Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe ô tô lao nhanh trên đường cao tốc. Tiêu Chiến quay đầu, nhìn Vương Nhất Bác ung dung thư thái ở bên cạnh.
Tiêu Chiến nhích người về phía anh, ghé sát tai anh thì thầm: “Hãy nói cho em biết hung thủ là ai đi!”
Hôm qua, sau khi tuyên bố “tái hiện lại vụ án”, Vương Nhất Bác liền rời khỏi văn phòng, không thấy bóng dáng suốt cả buổi chiều. Tiêu Chiến cũng bận rộn liên lạc với Dữ Tư Kỳ để sắp xếp công việc. Cho tới tận bây giờ, sau khi xuống máy bay, ngồi lên xe ô tô chạy thẳng về khu nghỉ mát, cậu và anh mới có dịp ở bên nhau.

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, gõ gõ đầu ngón tay lên đùi. Tiêu Chiến tưởng anh bắt đầu mở miệng, cậu cắn môi, tập trung tinh thần chờ đợi. Nào ngờ anh từ tốn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không nói!”
Tiêu Chiến hết cách. Tuy nhiên, cậu biết Vương Nhất Bác không phải là người thích lên mặt. Ngược lại, mỗi khi có kết luận, anh gần như lập tức nói cho cậu biết. Vì vậy, bây giờ anh không mở miệng, có lẽ do anh thật sự cần nghiệm chứng mới có thể rút ra kết luận như hôm qua anh nhấn mạnh.
Tiêu Chiến lại hỏi: “Dựng lại hiện trường vụ án có phải nhằm mục đích muốn phát hiện ra sơ hở trong khẩu cung của kẻ tình nghi?”
Những bộ phim phá án đều diễn như vậy. Thông qua việc trả lại nguyên vẹn hiện trường chân thực, sẽ phát hiện ra chi tiết không hợp lý, từ đó vạch trần sự thật ai mới là hung thủ thật sự.
“No.” Vương Nhất Bác trả lời dứt khoát: “Trên thực tế, chúng ta đã có một số chứng cứ. Lời khai của bọn họ khó có thể kín kẽ. Chỉ cần đưa về cục cảnh sát tăng áp lực thẩm vấn là có thể cháy nhà ra mặt chuột.”
Tiêu Chiến từng lĩnh giáo trình độ vặn hỏi và khả năng phân biệt thật giả trong lời nói của Vương Nhất Bác. Cậu gật đầu: “Vậy tại sao còn...”
“À...Tôi thích tái hiện lại vụ án, bởi vì có thể chứng kiến hung thủ tự chuốc lấy nhục nhã.”
Tiêu Chiến hết nói nổi. Quả nhiên đây là câu trả lời kiểu “Vương Nhất Bác” điển hình.

Trong xe ô tô trở nên yên tĩnh. Ánh nắng gắt buổi chiều chiếu lên gương mặt thanh tú như ngọc của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cái ôm tối hôm qua. Trái tim cậu khe khẽ run rẫy.
Người đàn ông này chắc không để trong lòng? Đầu óc anh chỉ nghĩ đến vụ án.Hôm nay, mượn danh nghĩa của Dữ Tư Kỳ, khu nghỉ mát đứng ra tổ chức cuộc hội thảo chuyên đề nào đó. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi xe con, còn nhân viên của các phòng ban khác, gồm cả phòng 3 khách hàng lớn đều ngồi xe buýt đến khu nghỉ mát.
Lúc tới nơi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi gặp Dữ Tư Kỳ trước. Về chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, Dữ Tư Kỳ tỏ ra lo lắng. Chị hỏi Vương Nhất Bác có biết hung thủ là ai hay không. Vương Nhất Bác vẫn lạnh nhạt như thường lệ, anh không bận tâm đến sự sốt ruột của Dữ Tư Kỳ mà dặn chị bố trí bảo vệ ở vòng ngoài, để sau khi vạch trần chân tướng vụ án, có thể áp giải tội phạm bất cứ lúc nào.
Bữa tiệc tối kéo dài đến mười giờ rưỡi đêm mới kết thúc. Bầu trời đêm u ám, mưa bụi lất phất. Một chiếc xe buýt nhỏ ở khu nghỉ mát chở người của phòng 3 khách hàng lớn đến khu biệt thự. Đây cũng chính là thời gian các nhân viên về ngôi nhà nghỉ trong đêm xảy ra vụ án.

Không khí của buổi tiệc rượu trước đó rất náo nhiệt. Do đó khi lên xe buýt, mọi người vẫn còn cười nói vui vẻ. Tiêu Chiến ngồi cùng mọi người, còn Vương Nhất Bác ngồi ở hàng ghế trên cùng. Sắc mặt anh rất lạnh lùng nên không ai dám tiếp cận.
Nghĩ đến việc lát nữa phải làm, tâm trạng của Tiêu Chiến tương đối căng thẳng và hồi hộp, khiến cậu không cười nổi.
“Em nghĩ gì vậy?” Nhuận Minh ngồi ở hàng ghế trước quay đầu: “Có tâm sự à?”
Tiêu Chiến không trả lời. Ánh mắt của Nhuận Minh lại di chuyển sang Thẩm Đan Vi ngồi bên cạnh cậu. Lúc này, Thẩm Đan Vi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe buýt.
Nhuận Minh thuận theo hướng nhìn của Thẩm Đan Vi, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, sắc mặt anh ta cứng đờ trong giây lát.
Không chỉ có Nhuận Minh và Thẩm Đan Vi, những người khác đều trở nên yên tĩnh khi nhìn thấy mấy ngôi nhà quen thuộc.
Giống buổi tối hôm xảy ra vụ án, bảy người cầm hành lý, đứng trước khu biệt thự. Đằng sau lưng họ không xa là trợ lý của Dữ Tư Kỳ và mấy người vệ sỹ.
“Sắp xếp phòng ở...” Tiêu Chiến cầm thẻ mở phòng phát mọi người: “Giống hệt ngày 10 tháng 6, tức là ngày Uyển Vi qua đời.”

Đây là lời nói mở đầu mà Vương Nhất Bác chuẩn bị trước đó cho cậu.
Lúc nhận thẻ mở phòng, vẻ mặt của mỗi người đều trầm mặc.
Lâm Vũ Huyên mở miệng trước tiên: “Vương tổng, cậu có ý gì?”Vương Nhất Bác lần đầu tiên nở nụ cười ôn hòa với chị ta kể từ khi anh nhậm chức đến nay: “Tất nhiên là ý chị vừa nghe thấy.” Ánh mắt anh đảo một lượt qua đám đông: “Dựng lại hiện trường vụ án.”
Tiêu Chiến thay anh tiết lộ thân phận: “Chúng tôi đã che giấu thân phận thật sự với quý vị. Chúng tôi là người của cảnh sát, vào công ty âm thầm điều tra vụ Uyển Vi tự sát theo đề nghị của chủ tịch. Vụ án này còn một số nghi vấn cần làm rõ. Vì vậy, hôm nay mong các vị hợp tác.”

Mọi người im lặng vài giây.

Nhuận Minh nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt anh ta có phần chế nhạo: “Chẳng phải cô ta tự sát hay sao? Còn điều tra gì chứ?”
Mạch Thần nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bằng ánh mắt kinh ngạc, đồng thời như sáng tỏ vấn đề. Tiền Dục Văn thâm trầm, không biểu cảm nào khác. Châu Tần ngẩn người, sắc mặt hơi căng thẳng. Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi lặng thinh.
Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi củaNhuận Minh, anh chỉ cất giọng nhàn nhạt: “Cảm ơn sự hợp tác của các vị. Mọi người vào phòng đi. Khi nào đến giờ, chúng tôi sẽ lần lượt đi tìm các vị, tái hiện lại chuyện xảy ra tối hôm đó.”
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vào ngôi nhà của Uyển Vi.
Vừa vào cửa, Tiêu Chiến liền nhìn thấy bức tường phía đối diện treo đầy màn hình camera giám sát và một hàng máy nghe lén. Tất cả đều do Vương Nhất Bác sắp xếp từ trước.
Tiêu Chiến đặt hành lý, cùng anh ngồi trước màn hình.

Phòng A: Giám đốc Lâm và Thẩm Đan Vi bỏ hành lý, sắc mặt họ vẫn lạnh lùng như vừa nãy. Hai người đều ngồi ở đầu giường, không mở miệng nói chuyện. Lâm Vũ Huyên rút điện thoại rồi lại bỏ xuống. Thẩm Đan Vi dõi mắt ra ngoài cửa sổ, khóe miệng chị ta ẩn hiện ý cười chế giễu như có như không.

Phòng B: Châu Tần ngồi ở mép giường một lúc, sau đó gọi điện thoại về nhà: “Mẹ, Lạc Lạc ngủ chưa ạ? Vẫn chưa ngủ sao? Con nhớ bố rồi à? Lạc Lạc ngoan...”

Phòng C: Nhuận Minh ném túi xách xuống giường. Anh ta lạnh mặt, miệng hát khe khẽ rồi đi vào nhà tắm. Tiền Dục Văn ngồi bên giường. Đợi khi Nhuận Minh đi ra ngoài, anh ta ngẩng đầu: “A Minh.”

Không biết Nhuận Minh hạ giọng thầm thì điều gì đó, hai người đột nhiên im lặng. Họ mở ti vi, nằm lên giường của mình, tùy ý trò chuyện.

Phòng D: Mạch Thần đứng trước cửa sổ, thất thần ngắm bầu trời đêm.

12 giờ 10 phút.Tiêu Chiến cầm máy bộ đàm trên bàn: “Mạch Thần, anh có thể qua chỗ chúng tôi ngay bây giờ.”
Lúc cậu lên tiếng, Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa sau lưng cậu, hai chân anh vắt chéo vào nhau, ánh mắt lãnh đạm. Trên màn hình, người ở bốn gian phòng còn lại biến sắc mặt. Bởi vì bọn họ bất thình lình nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến qua hệ thống phát thanh lắp trong phòng.
Mạch Thần hơi bất an, nhưng anh ta mang một vẻ mặt kiên định khi ngồi xuống vị trí đối diện Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến , nơi cách xa chỗ đặt máy bộ đàm.
“Vương tổng, lẽ nào Uyển Vi bị mưu sát?” Mạch Thần mở miệng hỏi.
“Ai biết được.” Vương Nhất Bác mỉm cười trả lời.
Tiêu Chiến ngẩng đầu. Trên màn hình, đám người còn lại trầm mặc lắng nghe.
Mạch Thần lưu lại tới 12 giờ 30 phút mới rời đi. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng đi theo anh ta.
“Buổi tối hôm đó sau khi về phòng, cậu còn làm những việc gì? Cậu hãy diễn lại một lần, đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào.” Vương Nhất Bác nói.
Mạch Thần đi tắm, sau đó mở ti vi. Bởi vì nửa đêm hơi đói bụng, anh ta ăn ít bánh quy nên uống một cốc nước. Sau đó anh ta lên giường đi ngủ.
Sau khi kết thúc tiết mục của Mạch Thần, Tiêu Chiến hỏi: “Có sơ hở gì không?”
Vương Nhất Bác đáp: “Trong lời khai lần này, rất nhiều từ ngữ khác lần trước. Thứ tự sự việc mà cậu ta trần thuật cũng khác biệt, nhưng nội dung cụ thể không có gì thay đổi, bao gồm cả cuộc trò chuyện với Uyển Vi. Cậu ta không phải có sự chuẩn bị từ trước mà chỉ hồi tưởng lại, không hề xuất hiện sơ hở.”

Ngoài trời, mưa ngày càng nặng hạt.
Vương Nhất Bác cầm ô, Tiêu Chiến đi bên cạnh anh. Hai người xuyên qua mưa gió tới ngôi nhà của Tiền Dục Văn và Nhuận Minh. Hai người để máy bộ đàm ở vị trí gần bọn họ. Nhuận Minh và Tiền Dục Văn ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình. Bên ngoài cửa sổ phòng khách chính là sân sau ngôi nhà của Châu Tần.
“Xin lổi Vương tổng...À không đúng, đồng chí cảnh sát.” Nhuận Minh cười cười: “Tối hôm đó chúng tôi xem bóng đá, phim truyền hình “xà phòng” cũng được đấy chứ?”

(Phim truyền hình xà phòng (soap opera) là một khái niệm đến từ phương Tây, chỉ những bộ phim truyền hình dài lê thê dành cho các bà nội trợ).

“Tùy các anh.” Vương Nhất Bác đi đến cửa sổ, mỉm cười với bọn họ: “Dù sao buổi tối hôm đó các anh cũng không phải thật sự xem bóng đá.”
Nhuận Minh và Tiền Dục Văn đều ngẩng người. Tiền Dục Văn hỏi: “Tôi không hiểu Vương tổng nói gì?”
“Không hiểu sao?” Vương Nhất Bác đưa mắt ra hiệu Tiêu Chiến: “Em hãy nói cho bọn họ biết, chúng ta phát hiện ra thứ gì ở sân sau nhà Châu Tần?”
Tiêu Chiến lấy ra túi vật chứng đựng chiếc hoa tai ngọc trai.
“Cái này thuộc về nạn nhân Uyển Vi.” Vương Nhất Bác cất giọng nhàn nhạt: “Chắc các anh cũng vừa nghe thấy, buổi tối hôm đó, cô ấy đeo chiếc hoa tai này khi gặp Mạch Thần. Nhưng lúc phát hiện thi thể, hoa tai không cánh mà bay. Tôi nghĩ chẳng có người nào cố ý đi tháo hoa tai ném xuống nơi này. Như vậy chỉ có một khả năng, hôm đó Uyển Vi đã chạy đến đây.
Một cô gái nửa đêm nửa hôm tại sao lại chạy đến khu vực này? Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn là chỗ hoa tai rơi xuống cách cửa sổ phòng khách của các anh chưa đầy hai mét. Vậy mà các anh không phát hiện ra cô ấy?”
Tiền Dục Văn đanh mặt không lên tiếng. Nhuận Minh cười nhạt: “Chúng tôi chăm chú xem bóng đá nên không để ý bên ngoài cửa sổ. Hơn nữa hôm đó trời mưa nên chúng tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng động.”
Tiêu Chiến mặc áo mưa, đứng ỏ vị trí phát hiện hoa tai. Vài giây sau, cậu đột nhiên chạy vụt qua cửa sổ.
Vương Nhất Bác và hai người đàn ông đứng trong phòng khách nhìn Tiêu Chiến.

Lúc này trời mưa xối xả, nhưng đèn đường ở bên ngoài vẫn rất sáng. Hình bóng Tiêu Chiến cách cửa sổ rất gần, vô cùng nổi bật.
“Có thể tưởng tượng, buổi tối hôm đó Uyển Vi nhất định xảy ra tranh chấp với ai đó, hoặc chạy thục mạng nên mới bị rơi hoa tai. Một người lớn xuất hiện bên ngoài cửa sổ phòng các anh, vậy mà các anh không nhìn thấy?” Vương Nhất Bác chất vấn.
Tiền Dục Văn cuộn chặt hai tay, sắc mặt hơi tái nhợt. Thần sắc Nhuận Minh cũng trở nên khó coi. Lúc này, Tiêu Chiến quay về phòng, toàn thân nước chảy ròng ròng. Vương Nhất Bác mỉm cười: “Em vất vả rồi.”
Một lúc sau, Nhuận Minh đột nhiên phì cười: “Được rồi, hôm đó chúng tôi không xem bóng đá. Chúng tôi ở trong phòng ngủ.”
Vương Nhất Bác nhếch miệng: “Hả? Anh sang nhà này để xem bóng đá, vậy mà bỏ đi ngủ? Anh cho rằng cảnh sát sẽ tin lời khai của anh?”“Hừm...” Nhuận Minh cất giọng nhàn nhạt: “Cả buổi tối chúng tôi làm tình trong phòng ngủ. Thế đã được chưa?”
Rời khỏi phòng của Nhuận Minh, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến quay về phòng Uyển Vi.
Vương Nhất Bác chỉnh lại hình ảnh vừa ghi được từ các phòng khác. Lúc Nhuận Minh nói đến câu “làm tình”, Châu Tần trầm lặng trong giây lát, sau đó anh ta nhắm mắt, tựa hồ thở một hơi dài rồi tựa vào thành ghế, giơ hai tay ôm mặt. Còn Lâm Vũ Huyên đột nhiên biến sắc mặt, Thẩm Đan Vi vẫn nở nụ cười chế giễu như cũ.


CÂU CHUYỆN NHỎ SỐ 7: VAI DIỄN

Kể từ sau vụ án Uyển Vi, những lúc phá án cần “dựng lại hiện trường”, “mô phỏng hiện trường”, “thể hiện vai diễn”...Tiêu Chiến đều đóng vai người chết, dầm mưa dãi nắng vô cùng cực khổ. Còn Vương Nhất Bác phần lớn đóng vai hung thủ, vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng.
Một ngày, Lam Tư Thần không nhịn nổi, phê bình Vương Nhất Bác: “Tại sao toàn là cậu ấy làm việc nặng nhọc, còn cậu đứng một bên chỉ huy, nhân tiện giết người? Chẳng công bằng tí nào cả. Cậu đúng là không có phong độ.”
Vương Nhất Bác chau mày nhìn Tiêu Chiến: “Em muốn làm hung thủ không?”
Tiêu Chiến: “Đương nhiên muốn, nhưng vụ án quan trọng hơn, em không sao đâu.”
Vương Nhất Bác điềm nhiên gật đầu: “Ở vụ án tiếp theo, em đóng vai hung thủ, còn tôi là nạn nhân.”.

Một thời gian sau đó lại có vụ án mới. Là vụ án cưỡng hiếp giết người.
Hiện trường rất lộn xộn, hai bên xảy ra cuộc vật lộn vô cùng kịch liệt. Hung thủ khống chế nạn nhân giãy giụa dữ dội, hai người từ trên giường lăn xuống đất, từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách. Cuối cùng XXOO trên bồn rửa mặt.

Thế là...

Vương Nhất Bác nằm im trên giường, Tiêu Chiến ra sức đẩy người anh nhưng anh bất động. Cậu lại đẩy một cái, anh vẫn không nhúc nhích.
Vương Nhất Bác nhẫn nại một lúc, cuối cùng lật người đè Tiêu Chiến xuống dưới thân: “Để tôi làm thì hơn.”
Lăn đi...lộn lại...

Cuối cùng, Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt tối thẫm.
Tiêu Chiến: “Đã kết thúc chưa? Có vấn đề gì không? Liệu có tìm ra manh mối không?”
Vương Nhất Bác bất chợt buông tay, quay người đi ra ngoài.Không có vấn đề gì. Chỉ là trận vật lộn vừa rồi hơi kịch liệt, nhưng cảm giác rất tuyệt. Anh cần hạ nhiệt ngay lập tức. Để đến buổi tối, anh sẽ cùng người nào đó lại tiến hành nghiệm chứng một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro