Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tìm ra manh mối không có nghĩa có thể lần ra ngọn nguồn ngay lập tức.
Tiêu Chiến hỏi Vương Nhát Bác: "Tôi sẽ tìm cơ hội thăm dò Mạch Thần?" Bây giờ cậu và anh không phải là cảnh sát, đương nhiên không thể trực tiếp tiến hành thẩm vấn.
Vương Nhát Bác dõi mắt ra cửa, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Một lát sau, anh thu tay về, lên tiếng: "Không cần thiết, em hãy gọi cậu ta vào đây, chúng ta hỏi thẳng."
Tiêu Chiến nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Hôm qua anh nhắc nhở cần che giấu thân phận, cậu và anh còn giả bộ đi họp ở nơi khác.
"Làm vậy chẳng phải thân phận của chúng ta sẽ bị lộ hay sao?"
Vương Nhát Bác liếc cậu một cái: "Em tưởng tôi là thằng ngốc à?"
Nghe câu hỏi của anh, Tiêu Chiến mới chợt bình tĩnh. Hai người quen biết lâu ngày, cậu suýt nữa quên mất, người đàn ông trước mặy là chuyên gia tâm lý học, gặng hỏi và moi thông tin từ miệng người khác là sở trường của anh.
Cậu sẽ chờ anh trổ tài.
Lúc đi vào, thần sắc của Mạch Thần có vẻ thấp thỏm bất an.
Vương Nhát Bác hất cằm: "Ngồi đi."
Mạch Thần ngồi xuống phía đối diện anh: "Vương tổng, anh tìm tôi có việc gì?"
"Phòng kỹ thuật vừa báo cho tôi biết, bọn họ đã khôi phục một số dữ liệu trong máy tính của trợ lý bộ phận qua đời tháng trước, trong đó có nhật ký của cô ấy." Vương Nhát Bác cất giọng từ tốn: "Buổi tối hôm Uyển Vi tự sát, cậu từng đến phòng cô ta, bày tỏ tình cảm với cô ta?"
Mạch Thần đờ đẫn trong giây lát, anh ta im lặng.
"Cậu giấu giếm manh mối quan trọng như vậy với cảnh sát, khiến tôi không thể không nghi ngờ đạo đức của cậu." Giọng nói của Vương Nhát Bác nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh tỏa ra sức uy hiếp vô hình.
Sắc mặt Mạch Thần hết đỏ lại trắng. Anh ta cúi thấp đầu, ngồi bất động.
Căn phòng trở nên vô cùng tĩnh mịch.
Tiêu Chiến đang tập trung tinh thần quan sát hai người đàn ông. Vương Nhát Bác đột nhiên nhướng mày, nhìn cậu bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó.
Tiêu Chiến không hiểu Vương Nhất Bác có ý gì? Ánh mắt của anh bây giờ hơi thâm trầm chứ không ngạo mạn.
Tiêu Chiến còn đang ngẩn người, Vương Nhát Bác bất chợt nháy mắt phải với cậu.
Gương mặt anh vốn tuấn tú, đuôi mắt khá dài. Cái nháy mắt khiến anh có vẻ không nghiêm túc nhưng tỏa ra sức hút mà bình thường không thấy.

Tiêu Chiến "bó tay". Đây chắc chắn là hành động ra hiệu ngầm của Vương Nhát Bác. Anh đúng là luôn làm theo ý mình. Ông trời mới biết cái nháy mắt của anh có ý nghĩa gì? Cậu và anh đâu ăn ý đến mức đó?
Thế là Tiêu Chiến quyết định làm theo cách lý giải của mình. Cậu đứng dậy, đi rót cốc nước, cầm đến trước mặt Mạch Thần.
Mạch Thần: "...Cám ơn."
Tiêu Chiến nhướng mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Vương tổng, tôi có thể nói một hai câu với Mạch Thần?"
Vương Nhát Bác vẫn giữ vẻ mặt xa cách. Anh "ừm" một tiếng. Tiêu Chiến cũng không biết cách lý giải "một người hát mặt đen, một người hát mặt trắng" liệu có đúng ý anh. Nhưng cậu vẫn mặc kệ.
Cậu đứng bên cạnh Mạch Thần, cất giọng dịu dàng: "Anh đừng căng thẳng quá, tôi nghĩ Vương tổng cũng chỉ muốn tốt cho phòng chúng ta. Tôi cũng có người nhà là cảnh sát, tôi biết tội không khai thật có thể lớn cũng có thể nhỏ. Tôi đề nghị anh nên nói rõ tình hình với Vương tổng, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Sắc mặt Mạch Thần càng đỏ ửng. Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt không che giấu nổi bi thương.
"Tôi xin lỗi, Bạc tổng. Đêm hôm đó đúng là tôi đã đi tìm Uyển Vi. Nhưng tôi không ngờ, cô ấy tự sát." Mạch Thần hắng giọng: "Điều lệ của công ty không cho phép nhân viên yêu đương trong công ty, một khi bị phát hiện sẽ bị đuổi việc, do đó tôi mới giữ im lặng."
Vương Nhát Bác nhíu mày nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gật đầu, công ty đúng là có quy định này. Vương Nhát Bác đương nhiên chưa từng xem qua điều lệ.
Vương Nhát Bác: "Anh hãy kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó."
Viền mắt Mạch Thần đỏ hoe, giọng nói mang âm mũi, chứng tỏ tâm trạng của anh ta không được bình tĩnh: "Hôm đó, sau khi làm xong công việc, tôi nhất thời xúc động nên mới đến phòng cô ấy..."
"Mấy giờ?" Vương Nhát Bác cắt ngang lời anh ta.
"Khoảng 12 giở 10 phút. Bởi vì rất muộn nên khi ra cửa, tôi có nhìn đồng hồ. Phòng cô ấy còn bật đèn sáng, do đó tôi mới quyết định đi tìm cô ấy."
"Sau đó thì sao?" Ngữ điệu của Tiêu Chiến vô cùng ôn hòa.
Mạch Thần hít một hơi sâu, nói nhanh: "Sau đó tôi nói với cô ấy, tôi thích cô ấy, muốn cô ấy làm bạn gái của tôi. Cô ấy nói cô ấy cần suy nghĩ, tôi liền quay về phòng ngủ một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau."
Vương Nhát Bác: "Cậu rời đi lúc mấy giờ?"
"Khoảng 12 giờ rưỡi."

"Anh không phát hiện tâm trạng Uyển Vi có gì bất thường hay sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Mạch Thần nở nụ cười gượng gạo: "Lúc đó tôi quá căng thẳng nên không để ý."
Vương Nhát Bác: "Hai người nói chuyện gì?"
Mạch Thần trầm mặc trong giây lát mới mở miệng: "Đại khái những lời vừa rồi, chúng tôi không nói điều gì khác."
Tiêu Chiến để ý quan sát sắc mặt Mạch Thần. Anh ta không muốn đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm đó.
Là do có ẩn tình khác? Hay anh ta không muốn nhắc lại chuyện đau lòng? Nếu tra hỏi quá cụ thể và nghiêm khắc, chắc chắn Mạch Thần sẽ phát hiện ra điều bất thường. Phải làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc này, Vương Nhát Bác mở miệng: "Tiêu Chiến, em đi chỉnh lý lại nhật ký của Uyển Vi, lát nữa giao cho cảnh sát."
Tiêu Chiến: "Vâng ạ!" Cậu không hiểu tại sao Vương Nhát Bác đột nhiên nhắc tới nhật ký?
Mạch Thần lập tức ngẩng đầu: "Tôi có thể...đọc nhật ký của cô ấy không?"
Trước đây, Tiêu Chiến cho rằng, cảnh sát tiến hành thẩm vấn phần lớn liên tục tra hỏi, tạo áp lực tâm lý cho đối phương. Bây giờ, cậu mới phát giác, Vương Nhát Bác không cần nói những lời vô ích cũng có thể đạt hiệu quả mong muốn.
Ví dụ vào thời khắc này, khi đọc nhật ký của Uyển Vi, Mạch Thần nước mắt chảy giàn giụa.
Khi cảnh sát tiến hành thẩm vấn, điều quan trọng nhất là đánh hạ phòng tuyến tâm lý của đối tượng bị thẩm vấn. Bây giờ, Vương Nhát Bác đã làm được điều đó.
Có thể thấy, lúc điều tra vụ án, Vương Nhát Bác rất mưu trí và tinh tế, không giống thái độ tự cao tự đại trong cuộc sống thường ngày.
Theo chỉ thị của Vương Nhát Bác, Tiêu Chiến chỉ đưa đoạn nhật ký viết về giai đoạn yêu thầm cho Mạch Thần.
Xem đến dòng cuối, Mạch Thần giơ tay ôm mặt. Văn phòng rộng lớn chỉ có tiếng nức nở của chàng thanh niên trẻ tuổi.
Tiêu Chiến ngồi cạnh anh ta, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Anh đừng buồn." Tâm trạng của Mạch Thần gần như mất kiểm soát, anh ta quay người ôm Tiêu Chiến.
Đây là phản ứng rất bình thường. Tiêu Chiến bất động, để mặc Mạch Thần ôm cậu. Cậu tiếp tục nhẹ nhàng an ủi. Đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh lạnh lùng: "Cậu không có xương sao, bỏ tay ra!"
Tiếng nói bất thình lình khiến Tiêu Chiến và Mạch Thần giật mình, lập tức tách rời.

Tiêu Chiến quay đầu, liền bắt gặp Vương Nhát Bác đang nhìn cậu bằng ánh mắt thản nhiên, tựa hồ động thái vừa rồi của anh là lẽ đương nhiên.
Đây là phản ứng...kiểu gì thế không biết?
Vì suy luận sử dụng ma túy mắc bệnh truyên nhiễm, nên Vương Nhát Bác muốn bảo vệ "chiến hữu cách mạng" là cậu? Nhưng Mạch Thần đâu có liên quan, từ nhật ký của Uyển Vi có thể thấy rõ điều đó.
Trong lòng Tiêu Chiến bất chợt có cảm giác khác lạ. Nhưng không đợi cậu đào sâu suy nghĩ, ánh mắt của Vương Nhát Bác đã di chuyển sang Mạch Thần.
"Hôm đó cô ấy mặc bộ váy màu xanh da trời. Hóa ra cô ấy thích mặc đồ màu xanh da trời là vì lý do này...Tôi nhớ lúc đó cô ấy không trang điểm, chỉ đeo đôi hoa tai ngọc trai, để xõa tóc, nhưng trông cô ấy rất xinh đẹp. Lúc bấy giờ, viền mắt cô ấy đo đỏ, cô ấy nói với tôi bị gió thổi, vì vậy tôi cũng không để ý.
...Tôi bày tỏ tình cảm với cô ấy, cô ấy bảo cần suy nghĩ. Tôi nói: "Vậy một tiếng sau anh sẽ gọi điện cho em." Bởi vì ngày hôm đó quá mệt mỏi nên sau khi về phòng mình, tôi tắm rửa sạch sẽ, định nghỉ ngơi một lúc, nhưng cuối cùng ngủ say như chết, quên gọi điện cho cô ấy. Ngày hôm sau tôi mới biết...Có phải do tôi thất hẹn nên càng khiến Uyển Vi quyết tâm tự tử? Tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện này."
Kể đến đây, trên mặt Mạch Thần lại một lần nữa ẩn hiện ý cười khổ sở.
Vương Nhát Bác hỏi: "Trong phòng có ai biết chuyện cậu tỏ tình với Uyển Vi?"
"Mọi người đều biết cả." Mạch Thần nói nhỏ: "Buổi sáng hôm phát hiện thi thể của cô ấy, tâm trạng của tôi tương đối kích động, mọi người đều nhận ra, chỉ là họ giúp tôi che giấu, giám đốc cũng không trách tôi."
Tiêu Chiến dặn Mạch Thần giữ bí mật chuyện này. Đây là ý của chủ tịch, cũng là sự tôn trọng đối với người chết. Mạch Thần gật đầu lia lịa.
Mạch Thần rời khỏi phòng làm việc của Vương Nhát Bác, quay về chỗ ngồi. Lão Tiền ngồi gần anh ta nhất quay sang vỗ vai anh ta: "Cậu không sao đấy chứ?"
Ai cũng nhận ra mắt anh ta đỏ sọng.
Mạch Thần nở nụ cười gượng gạo: "Không sao. Vương tổng rất không hài lòng về một tài liệu làm việc của tôi, gay gắt phê bình tôi mấy câu." Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt.

Tiêu Chiến quan sát đám người ở bên ngoài qua tấm kính. Trong lòng cậu không khỏi bùi ngùi. Nếu Mạch Thần gọi điện thoại như đã hứa, liệu Uyển Vi có trân trọng sinh mạng của mình? Bây giờ tất cả đã trở thành ẩn số.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhát Bác.
Phảng phất đoán ra cảm giác trong lòng cậu, anh cất giọng nhàn nhạt: "Em thấy đáng tiếc thay cậu ta?"
"Hơi hơi. Tình yêu bỏ lỡ mới khiến con người hối hận cả đời."
Vương Nhát Bác nheo mắt: "Có cần thiết không? Tôi từng đọc tin tức, một đôi tình nhân vào đêm trước hôm kết hôn, người đàn ông ăn đồ nướng, bị chết vì que xiên bằng sắt chọc vào cổ họng."
Tiêu Chiến: "..."
Một chút xót xa trong lòng nhờ câu nói của anh đã hoàn toàn tan biến.
"Em không cần thiết cảm thán." Vương Nhát Bác nói: "Ngược lại nên khiển trách Mạch Thần. Chính vì sự nhu nhược và hổ thẹn không đúng chỗ của cậu ta, nên sự thật về cái chết của Uyển Vi mới bị lấp liếm."
Tiêu Chiến ngẩn người, nghe anh nói tiếp: "Em hãy lập tức gọi điện cho Dữ Tư Kỳ, thông báo với chị ấy, chúng ta không thể tiếp tục nhúng tay vào vụ này."
"Tại sao?"
Vương Nhát Bác chỉnh lại tư thế cho thoải mái nhất, đồng thời mỉm cười với cậu: "Bởi vì đây là một vụ mưu sát. Tôi phải thông báo cảnh sát lập án điều tra, không thể âm thầm làm theo ý chị ấy."
Tiêu Chiến giật mình kinh ngạc. Trong đầu cậu lờ mờ xuất hiện một số suy đoán, nhưng lại không rõ ràng.
"Tại sao là mưu sát? Hôm qua anh còn nói, di thư do chính tay Uyển Vi viết."
"Đúng là tôi nói Uyển Vi viết di thư, nhưng chưa bao giờ kết luận cô ta tự sát." Ý cười ở khóe mắt Vương Nhát Bác càng rạng rỡ: "Em không thấy sao? Bây giờ đâu đâu cũng xuất hiện chỗ sơ hở, báo cho chúng ta biết đây là một vụ mưu sát. Hung thủ chính là đồng nghiệp đáng yêu của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro