Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng sớm mai trong lành, Tiêu Chiến mặc bộ quần áo công sở, đứng ở phòng trà nước, quan sát các đồng nghiệp qua tấm cửa kính.
Trên thực tế, di thư của Uyển Vi viết rất tối nghĩa. Nguyên nhân khiến cô tự sát và mạng lưới ma túy chưa chắc đã liên quan đến những con người này.
Nhưng cũng có khả năng dính dáng đến ai đó.
Tiêu Chiến cầm cốc trà, thong thả đi về khu vực văn phòng. Vương Nhất Bác nói bây giờ là giai đoạn cần che giấu thân phận. Do đó, cậu lễ phép chào hỏi mọi người mới đi vào phòng làm việc củaVương Nhất Bác.
Một buổi sáng trôi qua trong yên lành.
Tiêu thụ là nghề lắm tiền. Buổi trưa, nhân viên phòng 3 ăn cơm tự chọn tại một tòa cao ốc ở bên cạnh. Giám đốc Lâm không đi cùng. Hình như chị ta rất ít khi xuất hiện tại những buổi tụ tập tự phát của nhân viên, để giữ khoảng cách của một người lãnh đạo.
Vương Nhất Bác đương nhiên không đến.
Một đám người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ sát cửa sổ. Bên trái Tiêu Chiến là Nhuận Minh, bên phải là Mạch Thần. Thẩm Đan Vi ngồi phía đối diện, chị ta vẫn lãnh đạm thờ ơ như thường lệ. Lão Chân tỏ thái độ ôn hòa còn Lão Tiền luôn nghiêm nghị như khúc gỗ.
"Chỉ khi nào gặp khách hàng, Đan Vi mới thể hiện bộ mặt dịu dàng như dòng nước của chị ấy." Bùi Trạch nói nhỏ bên tai Giản Dao: "Vì vậy, chị ấy thường bị các phòng ban khác trong công ty khiếu nại."
Tất cả mọi người đều cười, Thẩm Đan Vi cũng cười tủm tỉm. Thấy Nhuận Minh đặt tay lên thành ghế sau lưng Tiêu Chiến, chị ta nhắc nhở: "Thỏ trắng, cậu cẩn thận bị Sói xám ăn thịt đấy."
"Chị nói gì chứ?" Nhuận Minh trừng mắt với chị ta rồi ngoảnh đầu về phía Tiêu Chiến: "Em đừng bận tâm đến lời chị ấy."
Tiêu Chiến gật đầu: "Không đâu." Cậu giơ ly trà trước mặt: "Tôi là người mới, xin kính mọi người một chén. Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh chị trong mấy ngày qua. Hy vọng từ nay về sau, các anh chị hãy chỉ giáo, để tôi có thể làm việc tốt hơn."
Không khí xung quanh bàn ăn càng sôi nổi thân thiện.
Ăn một lúc, Nhuận Minh giúp Tiêu Chiến múc một bát canh. Anh ta nói: "Em có biết rốt cuộc thân phận của Vương tổng là gì không? Em biết thì nói ra đi, để mọi người đỡ thắc mắc trong lòng."
Mọi người đều dồn ánh mắt về Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trả lời: "Hình như anh ấy là họ hàng của chủ tịch."
Mọi người ồ lên, Lão Tiền mở miệng: "Sao cậu biết?"

Tiêu Chiến: "Hôm qua tôi nghe anh ấy gọi điện cho chủ tịch, anh ấy kêu chủ tịch là chị gái."
Nhuận Minh: "Thế thì nhất định là em họ, tôi chưa bao giờ nghe nói chủ tịch có em trai ruột."
Tiêu Chiến: "Vụ đó tôi chịu thôi."
Thẩm Đan Vi đột nhiên mỉm cười, thần sắc chị ta có vẻ không tự nhiên: "Tò mò mãi, hóa ra là anh ngự đệ."
("Ngự đệ" xuất phát từ bộ Tây Du Ký, Đường Tăng là em vua nên được gọi là Ngự đệ. Sau này, từ "ngự đệ" chỉ em trai của vua)
Mọi người cười ồ lên, Tiêu Chiến cũng nhếch khóe miệng.
Anh ngự đệ...Thẩm Đan Vi quả là có tài.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ. Tuy nhiên, Tiêu Chiến chú ý, Mạch Thần ngồi cạnh cô ấy rất trầm mặc. Anh ta mang lại cảm giác yên bình cho người khác.
Người làm nghề tiêu thụ thường có ngoại hình không đến nỗi tệ. Đám người trước mặt Tiêu Chiến là một ví dụ. Trong số này, Nhuận Minh đẹp trai nhất. Anh ta có thân hình cao lớn, có thể so sánh với Trình Lãng. Tuy nhiên, Trình Lãng mấy năm gần đây rèn luyện được khí chất lạnh lùng, còn Nhuận Minh rất vui vẻ cởi mở và nhiệt tình, thậm chí có một chút playboy.
Ngoại hình của Mạch Thần cũng không tồi. Nói một cách công bằng, Tiêu Chiến cảm thấy anh ta dễ chịu hơn. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, sạch sẽ như cậu con trai nhà hàng xóm.
Bữa cơm gần kết thúc, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, kêu cậu lập tức xuất phát, cùng anh đi họp.
Tiêu Chiến đứng dậy chào mọi người. Nhuận Minh cũng đứng dậy: "Tôi ăn no rồi, tôi sẽ đi cùng em."
Hai tòa cao ốc nằm kề bên nhau, Xe ô tô của Vương Nhất Bác dừng lại ở vị trí chính giữa.
Tiêu Chiến đi rất nhanh, Nhuận Minh chỉ còn cách bám theo, anh ta phì cười: "Em vội như vậy làm gì? Sợ anh ta đến thế sao?"
Tiêu Chiến đáp: "Cẩn thận một chút thì hơn." Nhuận Minh ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cậu, ý cười càng sâu đậm: "Em hãy thả lỏng tinh thần, em đúng là vẫn còn nghiệp dư quá."
Tiêu Chiến cười cười. Đi đến cửa xoay ở dưới tòa cao ốc, cậu liền nhìn thấy chiếc BMW màu đen dùng trong công việc của "anh ngự đệ" đỗ ở bên ngoài.

Bây giờ là buổi trưa, người ra vào tòa nhà rất đông. Lúc cánh cửa quay ra ngoài, Nhuận Minh theo phản xạ giơ tay đỡ eo Tiêu Chiến. Trên thực tế, anh ta mới chỉ hơi chạm vào người cậu, cậu đã đứng dịch sang một bên. Tiêu Chiến giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với anh ta: "Tôi đi đây, Nhuận Minh."
Nhuận Minh cười cười: "Tạm biệt."
Tiêu Chiến mở cửa sau xe ô tô. Vương Nhất Bác đang ngồi nghiêm chỉnh ở một đầu.
Nếu không quen biết Vương Nhất Bác, nhìn bộ dạng cao quý của anh lúc này, chắc cậu cũng đoán anh là một Boss phúc hắc cường thế.
Tiêu Chiến ngồi vào vị trí, nghe Vương Nhất Bác cất giọng không mặn không nhạt: "Nếu tôi là em, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với bọn họ. Em có biết ai trong số họ sử dụng ma túy không? Mà những người chơi ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm."
Tiêu Chiến ngây ra. Nhất định vừa rồi anh chứng kiến Nhuận Minh đỡ cậu. Tuy trên thực tế, cậu và anh ta không chạm vào nhau nhưng từ góc độ của Vương Nhất Bác có lẽ giống như Nhuận Minh ôm cậu.
Lịch trình của hai người trong hôm nay đã sắp xếp ổn thỏa, tài xế ngồi ở hàng ghế trước lại là người của Dữ Tư Kỳ. Do đó, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không cần thận trọng trong lúc nói chuyện.
Tiêu Chiến: "Anh ăn nói tử tế hơn có được không? Anh ta vốn không chạm vào người tôi."
Vương Nhất Bác tựa người vào thành ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến ngắm anh vài giây, cậu đột nhiên giơ tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt anh. Vương Nhất Bác lập tức mở mắt nhìn cậu.
Tiêu Chiến: "Thật ngại quá, tôi đã chạm rồi."
Vương Nhất Bác: "Vô vị."

Buổi chiều, hai người xuống máy bay, đến quê nhà của Uyển Vi.
Nhà của Uyển Vi là một căn hộ cũ kỹ nằm trong phố huyện, bây giờ chỉ có bà mẹ sống một mình. Đồ đạc trong nhà tồi tàn, cho thấy sự nghèo khó.
Vương Nhất Bác có thẻ của bộ công an, mẹ Uyển Vi dè dặt tiếp hai người. Bà dẫn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tới phòng con gái, pha một ấm trà rồi vội vàng lui ra ngoài. Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: "Người mẹ độc thân yếu đuối, hướng nội, nghèo khó tự mình nuôi con lớn khôn, tính cách ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con mình." Anh lại nhìn cậu: "Còn em trưởng thành rất bình thường."

Trong phòng chứa tất cả di vật của Uyển Vi, bao gồm đồ đạc từ lúc cô còn nhỏ đến lớn, và cả những thứ trong căn hộ nơi cô sinh sống tại thành phố B.
Vương Nhất Bác đi một vòng quanh gian phòng, anh giơ tay lấy một quyển sổ bìa trang nhã trên giá sách. Lật giở vài trang, anh nhướng mày: "Nạn nhân của chúng ta rất thích dùng chữ viết để thổ lộ tâm tình, đây là thói quen tốt."
Anh tìm một cái ghế ngồi xuống, ném mấy quyển cho Tiêu Chiến. Hai người bắt đầu mở ra xem.
Những quyển sổ này đều là nhật ký của Uyển Vi lúc sinh thời, kể từ năm 2004, khi Uyển Vi mười bốn tuổi. Sau đó là năm 2005, 2006, 2007...Nhưng quyển cuối cùng chỉ đến năm 2010, tức là Uyển Vi học năm thứ ba đại học.
Sau khi nghe Vương Nhất Bác giảng giải những thông tin ẩn chứa trong bức di thư một cách chuẩn xác, nên lúc đọc nhật ký, Tiêu Chiến đặc biệt lưu tâm. Cậu phát hiện Uyển Vi là cô gái tinh tế và nhạy cảm. Cô ghi lại nhiều điều vụn vặt của cuộc sống, ngay cả thời tiết tốt hay xấu cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Xét tổng thể, Uyển Vi là người tích cực và thận trọng. Những năm tháng trước đây, cuộc sống của cô tương đối yên bình.
Uyển Vi có nhiều album ảnh, từ thời mẫu giáo, trung học, đại học. Thậm chí có ảnh lúc cô mới đi làm. Cô chụp ảnh ở quầy lễ tân của công ty, bên bàn làm việc. Giản Dao bất chợt nhớ đến tấm ảnh chụp tại hiện TSu khi cô qua đời. Một cô gái có gương mặt thanh tú trắng bệch, mặc bộ váy dài màu đen, nằm bất động trên giường, không một chút sinh khí.
Theo ghi chép của cảnh sát, buổi tối hôm Uyển Vi qua đời, cô từng gọi điện thoại ẹ.
Tiêu Chiến hỏi bà Uyển: "Hôm đó cô ấy nói gì ạ?"
Thần sắc của bà Uyển vẫn u ám và đau thương: "...Lúc nhận được điện thoại, tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Bấy giờ là mười hai giờ đêm, tôi đã lên giường đi ngủ. Nào ngờ...con bé chẳng nói gì...giống như bình thường gọi điện thoại. Nó nói nó đang đi họp ở ngoại tỉnh, bảo tôi chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi thấy tâm trạng của nó không tốt, nhưng con bé bình thường cũng rất ít nói nên tôi không để tâm mấy. Nếu biết sớm..."
Vương Nhất Bác im lặng đứng bên cạnh. Tiêu Chiến đứng dậy an ủi bà.

Hồ sơ có nhắc đến, nửa tiếng sau cuộc điện thoại ly biệt này, Uyển Vi lại gọi điện thoại ẹ, nhưng cô không đợi tổng đài nối thông máy đã cúp điện thoại. Liệu có phải cô từng đấu tranh tư tưởng và không đành lòng trước khi quyết định kết liễu cuộc đời?
Rời khỏi nhà Uyển Vi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi tìm bạn trai cũ của cô. Bạn trai cũ là bạn học thời cấp ba, hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau.

Mặc dù vẫn giữ mối quan hệ yêu đương nhưng do cách xa nên cuối cùng họ vẫn chia tay. Người bạn trai về quê làm nhân viên công vụ, đã hai năm không liên lạc. Do đó, anh ta không nắm rõ tình hình của Uyển Vi.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quay về thành phố B vào lúc nửa đêm.
Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ, ngắm thành phố về đêm đèn đóm sáng trưng. Vương Nhất Bác yên lặng lái xe.
Tiêu Chiến lên tiếng: "Không phải áp lực kinh tế. Nhà cô ấy tuy nghèo nhưng không đến nỗi không sống nổi. Hơn nữa mức lương của Uyển Vi cũng tạm được. Không phải vấn đề tình cảm, cô ấy và bạn trai cũ đã chia tay nhau lâu như vậy, bây giờ cô ấy còn độc thân. Cũng không phải vấn đề sức khỏe, kết quả kiểm tra sức khỏe của năm ngoái hoàn toàn bình thường. Bây giờ chỉ còn lại áp lực công việc. Nhưng chúng ta phải điều tra thế nào? Chúng ta không thể bộc lộ thân phận, moi tin từ những đồng nghiệp cùng phòng không phải là chuyện dễ dàng."
Vương Nhất Bác gõ ngón tay trên vô lăng. Đường nét gương mặt nghiêng của anh đặc biệt yên tĩnh trong bóng đêm. Đến ý cười trên khóe miệng cũng khiến người khác có ảo giác vô cùng dịu dàng.
"Lúc điều tra vụ án, tôi thích đi đường tắt." Anh nói: "Em phải tập làm quen, đồng thời theo nhịp bước của tôi."
Tim Tiêu Chiến đập nhanh một nhịp. Chẳng phải cậu đã theo anh, từng bước từng bước một cách vô ý thức hay sao?
"Đường tắt là gì?"
"Quyển nhật ký."
Tiêu Chiến trầm tư suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu: "Uyển vi chỉ ghi nhật ký đến năm thứ hai đại học, có tác dụng gì chứ?"
Vương Nhất Bác huýt một tiếng sáo khe khẽ. Sau đó, anh đánh tay lái. Ánh sáng từ bên ngoài cửa xe lướt qua người anh, thanh tịnh và đẹp đẽ như bức họa.
"Loại phụ nữ thần kinh lo lắng âu sầu ở mức độ nhẹ sẽ không dễ dàng thay đổi thói quen thường ngày. Vì vậy trong mấy năm nay, cô ta nhất định vẫn viết nhật ký. Chỉ cần chúng ta tìm thấy là được rồi."

Tiêu Chiến gật đầu tán thành.
Vương Nhất Bác nói tiếp: "Giống hệt em, mua mỗi cái bàn chải đánh răng cũng mất ba ngày. Động tác của em liệu có thể tự dưng nhanh hơn được không?"
Tiêu Chiến chau mày: "Tại sao tôi phải nhanh hơn? Tôi thích như vậy. Hơn nữa, ai nhìn thấy bàn chải của tôi cũng đòi mua một cái tương tự?"
Vương Nhất Bác không hề tỏ ra xấu hổ, anh bình thản thốt ra hai từ: "Đường tắt."
Tiêu Chiến không hiểu ý anh: "Đường tắt gì cơ?"
"Em bỏ ra ba ngày để chọn lựa. Tôi chỉ mất ba giây để copy sự lựa chọn của em. Đây chính là đường tắt."

Xe ô tô nhanh chóng về đến khu chung cư. Vương Nhất Bác nhanh chóng đỗ xe, mở cửa đi xuống trước.
Tiêu Chiến sải bước dài đi theo anh: "Chúng ta tìm nhật ký kiểu gì? Tất cả di vật của Uyển Vi đều ở nhà cô ấy."
Vương Nhất Bác cất giọng nhàn nhạt: "Tất cả di vật?"
Tiêu Chiến lập tức dừng bước: "Ý anh là nhật ký điện tử?"
Đúng vậy, sau khi vào đại học, Uyển Vi cũng mua máy tính. Việc cô chuyển sang dùng hình thức điện tử để ghi chép tâm tình cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, so với quyển sổ giấy, hình thức này càng bí mật và an toàn hơn. Nhưng laptop mà Uyển Vi sử dụng trong công việc đã bị công ty thu hồi xử lý từ lâu. Còn theo lời mẹ cô, sau khi tốt nghiệp, cô đã bán máy tính dùng ở thời đại học.
"Blog." Tiêu Chiến chợt sáng tỏ vấn đề: "Chắc chắn Uyển Vi có một không gian cá nhân cài mật mã như blog chẳng hạn." Ngừng vài giây, cậu nói tiếp: "Tuy laptop của cô ấy đã bị xóa sạch, nhưng chỉ cần cô ấy lên mạng tại địa chỉ IP trước đó, kho dữ liệu của công ty chắc vẫn còn lưu lại. Chúng ta nhờ người của phòng kỹ thuật tìm ra những trang web cô ấy thường vào, nhiều khả năng có thể tìm ra địa chỉ blog của cô ấy. Việc giải mật mã...không khó. Anh đi bộ công an nhờ người là được."
Vương Nhất Bác đột nhiên quay người, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến. Ánh đèn sáng trắng trên hành lang hắt xuống bộ ple và mái tóc đen của anh.
"Em bắt đầu của phong độ của tôi rồi đấy." Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Tiêu Chiến: "...Anh đúng là chảnh chọe."
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi trong phòng làm việc của anh. Bên ngoài vẫn bận rộn như thường lệ.

Tiêu Chiến dán mắt vào màn hình vi tính, giở từng trang blog bí mật của Uyển Vi. Còn Vương Nhất Bác cầm cốc cà phê, ngồi thoải mái trong chiếc ghế ông chủ, làm cùng một việc như cậu.

"Ngày 4 tháng 9. Hôm nay anh mặc áo sơ mi mới, rất đẹp trai. Tôi gặp anh ở phòng trà nước, anh nói bản ghi chép cuộc họp của tôi ngày hôm qua rất tốt. Tôi vô cùng sung sướng.

Ngày 12 tháng 10. Tôi đến "tháng", bụng đau đến mức không muốn xuống dưới ăn cơm. Đồng nghiệp đều không chú ý. Lúc quay về, anh mang một phần đồ ăn nhẹ cho tôi. Anh đối xử với ai cũng dịu dàng ân cần như vậy. Tôi luôn hy vọng tôi là người đặc biệt hơn.

Ngày 9 tháng 11. Hôm nay anh thắt một cái cà vạt màu lam nhạt. Tôi phát hiện anh có nhiều cà vạt màu xanh lam. Anh có biết không, xanh lam là màu em thích nhất, cũng là màu may mắn của em.

Ngày 15 tháng 11. Một trợ lý bộ phận ở phòng khác có quan hệ tốt với tôi vừa chia tay bạn trai. Nguyên nhân do đối phương bắt cá hai tay. Tôi cũng buồn thay cho cô ấy. Thời buổi này lẽ nào không còn tồn tại tình yêu thiên trường địa cửu? Có phải mọi người đều thích những điều mới mẻ và kích thích nên bất chấp luân lý đạo đức? Người như vậy tồn tại nhan nhản xung quanh chúng ta. Còn anh thì sao, anh thân yêu, liệu anh có khác bọn họ?

Ngày 20 tháng 11. Làm thế nào bây giờ, tôi hình như ngày càng thích anh. Nếu trái tim tôi là đầu nguồn, thì anh chính là dòng suối trong vắt, từng chút một chiếm lĩnh và lấp đầy trái tim tôi.
...

Ngày 15 tháng 12. Gần đây công việc quá nhiều, có mấy văn kiện tôi quên không giao cho văn phòng tổng giám đốc. Phó tổng nặng lời phê bình tôi ở cuộc họp. Tôi liên lụy giám đốc Lâm mất mặt. Tôi cảm thấy rất buồn.

Ngày 19 tháng 12. Hôm nay tôi lại phạm sai lầm, làm sai danh sách tặng quà tết nguyên đán cho khách hàng lớn, máy tính còn bị hỏng, khiến chị Đan Vi rất tức giận. Tôi làm cả đêm mới xong. Trời sáng, tôi nằm bò xuống mặt bàn khóc nức nở.

Ngày 28 tháng 12. Tại sao mọi việc đều không thuận lợi? Tại sao tôi luôn xảy ra sai sót. Giám đốc Lâm nói năm nay chỉ có thể đánh giá thành tích của tôi loại C. Tôi cảm thấy tuy mọi người không nói ra nhưng kỳ thực không muốn tiếp xúc với tôi. Còn anh thì sao? Anh vẫn mỉm cười nói chuyện với tôi. Có phải trong lòng anh cũng cho rằng, tôi rất ngốc nghếch và vô dụng?"

Tiêu Chiến di chuột xuống bên dưới, phát hiện một trang nhật ký cuối cùng. Nhìn thời gian đăng bài, cô hoàn toàn sững sờ.

Đó là ngày 10 tháng 6, cách nhật ký trước đó hơn nửa năm.
Thời gian đăng bài là 0 giờ 37 phút.
Theo phán đoán của bác sĩ pháp y, thời gian tử vong của Uyển Vi từ 2 giờ đến 3 giờ sáng.

Nhật ký này được đăng khoảng hai tiếng trước khi cô qua đời.
"Hôm nay mở náy tính, tôi đã nửa năm không đăng nhập vào chốn niết bàn của tâm hồn. Nửa năm qua, tôi chưa từng gặp một chuyện vui vẻ, tôi rơi xuống đáy vực sâu của đời người. Nơi đó rất tăm tối, lạnh lẽo và bẩn thỉu. Tôi nghĩ cả cuộc đời này, tôi đều không có cách nào trở mình. Tôi không muốn ghi lại những chuyện đó trong blog. Đây là không gian sạch sẽ của tôi.

Nhưng tối nay, buổi tối tôi quyết định kết liễu cuộc đời...

Anh bất ngờ đến phòng tôi, bày tỏ tình cảm với tôi.
Người đàn ông tôi rất thích, có lẽ đến giờ tôi vẫn thích anh.
Anh nói anh đã thích tôi từ lâu. Anh nói kể từ ngày đầu tiên gia nhập công ty, anh đã trúng tiếng sét với tôi. Anh nói anh chỉ là nhân viên quèn, mức lương không cao, nhưng anh sẽ cố gắng phấn đấu hết sức mình. Anh hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái của anh?
...

Người tôi yêu sâu sắc, tại sao bây giờ anh mới tìm tôi?
Người đàn ông thuần khiết, tuấn tú và trong sạch mà tôi thích nhất, tại sao bây giờ anh mới đến?
Em đã không thể quay đầu. Nhưng em vẫn muốn cám ơn anh. Cám ơn anh yêu, cuối cùng anh cũng khiến em nhận ra, cuộc đời em không đến mức tuyệt vọng như em nghĩ. Anh là ánh sáng cuối cùng, chiếu rọi lên thân thể khô cằn của em."

Nhật ký kết thúc ở đây.

Nội dung cuốn nhật ký không như dự tính của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Hai người hy vọng tìm ra nguyên nhân thúc đẩy Uyển Vi quyết định tự sát và manh mối về mạng lưới ma túy qua nhật ký của cô. Nhưng ghi chép trong nhật ký phần lớn là tâm trạng thầm thương trộm nhớ và công việc không như ý của cô.
Về chuyện xảy ra trong nửa năm, cô chỉ dùng từ ngữ tối nghĩa như bản di thư chứ không nói rõ ràng cụ thể.
Tuy nhiên, họ cũng có thu hoạch bất ngờ. Buổi tối hôm Uyển Vi tự sát, có người đến phòng cô, bày tỏ tình cảm với cô.
Đầu mối quan trọng như vậy mà người đó không khai với cảnh sát.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy Vương Nhất Bác đã đi đến cửa sổ ở gian ngoài, giơ tay kéo rèm cửa.

Tiêu Chiến đứng dậy đi đến bên cạnh anh. Ở đây là tấm kính thẫm màu bên ngoài không nhìn rõ bên trong, trong khi bọn họ có thể thấy người ở ngoài.
Vương Nhất Bác cầm ly cà phê, uống một ngụm, dõi mắt ra bên ngoài.
Thuận theo ánh mắt Vương Nhất Bác, tầm nhìn của Tiêu Chiến dừng lại ở Nhuận Minh và Mạch Thần.
Trong phòng chỉ có hai người đàn ông phù hợp với miêu tả của Uyển Vi về chức vụ và tuổi tác. Hôm nay, Nhuận Minh đeo một cái cà vạt màu xanh lam, còn Mạch Thần thắt một cái màu đen.
Vương Nhất Bác vừa định mở miệng, Tiêu Chiến lên tiếng trước: "Là Mạch Thần."
Vương Nhất Bác quay sang nhìn cậu.
Tiêu Chiến nói khẽ: "Tuy Nhuận Minh thắt cà vạt màu xanh lam nhưng người đàn ông Uyển Vi dùng hình ảnh sạch sẽ, ánh sáng, dòng suối để ví von chắc chắn là Mạch Thần. Đó chính là cảm giác anh ta mang đến cho người khác. Còn Nhuận Minh. Cậu chau mày: "Khí chất không ăn khớp."
Vương Nhất Bác đột nhiên cười khẽ một tiếng, quay người đi về chỗ ngồi, đồng thời mở miệng: "So sánh với dòng suối, ánh sáng...Logic và phán đoán của em đúng là kỳ lạ thật. Nhưng tôi đồng ý với quan điểm của em. Người đó là Mạch Thần."

Tiêu Chiến định mở miệng hỏi tiếp theo nên làm gì. Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, nhướng đôi mắt đen nhìn cậu chăm chú: "Em sẽ liên tưởng tôi thành cái gì?"
Tiêu Chiến liếc qua gương mặt Vương Nhất Bác lại nhìn xuống thân hình cao lớn của anh. Cậu ngẫm nghĩ, trả lời: "Gì cũng được sao?"
"Em định nói gì?"
Tiêu Chiến: "Xin nói trước sự liên tưởng của tôi không có nghĩa xấu. Anh giống một...con Labrador vừa kiêu căng vừa ngạo mạn."
Vương Nhất Bác sa sầm mặt: "Vớ vẩn. Khả năng liên tưởng của em kém xa Uyển Vi."

Tiêu Chiến điềm nhiên nhìn anh, khóe miệng cậu hơi cong lên.

Hừm, Labrador...là loài chó săn cậu
rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro