Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, Dữ Tư Kỳ vốn ở trong ngôi biệt thự trung tâm vừa an toàn vừa dễ chịu của mình. Chỉ vì nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác nên chị mới ra khỏi nhà.
Lúc đó hơn bốn giờ sáng, Doãn Tư Kỳ không có tâm tư đi ngủ, bởi vì chị lờ mờ nghe tin, Vương Nhất Bác dẫn khá đông cảnh sát vào khu nghỉ mát. Điều này đi ngược lại với thỏa thuận của hai người trước đó, khiến Dữ Tư Kỳ không khỏi tức giận.
Nhưng Doãn Tư Kỳ không lập tức đi tìm Vương Nhất Bác. Bởi chị biết, Vương Nhất Bác không phải người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ làm phiền anh, chỉ khiến anh phản cảm.
Sự việc xảy ra, chi bằng để mặc anh xử lý, còn có thể khiến anh thiếu chị một món nợ ân tình. Việc duy nhất chị cần làm lúc này là đợi anh đến giải thích, đợi anh đến xin lỗi.
Phụ nữ trong vấn đề cư xử với đàn ông, nhiều khi cũng phải dùng chiêu "lấy nhu khắc cương".
Không ngoài định liệu của Dữ Tư Kỳ, Vương Nhất Bác nhanh chóng gửi tin nhắn: "Tôi đang ở bên dưới nhà chị, một mình xuống đây, cho chị năm phút."
Dữ Tư Kỳ bất giác phì cười. Ngay cả việc giải thích, ngữ khí của anh cũng vô cùng ngạo mạn.
Người trợ lý đi theo chị nhưng bị Dữ Tư Kỳ cự tuyệt. Lúc ở bên cạnh Vương Nhất Bác, chị không thích người khác quấy rầy.
Bây giờ, trời vẫn tối tờ mờ, con đường bên ngoài ngôi biệt thự trung tâm không một bóng người. Dữ Tư Kỳ nhìn thấy một người đàn ông đứng bên hàng cây nhỏ ở phía trước.
Người đó mặc ple đen, thân hình cao lớn hơi gầy. Anh ta đứng quay lưng về phía Dữ Tư Kỳ nên chị không nhìn rõ mặt anh ta. Tất nhiên, Dữ Tư Kỳ nghĩ ngay đó là Vương Nhất Bác.
Chị mỉm cười tiến lại gần, dừng lại sau lưng người đàn ông: "Lần này không phải cậu nói câu xin lỗi là tôi sẽ tha thứ cho cậu...Á..." Dữ Tư Kỳ kêu lên một tiếng, bởi vì người đàn ông đột nhiên quay nguời, ôm chị vào lòng.
Vùng eo Dữ Tư Kỳ bị siết chặt, mặt chị vùi vào ngực anh ta. Vừa định ngẩng đầu hỏi chuyện, bờ môi người đàn ông đã phủ xuống, anh ta đồng thời giơ bàn tay mềm mại và mát lạnh che đôi mắt của chị.
Tiếp theo, người đàn ông tựa hồ cười khẽ một tiếng. Đầu lưỡi anh ta mạnh mẽ tiến vào khoang miệng của Dữ Tư Kỳ, quấn lấy đầu lưỡi của chị. Dữ Tư Kỳ bị giam hãm trong vòng tay của người đàn ông, hai mắt chẳng nhìn thấy gì. Chị ngoái đầu né tránh, nhưng càng bị hôn sâu hơn.Sau đó, không biết Dữ Tư Kỳ đánh mất ý thức lúc nào. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu chị là: Thì ra nụ hôn của Vương Nhất Bác mát lạnh, không mấy thành thục nhưng tràn đầy sức mạnh như trong tưởng tượng của chị.
Khi Dữ Tư Kỳ mở mắt, chị phát hiện đang nằm trên giường của mình. Căn phòng bật đèn sáng trưng, Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường. Đôi mắt đen sáng ngời của anh nhìn chị chăm chú, ánh mắt chứa đựng hàm ý nào đó.

Tin tức chủ tịch bị "hắn" tấn công nhanh chóng truyền đến tất cả đám cảnh sát, cũng đến tai Tiêu Chiến.
Cậu và người cảnh sát ở lại xe lái ô tô về ngôi biệt thự trung tâm.
Vừa xuống xe, Tiêu Chiến bắt gặp đại sảnh của ngôi biệt thự xuất hiện không ít người, đều là lãnh đạo cao cấp trong công ty. Bọn họ ngước lên tầng trên, ai nấy đều có vẻ mặt lo lắng và quan tâm. Tiêu Chiến không rõ tại sao lại kinh động đến nhiều người như vậy. Mới đi vài bước, cậu liền nghe thấy có người gọi tên cậu.
Hóa ra là cô trợ lý ở phòng cũ mậu dịch linh kiện ô tô, chính là đồng nghiệp nữ trước đó nói Vương Nhất Bác "phúc hắc cường thế, cao quý". Đồng nghiệp nữ này và Tiêu Chiến có quan hệ khá thân thiết.
Đồng nghiệp nữ nhìn anh chàng cảnh sát đi cùng Tiêu Chiến, hỏi nhỏ: "Sao em lại đi cùng cảnh sát?
Tiêu Chiến hàm hồ trả lời: "Tình cờ gặp trên đường. Chị đến đây làm gì vậy?"
"Em còn không biết sao? Xảy ra chuyện lớn rồi." Đồng nghiệp nữ trả lời: "Chủ tịch bị ngất ở khu rừng phía trước, nhưng hình như không sao cả. Vương tổng của phòng em vừa bế chị ta trở về, nhân viên làm việc trong ngôi biệt thự đều tận mắt chứng kiến."
Tiêu Chiến: "Vậy à...em đi tìm Vương tổng ngay đây."
"Những người khác ở phòng em đâu rồi?" Đồng nghiệp nữ hỏi bằng một giọng hiếu kỳ.
Tiêu Chiến cười cười, không trả lời.
Đồng nghiệp nữ không để tâm, hạ giọng tán phét với cậu: "Nghe nói sắc mặt Vương tổng rất tệ, Vương tổng rất lo lắng cho chủ tịch...Đợt trước có tin đồn anh ta là bạn trai mới của chủ tịch, em có biết vụ này không?"
"Tất nhiên anh ấy không phải, chị đừng nói linh tinh." Tiêu Chiến đáp.Vệ sỹ của Dữ Tư Kỳ đều ở bên ngoài. Tiêu Chiến đi vào phòng khách, chỉ có người trợ lý ngoài ba mươi tuổi. Chị ta đứng dậy mỉm cười với Tiêu Chiến: "Chủ tịch tỉnh rồi, Vương tổng đang ở bên trong nói chuyện với chủ tịch. Để tôi dẫn cậu vào."
Hai người đi xuyên qua hành lang, tới phòng ngủ ở sâu trong cùng. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ.
Đi đến cửa, Tiêu Chiến chợt nghe thấy tiếng Dữ Tư Kỳ vọng ra ngoài: " Nhất Bác, vừa rồi tại sao cậu hôn tôi?"
Tiêu Chiến ngẩn người. Cậu không nghe nhầm, đúng là từ "hôn".
Người trợ lý ở bên cạnh cũng dừng bước. Nhưng chị ta chỉ bất động hai giây, sau đó nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa và kéo tay Tiêu Chiến. Hai người lại quay về phòng khách.
"Tiêu Chiến, bất kể cậu nghe thấy điều gì, đều là chuyện riêng của chủ tịch, đừng tiết lộ ra ngoài, cậu hiểu không?" Người trợ lý mở miệng.
Tiêu Chiến: "...Tôi hiểu."
Đầu óc cậu hoàn toàn mù mờ, sao Vương Nhất Bác có thể hôn Dữ Tư Kỳ? Dữ Tư Kỳ là chị gái của anh cơ mà
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn dâng tràn nỗi niềm chua chát và nóng ruột.

Trong phòng ngủ. Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sofa, đôi chân dài tùy ý vắt chéo. Anh khoanh tay quan sát thần sắc phức tạp của Dữ Tư Kỳ.
Vương Nhất Bác mỉm cười. Nụ cười rất ôn hòa và nhã nhặn, khiến gương mặt anh bừng sáng. Ngắm gương mặt tuấn tú của người đàn ông đối diện, trái tim Dữ Tư Kỳ đập loạn một nhịp.
Vài giây sau, Vương Nhất Bác lãnh đạm mở miệng: "Thật ngại quá, nụ hôn đầu của tôi..." Anh dừng lại một hai giây: "...tuy không còn nữa, nhưng tôi không có ý tưởng loạn luân với chị. Chúc mừng chị, xem ra chị đã hôn trúng tên biến thái ăn thịt người số 2 rồi."

Mặt trời đã nhô cao, ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ lên vùng rừng núi bát ngát thơ mộng.
Tiêu Chiến ngồi thừ bên cửa sổ.
"Hắn" đã trốn thoát. Cảnh sát huy động toàn bộ lực lượng, triển khai cuộc truy kích trên đường quốc lộ. Nghi phạm của phòng 3 khách hàng lớn đã được bí mật áp giải về thành phố.
Cậu và Vương Nhất Bác chỉ còn mỗi công việc chờ đợi tin tức.
Anh thật sự hôn Dữ Tư Kỳ hay sao?
Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến lời của đồng nghiệp nữ: "Nghe nói sắc mặt của Vương  tổng rất tệ. Vương tổng rất lo lắng cho chủ tịch..."Tiêu Chiến chưa bao giờ chứng kiến Vương Nhất Bác lo lắng cho sự an nguy của một người nào đó. Hơn nữa, Vương Nhất Bác đối xử với Dữ Tư Kỳ dường như rất khác biệt. Anh nghe lời chị, bao gồm cả việc phá lệ điều tra vụ án nhỏ lần này.
Lẽ nào...Dữ Tư Kỳ là người phụ nữ trong lòng Vương Nhất Bác? Dù sao chị cũng là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh bao nhiêu năm. Chỉ vì thân phận là chị em nên anh mới đè nén tình cảm của mình?
Hôm nay rơi vào hoàn cảnh nguy nan, bọn họ mới bộc lộ chân tình?
Khóe miệng Tiêu Chiến để lộ ý cười gượng gạo. Nếu đúng như vậy, cảm giác của cậu quả thật không tốt lắm.
Tiêu Chiến đang chìm trong suy tư, có người đẩy cửa đi vào phòng.
Đó là Vương Nhất Bác, thần sắc của anh vẫn thản nhiên như không: "Tối nay chúng ta quay về thành phố B." Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Chiến, ngón tay đặt trên đầu gối gõ nhẹ, không biết anh đang nghĩ gì?
"Vâng." Tiêu Chiến đáp. Có thể bắt được "hắn" hay không, hoàn toàn dựa vào các đồng chí cảnh sát. Bọn họ có ở lại nơi này cũng chẳng giúp được gì.
Hai người im lặng một lúc, Tiêu Chiến hỏi: "Vụ chủ tịch bị tấn công là thế nào?"
Cậu không nhắc đến thì thôi, vừa mở miệng hỏi, sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh hẳn.
"Hừ, hắn dùng trộm số điện thoại của tôi, nhắn tin cho Dữ Tư Kỳ, lừa chị ấy ra khỏi nhà."
Tiêu Chiến hiểu ra vấn đề, trong lòng cảm thấy may mắn vì tên đó không làm gì Dữ Tư Kỳ. Tình huống đúng là quá nguy hiểm.
Cậu lén quan sát gương mặt u ám của Vương Nhất Bác. Anh tức giận vì Dữ Tư Kỳ bị sỉ nhục?
Nhịp tim trong lồng ngực Tiêu Chiến không còn ổn định. Một vấn đè cứ lởn vởn mãi trong đầu óc cậu, cuối cùng cậu giả bộ điềm nhiên thốt ra miệng: "Hôm nay anh hôn Dữ Tư Kỳ đấy à?"
Không sai, chính là ngữ khí này, giống một người bạn bình thường tò mò đưa ra nghi vấn mà thôi.
"Hừ." Vương Nhất Bác tựa vào thành ghế, nhắm mắt trả lời: "Vào thời điểm then chốt lùng bắt tội phạm, tôi còn tranh thủ đi hôn chị gái của mình. Em cho rằng hôm nay tôi không mang theo trí tuệ và đạo đức khi ra khỏi nhà hay sao?"
Tiêu Chiến: "...Anh không hôn chị ấy?'
"Hỏi câu thừa thải, người hôn Dữ Tư Kỳ là tên đó."
Tiêu Chiến đờ người. Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, niềm vui len lỏi trong lòng.Nhưng nghĩ đến chuyện Dữ Tư Kỳ bị "hắn" hôn, cậu lại cảm thấy không đành lòng, chả trách Vương Nhất Bác tức giận.
Tiêu Chiến đang mãi suy nghĩ, Vương Nhất Bác ở bên cạnh đột nhiên từ tốn mở miệng: "Hôm qua tôi chỉ hôn một người."
Tiêu Chiến hóa đá trong giây lát. Không phải anh nhắc đến nụ hôn chuồn chuồn đạp nước đấy chứ?
Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn Vương Nhất Bác. Anh đã mở mắt, khóe mắt dài ẩn hiện ý cười, tựa như trêu chọc, cũng có phần đắc ý.
Tiêu Chiến nóng bừng mặt, tim đập thình thịch thình thịch như tên lửa.
Biểu cảm này của anh...muốn báo cho cậu biết điều gì?
Có phải...anh cũng cùng một cảm nhận như cậu?
Nụ hôn đó...cũng khiến tâm trạng của anh xao động?
Trái tim cậu...phảng phất sắp nhảy khỏi lồng ngực.
"Không phải đó là nụ hôn đầu của em đấy chứ?" Vương Nhất Bác cất giọng trầm ấm, ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Tiêu Chiến càng đỏ mặt, nhưng ngữ điệu rất bình thản: "Thế thì sao? Lẽ nào anh không phải? Anh đã hai mươi sáu tuổi rồi."
Lần này đến lượt Vương Nhất Bác ngẩn người, câm nín trong giây lát.
"Yên tâm." Anh cầm áo khoác ngoài và hành lý: "Sau này nếu em có người yêu, tôi sẽ không tiết lộ chuyện đó. Đi thôi!"
Đầu óc Tiêu Chiến nổ tung.
Sau này nếu em có người yêu...
Sau này nếu em có người yêu...
Tiêu Chiến vẫn đứng nguyên một chỗ. Vương Nhất Bác đi ra cửa, ngoảnh đầu chau mày nhìn cô, ánh mắt như thúc giục. Tiêu Chiến liền mỉm cười, cầm túi hành lý đi theo anh.
Thì ra là vậy. Cậu nghĩ thầm, hóa ra trong lòng anh không có cậu.

Ngày hôm sau vừa thức giấc, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác: "Đi cục cảnh sát xem một số vật chứng."
Tiêu Chiến không hiểu tại sao cậu và anh phải đi cục cảnh sát, nhưng cậu vẫn đáp rất nhẹ nhàng: "Vâng."
Vương Nhất Bác hỏi: "Sáng nay ăn gì?"
Tiêu Chiến vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trên mặt: "Em quên nấu rồi."
Cuối cùng hai người ăn sáng ở quán cháo bên ngoài khu chung cư. Vương Nhất Bác đánh chén hết thức ăn. Khi anh ngẩng đầu, Tiêu Chiến vẫn đang chầm chậm ăn từng miếng.
Anh đặt hai ngón tay lên cằm, nhìn cậu bằng ánh mắt hứng thú: "Hôm nay em đặc biệt yên tĩnh, tại sao?"
Tiêu Chiến hàm hồ trả lời: "Bị cảm vẫn chưa khỏi."
"Ờ."Cảnh sát Hoàng đón hai người ở phòng tiếp khách. Anh ta chỉ mang theo hai vật chứng là điện thoại di động của Nhuận Minh và một túi đựng đầy...sợi tóc.
"Hai người cứ từ từ nghiên cứu, tôi đi lấy lời khai đã." Cảnh sát Hoàng đi ra ngoài, đồng thời khép cửa. Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác cầm máy di động, bấm một hồi, cuối cùng đưa ra trước mặt cậu: Là tấm này?"
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn, đó chính là tấm ảnh Nhuận Minh chụp trộm cậu hôm ăn cơm ở nhà anh ta.
Vương Nhất Bác bấm nút xóa tấm ảnh.
Tiêu Chiến không nhịn được mở miệng: "Anh đặc biệt đưa em đến đây chỉ để xóa tấm ảnh này." Chỉ vì một việc cỏn con như vậy?
Dường như đoán ra suy nghĩ của cậu, Vương Nhất Bác đáp: "Chuyện tôi hứa với em, tôi sẽ thực hiện, bất kể lớn nhỏ."
"...Cám ơn anh."
Sau đó, anh lại cầm túi đựng tóc, xem ra bên trong có cả trăm sợi. Mỗi sợi tóc đều có độ dài tương đương, để riêng trong từng chiếc túi nylon nhỏ. Có một số túi đựng tóc còn đề tên nguời.
Tiêu Chiến: "Đây là gì vậy?"
Vương Nhất Bác giơ tay, bới cả đống túi tóc, không biết đang tìm kiếm thứ gì: "Em có nhớ cây bút lông ở nhà Nhuận Minh không?"
"Ừm, em vẫn nhớ."
"Những sợi tóc này tháo từ cây bút lông đó, đều là tóc của rất nhiều người có cả của em."
Tiêu Chiến giật mình, nghe anh nói tiếp: "Nhà anh ta chẳng có một bức tranh nào, cũng không thấy lọ mực, chỉ có mỗi cây bút lông đặt ở vị trí trang trọng trong tủ. Anh ta dám nói với em thường luyện viết chữ...Kết quả giám định cho thấy, mỗi sợi tóc là của nhiều người  khác nhau. Cảnh sát đã điều tra ra, đó là những người đã từng hẹn hò hoặc có quan hệ xác thịt với Nhuận Minh. Những sợi tóc này là vật kỷ niệm do Nhuận Minh đặc biệt sưu tầm."
Tiêu Chiến chợt hiểu ra vấn đề. Xem ra Vương Nhất Bác đã sớm nghi ngờ khi nhìn thấy chiếc bút lông, do đó anh mới coi Nhuận Minh là đối tượng tình nghi trọng điểm.
Lúc này, Vương Nhất Bác rút một cái túi nhỏ đưa cho Tiêu Chiến: "Của em đây."
Tiêu Chiến cảm thấy buồn nôn: "Em không cần."
"Không cần thì thôi!" Vương Nhất Bác lại ném cái túi xuống bàn.

"Không được." Tiêu Chiến hét lên, sao có thể để tóc của cậu ở lại nơi này. Cậu không muốn tóc của cậu trở thành một vật kỷ niệm của Nhuận Minh, trở thành chứng cứ ở cục cảnh sát."Rốt cuộc em có cần hay không?" Vương Nhất Bác nhìn cậu, khóe mắt đầy ý cười. Anh cố ý trêu cậu.
"Đem về rồi đốt đi." Tiêu Chiến ra lệnh.

Vương Nhất Bác liếc cậu một cái: "Phiền phức." Tuy nhiên, anh vẫn bỏ cái túi nhỏ đựng sợi tóc vào túi áo. Ra khỏi cục cảnh sát, Tiêu Chiến đi mua một cái bật lửa đưa cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đốt sợi tóc đó, nó hóa thành tro bụi tan biến trong cơn gió ngay tức thì.

Rời khỏi cục cảnh sát, hai người đến công ty của Dữ Tư Kỳ.
Trên suốt đoạn đường, Tiêu Chiến trầm lặng từ đầu đến cuối. Anh tốt như vậy, đến một tấm ảnh, một sợi tóc của cậu, anh cũng tìm về cho cậu. Anh nói Nhuận Minh thích tóc, lẽ nào anh không thích? Không thích mà anh lau đầu cho cậu, còn nghịch tóc cậu trong lúc cậu ngủ say?
Nếu không thích cậu, tại sao anh lại đối xử với cậu kiểu đó?
Hoặc giả, anh chỉ coi cậu là một người bạn giống Lam Tư Thần mà thôi.
"Hôm nay em làm sao thế?" Giọng nói lãnh đạm của Vương Nhất Bác bất chợt vang lên.
"Em buồn ngủ..." Tiêu Chiến lẩm bẩm, nhắm nghiền hai mắt.

Buổi sáng ngày hôm bay, Dữ Tư Kỳ bận rối tinh rối mù. "Con tàu" phòng 3 khách hàng lớn chìm nghỉm, tin tức này muốn giấu cũng không giấu nổi. Dữ Tư Kỳ chỉ có thể triển khai hoạt động cấp tốc đối phó nguy cơ, cố gắng giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

Trước sự nghiệp và công việc, chị đã gạt hết tâm tình hỗn loạn với Vương Nhất Bác và nụ hôn của tên biến thái giết người ra khỏi đầu óc, khôi phục hình ảnh người phụ nữ quyết đoán trên thương trường.
Mặc dù vô cùng bận rộn nhưng khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến nơi, Dữ Tư Kỳ vẫn tiếp họ ngay.
"Tôi xin nói ngắn gọn." Dữ Tư Kỳ nhìn hai người: “Nhất Bác, về mặt thủ tục, cậu đã rời khỏi chức vụ. Nguyên nhân do không biết quản lý cấp dưới nên tôi cho nghỉ."
Đáy mắt Vương Nhất Bác vụt qua ý cười. Anh gật đầu, đây là sự che giấu tốt nhất.
Dữ Tư Kỳ quay sang Tiêu Chiến.

Trước mặt chị là chàng trai thanh tú lanh lợi. Ngoài chị ra, cậu là người mà Cận Ngôn cho phép tiếp cận.Dữ Tư Kỳ mỉm cười: "Tiêu Chiến, trong quá trình điều tra vụ án, em có biểu hiện rất xuất sắc. Theo cam kết với Nhất Bác trước đó, chỉ người của phòng 3 khách hàng lớn biết thân phận của em, bây giờ em vẫn chưa bị lộ.
Xét về mặy cống hiến của em đối với công ty, bây giờ tôi cho em sự lựa chọn, em có thể đến bất cứ phòng ban nào trong công ty, kể cả văn phòng chủ tịch. Có điều chức vụ căn cứ vào lý lịch của em, bắt đầu từ vị trí thấp nhất, em thấy thế nào?"
Trong tiềm thức của Dữ Tư Kỳ tồn tại một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. Nhưng chị biết rõ, chị không muốn cậu trai trẻ này ở bên cạnh Vương Nhất Bác. Bây giờ chị trao cho cậu cơ hội phát triển nghề nghiệp tốt hơn, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?
Dữ Tư Kỳ nói xong, Vương Nhất Bác nhíu mày, Tiêu Chiến lộ vẻ cảm động.
"Cám ơn chủ tịch..."
"Em rất xứng đáng." Dữ Tư Kỳ mỉm cười.
"Khỏi cần." Vương Nhất Bác cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người . Anh cầm cốc trà nhấp một ngụm: "Hiện tại cậu ấy là người của tôi, cậu ấy sẽ không làm thuê cho chị."
Tiêu Chiến ngẩn người. Dữ Tư Kỳ nhìn Tiêu Chiến chăm chú.
Nếu nói bắt đầu từ hôm qua đến giờ, tâm trạng của Tiêu Chiến rất sa sút, thì câu "hiện tại cậu ấy là người của tôi" đã thành công đẩy nôĩ phiền muộn của cậu lên đến đỉnh điểm.

Ai là người của anh?

Chẳng phải anh bảo cậu sau này có người yêu còn gì?

Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn Vương Nhất Bác, miệng mỉm cười: "Xin lỗi, hình như em không phải là người của anh." Sau đó, cậu quay sang Dữ Tư Kỳ: "Chủ tịch, tôi có thể suy nghĩ vài ngày không?"
Dữ Tư Kỳ gật đầu: "Được, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em."

Lúc hai người nói chuyện, Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn gương mặt nghiêng của Tiêu Chiến, ánh mắt anh tối thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro