Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữa đêm, hành lang khu chung cư vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn chiếu sáng.
Tiêu Chiến đứng trước cánh cửa lớn màu đen nặng nề. Nhớ đến ám hiệu vừa đoán ra, trong lòng cậu lạnh toát.
Tiêu Chiến bấm chuông, nhưng bên trong mãi vẫn không có động tĩnh.
"Cộc cộc cộc." Cậu lại gõ cửa, âm thanh gấp gáp.
Điện thoại di động của Tiêu Chiến đổ chuông. Là Vương Nhất Bác, giọng nói trầm thấp của anh hơi uể oải: "Em bị mộng du đấy à? Bây giờ là một giờ sáng."
"Anh đang ở nhà? Mau mở cửa đi."
Chưa đến một phút sau, cánh cửa mở toang. Vương Nhất Bác mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt rượt đứng sau cánh cửa. Cổ áo anh mở rộng, để lộ bộ ngực trắng trẻo, trên đó còn đọng mấy giọt nước.
Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, mỉm cười nói: "Em có thể thay đổi ý định, điều kiện là sáng mai chuẩn bị bữa sáng cho tôi."
Tiêu Chiến vội giải thích: "Tôi không phải..." Nhưng anh đã quay người đi vào nhà.
Tiêu Chiến nhanh chóng đi theo anh.
Kể từ lần đi xem nhà Tiêu Chiến chưa từng đặt chân vào căn hộ này. Trong phòng vẫn là ánh sáng tối mờ, phía đối diện vẫn là tấm rèm cửa tầng tầng lớp lớp màu đen như lần trước. Chỉ có điều, bây giờ ở giữa phòng khách đặt một bồn tắm màu trắng cỡ lớn, trông rất nổi bật.
Bồn tắm đó lớn gấp đôi bồn tắm ở nhà cậu, bên trong chứa đầy nước còn bốc khí nóng. Vương Nhất Bác rõ ràng vừa tắm ở đây. Trên chiếc ghế vuông nhỏ ở bên cạnh đặt một cái ly thủy tinh chân cao, bên trong đầy...nước trà màu vàng chanh óng ánh.
Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo đôi chân dài, nhìn Tiêu Chiến chăm chú: "Em nói đi. Xảy ra chuyện gì mà em nửa đêm mặc đồ ngủ chạy xuống nhà tôi. Trông giống..." Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cậu: "Một con thỏ đang hoảng hốt."
Tiêu Chiến ngồi đối diệnVương Nhất Bác: "Trình Lãng vừa gửi email về con số viết bằng máu cho anh."
Vương Nhất Bác cầm chiếc laptop màu bạc trên bàn trà, đặt lên đùi anh. Mắt anh dán vào màn hình, hai tay gõ bàn phím. Sắc mặt anh nhanh chóng tối sầm

Chỉ vài giây sau, Vương Nhất Bác đóng màn hình, bỏ laptop sang một bên. Khi anh đứng dậy, Tiêu Chiến chú ý thấy ánh mắt anh thờ ơ, thần sắc dường như tỏa khí lạnh.
Cậu nói khẽ: "Nếu đổi thành chữ cái tiếng Anh..."
Vương Nhất Bác quay Người đi vào căn phòng bên trong. Tiêu Chiến không do dự, lập tức đi theo anh.Đây là thư phòng của Vương Nhất Bác. Bên trong đặt một cái giá sách cực lớn, trên chứa đầy hộp đựng hồ sơ, cao gần đến trần nhà, trông rất hoành tráng.
Tiêu Chiến đứng bên cạnhVương Nhất Bác. Anh giơ tay lên tầng trên cùng, rút ra một hộp hồ sơ. Tiêu Chiến để ý thấy hộp này lớn hơn các hộp khác. Một bên hộp viết hàng chữ tiếng Anh: "Tên biến thái ăn thịt người "hoa tươi" ở bang California, năm 2007-2011".
Vương Nhất Bác rút một tập tài liệu, nhanh chóng mở ra xem. Tiêu Chiến nhìn chăm chú gương mặt nghiêng của anh, hỏi: "Tại sao Tôn Dũng để lại thông tin đó?"
"Không phải hắn." Vương Nhất Bác trả lời, anh nói rất nhanh: "Tổ hợp mật mã này tuy đơn giản nhưng đầu óc Tôn Dũng không thể nghĩ ra. Hơn nữa, dựa vào mô thức hoang tưởng của hắn, dù để lại tín hiệu, cũng là tín hiệu về vật tổ sát thủ, hay kỵ sĩ thánh đường gì đó."
Tiêu Chiến giật mình: "Lẽ nào Tôn Dũng chỉ là con rối, có kẻ đứng sau giật dây hắn phạm tội?" Cậu đảo mắt qua đống ảnh xác chết trong tay Vương Nhất Bác: "Tội phạm của anh lúc ở Mỹ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười chế giễu: "No, biến thái có thể là bẩm sinh nhưng không phải bộc phát trong ngày một ngày hai. Hành vi biến thái của Tôn Dũng phù hợp với quá trình trưởng thành hai mươi chín năm của hắn. Hơn nữa, hắn giết mấy nạn nhân đầu tiên trước khi tôi về nước. Tôi về Trung Quốc, về thành phố Đồng là quyết định tạm thời. Do đó, Tôn Dũng không phải bị kẻ khác chỉ đạo phạm tội để thách thức tôi."
Tiêu Chiến gật đầu, cậu lại ngắm gương mặt nghiêng thanh lạnh của Vương Nhất Bác. Anh đột nhiên về nước, có lẽ liên quan đến việc anh mắc bệnh hiểm nghèo.
Vương Nhất Bác nói tiếp: "Tôn Dũng thuộc dạng giết người tự cao tự đại nội tâm khép kín. Loại này thường thích làm một mình. Quá trình hắn gây án cũng thể hiện rõ đặc điểm cá nhân, không có dấu vết tồn tại của đồng bọn." Anh liếc Tiêu Chiến: "Không thể có người bắt ép hắn gây án một thời gian dài như vậy."
Tiêu Chiến tiếp lời: "Nếu có người ép hắn, hắn chỉ cần đi báo cảnh sát là được rồi. Sự tự do của hắn đâu bị hạn chế, hơn nữa hắn chẳng có người thân, bản thân lại mắc bệnh hiểm nghèo, không gì có thêt uy hiếp hắn. Nhưng thông tin ở hiện trường là thế nào?""Tôn Dũng chính là hung thủ của vụ án "cỗ máy giết người", điều này chắc như đinh đóng cột." Vương Nhất Bác cất giọng nhàn nhạt: "Tuy nhiên, đã có người xuất hiện ở hiện trường phạm tội, để lại lời nhắn cho tôi."
Tiêu Chiến giật mình. Cậu thuận theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhìn tấm ảnh trên tay anh. Trên ảnh là người đàn ông da trắng ngoài hai mươi tuổi. Hắn mặc áo t-shirt trắng, mũi ắt xanh trông rất đẹp trai.
Vương Nhất Bác đột ngột mở miệng:
"Hi, Simon. I am so scared.
Hi, Simon. Catch me if you can.
Hi, Simon. Are you dessert."
(Chào Simon, tao rất sợ hãi.
Chào Simon, đến bắt tôi đi
Chào Simon, mày sẽ là món tráng miệng của tao?)

Vương Nhất Bác phun một tràng tiếng Anh, ngữ điệu hưng phấn và có phần tà khí.
Tiêu Chiến rùng mình. Anh đang mô phỏng giọng điệu của người khác.
Cậu nhìn tấm ảnh: "Người này để lại lời nhắn? Hắn đã đến Trung Quốc? Hắn chính là tên biến thái ăn thịt người ở California?"
Vương Nhất Bác ném tấm ảnh vào hộp hồ sơ: "Tommy đã bị tôi đưa vào nhà tù Pelican Bay, hắn bị giam giữ ở đó suốt đời. Đến một hơi thở của hắn cũng không thể bay khỏi nhà tù Pelican Bay. Không phải là hắn."
Tiêu Chiến hết sức nghi hoặc. Giọng nói Vương Nhất Bác vừa mô phỏng chắc là của Tommy, bởi sau khi giải mật mã, anh lập tức mở hồ sơ của hắn. Nhưng anh lại nói người để lại lời nhắn không phải là Tommy.
"Đó là ai?"
"Tôi không biết."
Vương Nhất Bác đứng thẳng người, nhìn chằm chằm giá sách chất đầy hồ sơ. Từ đôi mắt sâu thẳm của anh, Tiêu Chiến phát hiện ánh mắt anh đang trôi về một nơi rất xa.
Sau đó, khóe mắt Vương Nhất Bác ẩn hiện ý cười. Ý cười đó có phần lạnh lẽo nhưng rất thu hút, đồng thời mang lại cảm giác khiếp sợ.
Vương Nhất Bác đột nhiên quay người, giơ tay ôm vai Tiêu Chiến, đưa cậu đi về phía cửa ra vào.
Mùi hương thanh lạnh của người đàn ông bao trùm toàn thân Tiêu Chiến , mang theo hơi nước mát mẻ. Cánh tay khoác vai cậu mềm dẻo và mạnh mẽ.
"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến ngẩn người. Thần sắc Vương Nhất Bác vẫn rất bình tĩnh, ý cười lạnh lẽo trên khóe miệng anh vẫn chưa tan biến.
Tiêu Chiến nhanh chóng bị Vương Nhất Bác kéo đến cửa ra vào. Anh giơ tay mở cửa, đẩy Tiêu Chiến ra ngoài.
Tiêu Chiến quay người nhìn anh.Anh đứng ở nơi giao thoa sáng tối, giống một pho tượng cao lớn. Anh cũng nhìn cậu chăm chú, đồng thời cất giọng trầm ấm rõ ràng: "Tiêu Chiến, đừng sợ hãi, tạm biệt."
Tiêu Chiến vẫn chưa định thần, anh đã đóng cửa.

Tiêu Chiến tỉnh dậy vào lúc trời sáng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có thể thấy một một khoảng trời nhỏ ở sau tòa nhà cao chọc trời. Cậu xuống giường rửa mặt mũi. Đầu óc tỉnh táo một chút, cậu liền gọi điện cho Vương Nhất Bác.
Tối qua sau khi bị anh "đuổi" ra ngoài, cậu không cố chấp tìm anh. Bởi vì cậu biết với tính cách của Vương Nhất Bác, chắc chắn anh sẽ không mở cửa cho cậu.
Bây giờ không biết tình hình thế nào.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy..." Đầu kia vang lên giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại.
Xem ra tình hình tương đối nghiêm trọng, bởi vì từ trước đến nay Vương Nhất Bác chưa bao giờ tắt điện thoại.
Tiêu Chiến xuống tầng dưới, gõ cửa nhàVương Nhất Bác. Tiếng gõ cửa vang vọng trên hành lang vắng lặng nhưng không có người trả lời.
Buổi sáng thứ hai là thời điểm bận rộn nhất trong tuần. Tiêu Chiến vừa đến công ty liền đối mặt với công việc chất cao như núi. Do đó, cậu tạm thời gác lại chuyện gọi điện cho Vương Nhất Bác.
Buổi trưa, Tiêu Chiến mới bớt chút thời gian, ra cầu thang của tòa cao ốc, gọi điện cho Lam Tư Thần.
"Tư Thần, anh có biết Vương Nhất Bác..."
"Cậu ấy ngồi chuyến bay sớm nhất sáng nay về Mỹ." Giọng nói Lam Tư Thần dường như không vui vẻ như thường lệ, mà rất nghiêm trang.
"Vụ tên biến thái ăn thịt người ở California là thế nào vậy?"
Lam tư Thần im lặng vài giây, sau đó cất giọng dịu dàng: "Tiêu Chiến, tôi đã đọc email liên quan đến con số bằng máu. Sự việc đại thể thế này, bây giờ Vương Nhất Bác không rõ ai giở trò ở đằng sau. Nhưng đây là vụ án của FBI nên cậu ấy phải về Mỹ. Bắt tên biến thái ăn thịt người ở California là vụ án thành công nhất của cậu ấy, cũng là vụ án khó nhất, bởi đối phương là tên tội phạm chỉ FBI mới có khả năng đối phó, em và tôi chẳng thể giúp được gì. Vì vậy em không cần lo lắng. Khi nào sự việc giải quyết xong, cậu ấy sẽ quay lại Trung Quốc."

Buổi chiều, lúc làm những công việc vụn vặt, Tiêu Chiến hơi thất thần.Cậu hiểu ý Lam Tư Thần. Thật ra việc cậu tìm hiểu về vụ án cũng chẳng có ý nghĩa. Vì vậy cậu không hỏi nhiều, để tránh làm phiền đếnVương Nhất Bác.
Trước mặt cậu là văn phòng làm việc trang trí tinh tế, các nhân viên nam nữ quần áo chỉnh tề, xung quanh là một dãy máy tính, từng tập tài liệu dày cộp...Cuộc sống của cậu bây giờ bận rộn, yên ổn và bình thường. Trong khi đó vào thời khắc này, có lẽ Vương Nhất Bác đang truy lùng tên tội phạm nguy hiểm nhất, phải đối mặt với bạo lực và chết chóc.
Cậu và anh, giống như sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Một tuần trôi qua trong bận rộn, mỗi tối về nhà, đi qua cửa nhàVương Nhất Bác, Tiêu Chiến đều vểnh tai lắng nghe, nhưng bên trong vẫn im lìm.
Đến tối chủ nhật, Tiêu Chiến nhàn rỗi ngồi trước máy vi tính, cậu lại mở email về con số mật mã ra xem.
Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, cậu liền gửi email choVương Nhất Bác. Nội dung rất ngắn gọn: "Mọi việc có thuận lợi không?"
Vài phút sau, màn hình máy tính báo hiệu có thư mới, Vương Nhất Bác trả lời: "Thuận lợi. Giúp tôi chăm sóc Trầm Mặc, chìa khóa ở dưới thảm lót chân ngoài cửa."
Tiêu Chiến cười tủm tỉm, lập tức xuống tầng dưới.
Cậu quả nhiên tìm thấy chìa khóa nhà ở bên dưới tấm thảm màu đen dày bình bịch. Không ngờ Vương Nhất Bác giấu chìa khóa ở đây. Tuy nơi này la khu chung cư cao cấp, an ninh rất tốt, nhưng dù sao Trung Quốc cũng không phải là nước Mỹ. Tiêu Chiến quyết định giữ chìa khóa, đợi khi nào Vương Nhất Bác trở về sẽ trả lại anh.
Một tuần liền không có người ở, trong nhà thoang thoảng mùi khó chịu. Chất lượng không khí ở thành phố B nổi tiếng chẳng ra sao, trên cửa sổ xuất hiện một lớp bụi mỏng. Tiêu Chiến dọn dẹp qua loa, sau đó tìm thấy Trầm Mặc dưới đống hộp hồ sơ trong thư phòng. Cậu ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên cái mai của nó: "Anh ấy đã đi rất xa, mày hãy theo tao về nhà."
Khoảng thời gian tiếp theo, cuộc sống của Tiêu Chiến vô cùng yên bình và ổn định. Mỗi buổi sáng, cậu cùng Trầm Mặc ăn sáng rồi đi làm. Bận rộn cả ngày, đến tối Tiêu Chiến chơi với nó một lúc mới đi ngủ. Cuối tuần, cậu hẹn bạn học ăn cơm, đi dạo phố. Sau đó bỏ hai tiếng đồng hồ giúp Vương Nhất Bác quét dọn nhà cửa. Hai tháng sau đó, Tiêu Chiến sút hai cân, trong khi Trầm Mặc tăng thêm 20 gram. Cậu lên mạng xem thông tin, mới biết rùa già tăng cỡ đó là nhiều. Đến bây giờ Tiêu Chiến không thể không thừa nhận ý tưởng đề nghị cậu sống chung của Vương Nhất Bác là sáng suốt. Bởi có cậu ở bên cạnh, một người một rùa sẽ càng nhận được sự chăm sóc tốt hơn.

Có lúc quét dọn nhà Vương Nhất Bác , nhìn căn phòng lạnh lẽo, Tiêu Chiến bất giác nhớ tới gương mặt tuấn tú của anh, nhớ đến cảm giác trống ngực đập thình thịch hôm đi mua đệm, khi anh quan sát cậu từ trên cao.
Thời cấp ba, Tiêu Chiến từng yêu thầm một đàn anh đẹp trai, ôn hòa và chững chạc ở lớp trên. Cho tới bây giờ, cậu vẫn không quên cảm giác lúc đó. Mỗi khi gặp đàn anh, tim cậu đều đập loạn xạ. Đó là cảm giác nóng ruột, ngọt ngào và kích thích. Một cuốn sách viết, nếu bạn nghe thấy tiếng hoa nở trong trái tim, thì đó chính là cảm giác thầm thương trộm nhớ.
Tuy nhiên, Vương Nhất Bác hoàn toàn khác biệt. Anh vô cùng sáng chói, người bình thường như cậu khó có thể với tới. Dù anh độc mồm độc miệng khiến cậu tức chết, nhưng mỗi khi ở bên cạnh anh, cậu lại cảm thấy thoải mái và ấm áp. Có lúc, cậu không nhịn được "đấu võ miệng" với anh. Có lúc, anh ấu trĩ đến mức khiến cậu mềm lòng.
Cảm giác của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác liệu có phải là "thích"? Bản thân cậu cũng không xác định.
Nhưng có một điều cậu biết rõ, cậu không hy vọng thiếu vắng anh trong cuộc sống của cậu.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, loáng một cái đã đến tháng năm.
Vào ngày quốc tế lao động, Lam Tư Thần mời Tiêu Chiến ăn cơm. Anh lấy lý do cám ơn Tiêu Chiến quét dọn nhà cửa giúp Vương Nhất Bác và chăm sóc Trầm Mặc. Người lao động là vinh quang nhất.
"Em yên tâm đi, tôi sẽ thanh toán với Vương Nhất Bác tiền bữa cơm này." Lam Tư Thần nói.
Tiêu Chiến hỏi: "Bao giờ anh ấy mới về?"
"Tôi không biết. Cậu ấy luôn làm theo mình, đâu có báo cáo với ai bao giờ."

Tiêu Chiến tiếp tục cuộc sống có quy luật, cậu đặt hết tinh lực vào công việc, nên hiếm khi nhớ tới Vương Nhất Bác.
Vào một ngày cuối tuần giữa tháng năm, Tiêu Chiến xuống nhà Vương Nhất Bác dọn dẹp như thường lệ.
Vừa mới quét dọn một lúc, bữa trưa do cậu gọi được đưa tới. Thế là Tiêu Chiến bảo nhân viên mang thẳng lên nhà Vương Nhất Bác.Có lẽ do ăn sáng muộn, Tiêu Chiến ăn một nữa đã no bụng. Cậu để đồ ăn trên bàn, tiếp tục lau chùi nhà cửa.
Cậu đi găng tay cao su, tai đeo ipop, thong thả lau giá sách trong thư phòng. Miệng cậu còn hát ngâm nga khe khẽ.
Không biết bao lâu sau, ở một thời khắc nào đó, Tiêu Chiến lờ mờ, nghe thấy tiếng động từ cửa nhà vọng tới.
Cậu nghi hoặc tháo tai nghe, chậm rãi đi về phía cửa thư phòng, quan sát bên ngoài. Cửa ra vào vẫn khép chặt, không có tiếng gõ cửa.
Tiêu Chiến đoán âm thanh của nhà bên cạnh.
Lau chùi thư phòng xong xuôi, Tiêu Chiến đi nhà vệ sinh giặt giẻ lau. Khi ngang qua nhà bếp, cậu vô tình ngẩng đầu nhìn, đột nhiên phát hỉện điều gì đó bất thường.
Bàn ghế vẫn bình thường, đồ nấu bếp vẫn ở nguyên vị trí.
Nhưng đồ ăn thừa của cậu đâu rồi? Nửa ly trà "tiên thảo", nửa miếng bánh mousse đỗ đỏ và hai miếng cánh gà đã biến mất?

Trống ngực Tiêu Chiến đập thình thịch. Cậu không nhớ nhầm, vừa rồi cậu để đồ ăn trên mặt bàn. Tiêu Chiến đảo mắt, phát hiện trong thùng rác có một cốc trà sữa, hộp đựng bánh ga tô và đĩa đựng cánh gà, tất cả đều trống không. Có người ăn hết đồ ăn của cậu.
Tiêu Chiến ngoảnh đầu, dõi mắt về phía phòng ngủ. Nền đất sáng loáng ẩn hiện bóng người lay động.
Chẳng có tên trộm nào đột nhập vào nhà dân, việc đầu tiên là ăn hết thức ăn thừa của chủ nhà. Trừ khi người đó vừa đi chặng đường dài, đồng thời chê đồ ăn trên máy bay nên bị đói bụng.

Tiêu Chiến không nhịn được cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro