trong thang máy.

Ở đâu anh cũng coi như chốn không người.
May mà trong thang máy đều là thanh niên, mọi người nhất thời im lặng. Tiêu Chiến đứng nép vào lòng Vương Nhất Bác nên không nhìn thấy vẻ mặt của người khác. Cậu thì thầm: “Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày, tôi cũng thích yên tĩnh một mình. Tôi sẽ không dọn xuống dưới, sau này anh đừng nhắc đến nữa.”
Vương Nhất Bác im lặng.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ mấy giây sau, anh cất giọng thong thả trên đầu cậu: “Em vừa có một quyết định sai lầm.”
Tiêu Chiến ngẩn người. Cuối cùng, bên cạnh có cô gái trẻ phì cười thành tiếng.

Nếu đổi thành người đàn ông khác, người xung quanh chắc chắn cho rằng, Vương Nhất Bác bám riết, đòi sống chung với người yêu. Nhưng Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy, việc cậu không sống cùng anh là một quyết định “hiệu suất thấp và sai lầm”.
Tuy nghĩ vậy nhưng buổi tối về nhà đi tắm, đầu óc Tiêu Chiến vẫn tự động hiện ra gương mặt tuấn tú và dịu dàng của Vương Nhất Bác ở ngay trên đỉnh đầu cậu.
Điều này khiến Tiêu Chiến rơi vào tâm trạng kỳ lạ, tựa hồ ruột gan vô duyên vô cớ nóng như lửa đốt.
Lúc nằm lên giường, trong lòng cậu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Tiêu Chiến vừa mơ mơ màng màng thiếp đi, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Là Trình Lãng gọi tới.
Việc Trình Lãng gọi điện vào giờ này khiến Tiêu Chiến bỗng dưng căng thẳng. Cậu bắt máy: “Chuyện gì vậy?”

Trình Lãng hình như đang ăn tối, giọng nói của anh lụng bụng không rõ ràng: “Vừa có kết quả là anh báo cho em ngay, chuyên gia đã giải được con số viết bằng máu. Tuy nhiên giải cũng bằng không.”

“Ý anh là gì?”

“Anh gửi email cho em và giáo sư Vương . Em hãy mở ra xem rồi chúng ta nói sau.”nửa đêm thời tiết se lạnh, Tiêu Chiến mặc áo khoác, mở máy tính. Email của Trình Lãng rất ngắn gọn. Việc bổ sung thêm con số mới khiến đống chữ số trước đó trở thành dãy số hoàn chỉnh:

“145, 297, 289, 121

162, 17, 324, 1

250, 0, 484, 0

365, 88, 729, 16

421, 27, 841, 1

586, 29, 1156, 1

425, 136, 729, 16”

“Tổ hợp con số này có thể mang bất cứ ý nghĩa nào. Như trong phim ảnh thì đây có thể là số trang của một quyển sách, thành ngữ thời xa xưa, hay tọa độ gì đó..."Trình Lãng nói: “Ai biết được tên Tôn Dũng hoang tưởng điều gì. Các chuyên gia cho biết hy vọng không lớn, công việc của bọn họ về cơ bản đã kết thúc.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến lại một lần nữa xem xét dãy số. Trình Lãng nói đúng, tuy dãy số này dường như ẩn chứa bí mật nào đó, nhưng chỉ là “rổ tre đựng nước” mà thôi.. hơn nữa bất kể Tôn Dũng ám chỉ điều gì, vụ án này đã kết thúc.
Tiêu Chiến quay về giường nằm. Dõi mắt ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, bộ não cậu vẫn không thể đè nén suy nghĩ, rốt cuộc dãy số này có ý nghĩa gì.

“Chuyên gia dùng mấy tiếng đồng hồ để giải mã tổ hợp chữ số này, nói rất đơn giản . Bên trong che giấu một loạt chữ số. Ở hàng đầu tiên là “bình phương cộng” của hai con số đứng cạnh nhau. Hàng thứ hai là “bình phương trừ”. Hàng thứ ba là bình phương của số cộng, hàng thứ tư là bình phương của số trừ...Tôn Dũng chơi trò đoán số với chúng ta.” Trình Lãng giải thích.
Tiêu Chiến nhìn xuống bên dưới. Đây là con số nhận được sau khi giải mã: “8, 9, 9, 13, 14, 15, 19.

Cậu cầm điện thoại, bấm những con số đó. Số điện thoại bàn là tám chữ số, thừa ra ba chữ số. Máy mẹ chuyển máy con? Tiêu Chiến bấm nút gọi, số điện thoại không tồn tại.

Kết quả này không nằm ngoài dự đoán.

Mật mã Morse? Cậu không hiểu. Tọa độ kinh vĩ? Quy cách không đúng.
Chữ cái tiếng anh thì sao? Từ A đến Z, tương ứng từ 1 đến 26. Tiêu Chiến lấy bút và giấy trên đầu giường, đối chiếu thành chữ cái tiếng Anh. Mặc dù làm vậy nhưng trong lòng cậu biết rõ, mật mã đâu có đơn giản đến mức cậu cũng có thể giải được.

Chữ cái tương ứng là: H, I, I, M, N, O, S. Không có bất cứ ý nghĩa gì.
Nếu đổi thứ tự chữ cái thì sao?

HI, MIN, SO?

HON, SM, IT?

thôi thì để ngày mai đưa cho Vương Nhất Bác xem xét. Tiêu Chiến buông bút, nhắm mắt đi ngủ.

Nhưng đầu óc cậu lại hiện lên gương mặt tuấn tú và lãnh đạm của Vương Nhất Bác, cùng ý cười nhàn nhạt, thể hiện sự chế giễu, cao ngạo hoặc vui vẻ...
Tiêu Chiến đột ngột mở mắt. Ánh mắt cậu dừng lại ở hàng chữ cái, sống lưng cậu bỗng dưng lạnh toát.

Vương Nhất Bác,Vương Nhất Bác.
Những chữ cái này còn có thể hợp thành câu có ý nghĩa

Hi, Simon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro