Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến đờ người trong giây lát. Cậu cảm thấy không khí hít vào lồng ngực phảng phất lành lạnh.
"Vậy tôi gọi taxi về trước." Tiêu Chiến quay người về hướng cửa ra vào, dò từng bước về bên đó.
"Khoan đã, Tiêu Chiến, tôi có chuyện muốn nói với em." Giọng nói Nhuận Minh càng gần hơn, phảng phất ở một nơi không xa sau lưng cậu.
Tiêu Chiến quay người, cậu không tìm thấy anh ta trong bóng tối.
"Anh nói đi."
Nhuận Minh đột nhiên cười khẽ một tiếng. Lần này Tiêu Chiến có thể phân biệt, âm thanh phát ra từ bên kia phòng, nhưng cậu không biết vị trí cụ thể của anh ta.
"Em to gan thật đấy." Nhuận Minh nói nhẹ nhàng: "Em có biết người tiền nhiệm của em là Uyển Vi không? Khí chất của hai người rất giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt."
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch.
Người ở phòng 3 luôn giữ kín như bưng về Uyển Vi. Tất nhiên đây cũng là do Dữ Tư Kỳ yêu cầu bọn họ làm vậy, bởi vì nhân viên sử dụng ma túy và tự sát không phải là chuyện vẻ vang.
Vậy mà hôm nay Nhuận Minh chủ động nhắc đến.
"Sao anh đột nhiên nhắc đến chị ấy." Tiêu Chiến hỏi bằng một giọng trấn tĩnh: "Trước đây chị ấy là bạn gái của anh?"
Nhuận Minh đáp rất thản nhiên: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy hai người giống nhau. Em đứng yên ở đó đừng động đậy, tôi sẽ qua đó ngay."
Trong bóng tối vang lên tiếng động. Nhuận Minh dường như đang kéo thứ gì đó, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch.
"Con người bình thường em nhìn thấy, em có ấn tượng..." Giọng Nhuận Minh du dương đầy mê hoặc: "Thật ra không phải con người chân thực của tôi."
Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh. Tim cậu đập nhanh hơn: "Vậy sao? Thế nào mới là con người thật của anh?"
"Sau này em cứ từ từ phát hiện. Còn bây giờ, chúng ta bắt đầu tiết mục của đêm nay." Giọng nói của Nhuận Minh đầy ý cười. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng nhìn thấy một bóng đen từ cửa phòng bên cạnh đi về phía cậu.
"Liệu anh có thể thắp nến trước." Tiêu Chiến cất giọng khô khốc.
"Không. Thế này mới vui." Nhuạn Minh mỗi lúc một tiến lại gần: "Lẽ nào em không đoán ra, tất cả do tôi chuẩn bị từ trước. Mục đích duy nhất chính là giữ em ở lại."
Trong đêm tối mờ mờ, Nhuận Minh đột nhiên giơ tay, bộ dạng như muốn tóm lấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lạnh toát sống lưng, quả tim tựa hồ lỡ một nhịp. Cậu lập tức quay người chạy về phía cửa ra vào: "Anh đừng lại gần. A a a..."
Không biết chân đụng phải thứ gì, Tiêu Chiến mất thăng bằng, toàn thân lao về đằng trước, đầu cậu đập xuống sàn nhà đau điếng. Tiêu Chiến đồng thời nghe thấy tiếng động rất nhẹ, dường như có thứ gì đó rơi xuống nền nhà rồi nảy lên cao. Tiêu Chiến giơ tay sờ mó, ghim cài áo gắn máy nghe lén đã bị rơi. Máy nghe lén có phạm vi hoạt động rất nhỏ, một khi rời khỏi người cậu, Vương Nhất Bác nhiều khả năng không nghe thấy cậu nói. Bây giờ anh không thể nhìn thấy cũng không nghe thấy cậu nói chuyện.
"Tiêu Chiến." Bên tai lập tức truyền đến tiếng Vương Nhất Bác: "Nếu em vẫn ổn thì hừm một tiếng đi."
Tiêu Chiến lập tức hừm một tiếng. Nhưng Vương Nhất Bác quả nhiên không nghe thấy, bởi vì anh lặp lại một lần câu nói vừa rồi.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân của Nhuận Minh và âm thanh đầy ý cười của anh ta: "Em bị ngã phải không? Ai bảo em trốn tránh tôi. Đừng động đậy, tôi sẽ kéo em đứng dậy."

Anh ta vừa dứt lời, Tiêu Chiến đột nhiên nghe thấy tiếng gió thổi ở sau lưng. Tiếp theo là một thân hình đàn ông nặng trĩu va vào người cậu.
Hai người phát ra tiếng kêu đau đớn.
Ở thời khắc cuối cùng, Nhuận Minh chống hai tay xuống mặt đất, giảm nhẹ lực va chạm, mới không khiến Tiêu Chiến quá đau.
Toàn thân Tiêu Chiến cứng đờ, cậu hét lớn: "Anh mau dậy đi!"
Nhuận Minh vẫn đè trên người cậu: "Tôi không dậy, chính em làm tôi bị ngã. Em phải hôn tôi một cái, tôi mới đứng lên."
Tiêu Chiến không thể nhẫn nhịn, lập tức đạp Nhuận Minh một phát, trúng ngực anh ta. Nhuận Minh nhói đau, giơ tay túm lấy bắp chân cậu. Cậu chỉ cảm thấy cánh tay rắn chắc ấm nóng của anh ta kẹp chặt chân của cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Bên ngoài tòa chung cư.
Sau khi Tiêu Chiến kêu một tiếng rồi hoàn toàn mất liên lạc, Vương Nhất Bác trầm tư trong hai giây. Sau đó, anh quả quyết đẩy cửa xe đi xuống.
Khu chung cư tràn ngập ánh đèn dịu dàng, rất ít người qua lại. Vương Nhất Bác đanh mặt, sải bước dài đi vào tòa nhà, nơi Nhuận Minh sinh sống, đồng thời nói vào máy bộ đàm: "Báo cáo tình hình!"

Người ở vị trí số 1, 3, 4, 5 đều nói góc độ của họ có hạn nên nhìn không rõ bên trong ngôi nhà. Riêng vị trí số hai là một tay súng bắn tỉa, anh ta ở trên nóc tòa nhà đối diện căn hộ của Nhuận Minh.

Anh ta vác một khẩu súng trường bắn tỉa loại W03, có thể quan sát tổng quát tình hình trong phòng khách thông qua kính hồng ngoại nhìn ban đêm.
"Báo cáo, “nghi phạm A” đã dùng cả thân thể đè "chim nhỏ" xuống đất. Xạ thủ đã vào vị trí, xin hỏi có nổ súng không?"

"Nghi phạm A" là biệt hiệu của Nhuận Minh, "chim nhỏ" là củaTiêu Chiến, đều là biệt hiệu Vương Nhất Bác đặt từ trước.
Vương Nhất Bác đã đi vào thang máy. Trong thang máy chỉ có một mình anh. Nghe báo cáo, anh hơi chau mày, sắc mặt càng khó coi. Anh cất giọng lạnh lùng: "Chuẩn bị tinh thần nổ súng, bây giờ tiếp tục quan sát."
Ai ngờ thang máy mới đi lên hai tầng, giọng của tay súng bắn tỉa lại truyền tới: "Báo cáo, "chim nhỏ" đang giãy giụa, "nghi phạm A" túm chân "chim nhỏ". Xạ thủ đã vào vị trí, liệu có..."
Không đợi anh ta nói hết câu, Vương Nhất Bác lạnh lùng cắt ngang lời: "Anh còn chần chờ gì nữa? nổ súng đi!"

Trong nhà Nhuận Minh.
Chân Tiêu Chiến bị Nhuận Minh khống chế, cậu từ bỏ việc vùng vẫy vô ích. Hai người ở thế đối đầu căng thẳng trong vài giây, Nhuận Minh đột nhiên phì cười: "Em trai này có tinh thần cảnh giác cao thật đấy. Muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em, còn phải lên núi đao xuống biển lửa một chuyến."
Câu nói này vẫn khiến Tiêu Chiến nơm nớp. Nhuận Minh buông chân cậu, miệng lẩm bẩm: "Da em thích thật đấy...Để tôi kéo em dậy. Sau đó tôi sẽ bật đèn, được chưa?"

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm. Bất kể lời nói của anh ta là thật lòng hay có mưu đồ khác, cậu cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vừa chống tay xuống đất định bò dậy. Tiêu Chiến đột nhiên nghe thấy một tiếng "bụp", giống như từ một nơi rất xa, xuyên qua không khí truyền tới. Sau đó, thân thể Nhuận Minh ở trên người cậu bất thình lình cứng đờ, tựa hồ bị hóa đá.
"Gì vậy..." Anh ta mới lầm bầm hai từ liền đổ ụp xuống người Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến giơ tay đẩy Nhuận Minh theo phản xạ có điều kiện. Nhưng lần này thân hình anh ta nặng trĩu, hơn nữa...bất động.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng đẩy Nhuận Minh sang một bên, loạng choạng đứng dậy, tựa người vào bờ tường thở hổn hển. Cậu đưa mắt quan sát Nhuận Minh đang nằm bất động dưới đất.
Sao anh ta bỗng dưng...không nhúc nhích?
Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông. Tiêu Chiến mò điện thoại trong túi xách, là Vương Nhất Bác gọi tới.
Tiêu Chiến ngay lập tức bắt máy: "Nhất Bác, Nhuận Minh đột nhiên bất động..."
"Mau mở cửa." Vương Nhất Bác cắt ngang lời cậu: "Tôi đã đến cửa nhà rồi."
"Anh bố trí cả tay súng bắn tỉa?” Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi Vương Nhất Bác. Tuy nói là để bảo vệ cậu, nhưng sự việc xảy ra ngay trước mắt, cậu vẫn cảm thấy hơi khoa trương.
"Ừ. Đơn giản gọn nhẹ." Vương Nhất Bác đáp.
Lúc này, cầu dao điện đã được mở, căn phòng lại sáng trưng, Tiêu Chiến tìm thấy máy nghe lén dưới gầm ghế sofa.
Vương Nhất Bác sải bước dài, bước qua người Nhuận Minh đang nằm trên mặt đất: "Anh ta vừa trúng kim tiêm gây mê, một tiếng sau mới tỉnh."
Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác. Anh tới cửa một gian phòng, nơi đó có một xe đẩy, phủ lớp vải trắng. Tiêu Chiến nhận ra, vừa rồi Nhuận Minh đẩy cái xe này ra ngoài.
Vương Nhất Bác lập tức kéo tấm vải trắng.
Bên trong là bánh ga tô sinh nhật. Đó là một cái bánh mousse hoa quả hình tròn, bên trên đã cắm sẵn nến, được đậy bằng nắp chụp thủy tinh. Bên cạnh còn có cả dao nhựa và đĩa giấy.
Vương Nhất Bác quay đầu hỏi Tiêu Chiến: "Hôm nay là sinh nhật của em?"
Tiêu Chiến cũng rất bất ngờ. Cậu bất giác gật đầu. Hôm nay là sinh nhật tính theo lịch dương, còn quê nhà cậu có phong tục đón sinh nhật theo lịch âm, vì vậy cậu cũng không để ý.
Tiêu Chiến bất giác quay đầu, quan sát người đàn ông vẫn nằm bất động. Nhuận Minh bày ra nhiều trò như vậy, chỉ là chúc mừng sinh nhật cậu?
Tiêu Chiến hồi tưởng lại. Lời nói của anh ta hình như cũng có ý đó: tiết mục ngày hôm nay đã sắp xếp từ trước, muốn cho cậu niềm vui bất ngờ...
Trời ạ, điên thật rồi. Vương Nhất Bác vừa bắn hạ người vô tội.
Giống như nhìn thấu tâm tư của Tiêu Chiến, ánh mắt của Vương Nhất Bác vẫn rất lạnh lẽo, không một chút mềm lòng: "Em khẳng định vừa rồi anh ta không nảy ý đồ xấu với em?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, cũng phải. Vừa rồi trong bóng tối cậu và Nhuận Minh tiếp xúc ở cự ly gần, bầu không khí tương đối bất bình thường.
"Làm thế nào bây giờ?” Tiêu Chiến hỏi. Một khi Nhuận Minh tỉnh lại, thế nào anh ta cũng sinh nghi. Thân phận của cậu và Vương Nhất Bác sẽ bị bại lộ?
Vương Nhất Bác không hề lo lắng. Anh đi đến trước mặt cậu: "Cây điện kích."
Tiêu Chiến nhíu mày không hiểu ý anh.
Vương Nhất Bác liền ngồi xổm xuống bên cạnh Nhuận Minh. Anh mở công tắc cây điện kích, sau đó gí vào người Nhuận Minh . Mặc dù đã hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể Nhuận Minh vẫn vô ý thức co giật. Tiêu Chiến kinh hãi lùi lại phía sau một bước.
Xong việc, Vương Nhất Bác ném cây điện kích cho cậu: "Tôi đã giải quyết ổn thỏa. Khi nào anh ta tỉnh lại, em hãy nói anh ta bị ngất bởi cây điện kích của em."
Tiêu Chiến: "...Được."
Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích. Quan sát đối phương vài giây, anh đột nhiên giơ tay, dứt mấy sợi tóc trên đầu Nhuận Minh.
"Anh làm gì vậy?"
"Nhân tiện lấy đi xét nghiệm DNA." Vương Nhất Bác lãnh đạm trả lời. Anh rút túi vật chứng bỏ sợi tóc vào trong: "Để đối chiếu với kết quả giám định DNA ở khu nghỉ mát."
Vương Nhất Bác lại đảo một vòng, không biết anh quan sát thứ gì. Cuối cùng, anh rời khỏi căn hộ của Bùi Trạch.

Lúc Nhuận Minh tỉnh lại đã hơn chín giờ tối. Anh ta vẫn nằm dưới sàn nhà.Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác giúp cậu kéo Nhuận Minh lên ghế sofa, Vương Nhất Bác nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ rồi quay người bỏ đi. Tiêu Chiến không muốn chạm vào Nhuận Minh nên đành để anh ta nằm dưới đất.
Nhuận Minhbóp trán, giơ tay đấm lưng. Khi anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến ngồi xổm bên cạnh, sắc mặt của anh ta rất khó coi: "Vừa rồi em làm gì vậy?"
Anh ta có phản ứng rất nhanh.
Tiêu Chiến để lộ vẻ mặt áy náy: "Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi dùng cây kích điện mini, loại chuyên dùng để phòng thân."
Bùi Trạch không thể tin nổi: "Cây điện kích? Em bị bệnh sao?" Anh ta đứng dậy, hằm hằm đi vào phòng trong.
"Vậy tôi về trước đây." Tiêu Chiến nói.
Nhuận Minh dừng bước: "Khoan đã. Em vẫn chưa cắt bánh ga tô. Tôi đến tận "Thiên nga đen" đặt bánh cho em, không ăn thì đừng mong tôi tha thứ cho em."
Kết quả lúc ăn bánh ga tô, do toàn thân nhức mỏi, Nhuận Minh mặt nhăn mày nhó. Tiêu Chiến cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Hai người trầm mặc trên suốt đoạn đường Nhuận Minh đưa cậu về nhà.
Tiêu Chiến: "Tôi lên nhà đây. Hôm nay cám ơn anh, ngày mai gặp."
Một tiếng cạch vang lên, cửa xe tự động khóa chặt. Nhuận Minh ngoảnh đầu nhìn cậu: "Em gí điện vào tôi, vậy mà chỉ nói mấy tiếng xin lỗi, không có bất cứ biểu hiện nào hay sao?"
Tiêu Chiến: "Trưa mai tôi mời anh ăn cơm được không?"
"Tôi muốn thứ khác." Nhuận Minh đột nhiên nghiêng người, giơ hai tay về phíaTiêu Chiến. Tiêu Chiến vừa định né tránh, anh ta đã dừng tay trên đầu cậu, nhẹ nhàng dứt một sợi tóc dài của cậu.
Anh ta muốn làm gì?
Nhuận Minh cầm sợi tóc, cười cười: "Kết tóc tương tư. Trong con mắt của tôi, nơi đẹp nhất trên cơ thể  là mái tóc đen. Em cho tôi một sợi tóc, coi như bồi thường. Tôi đồng thời ăn cả bữa trưa ngày mai nữa."
Lúc lên nhà, Tiêu Chiến thầm nghĩ, Vương Nhất Bác dứt tóc của Nhuận Minh , Nhuận Minh lại lấy một sợi tóc của cậu. Chuyện này là thế nào?
Vương Nhất Bác nói cần cùng đám cảnh sát đặc nhiệm và tay súng bắn tỉa giải quyết hậu sự nên Tiêu Chiến một mình về nhà trước. Cậu tắm rửa, thay bộ đồ ngủ lên giường đợi anh.
Có lẽ hôm nay do tinh thần của Tiêu Chiến căng thẳng quá độ, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Tiêu Chiến có một giấc mộng. Trong mơ, một người đàn ông không rõ mặt giữ chặt chân tay cậu. Mặc dù cậu ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát thân. Người đàn ông cười khùng khục, cuối cùng mở miệng: "Hi, Sean."
Sean là tên tiếng Anh của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc. Cậu lập tức giơ tay bật đèn đầu giường. Bên ngoài cửa sổ cành lá đung đưa, trống ngực cậu đập thình thịch.
Có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn khiến Tiêu Chiến  sợ hãi, bằng không trong lòng cậu sẽ chẳng thấp thỏm bất an như vậy.
Đúng lúc này, chuông cửa nhà reo vang. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, đã một giờ đêm.
Ngoài hành lang bật đèn sáng trưng. Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi và quần âu, sừng sững trước mặt cậu

Anh liếc Tiêu Chiến, đôi mắt sắc bén và sáng ngời: "Tất cả vẫn bình thường đấy chứ? Tạm biệt em."
Vương Nhất Bác vừa định rời đi, Tiêu Chiến vội lên tiếng: "Khoan đã."
Vương Nhất Bác quay người nhìn cậu. Tiêu Chiến tiến lên một bước, kiễng chân giơ tay ôm anh.
Tim cậu đập loạn xạ trong lồng ngực.
Có kẽ vừa từ bên ngoài trở về, mặt và cổ Vương Nhất Bác lạnh giá, nhưng cơ thể anh vẫn ấm nóng. Tiêu Chiến chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, dính sát vào người anh. Đôi cánh tay đang ôm bờ vai rộng của anh hơi run rẩy, phảng phất như không phải là của cậu.
Vương Nhất Bác đứng yên bất động. Anh đang nghĩ gì? Có phải anh cảm thấy cậu rất kỳ quặc?
Tiêu Chiến nói khẽ: "Hôm nay em rất sợ."
Vương Nhất Bác vẫn không có phản ứng.
Mặt Tiêu Chiến sắp bùng cháy một ngọn lửa, cậu vừa định buông tay khỏi người Vương Nhất Bác, eo cậu đột nhiên bị siết chặt, thân thể cậu càng ép sát vào người anh.
Vương Nhất Bác đã giơ cánh tay dài mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu. Tiêu Chiến liền cảm thấy cơ thể cậu phiêu diêu ở phương nào.
Bên tai Tiêu Chiến vang lên âm thanh trầm thấp của Vương Nhất Bác, ngữ khí nhẹ như gió thoảng mây bay: "Ba tay súng bắn tỉa, năm cảnh sát đặc nhiệm, đủ để tiêu diệt một trung đội. Em còn sợ hãi gì chứ?"
Tiêu Chiến không nhịn được cười. Chết mất thôi, tim cậu sắp nhảy khỏi lồng ngực, vậy mà anh còn nói những lời này.
Tiêu Chiến nhanh chóng buông người Vương Nhất Bác, hai má cậu đỏ như quả cà chua chín, trong khi thần sắc rất bình tĩnh: "Chúc anh ngủ ngon."
Khóe miệng Vương Nhất Bác nở nụ cười nhàn nhạt: "Chúc em ngủ ngon."
Đi đến cửa cầu thang máy, anh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Sinh nhật vui vẻ. Chúc em sang năm..." Anh ngừng vài giây để tìm từ ngữ: "...thông minh hơn năm nay."
Tiêu Chiến cười tủm tỉm: "Anh chúc kiểu gì thế?"

Ngày hôm sau tất cả diễn ra bình thường. Buổi trưa, Tiêu Chiến mời Nhuận Minh ăn cơm. Tất nhiên, cậu cũng gọi các đồng nghiệp khác.
Ăn xong trở về phòng làm việc, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, dõi theo dòng xe cộ ở dưới đường. Ngón tay anh lúc lắc ở đằng sau, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười, đôi mắt anh bừng sáng hơn ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Vẻ mặt này có nghĩa là...
Tiêu Chiến hỏi ngay: "Anh có phát hiện mới?"
"Đã có báo cáo giám định hiện trường." Vương Nhất Bác đáp: "Ở trên bàn.
Tiêu Chiến cầm tập tài liệu, xem tỉ mỉ một lượt. Nhân viên giám định phát hiện không ít sợi tóc ở hiện trường, của tất cả mọi người. Điều này hoàn toàn bình thường, vì bọn họ ở đó và cũng qua lại chỗ của nhau. Nhưng bản báo cáo có hai điểm bất bình thường, được Vương Nhất Bác dùng bút khoanh tròn:
Thứ nhất, một chiếc hoa tai ngọc trai được phát hiện dưới đống bùn đất ở gần hàng cây thấp sân sau ngôi nhà của Châu Tần.
Thứ hai, trong khe hở của thềm đá trước cửa căn hộ và cầu thang gần cửa sổ ở sân sau của Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi xuất hiện sợi tóc của Uyển Vi. Đặc biệt dưới cầu thang có rất nhiều sợi tóc.
Bởi vì hai vị trí tương đối trũng thấp, xung quanh lại bị cách trở nên nhân viên giám định căn cứ vào địa hình hiện trường, đưa ra phán đoán, hoa tai và tóc có thể bị nước mưa xối từ nơi khác đến rồi bị bùn đất chôn lấp?
Tiêu Chiến tràn đầy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác. Tư thế của anh rất tao nhã và thoải mái, đáy mắt có luồng sáng lưu chuyển. Hiện trường này có nghĩa là...
“Anh biết ai là hung thủ?” Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Tiêu Chiến, cầm cái cốc của cậu, rót cho cậu một cốc trà. Có thể thấy sắc mặt anh rất vui vẻ.
Sau đó, Vương Nhất Bác đáp: “Ừ, tôi biết.”
Tiêu Chiến nín thở: “Là ai?”
Vương Nhất Bác thu lại ý cười: “Hiện tại vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Tôi cần tiến hành nghiệm chứng mới có thể đưa ra kết luận.”
Tiêu Chiến định hỏi tiếp, Vương Nhất Bác nhanh như chớp mở miệng: “chẳng phải công ty có lắm hội nghị linh tinh hay sao? Em lập tức thông báo cho Dữ Tư Kỳ, bảo chị ta sắp xếp một cuộc họp, gọi tất cả nhân viên của phòng 3 khách hàng lớn cùng tham gia. Hội nghị sẽ diễn ra tại khu nghỉ mát lần trước, bố trí phòng nghỉ y như lần trước. Đúng rồi, tốt nhất là chọn ngày mưa to.”
“Anh muốn làm gì?”
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, khóe mắt anh tràn ngập ý cười: “Tái hiện lại vụ án. Tôi sẽ cho các nghi phạm của tôi một điều bất ngờ mà họ trở tay không kịp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro