Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng thứ bảy, Lam tư Thần đang chơi tennis với cô hàng xóm xinh đẹp, đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác: "Đến đây ăn cơm đi."
Lam Tư Thần hơi bất ngờ.
Nên biết kể từ khi có cậu trợ lý vạn năng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sống rất sung sướng, một thời gian dài không nhớ đến người bạn thân là anh. Thậm chí một lần, anh hẹn Vương Nhất Bác ra ngoài ăn cơm, còn bị bạn thản nhiên từ chối: "Tôi không đi, Tiêu Chiến đã nấu bữa tối rồi. Cậu ấy chỉ chuẩn bị phần cơm của hai người, cậu đừng đến đây."
Bây giờ, Vương Nhất Bác chuyển đổi giới tính, hay bị Tiêu Chiến bỏ rơi?
Là một người rất thích "xoáy" bạn, Lam Tư Thần liền bỏ mặc người đẹp, vui vẻ lái xe đến điểm hẹn.
Vừa vào nhà, Lam Tư Thần bắt gặp Vương Nhất Bác mặc ple ngồi trên ghế sofa đọc sách, sắc mặt anh tương đối thanh lạnh. Nghe tiếng động, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn bạn, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nhìn từ bề ngoài, Vương Nhất Bác không có gì bất thường.
Lam Tư Thần ngồi đối diện anh, điềm nhiên mở miệng: "Đi đâu ăn cơm?"
"Tùy cậu."
Lam Tư Thần tự rót một cốc trà, buột miệng hỏi: "Gọi cả Tiêu Chiến nữa?"
Vương Nhất Bác lật trang sách, không ngẩng đầu: "Tùy cậu."
Nhắc đến mới nói, Lam Tư Thần lâu lắm không gặp chàng trai nhỏ, anh cảm thấy hơi nhơ nhớ cậu. Anh đứng dậy, đi lên tầng trên tìm Tiêu Chiến.
Vừa đến thang máy, Lam Tư Thần chợt nghe thấy tiếng bước chân bình ổn quen thuộc ở sau lưng.
Anh quay đầu, đúng lúc Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh anh, cùng chờ thang máy.
Lam Tư Thần: "Sao cậu đi theo tôi?"
"Tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành, không được sao?

Trong thang máy, Lam Tư Thần hết nhìn con số nhấp nháy lại quay sang Vương Nhất Bác bên cạnh.
Đến nhà con người ta để hít thở không khí trong lành quả là một ý tưởng hay.
Hai người đàn ông đứng trước cánh cửa khép chặt.
Lam Tư Thần lại bấm chuông một lần nữa nhưng vẫn không có người trả lời. Anh ngoảnh đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Chắc hoàng tử bé không ở nhà. Cậu gọi điện cho cậu ấy đi."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm lỗ mắt mèo trên cánh cửa, cất giọng khinh bỉ: "Cậu không biết tự gọi sao?"
Lam Tư Thần quan sát vẻ mặt bạn, đầu óc anh chợt bừng tỉnh: "Không phải hai người...đang chiến tranh lạnh đấy chứ?"
Vương Nhất Bác hơi biến sắc mặt, liếc bạn một cái nhưng không lên tiếng phủ nhận.Bắt gặp vẻ bất lực của Vương Nhất Bác, tâm trạng của Lam Tư Thần càng trở nên vui vẻ hơn.
Anh cười ngoác miệng, mở máy di động gọi điện cho Tiêu Chiến: "Mỹ nam Chiến, em đang ở đâu? Chụp ảnh tốt nghiệp ở trường à?"
Lam Tư Thần vừa lái xe, vừa gặng hỏi tình hình.
"Vì vậy...Cậu ấy đã hai ngày không gặp cậu?"
Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái phụ, sắc mặt càng tệ hơn trước. Anh phát ra từ cổ họng một tiếng: "Ừ."
Lam Tư Thần cười ha hả: "Cậu ấy không gọi điện cho cậu? Cũng không chủ động tìm cậu?"
"Ừ."
"Cậu hẹn cậu ấy đi ăn cơm, cậu ấy đều từ chối, không thèm để ý đến cậu?"
"Hừ."
Nụ cười trên môi Lam Tư Thần càng tươi hơn, động tác lái xe trở nên trôi chảy mạnh mẽ. Thấy bạn "vui trên nỗi đau của người khác", Vương Nhất Bác lạnh lùng công kích: "Ấu trĩ."
Lam Tư Thần không do dự, lập tức đáp trả: "Xin hãy làm rõ, ai mới là người ấu trĩ? Tiêu Chiến tốt tính có một không hai trên đời, bây giờ đến cậu ấy cũng mặc kệ cậu, chứng tỏ cậu đã mắc sai lầm. Cậu còn chần chờ gì nữa, mau tìm cậu ấy xin lỗi đi "
Vương Nhất Bác trầm mặc.
Lam Tư Thần ngẫm nghĩ, hỏi thăm dò một câu: "Không phải đến nguyên nhân vì sao cậu ấy tức giận, cậu cũng không biết đấy chứ?"
Vương Nhất Bác lại nhìn bạn bằng ánh mắt khinh bỉ: "Đương nhiên tôi biết. Trước mặt tôi, cậu ấy như một tờ giấy trắng."
Lam Tư Thần thu lại nụ cười, cất giọng nghiêm túc: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Vương Nhất Bác gác tay lên cửa xe, ngón tay gõ nhẹ. Im lặng vài giây anh mới trả lời: "Cậu ấy không chịu gặp tôi, là bởi vì cậu ấy đang phân vân giữa tôi và Dữ Tư Kỳ."
Anh kể lại vắn tắt chuyện Dữ Tư Kỳ đưa ra điều kiện làm việc ưu đãi với Tiêu Chiến.
Lam Tư Thần: "Thì ra là vậy."
Vương Nhất Bác nhếch mép: "Chàng trai nhỏ vì chuyện này nên có áp lực tâm lý tương đối lớn. Vì vậy cậu ấy mới tỏ ra giận dỗi."
Lam Tư Thần gật đầu: "Cũng khó trách Tiêu Chiến. Cậu thử nghĩ xem, cậu ấy học tập bao nhiêu năm, bây giờ lại bỏ hết kiến thức chuyên ngành, đương nhiên rất khó quyết định. Hơn nữa công việc của cậu vừa nguy hiểm vừa mệt nhọc, một người bình thường chắc chắn không chịu nổi. Nếu là tôi, tôi cũng chọn Dữ Tư Kỳ. Bản thân có thể tự lựa chọn phòng ban trong công ty, làm gì có cơ hội nào tốt hơn vụ này?"Một câu nói trúng trọng tâm vấn đề, Vương Nhất Bác lặng thinh. Anh nhớ đến hình ảnh Tiêu Chiến ở văn phòng của Dữ Tư Kỳ mấy hôm trước. Cậu nở nụ cười nhã nhặn nhưng ngữ khí vô cùng xa cách: "Xin lỗi, hình như em không phải là người của anh."
Cậu do dự, không quả quyết chọn anh ngay lập tức.
Lam Tư Thần giơ tay vỗ vai bạn: "Bây giờ cậu biết làm thế nào rồi chứ?"
"Làm thế nào?"
" Phải dỗ ngọt. Nếu cậu không muốn cậu trợ lý của cậu chạy mất thì việc gì cũng nên thuận theo ý cậu ấy. Cậu ấy là lớn nhất. Con người đều là động vật cảm tính. Một khi cậu khiến cậu ấy xúc động, cậu ấy nhất định sẽ chọn cậu."

Bây giờ đang là giữa mùa hè, sân trường đại học tràn ngập ánh nắng rực rỡ. Trên thảm cỏ xanh trước tòa giảng đường màu trắng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng lấp lánh. Bởi vì hiện tại là mùa tốt nghiệp, đâu đâu cũng thấy các sinh viên mặc bộ đồ cử nhân, đội mũ vuông, hớn hở chụp ảnh lưu niệm.
Lam Tư Thần dừng xe dưới bóng cây, cùng Vương Nhất Bác đứng tựa vào thân xe, quan sát nhóm sinh viên trên bãi cỏ cách chỗ họ không xa.
Học viện ngoại ngữ quả là danh bất hư truyền, ai như sao trên trời. Tiêu Chiến đứng lẫn trong đám đông. Cậu không phải là người xinh đẹp nhất nhưng vẫn có nét riêng với mái tóc đen mềm mại, nước da trắng ngần và đôi mắt phượng đen láy.
Lúc này, Tiêu Chiến đang cùng một sinh viên tựa lưng vào nhau, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mô phỏng các kiểu tư thế quyến rũ và lạnh lẽo của các người mẫu trên tạp chí để bạn học chụp ảnh. Ánh nắng chiếu xuống gương mặt mịn màng của cậu, hàng lông mi cong cong, miệng nở nụ cười ngọt ngào như dòng suối trong lành.
Hai người chưa từng chứng kiến bộ dạng hoạt bát của Tiêu Chiến, Lam Tư Thần cười cười: "Cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại thời đại học tươi đẹp." Vừa quay đầu, anh chợt phát hiện trên mặt Vương Nhất Bác cũng ẩn hiện ý cười.
Lam Tư Thần nhíu mày, hiện tượng này rất không bình thường.
Anh hỏi: "Chẳng phải cậu ghét nhất mấy người uốn éo hay sao?" Thời đại học cũng có vài cô cậu nóng bỏng, ra vẻ vô tình ưỡn ngực khoe thân hình gợi cảm trước mặt Vương Nhất Bác. Sau đó,  đưa ra đề nghị hẹn hò, lý do từ chối của Vương Nhất Bác rất thẳng thắn, đúng trọng tâm: "Tôi ghét người suốt ngày uốn éo."Trước lời chất vấn của Lam Tư Thần, Vương Nhất Bác cất giọng thản nhiên: "Đây gọi là uốn éo à? Cậu ấy rất tự nhiên." Anh lườm bạn: "Có thời gian cậu nên nâng cao trình độ thẩm mỹ đi."
Trong quá khứ Lam Tư Thần từng hẹn hò với người mẫu nổi tiếng. Vừa định mở miệng phản bác, anh liền bắt gặp ý cười lấp lánh trong khóe mắt Vương Nhất Bác. Lam Tư Thần thuận theo ánh mắt bạn, cũng quay đầu nhìn Tiêu Chiến cách đó không xa.
Lúc này, đám sinh viên đã giải tán. Thời tiết nóng bức nên Tiêu Chiến và mấy bạn sinh viên ở lại bắt đầu cởi bộ đồ cử nhân.
Lam Tư Thần chỉnh lại áo xống rồi quay sang Vương Nhất Bác: "Cậu lên xe trước đi!"
Vương Nhất Bác: "Tại sao?"
"Nhìn thấy cậu, nhỡ cậu ấy chạy mất thì sao? Bây giờ cậu ấy vẫn không muốn gặp cậu."
Vương Nhất Bác nhìn bạn mấy giây, cuối cùng mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
"Kéo cửa kính lên!" Lam Tư Thần tiếp tục ra lệnh. Anh thật sự nín cười rất khổ sở.
Đến khi Vương Nhất Bác lạnh mặt đóng cửa kính ô tô, Lam Tư Thần mới cất cao giọng: "Tiêu Chiến!"
Tiêu Chiến chào các bạn học rồi đi về phía Lam Tư Thần. Mặc dù lờ mờ bắt gặp một hình bóng ngồi trong xe ô tô đỗ đằng sau Lam Tư Thần nhưng cậu vẫn giả bộ không để ý, chỉ vui vẻ chào hỏi Lam Tư Thần.
Thật ra mấy ngày nay, không phải cậu cố ý tránh mặt Vương Nhất Bác. Đúng dịp nhà trường tổ chức lễ tốt nghiệp, Tiêu Chiến bận rộn ăn cơm liên hoan với các bạn học hết bữa này đến bữa khác.
Có điều, đúng là cậu cũng không muốn gặp Vương Nhất Bác.
"Đi ăn cơm đi." Lam Tư Thần mở cửa sổ sau xe ô tô, hơi cúi người làm động tác mời: "Chắc em không biết tôi nhớ em đến mức nào."
Tiêu Chiến mỉm cười với anh, ngồi vào xe ô tô.
Buổi trưa ngày cuối tuần xe cộ thưa thớt, chiếc Lexus phóng nhanh trên đường phố. Trong xe vang lên tiếng nhạc du dương, Lam Tư Thần  hát lẩm nhẩm, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hỏi thăm công việc của anh ở bệnh viện, bầu không khí hoà hợp vui vẻ.
Chỉ có Vương Nhất Bác ngồi im lặng một bên, không biết anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Tiêu Chiến không nhịn được đưa mắt nhìn anh. Từ góc độ của cậu, chỉ thấy gương mặt nghiêng yên tĩnh của anh.
"Tiêu Chiến, lát nữa em muốn ăn gì?"  Lam Tư Thần hỏi.
"Gì cũng được, anh cứ quyết định đi." Tiêu Chiến đáp. Cậu luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường.Tiêu Chiến đảo mắt một vòng, đột nhiên ngẩn người. Là kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt sáng của Bạc Cận Ngôn. Anh đang nhìn cậu chăm chú, ánh mắt nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Anh nhìn cậu bao lâu rồi? Mặt Tiêu Chiến nóng ran, trong lòng càng buồn bực. Cậu dịch người về sau lưng Lam Tư Thần, để tránh tầm nhìn của anh.

Ba ngườí đến một quán ăn Quảng Đông. Nhân viên phục vụ đưa họ tới một bàn ăn có tấm bình phong ngăn cách với gian ngoài. Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa nhỏ, chim hót líu lo, cách bài trí rất độc đáo và dễ chịu.
Tiêu Chiến vừa ngồi yên vị, Vương Nhất Bác liền thản nhiên ngồi cạnh cô như thường lệ.
Tiêu Chiến vẫn không để ý đến anh. Lam Tư Thần đưa thực đơn cho cậu: "Hôm nay em toàn quyền làm chủ."
Tiêu Chiến không từ chối, nhận quyển thực đơn. Lúc cậu gọi món, hai người  dùng tiếng Anh hạ giọng bàn luận về vụ án tên biến thái ăn thịt người số 2.
Hôm nay có 2 món canh, Tiêu Chiến vừa lật dở thực đơn vừa hỏi: "Canh nấm và canh dạ dày, các anh ăn món nào?"
"Dạ dày." Lam Tư Thần ở phía đối diện đáp.
Tiêu Chiến không ngẩng đầu: " Vương Nhất Bác thì sao?" Lời nói vừa thốt ra miệng, cậu hơi ngây người.
"Nấm." Giọng nói của Vương Nhất Bác ẩn hiện ý cười.
Tiêu Chiến không nhìn anh, tiếp tục gọi món. Nhân viên phục vụ hỏi: " Cậu muốn gọi canh nào?"
Tiêu Chiến cũng thích canh nấm, nhưng cô định đáp "dạ dày". Ai ngờ Vương Nhất Bác đã trả lời trước: "Cậu ấy cũng lấy canh nấm."
Lam Tư Thần bị quên lãng ở một bên, âm thầm quan sát hai người. Vương Nhất Bác mắt đầy ý cười, còn gương mặt Tiêu Chiến dần ửng đỏ. Nếu không khí mờ ám cũng có nhiệt độ, chắc anh bị nướng chín từ lâu.
Ăn một lúc, cốc nước hoa quả trước mặt Tiêu Chiến hết sạch. Khi cậu đưa mắt về phía bình nước hoa quả, Lam Tư Thần tinh tường, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vừa định giơ tay lấy bình nước hoa quả, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay thò ra, cầm cái bình trước cậu.
Tiêu Chiến trố mắt quan sát Vương Nhất Bác tao nhã rót đầy cốc, rồi đưa cốc nước hoa quả ngon lành đến trước mặt cậu.
"Em cứ uống từ từ."
Tiêu Chiến: "...Cám ơn anh."Nên biết mỗi lần ăn cơm, công tử Vương Nhất Bác chưa bao giờ động chân động tay, mà đều do Tiêu Chiến hoặc Lam Tư Thần  rót nước pha trà, còn anh điềm nhiên ngồi một chỗ hưởng thụ.
Hôm nay anh tự tay rót nước hoa quả cho cậu, còn nói rất lịch sự?
Mặc dù vô cùng nghi hoặc nhưng Tiêu Chiến lặng thinh, tiếp tục ăn cơm. Có lẽ do trong lòng đầy tâm sự nên hôm nay cậu đặc biệt trầm mặc. Ba người yên tĩnh một lúc, Lam Tư Thần lại đưa mắt ra hiệu Vương Nhất Bác: "Cậu nên chủ động trò chuyện. Cậu đắc tội với người ta còn đợi người ta tìm cậu nói chuyện hay sao?"
Vương Nhất Bác gật đầu, tỏ ra đã hiểu ý. Ai ngờ gật đầu xong, anh liền cắm cúi cầm thìa và dĩa, tiếp tục gỡ cá trong đĩa của anh.
Lam Tư Thần hết nói nổi. Bầu không khí tẻ nhạt tương đối khó chịu, thế là anh mặc kệ Vương Nhất Bác, tiếp tục trò chuyện với Tiêu Chiến.
Tuy Tiêu Chiến tán gẫu với Lam Tư Thần nhưng cậu vẫn hơi lơ đễnh, không tập trung tinh thần. Khóe mắt cậu thỉnh thoảng dừng lại ở Vương Nhất Bác. Cậu có thể làm gì bây giờ? Tất cả đều do cậu cam tâm tình nguyện, có lẽ đã đến lúc cậu giải quyết dứt khoát và âm thầm rút lui.
Một lúc sau, điện thoại của Lam Tư Thần đổ chuông. Anh hạ giọng nói chuyện điện thoại, Tiêu Chiến vẫn cắm cúi lặng lẽ ăn đồ, coi người bên cạnh như không tồn tại.
Đột nhiên bờ vai bị vỗ một cái. Tiêu Chiến ngẩng đầu, phát hiện Vương Nhất Bác đẩy bát chứa đầy cá đến trước mặt cậu.
Tiêu Chiến ngẩn người.
Trong bát đầy thịt cá đã được rút hết xương, thịt cá mềm mại trắng nõn xếp tầng tầng lớp lớp, trông rất ngon lành.
"Em cứ ăn từ từ." Vương Nhất Bác lại lịch sự mở miệng, đồng thời vận động mười đầu ngón tay tê cứng.
Tiêu Chiến bất động vài giây. Sau đó, cậu ngoảnh đầu nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt phứa tạp: "Anh làm gì thế?"
Tại sao anh đột nhiên nhường món cá anh thích ăn nhất cho cậu?
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái: "Em còn chưa nhận ra à?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
Không biết có phải do ảo giác của cậu, hoặc vì ăn cơm đến mức toát mồ hôi, gương mặt anh hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo như cũ.
"Tôi đang dỗ em." Vương Nhất Bác nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro