Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra đi nhà Nhuận Minh ăn cơm nguy hiểm đến mức nào?

Trong lòng Tiêu Chiến biết rõ không nguy hiểm. Như Vương Nhất Bác nói, chẳng có ai não tàn đến mức trắng trợn kêu một đồng nghiệp không phải thân thiết lắm đến nhà ăn cơm rồi ra tay sát hại.
Hơn nữa, nếu Nhuận Minh là hung thủ thật sự, hôm nay anh ta giở trò với cậu, ngược lại sẽ trực tiếp tạo chứng cứ phạm tội.

Nhà Nhuận Minh là một căn hộ sang trọng, nội thất tinh tế và hiện đại. Phòng khách là cửa sổ toàn cảnh 270 độ, có thể ngắm cảnh đẹp của thành phố từ trên cao.
Tiêu Chiến ngồi ở ghế sofa, tay cầm ly đồ uống nhấp từng ngụm nhỏ. Kể từ khi cậu đặt chân vào căn hộ này, Vương Nhất Bác hoàn toàn im lặng, bất kể bọn họ đang thảo luận sôi nổi về anh.
Thẩm Đan Vi ngồi phía đối diện Tiêu Chiến , chị ta nở nụ cười lành lạnh: "...Vương tổng vẫn chưa có người yêu à?"
"Tôi không rõ vụ đó." Tiêu Chiến trả lời.
Khóe miệng Thẩm Đan Vi cong lên: "Anh ta chưa bao giờ sai cậu đặt hoa, mua quà, đặt nhà hàng cho người yêu. Chứng tỏ anh ta vẫn còn độc thân."
Tiêu Chiến cười cười không trả lời. Tiền Dục Văn và Châu Tần ngồi bên cạnh cũng cười. Nhuận Minh đang ở trong bếp nghe câu chuyện liền góp lời: "Đan Vi, chị có hứng thú với anh ta? Không sợ thì lên đi."
Thẩm Đan Vi phì cười một tiếng, không để tâm đến câu nói đùa của Nhuận Minh. Chị ta đảo mắt hai vòng, tiếp tục nhìn Tiêu Chiến, miệng thốt một câu tương đối shock: "Không phải anh ta vẫn còn là trai tân đấy chứ?"
Tiêu Chiến đang uống nước, suýt nữa bị sặc.

Đám đàn ông cười ha hả. Nhuận Minh ở trong bếp cất giọng phụ họa: "Theo tôi thấy đúng là như vậy."
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên trong tai Tiêu Chiến: "Vớ vẩn!"
Tiêu Chiến liền cười tủm tỉm, khóe mắt cong cong.
Tiền Dục Văn tựa vào thành ghế, lên tiếng: "Cô đã thử bao giờ đâu mà biết Vương tổng còn là trai tân?" Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi đen bó sát, cổ tay và cổ áo có đường chỉ vàng, khiến thân hình với chiều cao trung bình của anh ta trở nên thẳng tắp. Anh ta cũng hoạt bát hơn lúc đi làm, không còn lạnh lùng, thậm chí còn tỏ ra hài hước...rất phù hợp với kết quả điều tra lý lịch của văn phòng thám tử tư.Trước câu chất vấn của Tiền Dục Văn, Thẩm Đan Vi cầm ly đồ uống, ngậm ống hút, hờ hững trả lời: "Còn phải thử sao? Đàn ông và phụ nữ đói khát đã lâu đều bất bình thường. Vương tổng và giám đốc Lâm đều là loại người toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất cấm dục mãnh liệt. Họ thường dùng những lời lẽ soi mói khắt khe để che giấu sự bực bội trong nội tâm."
Tiền Dục Văn và Nhuận Minh cùng cười ha hả. Lão Châu cũng không nhịn được cười.
Thẩm Đan Vi lại liếc Tiêu Chiến: "Cậu thì sao, cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trả lời thật thà: "Chị nói rất có lý."
Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy tiếng "hừ" khinh thị từ đầu kia truyền tới.

Trong lúc các nhân viên phòng 3 trò chuyện vui vẻ, Vương Nhất Bác ngồi trong chiếc Lexus, cửa xe đã đóng kín, tạo thành không gian khép Kín và yên tĩnh.
Thành ghế của anh đã được hạ xuống, cả người anh nửa nằm nửa ngồi một cách thoải mái. Trên đùi Vương Nhất Bác đặt một cái laptop, màn hình phát hình ảnh từ camera nhỏ xíu gắn trên người Tiêu Chiến.
Ghế lái phụ đặt một máy bộ đàm, vang lên tiếng thông báo ngắn gọn:

"Số 1 vào vị trí."
"Số 2 vào vị trí."
"Số 3 vào vị trí."
...
Cuối cùng, một giọng đàn ông nghiêm túc vang lên: "Giáo sư Vương, tất cả mọi người đã vào vị trí, tạm thời chưa phát hiện ra điều gì bất thường."
Vương Nhất Bác cầm máy bộ đàm, cất giọng nhàn nhạt: "Tiếp tục quan sát."
Tiêu Chiến đang trò chuyện cùng Châu Tần, đột nhiên nghe thấy tiếng động hỗn loạn. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ nên cậu đứng dậy đi vệ sinh.
Tiêu Chiến mở hết cỡ vòi nước. Trong tiếng nước chảy ào ào, cậu hạ giọng hỏi Vương Nhất Bác: "Anh đang làm gì vậy? Hình như có rất nhiều người?"
Vương Nhất Bác đáp: "Chẳng phải tôi nói, tôi sẽ sắp xếp đâu vào đấy hay sao?"
Tiêu Chiến lập tức hiểu ra vấn đề, hóa ra anh dẫn theo trợ thủ. Trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, Tiêu Chiến nói nhỏ: "Cám ơn anh...đã sắp xếp ổn thỏa như vậy."
Vương Nhất Bác đáp rất nhẹ nhàng: "Khỏi cần cám ơn. Người có nội tâm bực bội đều thích làm việc ổn thỏa."
Tiêu Chiến: "..." Người đàn ông này thù dai thật.

Thức ăn chuẩn bị xong xuôi đã là bốn giờ chiều.Món chính là tôm hùm và cua Đại Tuyết, bày mấy đĩa đầy bàn, nhìn đã muốn ăn. Tiêu Chiến vừa ngồi xuống bàn tròn, cạnh Châu Tần, Nhuận Minh từ bếp đi ra, lập tức ngồi bên cạnh cậu, đồng thời dặn Tiền Dục Văn bày thức ăn còn lại ra bàn.
Thẩm Đan Vi ở phía đối diện, nửa cười nửa không nhìn Nhuận Minh: "Nhuận Minh, vị trí của cậu có điều hòa thổi gió mát, tôi muốn đổi chỗ với cậu."
Tiêu Chiến mừng thầm, nhưng Nhuận Minh cười khẽ: "Chị tránh sang một bên, đừng quấy rầy ở đây."
Tiêu Chiến mỉm cười, không lên tiếng.

Ăn một lúc, mọi người trò chuyện rôm rả. Tiền Dục Văn và Châu Tần kể chuyện công việc. Thẩm Đan Vi hưng phấn chơi đùa với con trai Châu Tần. Tiêu Chiến yên lặng ăn đồ. Nhuận Minh hỏi nhỏ: "Tay nghề của tôi thế nào?"
Tiêu Chiến mỉm cười với anh ta: "Rất tuyệt."
Bàn ăn không lớn, ghế của hai người gần kề. Nhuận Minh nghiêng người, ghé sát tai cậu nói nhỏ: "Tôi để mấy cái càng cua lớn nhất vào cái đĩa ngay trước mặt em."
Tiêu Chiến nhướng mắt, quả nhiên bên dưới đĩa đồ ăn có mấy càng cua lớn trông rất ngon lành.
"Cám ơn anh." Tiêu Chiến mỉm cười, dịch người sang một bên. Nhuận Minh không tiếp tục áp sát cậu, anh ta nhìn cô chằm chằm, miệng cười cười: "Sao em lại đỏ mặt? Em dễ đỏ mặt đến thế sao?"

Thật ra Tiêu Chiến rất ghét ngữ điệu của Nhuận Minh. Theo đuổi hay chòng ghẹo cũng vậy, anh ta cứ bám dính khiến cậu càng phản cảm.
Tiêu Chiến không có kinh nghiệm yêu đương nên cậu không hiểu, nhưng hành vi của Nhuận Minh. Cậu cảm thấy phản cảm, chỉ vì đối tượng không đúng mà thôi.

Nghĩ đến đại cục, Tiêu Chiến đành cười cười: "Vậy sao? Có lẽ do tôi hơi nóng."
Vài giây sau, đột nhiên Nhuận Minh cất cao giọng: "Tiêu Chiến ngẩng đầu."
Cậu vô ý thứ ngẩng đầu, liền thấy ánh đèn flash chớp nháy. Nhuận Minh bỏ điện thoại, điềm nhiên ăn đồ như không có gì xảy ra.
Tiêu Chiến: "Anh làm gì vậy? Anh mau xóa đi."
Nhuận Minh huýt sáo: "Đó là tự do của tôi." Anh ta ngoảnh đầu cười với cậu: "Bây giờ hiếm thấy ai đỏ mặt. Dù thế nào cũng phải chụp một tấm làm kỷ niệm."
Ăn cơm xong, Tiêu Chiến lại đi nhà vệ sinh
"Này." Cậu nói nhỏ.
"Gì?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác.Nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Nhuận Minh chòng ghẹo, đồng thời bị Vương Nhất Bác chứng kiến từ đầu đến cuối bằng ánh mắt kiêu ngạo và xét nét của anh, Tiêu Chiến có một cảm giác kỳ lạ. Lúc nãy cậu đỏ mặt cũng vì nguyên nhân này.
Vương Nhất Bác lại mở miệng: "Chuyện gì?"

Tiêu Chiến: "Khi nào vụ án kết thúc, tôi yêu cầu xóa ảnh trong điện thoại của Nhuận  Minh." Bất kể anh ta có phải là hung thủ hay không, cậu cũng không muốn anh ta giữ ảnh chụp cậu.
"Tất nhiên." Vương Nhất Bác đáp.
Trong lòng Tiêu Chiến nổi lên tia vui vẻ. Cậu quay về phòng khách tiếp tục công việc "nằm vùng".
Vừa đi vào, Tiêu Chiến thấy Châu Tần một tay bế con trai: "Tiêu Chiến, tôi về trước đây. Thằng bé còn phải tắm rửa và đi ngủ sớm."
"Vâng...Chào cháu!" Tiêu Chiến cúi thấp người, mỉm cười chào tạm biệt cậu bé.

Trò chuyện một buổi chiều, Tiêu Chiến phát hiện Châu Tần quả thực là một người cha dịu dàng ân cần, chăm sóc con trai chu đáo. Anh ta rất hòa nhã và cởi mở, tiếp xúc với anh ta là dễ chịu nhất.
Bốn người ở lại chơi "Tam quốc sát" một lúc, bên ngoài trời đã sẩm tối.

(Tam quốc sát: một trò chơi online)

Thẩm Đan Vi nói: "Tôi đi đây, bạn trai đến đón, anh ta đã ở dưới nhà."
Tiêu Chiến cũng đứng dậy: "Tôi cũng về đây, không còn sớm nữa." Nhuận Minh giơ tay kéo túi của cậu: "Ở đây không tiện bắt xe, em đợi một lát, tôi sẽ lái xe đưa em về."
"Tôi không sao, không cần phiền anh."
Nhuận Minh ôm túi  của Tiêu Chiến vào lòng, không trả lại cậu: "Đại thiếu gia, tôi đi lấy chìa khóa xe ngay bây giờ, được chưa?"
Tiêu Chiến bị anh ta chọc cười, cậu gật đầu: "Được, vậy tôi làm phiền anh."
Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Đan Vi đã đóng cửa ra về. Ai ngờ Nhuận Minh lại giở quẻ: "Khoan đã, đợi Lão Tiền rửa bát trước, để đống bát đĩa sẽ bốc mùi."
Lão Tiền cười khẽ: "Tôi dễ bị sai khiến như vậy sao?" Vừa nói, anh ta vừa liếc Tiêu Chiến. Mặc dù cằn nhằn nhưng anh ta vẫn xắn tay áo đi vào nhà bếp.
Phòng khách chỉ còn Nhuận Minh và Tiêu Chiến.
"Em vẫn chưa thăm quan nhà tôi đúng không?" Nhuận Minh đứng dậy, hơi cúi người: "Hãy đi ngó một vòng?"
Tiêu Chiến còn chưa trả lời, Vương Nhất Bác đã lên tiếng: "Đi đi."Tiêu Chiến không biết, thăm quan nơi ở của một người có thể giúp gì cho Vương Nhất Bác trong việc phán đoán về người đó.
Nhưng cậu vẫn làm hết trách nhiệm, chậm rãi ngó nghiêng mọi ngóc ngách nhà Nhuận Minh. Thấy cậu có hứng thú, Nhuận Minh càng nhiệt tình giới thiệu với cậu.

Đây là nhà của một người đàn ông giàu có biết hưởng thụ cuộc sống điển hình. Đồ điện trong nhà đều là loại mới nhất và xa xỉ nhất, đồ gia dụng cũng là thứ cao cấp dễ chịu, còn có cả phòng đặt máy tập thể hình và máy chơi game. Bên cạnh là giá sách, nhưng đều là tiểu thuyết tu tiên và tạp chí ô tô. Bên dưới bày đầy xe mô hình, găng tay quyền anh, cây sáo dài, thậm chí còn có cả nghiên mực và bút lông. Tiêu Chiến hỏi: "Anh biết viết thư pháp?"
Nhuận Minh mỉm cười: "Thỉnh thoảng cũng viết, nhưng chữ của tôi không đẹp lắm."
Đúng lúc này, cửa ra vào có tiếng lạch cạch, giọng Lão Tiền từ phía xa vọng tới: "Tôi về đây, ngày mai gặp."
Căn hộ trở nên yên tĩnh. Tiêu Chiến nhướng mày nhìn Nhuận Minh: "Tôi cũng về đây."
Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, nụ cười của Nhuận Minh vô cùng rạng rỡ: "Được, em ra phòng khách đợi tôi, tôi đi lấy chìa khóa xe."
Lúc này bầu trời đã tối đen, ánh đèn ngoài cửa sổ thấp thoáng. Nhà của Nhuận Minh không nằm ở trung tâm thành phố. Nơi này nhà cửa thưa thớt, chỉ có mấy tòa cao ốc, xung quanh yên tĩnh và trống trải.
Tiêu Chiến đi ra ghế sofa ở ngoài phòng khách, cầm túi xách đứng đợi Nhuận Minh.

Ở bên ngoài tòa nhà, Vương Nhất Bác khởi động máy, anh dán mắt vào màn hình, chỉ đợi Tiêu Chiến

Đột nhiên, máy bộ đàm vang lên tiếng rè rè.
"Vị trí số 3 báo cáo: "Kẻ tình nghi có hành vi hơi kỳ lạ. Hắn đang tắt cầu dao nguồn điện của ngôi nhà."
Vương Nhất Bác nghiêm mặt, màn hình phía trước tối đen trong giây lát.

Bóng tối bất thình lình bủa vây khiến Tiêu Chiến giật mình. Trước mắt cậu tuy không đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón nhưng cùng một màu tối đen.
"Nhuận Minh, mất điện à?" Tiêu Chiến hỏi.
Xung quanh vắng lặng như tờ, không ai trả lời. Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Nhuận Minh.

Bên tai vang lên giọng Vương Nhất Bác: "Anh ta tắt cầu dao điện, em hãy bình tĩnh ứng phó."
Thần kinh của Tiêu Chiến căng lên như sợi dây đàn.
Tiêu Chiến vẫn đứng nguyên một chỗ, cô thò tay vào túi xách, nắm chặt máy điện kích mini."Thật không may, mất điện rồi." Giọng Nhuận Minh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Tôi không tìm thấy chìa khóa xe."

CÂU CHUYỆN NHỎ SỐ 6

1. Câu chuyện ăn cua:
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hay ăn cá, là khách quen của một nhà hàng hải sản.
Sau khi kết thúc vụ án ở công ty của Dữ Tư Kỳ, một ngày cuối tuần, hai người đi nhà hàng hải sản như thường lệ. Bây giờ đúng là mùa cua, hai người gọi một ít cua bể.
Trước đây mỗi lần ăn hải sản, phần lớn đều là Vương Nhất Bác đánh chén sạch sẽ. Bởi vì anh thích đồ biển, còn Tiêu Chiến không mấy hứng thú nên đống càng cua đầy thịt đều chui vào bụng Vương Nhất Bác.
Lần này, Vương Nhất Bác nhớ đến chuyện Nhuận Minh để riêng càng cua ngon nhất cho Tiêu Chiến. Thế là...
Anh chọn ra mấy càng cua to nhất bỏ vào đĩa, đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến: "Không cần cám ơn tôi."
Tiêu Chiến lặng lẽ quan sát Vương Nhất Bác chọn thứ anh thích ăn cho cậu, lại nhớ đến hành động của Nhuận Minh ngày hôm đó. Lẽ nào việc làm của Vương Nhất Bác lúc này xuất phát từ sự ghen tuông?
Hai má Tiêu Chiến nóng ran, cậu vui vẻ thưởng thức càng cua.
Vương Nhất Bác nhìn cậu chăm chú, anh mỉm cười: "Quả nhiên hễ ăn càng cua là em đỏ mặt. Đây là phản ứng sinh lý gì lạ vậy?"
Tiêu Chiến: "...Bởi vì em thích."
Bởi vì em thích anh, tên ngốc tự cao tự đại.

2. Nghiệm chứng lý luận trai tân
Sau khi nghe Thẩm Đan Vi đưa ra lý luận trai tân thường hay bực bội vì bị cấm dục, Vương Nhất Bác luôn khịt mũi khinh thường.
Cho đến một ngày...anh cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp trai tân.
Vương Nhất Bác ôm người của anh, trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: "Xem ra lời của Thẩm Đan Vi cũng có lý."
Tiêu Chiến không hiểu: "Gì cơ?"
Vương Nhất Bác trả lời: "Anh đúng là cảm thấy cuộc sống đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn, trước đây anh cũng hay bực bội khó chịu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro