Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài trời mưa xối xả, tiếng mưa rơi ào ào. Ngôi nhà sáng đèn càng trở nên tĩnh mịch. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhưng không thể khiến sự nóng ruột trong mỗi con người nguội bớt.
Tất nhiên, người nóng ruột chắc chắn không bao gồm Vương Nhất Bác. Anh duỗi thẳng chân ngồi trước màn hình giám sát, thưởng thức biểu cảm của mọi người trên màn hình.
"Tiếo theo đến lượt Châu Tần?" Tiêu Chiến vừa hỏi vừa vắt nước ở con gấu trên áo . Để màn dựng lại hiện trường càng chân thực, cậu mặc chiếc áo màu xanh lam tương tự  Uyển Vi hôm xảy ra vụ án, thể hiện tinh thần kính nghiệp. Tuy nhiên, trông cậu cũng rờn rợn.
"No, không cần thiết." Vương Nhất Bác gối hai tay sau gáy, khóe mắt anh ẩn hiện ý cười lạnh nhạt: "Những gương mặt này đã nói cho chúng ta biết tất cả. Điều tôi cần nghiệm chứng đã có đáp án. Lola*, em không phải chạy đi chạy lại nữa."

(Lola là tên nhân vật nữ chính trong bộ phim tội phạm "Run Lola Run" của Đức năm 1998.)

Tiêu Chiến ngẩn người. Vừa rồi anh tung ra vật chứng là chiếc hoa tai ngọc trai, đồng thời ép Nhuận Minh và Tiền Dục Văn thay đổi lời khai, thừa nhận bọn họ "làm tình", mục đích cuối cùng là xem phản ứng của những người khác?
Ở hình ảnh đang dừng lại trên màn hình, Châu Tần tựa vào thành ghế sofa, hai tay ôm mặt. Lâm Vũ Huyên mím chặt môi, sắc mặt rất khó coi. Thẩm Đan Vi nở nụ cười chế giễu, ánh mắt trầm mặc.
Tiêu Chiến đang chăm chú quan sát, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay đàn ông cầm khăn tay màu xanh thẫm.
"Tóc em." Anh nói ngắn gọn.
"Cám ơn anh." Tiêu Chiến cầm lấy khăn tay.
Cậu tỉ mỉ lau mái tóc dài. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vùng trán cậu. Trên làn da trắng ngần như ngọc, tóc mái ướt đẫm tựa hồ ngọn cỏ mềm mại bết chặt vào trán cậu.
"Em không thấy khó chịu sao?" Anh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nghe câu không đầu không cuối của anh, Tiêu Chiến nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Sau đó, Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, lấy chiếc khăn trong tay cậu.
Anh nhìn Tiêu Chiến mấy giây, cậu cũng đối mắt anh.
Không phải anh định lau khô tóc cho cậu đấy chứ?

Bộ não vừa vụt qua ý nghĩ này, Vương Nhất Bác đã giơ tay lau tóc Tiêu Chiến.
Vùng trán xuất hiện xúc cảm mềm mại, giọt nước đọng trên làn da từ từ biến mất, khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất dễ chịu sảng khoái. Chiếc khăn tay có mùi hương nhẹ nhàng, là mùi của chất vải cotton và một chút nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến. Gương mặt anh lộ vẻ ngạo mạn, viết rõ câu: "chuyện cỏn con này em cũng làm không xong". Tuy nhiên, ánh mắt anh rất chăm chú, ngón tay dài dừng ở tóc mai Tiêu Chiến, di chuyển trên gò má của cậu. Thỉnh thoảng, đầu ngón tay chạm vào tóc, trán và tai cậu.
Tiêu Chiến bắt đầu nóng bừng mặt. Làn da bị anh đụng chạm dường như hơi ngưa ngứa.
Người đàn ông này...Rốt cuộc anh lau tóc cho cậu với tâm trạng như thế nào?
Có phải giống biểu cảm của anh, chỉ vì cậu làm không tốt nên anh mới ra tay giúp đỡ
Nhưng người từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, không làm bất cứ việc vớ vẩn như Vương Nhất Bác lại đi lau tóc cho người khác, anh không cảm thấy vô vị sao?

Khóe miệng Tiêu Chiến cong lên.

Vương Nhất Bác gọi một chiếc xe ô tô, đưa Nhuận Minh, Tiền Dục Văn và Mạch Thần tới tòa nhà trung tâm hội nghị. Anh vui vẻ nói với bọn họ, cuộc điều tra liên quan đến bọn họ đã kết thúc, họ có thể yên tâm nghỉ ngơi. Lúc lên xe, cả ba người đều trầm ngâm, không ai nói chuyện.
Mưa vẫn rơi xối xả. Năm người giương ô hoặc mặc áo mưa đứng trên bãi cỏ của khu nhà.

Đây là ý của Vương Nhất Bác, gọi cả ba người tụ tập vào một chỗ. Anh nói anh chỉ hỏi mấy câu là xong. Tiêu Chiến thắc mắc: "Tại sao phải đứng trong mưa?" Vương Nhất Bác giải thích, làm vậy sẽ càng khiến bọn họ chột dạ.
Vương Nhất Bác cầm một cái ô màu đen lớn, Tiêu Chiến đứng bên cạnh anh. Đầu tiên, Vương Nhất Bác quay sang Châu Tần, khóe miệnh anh ẩn hiện ý cười: "Châu tiên sinh, đến lượt anh rồi." Bất chấp tiếng mưa rơi, giọng Vương Nhất Bác vẫn đặc biệt thanh lạnh và rõ ràng.
Châu Tần: "Tôi không biết. Tối hôm đó tôi đi ngủ sớm." Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi ở bên cạnh lặng thinh."Để tôi giải thích thay anh." Ý cười trong khóe mắt Vương Nhất Bác càng lạnh và sâu hơn: "Chúng tôi đã phát hiện ra nhật ký bí mật của Uyển Vi. Cô ta ghi lại trong nhật ký, có người dùng ma túy khống chế và chiếm hữu cô ta trong nửa năm qua. Chúng tôi đã tìm thấy chứng cứ chứng minh, buổi tối hôm xảy ra vụ án, người đó tới phòng của Uyển Vi. Đêm tối mưa to gió lớn, một cô gái không thể vô duyên vô cớ chạy khỏi nhà, trừ khi hung thủ ép cô ta làm vậy. Châu tiên sinh, thật trùng hợp, hoa tai của cô ta rơi ở chỗ nghĩ của anh."
Châu Tần đanh mặt: "Tôi hoàn toàn không rõ chuyện Vương tổng nói."

Vương Nhất Bác liếc anh ta một cái. Anh không tiếp tục truy vấn mà quay sang hai người phụ nữ bên cạnh.
"Hai vị có muốn nói điều gì không? Buổi tối hôm đó, hai vị có thấy tình hình ở bên này?"
Lâm Vũ Huyên: "Chúng tôi làm việc đến 12 giờ hơn rồi đi ngủ nên chẳng nhìn thấy gì cả."
"Vậy à?" Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn bọn họ: "Rất tiếc, chứng cứ liên quan đến hai vị càng bất lợi hơn."
Hai người phụ nữ biến sắc mặt.
Tiêu Chiến rút bản photo báo cáo giám định, giải thích ngắn gọn với bọn họ.
Vương Nhất Bác: "Về cơ bản có thể xác định, Uyển Vi và hung thủ xảy ra đụng chạm thân thể ở vị trí gần cửa sổ hướng ra sân sau của hai vị, do đó cô ta mới bị rụng nhiều tóc như vậy. Uyển Vi còn đến trước cửa nhà hai vị. Hai vị định không giải thích sao?"
"Tôi...tôi không biết." Sắc mặt Lâm Vũ Huyên trắng bệch trong giây lát.
Thẩm Đan Vi mở miệng: "Tôi chịu."
"Không sao cả." Vương Nhất Bác nhìn ba người: "Hiện tại không có chứng cứ chứng tỏ Nhuận Minh, Tiền Dục Văn và Mạch Thần dính dáng đến vụ án nên tôi tạm thời tin ba người đó trong sạch. Với những chứng cứ này, ba vị đương nhiên vinh dự trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất. Tôi sẽ lập tứ giao ba vị cho cảnh sát. Have a nice trip."
"Vương tổng, tôi thật sự không rõ xảy ra chuyện gì."
"Anh không thể định tội chúng tôi như vậy."
"Trò đùa gì thế?"

Ba người tái mặt, đồng thanh kháng nghị.Vương Nhất Bác ngoảnh đầu dặn Tiêu Chiến gọi mấy người vệ sỹ và xe ô tô chịu trách nhiệm áp giải bọn họ. Sau đó, anh quay sang ba người, cất giọng nhàn nhạt: "Chứng cứ rõ rành rành, các vị không cần nói nhiều, cảnh sát sẽ chính thức thẩm vấn các vị. Ngoài ra, con người tôi hay nể tình xưa nghĩa cũ, chúng ta dẫu sao cũng từng là đồng nghiệp. Tôi xin nhắc các vị một điều, thủ phạm chính có thể bị xử chung thân đến tử hình, tòng phạm ba đến năm năm. Các vị hãy chuẩn bị tinh thần."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến tòa nhà trung tâm hội nghị. Hai người ở một căn phòng riêng biệt, còn Lâm Vũ Huyên, Thẩm Đan Vi và Châu Tần được đưa vào ba căn phòng khác nhau. Cho tới lúc này, cả năm kẻ tình nghi đều tập trung ở một nơi. Các vệ sỹ canh gác ở bên ngoài.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa ngồi một lúc, có người gõ cửa phòng. Đó là một người đàn ông trung niên mặc thường phục, khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng. Tiêu Chiến cảm thấy ông ta giống cảnh sát.
Cậu quả nhiên đoán không sai.
"Xin chào giáo sư Vương, tôi là Hoàng Hy thuộc đội hình sự cục cảnh sát thành phố. Nghe danh giáo sư đã lâu." Người đàn ông khách khí bắt tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười cười: "Cảnh sát Hoàng, chúng tôi chính thức bàn giao vụ án và kẻ tình nghi cho các anh. Bao giờ các anh mới có kết quả thẩm vấn?"
Nghe câu nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hơi bất ngờ. Trước đây anh từng nhận lời Dữ Tư Kỳ, sau khi xác nhận hung thủ mới cho cảnh sát nhúng tay vào. Hiện giờ anh mới chỉ xác định ba kẻ tình nghi, chân tướng vụ án vẫn chưa rõ ràng. Vậy mà anh đã để cảnh sát bí mật xuất hiện ở khu nghỉ mát từ sớm.
Sau khi cảnh sát Hoàng rời đi, Vương Nhất Bác huýt sáo, nằm lên một chiếc giường ở bên trái gian phòng. Anh nhắm nghiền hai mắt.
Tiêu Chiến đi đến cạnh anh: "Hôm nay anh giở trò gì vậy?"
Dường như kháng nghị sự quấy rầy của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rút từ túi áo cái chụp đeo vào mắt, đồng thời thong thả trả lời: "Lát nữa sẽ biết kết quả. Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Em đừng ồn ào."

Ưu điểm lớn nhất của Tiêu Chiến là tính nhẫn nại.
Nghe anh nói vậy, cậu cũng không sốt ruột, nằm xuống chiếc giường bên cạnh và nhắm mắt. Nhưng cậu làm gì có tâm tư đi ngủ?Thật ra hôm nay Tiêu Chiến tương đối bất ngờ trước phương thức Vương Nhất Bác chất vấn hai người phụ nữ và Châu Tần.
Từ trước đến nay, suy đoán và lý luận của Vương Nhất Bác đều tỉ mỉ, xác thực và kín kẽ. Chỉ riêng khí thế của anh cũng có thể "đè chết" người khác. Vậy mà hôm nay, Vương Nhất Bác chỉ dựa vào vật chứng và dấu vết xuất hiện ở khu vực của ba đối tượng tình nghi, đã định tội đối phương một cách qua loa. Không hiểu tại sao hôm nay anh không phát huy sở thích "sỉ nhục" hung thủ như mọi khi?
Vương Nhất Bác dường như biến thành người khác. Anh có vẻ...đang đóng kịch.
"Thật ra vừa rồi anh chỉ định dọa bọn họ? Muốn bọn họ khai ra hung thủ thật sự là ai?" Tiêu Chiến quay đầu hỏi.
Vương Nhất Bác bất động trong giây lát. Anh kéo chụp mắt, ngoảnh đầu nhìn cậu, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười.
"Chúc mừng em đã đoán đúng. Xem ra lời chúc sinh nhật của tôi đã dần biến thành hiện thực."
Tiêu Chiến hết nói nổi. Con người này khi khen ngợi người khác vẫn tự cao tự đại như vậy sao? Cậu còn chưa chê anh là một diễn viên tồi thì thôi.
"Hung thủ rốt cuộc là ai?"
"Suy đoán và suy đoán. Kết luận sẽ được rút ra từ những bước suy đoán. Vụ án này là một bài tập logic." Vương Nhất Bác cất giọng từ tốn: "Em cũng có thể thử xem sao?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Em vẫn rất mù mờ."
Vương Nhất Bác: "Không có sự chỉ bảo của tôi, đương nhiên em không thể suy luận ra."
Tiêu Chiến liền ngậm miệng.
Nhưng hiếm có dịp Vương Nhất Bác tự nguyện làm thầy giáo,Tiêu Chiến đương nhiên không bỏ qua cơ hội. Cậu cất giọng dịu dàng: "Cám ơn anh. Vậy chúng ta bắt đầu từ chỗ nào?"
Vương Nhất Bác quả nhiên "trúng kế". Anh liền tháo chụp mắt ngồi dậy, ra lệnh cho Tiêu Chiến: "Cầm giấy bút lại đây."

"Đầu tiên..." Vương Nhất Bác mở miệng: "Em thử nói xem, vụ án giết người này có âm mưu từ trước hay hung thủ không lên kế hoạch mà nảy ra ý định giết người ngay tại hiện trường?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trả lời: "Không có âm mưu. Bởi vì khu nghỉ mát mới khánh thành đầu năm nay. Người của công ty lần đầu tiên đến đây tham gia hội nghị, không quen thuộc địa hình, cũng không rõ bảo vệ và camera giám sát nằm ở vị trí nào. Một tội phạm bình thường sẽ không lựa chọn nơi xa lạ để gây án, hơn nữa còn là hoạt động tập thể của công ty.""Bingo! Dưới tiền đề này, chúng ta có thể bắt đầu suy luận." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay cậu: "Em hãy viết câu hỏi thứ hai. Có mấy người vào phòng Uyển Vi?"

Lúc nói câu này, Vương Nhất Bác ngồi kề vai Tiêu Chiến ở trên giường, tờ giấy đặt trên đầu gối cậu. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương trong lành nhàn nhạt từ cơ thể anh. Tuy nhiên, điều thu hút Tiêu Chiến hơn cả là những câu hỏi anh đưa ra. Nội tâm cậu trào dâng niềm hưng phấn, bởi vì anh đang dẫn dắt cậu bước vào một thế giới khác.
Giống như anh nói, thế giới đó là một bữa tiệc của trình độ tư duy cao nhất, là thế giới dùng việc "cứu bao nhiêu sinh mạng con người" để đánh giá tính chân thực của giá trị sinh mệnh.
"Một người." Tiêu Chiến đáp: " Uyển Vi có thân hình nhỏ bé yếu ớt. Nếu là hai người, thì dù là giám đốc Lâm và Thẩm Đan Vi đi chăng nữa cũng có thể dễ dàng khống chế chị ấy. Như vậy sẽ không xuất hiện tình huống chị ấy chạy trốn khỏi phòng, hơn nữa còn chạy qua không ít nơi. Cũng không thể có trường hợp hung thủ dẫn Uyển Vi đi dạo quanh những nơi đó trong đêm mưa to gió lớn."
Vương Nhất Bác nở nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Chiến thấp thỏm: "Không đúng sao?"
"Đúng." Vương Nhất Bác đáp: "Về điểm này chắc em có chung cảm nhận, vì dẫu sao em cũng gầy gò như cô ta."
Tiêu Chiến: "...Tiếp tục." Vương Nhất Bác suốt ngày chê cậu gầy. Thật ra thân hình của cậu thuộc loại cũng khá. Chỉ là đứng bên cạnh chiều một mét tám lăm của anh, một mét bảy mươi ba liệu có to lớn nổi không?
" Uyển Vi chạy ra khỏi nhà từ cửa nào? Cửa trước hay cửa sau?" Vương Nhất Bác hỏi tiếp.
Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy áp lực. Vấn đề này phán đoán kiểu gì?
Tiêu Chiến đang suy tư, Vương Nhất Bác bỗng dưng mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu: "Dừng lại. Đã hết mười giây. Em đã bị out khỏi câu này."
Tiêu Chiến không bận tâm, nhìn anh chăm chú: "Cửa nào cơ?"
"Cửa sau." Vương Nhất Bác trả lời: "Nếu là cửa trước, nhà của Mạch Thần ở gần nhất."
Tiêu Chiến chợt bừng tỉnh. Theo sơ đồ của ngôi nhà trong khu nghỉ mát, nhà của Uyển Vi, Châu Tần và Nhuận Minh nằm bên trái, Lâm Vũ Huyên bên phải. Nếu Uyển Vi đi ra bằng cửa trước, cô ta sẽ ở gần nhà Mạch Thần nhất."Trong cơ quan, người Uyển Vi tin tưởng nhất chắc chắn là Mạch Thần." Tiêu Chiến nói: "Vậy thì nhất định chị ấy sẽ cầu cứu Mạch Thần. Nếu đi tìm Mạch Thần, chị ấy sẽ để lại dấu vết trên lối này, chứ không phải ở khu vực của Lão Châu và Lâm Vũ Huyên."
Sau khi làm rõ những điểm trên, đầu óc Tiêu Chiến dần phát họa đường nét cơ bản về hiện trường vụ án.
Tối hôm xảy ra vụ án, người khống chế Uyển Vi đến phòng chị ta. Hai người vì nguyên nhân nào đó nảy sinh xung đột.
Nhiều khả năng Uyển Vi có ý định làm lại cuộc đời, không chịu sự thao túng của hắn. Người đó tức giận nên sinh ra động cơ giết người. Do hắn chặn ở cửa trước nên Uyển Vi chỉ còn trốn thoát từ cửa ra sân sau.
"Câu hỏi thứ tư: Sau khi ra khỏi cửa, tại sao Uyển Vi lại chạy ngược lên trên chứ không phải xuống dưới?"
Tiêu Chiến nhớ lại sơ đồ của ngôi nhà. Ở bên dưới có một trạm gác của bảo vệ khu nghỉ mát nhưng cách mấy trăm mét. Cậu buột miệng: "Cầu cứu. Uyển Vi muốn cầu cứu các đồng nghiệp, bởi vì bọn họ ở ngay gần đó."
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái. Anh còn chưa mở miệng, Tiêu Chiến đã nói: "Cám ơn." Thực ra ý cậu là: anh khỏi cần khen ngợi.
Vương Nhất Bác hỏi tiếp: "Người đầu tiên Uyển Vi cầu cứu là ai?"
Tiêu Chiến nhớ lại, cửa trước nhà Châu Tần đối diện sân sau nhà Uyển Vi. Nhưng tại sao hoa tai của Uyển Vi lại được phát hiện ở sân sau nhà anh ta?

Thế là cậu bị "out" một lần nữa.
Vương Nhất Bác bất chợt giơ tay vỗ lên đỉnh đầu Tiêu Chiến. Anh có thân hình cao lớn, ngồi bên cạnh cậu nên động tác này tự nhiên như thuận tay.
"Em còn nhớ biểu cảm của Châu Tần không?" Anh cất giọng nhàn nhạt.
Tiêu Chiến sờ đỉnh đầu, liếc anh: "Hình ảnh giơ tay ôm mặt?"
"Đó là biểu hiện của nỗi hổ thẹn." Vương Nhất Bác nói: "Sau khi nghe chúng ta nhắc đến vụ Uyển Vi chạy ra khỏi nhà, anh ta không khẩn trương, không kinh ngạc, cũng không sợ hãi, mà có phản ứng cắn rứt lương tâm điển hình."
Tiêu Chiến giật mình, Châu Tần đúng là có phản ứng đó.
"Tại sao anh ta lại hổ thẹn?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Bởi vì thấy chết mà không cứu Uyển Vi."
Đây là cách lý giải hợp lý nhất.

Hai giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ dần, nhưng sắc đêm vẫn phiêu diêu tĩnh mịch như cũ.Tiêu Chiến trầm tư một lát rồi mở miệng: "Nếu Châu Tần không phải là hung thủ, trong cuộc sống anh ta lại là người lương thiện, tại sao tối hôm đó anh ta từ chối giúp đỡ Uyển Vi?"

Vương Nhất Bác chống hai tay xuống giường, điềm nhiên trả lời: "Em là thần tiên hay sao mà muốn làm rõ tất cả động cơ và nguyên nhân tồn tại trong quá trình phá án? Trước mắt, em chỉ cần quan tâm đến sự thật, chứng cứ và logic. Còn những chuyện khác, khi nào phá án xong xuôi chúng ta sẽ tính sau."
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, gật đầu: "Anh nói có lý." Rất nhiều vụ thảm án mà cho tới mãi sau này, dư luận mới biết hoặc vĩnh viễn không biết nguyên nhân ẩn giấu đằng sau, bởi vì thứ khó đoán chính là lòng người.
"Cửa trước nhà Châu Tần gần cửa sau nhà Uyển Vi nhất, do đó cô ta chắc chắn sẽ đi gõ cửa nhà anh ta. Câu hỏi thứ bảy: Châu Tần có cho Uyển Vi vào nhà không?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trả lời: "Chắc không cho vào nhà. Chẳng phải Châu Tần không định cứu Uyển Vi hay sao?"
Đáy mắt Vương Nhất Bác vụt qua ý cười nhàn nhạt: "Được rồi, nếu là em, trong đêm mưa gió, có thể do đối phương ngủ say nên không mở cửa, em sẽ làm thế nào? Em tiếp tục đi vòng ra cửa sau gõ cửa hay đi tìm người khác cầu cứu?"
Tiêu Chiến đáp: "Tất nhiên đi tìm người khác. Cửa trước không gọi được, cửa sau càng cách phòng ngủ xa hơn, lẽ nào có thể đánh thức người trong nhà? Chi bằng bỏ cuộc, đi tìm cơ hội khác."
"Vậy tại sao hoa tai của Uyển Vi lại rơi ở sân sau căn hộ của Châu Tần?" Ngữ khí của Vương Nhất Bác sắc bén bức người: "Nơi đó không có dấu vết ẩu đả, chỗ rơi hoa tai nằm thẳng trong sân sau, cách hàng rào một đoạn. Điều đó chứng tỏ,     Uyển Vi từng xuất hiện trong sân sau, chứ không phải cô ta đứng ngoài hàng rào, không cẩn thận để rơi hoa tai vào bên trong."
Tiêu Chiến chau mày suy nghĩ. Đúng vậy, Uyển Vi đáng lý nên tiếp tục cầu cứu Nhuận Minh, Tiền Dục Văn hoặc Lâm Vũ Huyên, Thẩm Đan Vi, tại sao cô ta lại đi vào sân sau nhà Châu Tần?
"Out!" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Vương Nhất Bác vang lên bên tai Tiêu Chiến, lại một lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.

Tiêu Chiến ngước nhìn anh.
Tự nhiên cậu có cảm giác, Vương Nhất Bác hình như rất thích thốt ra từ "Out", bởi ánh mắt anh sáng lấp lánh.
"Em xin kính cẩn lắng nghe." Tiêu Chiến mỉm cười.Thần sắc Vương Nhất Bác quả nhiên càng vui vẻ. Anh cầm cốc trà ở bên cạnh nhấp một ngụm, từ tốn mở miệng: "Chỉ có hai khả năng:  Uyển Vi tự mình đi vào sân sau nhà Châu Tần, hoặc hung thủ đưa cô ta vào. Hung thủ đưa cô ta vào đó làm gì? Thăm quan à? Hung thủ hiển nhiên không phải là tên ngốc vô vị như vậy."
"Thế thì chị ấy tự mình đi vào?" Tiêu Chiến tiếp lời.
Vương Nhất Bác gật đầu: "Việc Uyển Vi xuất hiện ở sân sau do hai khả năng. Thứ nhất, cô ta từ bên ngoài chạy vào trong. Thứ hai, cô ta từ cửa sau nhà Châu Tần chạy ra sân. Uyển Vi chắc cũng không ngốc nghếch. Đằng sau có người truy đuổi, cô ta lại chạy vào một không gian tương đối khép kín thì khác nào rơi vào hang cọp? Do đó khả năng thứ nhất không thành lập."
Tiêu Chiến giật mình kinh ngạc: "Vậy thì là khả năng thứ hai… Uyển Vi từ phòng Châu Tần đi ra?"
Ánh mắt Vương Nhất Bác hơi tối lại, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Không sai, chỉ có một trường hợp là Uyển Vi từ phòng Châu Tần ra ngoài. Như vậy, chúng ta co thể dễ dàng suy luận ra tất cả. Sau khi chạy khỏi cửa sau nhà mình, Uyển Vi đến gõ cửa nhà Châu Tần. Châu Tần không rõ tình hình nên để Uyển Vi vào nhà. Nhưng hung thủ nhanh chóng chạy tới nơi. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Châu Tần quyết định khoanh tay đứng nhìn, trong khi nạn nhân đáng thương của chúng ta trốn trong nhà. Cũng có thể do nghe thấy tiếng động từ hung thủ, cô ta từ cửa sau chạy ra ngoài, không cẩn thận rơi hoa tai ở sân sau nhà Châu Tần."
Tiêu Chiến cảm thấy tâm trạng của cậu xao động mạnh mẽ, làn sương mù trước đó đang được Vương Nhất Bác bóc từng lớp một.
Đây mới thật sự là trả lại nguyên vẹn vụ án. Chỉ có rất ít chứng cứ, vậy mà Vương Nhất Bác cứ như tận mắt chứng kiến cả quá trình xảy ra vụ án.
"Ok." Anh nở nụ cười thoải mái, quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Sau khi rời khỏi nhà Châu Tần, Uyển Vi chạy về hướng nào?"
Tiêu Chiến: "Chạy về...ngôi nhà của Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi." Bởi vì mỗi nơi đó có dấu vết của Uyển Vi.
"Cô ta chạy đến đó làm gì?"
"...Cầu cứu?" Chỉ có thể là cầu cứu, bằng không Uyển Vi chạy qua bên đó làm gì?
"Thế thì hung thủ là..." Vương Nhất Bác nói chậm rãi.
Tiêu Chiến cảm thấy không thể tin nổi. Chỉ có vậy đã tìm ra kết quả?Không phải Mạch Thần, không phải Châu Tần cũng không phải Lâm Vũ Huyên hay Thẩm Đan Vi, chỉ còn laị...
"Nếu Uyển Vi cầu cứu hai người phụ nữ, vậy tại sao tóc của chị ấy lại xuất hiện ở cửa trước và sân sau nhà bọn họ?" Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác đáp: "Sân sau có rất nhiều sợi tóc. Bình thường, một người không thể tự nhiên rụng nhiều tóc như vậy. Do đó, chúng ta gần như có thể khẳng định,  Uyển Vi bị hung thủ bắt được ở sân sau. Chỉ riêng điều này cũng chứng tỏ, trước đó cô vẫn tự do hành động. Cô ta chạy về hướng này chắc chắn nhằm mục đích cầu cứu.
Có lẽ cũng giống như Châu Tần, Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi mở cửa nhưng lại dung túng hung thủ, khiến Uyển Vi phải chạy ra cửa sau. Hoặc là bọn họ không hề mở cửa, ép Uyển Vi buộc phải chạy tiếp và đến đường cùng."
Tiêu Chiến cắn môi.
Trong đêm tối mưa gió, cô gái nhỏ yếu ớt Uyển Vi sau khi bị hung thủ khống chế nửa năm, cầu cứu các đồng nghiệp nhưng đều bị cự tuyệt. Cuối cùng, cô chỉ còn con đường chết.
"Tại sao?" Tiêu Chiến khó nhọc mở miệng: "Mưu sát là tội rất nặng. Một người biết nhưng không báo cảnh sát, có thể tồn tại nguyên nhân đó. Tại sao bọn họ đều làm vậy? Việc này không phải quá trùng hợp đấy chứ?"
Vương Nhất Bác liếc cậu: "Cuối cùng em cũng hỏi một vấn đề hay."
Anh rút một tập tài liệu từ túi hồ sơ đưa cho Tiêu Chiến: "Tôi từng nói, điều tra vụ án cần đi đường tắt. Ngoài tóc của Nhuận Minh, tôi còn nhờ người của Dữ Tư Kỳ lượm tóc của tất cả mọi người ở văn phòng. Kết quả thật đáng ngạc nhiên."
Tiêu Chiến nhanh chóng mở ra xem. Cậu sững sờ khi đọc đến cột kết quả xét nghiệm ma túy.
Trừ Mạch Thần, tất cả đều là dương tính.
Giọng Vương Nhất Bác vang lên bên taiTiêu Chiến: "Từ một số điểm đáng ngờ nhỏ nhặt, chúng ta có thể suy ra cả quá trình. Lâm Vũ Huyên là giám đốc, vậy mà tối hôm đó chị ta cho biết cần làm thêm nên ở cùng phòng với Thẩm Đan Vi. Nhiều khả năng bọn họ cùng chơi ma túy.
Sau khi bày tỏ tình cảm với Uyển Vi, Mạch Thần liền rơi vào trạng thái "mệt mỏi" và đi ngủ ngay. Điều này không hợp lý. Cậu ta nói cậu ta đi tắm, sau đó uống cốc nước trong phòng. Liệu có phải có người nào đó bỏ thuốc ngủ vào cốc nước? Dù sao khi cả đám người cùng "cắn" thuốc, người trong sạch như Mạch Thần rất chướng mắt, tốt nhất để cậu ta ngủ say như chết.Nhuận Minh và Tiền Dục Văn dính đến ma túy và sex. Có lẽ trước khi đi tìm Uyển Vi, Bùi Trạch đã rất high rồi."
"Tại sao người đi tìm Uyển Vi là Bùi Trạch, chứ không phải Tiền Dục Văn?" Tiêu Chiến thắc mắc. Thật ra trong lòng cậu cũng cảm thấy người đó chính là Nhuận Minh. Người đàn ông đẹp trai phong lưu nhưng trên thực tế độc như loài rắn rết.
"Điều này cũng dễ hiểu thôi. Trong cặp Nhuận Minh và Tiền Dục Văn, Nhuận Minh mới là người nắm quyền chủ đạo. Hơn nữa từ nhật ký của Uyển Vi, có thể thấy cô ta bị người khác mê hoặc mới lầm đường lạc lối. Độ tuổi, ngoại hình và giới tính của Nhuận Minhđều phù hợp điều kiện này. Do đó, anh ta nhất định là kẻ chủ mưu.
Ngoài ra, quan hệ giữa Nhuận Minh và Lâm Vũ Huyên không phải bình thường. Từ biểu hiện kinh ngạc của Lâm Vũ Huyên trong buổi tối hôm nay, có thể suy đoán chị ta không biết sự thật Nhuận Minh là người lưỡng tính. Theo thông tin từ Dữ Tư Kỳ, Lâm Vũ Huyên không hề có vết nhơ trong công việc, như vậy chỉ có khả năng từ cuộc sống. Nhật ký của Uyển Vi phản ánh cô ta từng đắc tội Lâm Vũ Huyên, không biết chừng cô ta vô tình bắt gặp Lâm Vũ Huyên và Nhuận Minh ở bên nhau. Chỉ có điều, cô gái ngốc nghếch không nhận thức ra điều đó. Suy luận này cũng giải thích lý do tại sao Lâm Vũ Huyên lại trở thành tòng phạm của Nhuận Minh.
Về phần Thẩm Đan Vi và Châu Tần. Nếu Uyển Vi không chết, vụ cả phòng hút ma túy sẽ bị lôi ra ánh sáng. Họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn."
Vương Nhất Bác nói rất nhanh, như một dòng nước tuôn trào. Sau đó, anh lấy giấy bút khỏi tay Tiêu Chiến ném xuống giường, rồi tựa người vào thành giường, gối hai tay sau gáy: "Cậu trợ lý nghiệp dư, kết luận cuối cùng của chúng ta là?"
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Chiến đổ chuông. Cậu bắt máy, là cảnh sát Hoàng gọi tới: "Trợ lý Tiêu, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đã thành thật khai báo, Lâm Vũ Huyên cũng sắp bị "đánh hạ". Lời khai của bọn họ giống nhau..."
"Hung thủ là Nhuận Minh." Vương Nhất Bác ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh trầm thấp du dương như tiếng đàn: "Ngoài Mạch Thần, những người khác đều là tòng phạm."

"Hung thủ là Nhuận Minh. Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đều là tòng phạm." Cảnh sát Hoàng ở đầu kia điện thoại đồng thời mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro