Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời ló ra khỏi tầng mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt Vương Nhất Bác. Chụp mắt màu đen che kín đôi mắt anh, chỉ để lộ sống mũi thẳng và bờ môi mỏng cong cong. Trông anh càng tuấn tú và cuốn hút.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Nhớ đến những vết sẹo trên lưng anh mà cậu nhìn thấy tối qua, Tiêu Chiến bất chợt mềm lòng, cậu cất giọng dịu dàng: "Anh mau nói đi."
Vương Nhất Bác hỏi Lam Tư Thần: "Đến đâu rồi?"
Lam Tư Thần: "Sắp đến trạm thu phí."
"Ừm." Vương Nhất Bác tháo chụp mắt, ngồi thẳng người, quay sang Tiêu Chiến: "Cuối cùng em cũng khiến tôi tiến hành báo cáo ở trạm thu phí như ý nguyện."
Tiêu Chiến nhớ đến vụ án lần trước, Vương Nhất Bác tự cao tự đại, sống chết cũng không giải thích chi tiết vụ án trên trạm thu phí ở đường quốc lộ.
"Người đàn ông bị dính lời nguyền của trạm thu phí..." Tiêu Chiến vui vẻ buông một câu.
Vương Nhất Bác từ tốn mở miệng: "Đầu tiên, trong nửa năm qua, Uyển Vi bị một người nào đó dùng mà túy khống chế.

Cô ta viết trong nhật ký: "Sai lầm nối tiếp sai lầm." Cô ta làm sai chuyện gì? Tất cả không ngoài mấy trường hợp bị lừa đảo, nhất thời kích động sử dụng ma túy hoặc phát sinh quan hệ tình dục. Uyển Vi có viết câu "không thể chống lại số phận", chứng tỏ đối phương nắm được điểm yếu của cô ta. Đối với loại phụ nữ tự ti hướng nội và thật thà như Uyển Vi, điểm yếu nhiều khả năng là đoạn video hoặc hình ảnh quan hệ tình dục.

Thứ hai, người khống chế Uyển Vi chỉ có thể trong ba người Thẩm Đan Vi, Nhuận Minh hoặc Tiền Dục Văn.
Không phải Lâm Vũ Huyên, bởi vì chị ta tìm trăm phương ngàn kế đuổi việc hoặc thuyên chuyển Uyển Vi.
Cũng không phải Châu Tần, bởi anh ta từng từ chối cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hơn nữa, ngày nào anh ta cũng phải về trông con. Tôi nghĩ, anh ta rất khó có thể bỏ nhiều thời gian vào người khác.
Nhân viên của phòng 3 khách hàng lớn đều không thiếu tiền. Vì vậy, việc khống chế Uyển Vi không phải nhằm mục đích trục lợi mà chỉ là thỏa mãn tình dục. Từ nhật ký của Uyển Vi có thể thấy thủ đoạn của người đó tương đối lão luyện. Thông thường, loại người như thế nào mới tinh thông trò này? Quan hệ tình dục bừa bãi, hay ra vào chốn ăn chơi, rất quen thuộc với ma túy. Đương nhiên đối tượng cũng phải có bản lĩnh, không có nhân tính. Thẩm Đan Vi, Nhuận Minh và Tiền Dục Văn đều đáp ứng những điều kiện nói trên. Tiền Dục Văn tuy là gay nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta là người lưỡng tính. Do đó anh ta cũng đáng nghi."

Tiêu Chiến không khỏi rùng mình. Không ngờ dưới vỏ bọc những con người tinh anh lại che giấu linh hồn tăm tối xấu xa như vậy. Họ dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với đồng nghiệp, một cô gái yếu ớt. Đúng như Vương Nhất Bác nói, bây giờ cậu không muốn tiếp xúc với đám người đó.
Vương Nhất Bác nói tiếp:
"Thứ ba, tuy Lâm Vũ Huyên không dính dáng đến người khống chế Uyển Vi, nhưng chị ta cũng thừa dịp "giậu đổ bìm leo", đồng thời che giấu một số sự thật nào đó.

Trong nhật ký, Uyển Vi viết, cô tự dưng làm việc gì cũng không thuận lợi. Điều này chứng tỏ có người âm thầm giở trò sau lưng. Mà nhân vật có năng lực chỉ đạo hoặc ra hiệu ngầm các đồng nghiệp tẩy chay Uyển Vi, chỉ có giám đốc Lâm Vũ Huyên.

Tuy Lâm Vũ Huyên thuộc dạng nội tâm cô độc đến mức hơi biến thái, nhưng về phương diện công việc, chị ta luôn sáng suốt và giỏi giang, không đến mức đột nhiên vô duyên vô cớ nhắm vào một cô gái hiền lành hướng nội. Như vậy rất có khả năng, Uyển Vi vì một chuyện gì đó đắc tội Lâm Vũ Huyên, nên cô ta mới tìm mọi cách đẩy Uyển Vi ra khỏi phòng. Có thể giám đốc Lâm giở trò gian lận trên sổ sách, hoặc cuộc sống của cô ta tồn tại vết nhơ, bị Uyển Vi tình cờ bắt gặp. Tuy nhiên, căn cứ vào nhật ký của Uyển Vi, cô ta vốn không nhận thức ra điều đó. Về vấn đề kinh tế của Lâm Vũ Huyên, tôi sẽ nhờ Dữ Tư Kỳ điều tra. Còn về cuộc sống riêng, bảo văn phòng thám tử tiếp tục.Thứ tư, theo tình hình trước mắt, kẻ có động cơ giết người chính là người khống chế Uyển Vi. Nửa đêm mò đi tìm cô ta cũng là tên đó. Nhưng ba kẻ tình nghi đều có bạn cùng phòng. Buổi tối hôm đó trời mưa to, bất kể ai đi ra ngoài trở về cũng để lại dấu vết trong phòng, vi dụ như bùn đất, nước mưa...Hơn nữa đối tượng rời khỏi phòng một thời gian dài, làm gì có chuyện không bị phát hiện. Nhưng ngày hôm sau, bọn họ đều khai với cảnh sát, không một ai rời khỏi phòng. Vì vậy, người cùng phòng chắc chắn khai man để giúp hung thủ, người đó được gọi là tòng phạm."

Khu nghỉ mát thuộc một địa điểm du lịch mới khai thác ở miền nam, đơn vị đầu tư chính là tập đoàn của Doãn Tư Kỳ.
Đây cũng là nơi Uyển Vi qua đời.
Dưới sự hướng dẫn của trợ lý do Dữ Tư Kỳ cử đến, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lên chiếc xe buýt nhỏ tới khu biệt thự. Bây giờ đang là giữa trưa, cả vùng núi một màu xanh biếc, địa hình nhấp nhô, thậm chí trên sườn núi xuất hiện dòng suối len lỏi. Các ngôi nhà trong khu nghỉ mát được xây dựng theo mô hình nguyên thủy, hòa lẫn vào thiên nhiên, phân bố không có quy luật.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhanh chóng tới đích.
Đây là một sườn núi bằng phẳng, năm gian nhà nằm san sát trên sườn núi. Tuy vị trí tương đối hỗn độn nhưng các ngôi nhà được thiết kế như nhau, đều quét sơn màu cà phê, mái nhọn, trước cửa có bậc cầu thang đá, đằng sau có sân nhỏ, được vây quanh bởi một hàng rào cây xanh thấp đến đầu gối, tạo thành cảnh sắc trang nhã và tinh tế.
Hung thủ gặp may. Khu nghỉ mát trên núi mới xây xong đầu năm nay, chưa đón khách bên ngoài, chỉ mấy lần tiếp đãi hội nghị nội bộ của công ty, nhiều trang thiết bị vẫn chưa hoàn thiện. Khu vực này tương đối hẻo lánh, chưa lắp camera giám sát, cũng không có người qua lại.
Sau khi xảy ra vụ án, Dữ Tư Kỳ đã ra lệnh phong tỏa khu biệt thự.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào ngôi nhà đầu tiên, cũng chính là nơi ở của Uyển Vi. Trong nhà không có gì đặc biệt, tất nhiên cũng không có dấu vết.
Từ sân sau đi ra ngoài, cách vài bước là cửa ra vào ngôi nhà của Châu Tần. Đi qua ngôi nhà này là tới nơi ở của Tiền Dục Văn và Nhuận Minh. Khoảng cách của hai gian nhà này cũng gần hơn. Từ trong phòng khách gian nhà của Tiền Dục Văn, có thể thấy rõ cả sân sau nhà Châu Tần.Vì vậy ba gian phòng này nằm gần nhau. Thứ tự lần lượt là Uyển Vi, Châu Tần và Tiền Dục Văn.

Ngôi nhà của Mạch Thần và Lâm Vũ Huyên nằm ở hai bên.
Tiêu Chiến không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Phòng của hai cặp đáng nghi nhất lại nằm cách xa nhà Uyển Vi nhất. Hơn nữa buổi tối hôm đó trời mưa to, dù có người đi lại bên ngoài chắc cũng khó bị phát hiện.
Lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi ra ngoài. Khu biệt thự xuất hiện mấy nhân viên giám định của bên cảnh sát.
Tiêu Chiến rất bất ngờ. Cậu không nghĩ Vương Nhất Bác âm thầm điều nhiều người đến nơi này. Thứ nhất do cách một thời gian dài, khả năng tìm thấy chứng cứ hay dấu vết là rất mong manh. Thứ hai, cậu không nghĩ Vương Nhất Bác coi trọng phương diện khoa học, cậu tưởng anh là người thích suy đoán một cách điên cuồng.

Bắt gặp thân hình cao lớn của anh đứng giữa sân, chỉ huy các nhân viên giám định đào chỗ này bới chỗ kia,

Tiêu Chiến mỉm cười.

Ừm, anh cũng không tồi, lúc cần điên cuồng thì điên cuồng, lúc nên chắc chắn thì chắc chắn.
Tuy nhiên, kết quả kiểm nghiệm sơ bộ không mấy lý tưởng. Nhân viên giám định không tìm thấy bất cứ vết máu nào trong phòng, dù là vết bắn tung tóe rất nhỏ.
Nhưng dưới mệnh lệnh của Vương Nhất Bác, các nhân viên giám định vẫn ngang nhiên đào đất trong khu vực, chứa đầy hai thùng lớn xách đi, vài ngày sau sẽ có kết quả giám định.
Trợ lý của Dữ Tư Kỳ dõi mắt quan sát đống hoang tàn, cất giọng khó xử: "Chúng tôi có nên...lấp hết chỗ này?"
Vương Nhất Bác điềm nhiên trả lời: "Chẳng cần thiết. Sau khi giám định xong, chúng tôi sẽ trả lại đất cho các anh."

Vài ngày tiếp theo, Tiêu Chiến sống rất thoải mái.
Bởi vì cần phải đợi kết quả giám định nên cậu và Vương Nhất Bác tiếp tục "nằm vùng". Bọn họ cả ngày chẳng có việc gì để làm. Tiêu Chiến vốn định mở tài liệu nghiệp vụ để học thêm kiến thức, nhưng bộ não của cậu chứa đầy thông ti vụ án, không có cách nào thích ứng với cảnh thái bình của xã hội hiện tại.
Vương Nhất Bác có phải cũng như vậy? Anh từ từ bước vào một thế giới khác, từ đó không thể quay đầu?Ngoài ra, hàng ngày Tiêu Chiến còn phải cùng ăn trưa với kẻ tình nghi. Buổi chiều cậu lại vào phòng trà nước tán gẫu với bọn họ. Tất nhiên, cậu cũng muốn tìm ra manh mối thông qua việc tiếp xúc với bọn họ. Nhưng đám người này đều là cáo già, làm sao có chuyện để lộ sơ hở.

Nhuận Minh thường lượn lờ xung quanh Tiêu Chiến nhưng anh ta không chính thức tán tỉnh, mà có ý định lên kế hoạch mới hành động.
Tiêu Chiến nghĩ thầm, mong anh ta đừng theo đuổi.
Kết quả chuyện gì đến sẽ đến, tối thứ sáu, Tiêu Chiến đang cùng Vương Nhất Bác ăn cá sống tại một nhà hàng Nhật Bản, cậu bất chợt nhận được điện thoại của Nhuận Minh.
Bây giờ là lúc thành phố bắt đầu lên đèn, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng chỉ có Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tiêu Chiến lập tức nói Vương Nhất Bác: "Là Nhuận Minh."
Vương Nhất Bác chau mày: "Nghe đi."
Ở đầu kia điện thoại, ngữ khí của Nhuận Minh đầy ý cười: "Tiêu Chiến, ngày kia em có thời gian không? Mọi người đến nhà tôi chơi, tự chuẩn bị đồ ăn. Lão Châu cũng dẫn con trai đến, em không được từ chối đâu đấy nhé."
Tiêu Chiến hơi ngẩn người: "Ngày kia đến nhà anh? Tôi..." Cậu chưa kịp nói dứt câu, Vương Nhất Bác giơ tay giữ nút gọi điện thoại.
Anh mấp máy môi: "Đi đi!"
Tiêu Chiến đắn đo. Đến nhà Nhuận Minh trong khi những người khác cũng có mặt đúng là cơ hội tốt để tìm hiểu bọn họ. Nhưng có thể là chốn nguy hiểm cũng không biết chừng.
Cậu bịt ống nói, thì thầm: "Nhỡ tôi gặp nguy hiểm thì sao?"
Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái bằng ánh mắt ngạo mạn, giống như cậu vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
"Làm sao tôi có thể để em gặp nguy hiểm?" Anh nói nhỏ.
Tiêu Chiến lại cầm di động, mỉm cười nói với người ở đầu bên kia: "Được, tôi sẽ đi. Mấy giờ? Ở đâu?"

Nửa đêm yên tĩnh, Tiêu Chiến ôm hơn mười bộ quần áo, ném lên giường Vương Nhất Bác.
"Tôi nên mặc bộ nào?"
Vương Nhất Bác khoanh tay, quan sát một lượt đống áo và quần dài. Tiêu Chiến tưởng anh sẽ cho ý kiến, nào ngờ anh mở miệng: "Em định bắt bộ não của tôi tưởng tượng hình dáng của em khi mặc những bộ đồ này? Xin lỗi, tôi không thạo vụ đó. Em mau mặc vào cho tôi xem."Bộ đầu tiên là áo phông màu trắng và quần dài màu gạo. Khi Tiêu Chiến đi ra ngoài, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sofa, tay trái cầm cốc cà phê, tay phải cầm quyển sách. Anh ngẩng đầu, nhìn cậu vài giây rồi kết luận: "Không được."
Tiêu Chiến chỉ còn cách đi thay bộ khác.

Mùa hè quần áo mỏng, muốn tìm bộ đồ có thể gắn camera đầu lỗ kim và máy nghe lén sao cho không lộ liễu thật sự chẳng dễ dàng.
Tiêu Chiến thay liền bốn năm bộ đồ. Lần nào Vương Nhất Bác cũng quan sát cậu từ đầu đến chân một lượt, thỉnh thoảng còn kêu cậu quay một vòng, để xem sau lưng có chỗ nào thích hợp lắp máy nghe lén. Tiêu Chiến có cảm giác cậu là một người mẫu, trình diễn dưới đôi mắt xét nét của Boss. Điều này khiến hai má cậu dần nóng ran. Cậu âm thầm ảo não. Bởi vì đến nhà Nhuận Minh nên cậu cố tình chọn mấy bộ đồ mua từ thời sinh viên, bây giờ đã rất lỗi thời. Nếu sớm biết phải diện trước mặt Vương Nhất Bác...cậu đã chọn mấy bộ đẹp hơn.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác quyết định một bộ đồ cotton kẻ sọc nhỏ màu xanh da trời. Đầu camera nhỏ hình tròn màu đen gắn vào cổ áo hình chữ V, trông giống cái cúc lấp lánh. Máy nghe lén được gắn dưới ghim cài áo.
Tiếp theo là thử máy liên lạc. Việc này phiền phức một chút, bởi vì phải nhét vào tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngồi trên một cái ghế vuông, Vương Nhất Bác đặt máy liên lạc cực nhỏ vào đầu nhón tay đi đến bên cậu. Tiêu Chiến có cảm giác bản thân biến thành một đặc công, cậu hưng phấn chờ đợi anh gắn máy liên lạc.
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, để bằng chiều cao với cậu. Anh nhìn chằm chằm tai Tiêu Chiến, hơi thở mát lạnh của người đàn ông phảng phất bên tai. Tiêu Chiến cảm nhận thấy, đầu ngón tay mềm mại của anh chạm vào vành tai cậu, khiến cậu hơi tê tê, hơi nong nóng và nhồn nhột.
Một lúc sau, Tiêu Chiến hỏi: "Anh đã bỏ xong chưa?"
"Chưa." Vương Nhất Bác trả lời: "Ngón tay tôi không thể thò vào bên trong."
Tiêu Chiến cúi đầu quan sát. Ngón tay Vương Nhất Bác tuy rất dài nhưng thân hình anh vốn cao lớn nên bàn tay cũng không nhỏ.
Tiêu Chiến đành cầm máy liên lạc mini: "Để tôi tự làm."
Tiêu Chiến dè dặt đẩy máy liên lạc và lỗ tai.
"Chắc không bị rơi vào bên trong đấy chứ?" Tiêu Chiến hỏi.
"Rơi, vì vậy ngày kia em đừng có lắc đầu mạnh quá."
"...Tôi sẽ chú ý."Sau khi thử một lượt thiết bị, Vương Nhất Bác còn đưa cho Tiêu Chiến máy kích điện màu đen cỡ nhỏ để cậu phòng thân.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Vương Nhất Bác cả ngày không ở nhà, anh chỉ nói với Tiêu Chiến đi sắp xếp một số việc. Đến sáng ngày chủ nhật, Tiêu Chiến chuẩn bị xong xuôi mới xuống nhà anh.
Cậu hơi căng thẳng: "Tôi đi đây." Trước đó cậu hỏi Vương Nhất Bác làm thế nào để bảo vệ cậu? Anh chỉ nói: "Tôi sẽ tự sắp xếp, em không cần lo lắng vụ này."
Vương Nhất Bác đang uống sữa đọc báo. Bắt gặp vẻ khẩn trương trên mặt Tiêu Chiến, anh mỉm cười: "Đừng căng thẳng. Bọn họ không ngu ngốc đến mức giết chết em tại nhà riêng."
Tiêu Chiến hết nói nổi, có lời động viên nào như anh?
Tiêu Chiến bắt taxi đến nhà Nhuận Minh. Lúc xuống xe, trong lòng vẫn hơi nơm nớp bất an, cậu nói nhỏ: "Tôi đến rồi."
"Ừ, tôi biết." Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến tưởng anh theo dõi qua camera đầu lỗ kim, ai ngờ anh nói tiếp: "Tôi ở sau lưng em."
Tiêu Chiến gần như quay người ngay lập tức. Cậu nhìn thấy một chiếc Lexus màu đen, chính là chiếc xe Lam Tư Thần vẫn lái từ dòng xe cộ nhanh chóng dừng lại ở vị trí được đỗ xe bên lề đường. Sau đó, cánh cửa kính màu thẫm từ từ hạ xuống, một cánh tay đàn ông thò ra ngoài, gác lên cửa sổ. Anh muốn thông qua động tác này để báo hiệu cho cậu biết sự tồn tại của anh.
Tiêu Chiến cười tủm tỉm.
Sự sắp xếp của anh...chính là một bước không rời, theo cậu đến đây?
Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cậu ngẩng đầu nhìn tóa nhà cao tầng, mạnh dạn đi vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro