Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang dỗ em.

Câu nói này lọt vào tai Tiêu Chiến, khiến trái tim cậu rung lên một nhịp.
Một niềm vui sướng và ngọt ngào bất thình lình ùa vào lòng cậu, nhưng dường như bị lý trí phủ định ngay lập tức. Thay thế là một chút cảm giác bất lực và chua chát.
Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Anh dỗ em là vì muốn em làm trợ lý của anh?"
"Ừ." Vương Nhất Bác gõ ngón tay xuống bàn, nhìn cậu chăm chú.
Tiêu Chiến cố gắng nở nụ cười, cậu biết ngay mà.
"Cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này." Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng.
Tiêu Chiến giật mình.
Anh nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén: "Tôi cho rằng chúng ta nên làm lành."
Tiêu Chiến nhất thời không biết nói gì.
Lam Tư Thần ở phía đối diện đã sớm cúp điện thoại, hưng phấn quan sát hai người. Nghe đến đây, anh bất giác phì cười, nói xen ngang: "Bát thịt cá này không tồi."

Tiêu Chiến học chọc đôi đũa vào cái đĩa không, cậu vẫn lặng thinh.
Lam Tư Thần liếc Vương Nhất Bác, miệng cười vui vẻ: "Em cứ ăn đi, là cậu ấy cam tâm tình nguyện làm vậy, đâu phải có người ép buộc cậu ấy. Dù em có chén hết cũng không có nghĩa em chấp nhận làm lành với cậu ấy, càng không có nghĩa bắt buộc làm trợ lý của cậu ấy. Tôi nói đúng không?"
Tiêu Chiến bị Lam Tư Thần chọc cười: "Vâng." Vương Nhất Bác lạnh mặt nói với bạn: "Hình như cậu đã quên mất lập trường của mình."
Lam Tư Thần: "Tôi đâu có quên! Tôi làm tất cả vì Tiêu Chiến mà."
Trong lúc hai người nói chuyện, Tiêu Chiến gắp một miếng cá bỏ vào miệng. Thịt cá rất mềm. Vừa rồi anh cắm cúi bận rộn một lúc lâu, đến mức ngón tay cứng đờ, hóa ra để gỡ thịt cá cho cậu.
Người đàn ông này...

Ăn cơm xong, ba người đứng dưới bóng râm của bãi đổ xe. Lam Tư Thần hỏi: "Tiếp theo em định làm gì?"
Tiêu Chiến: "Em định đi siêu thị mua ít đồ, em không đi cùng các anh nữa."
Vương Nhất Bác im lặng đứng bên cạnh cậu.
Lam Tư Thần mỉm cười: "Được, vậy chúng tôi cũng đi siêu thị. Chẳng phải chúng tôi nói sẽ dỗ dành em hay sao? Hôm nay em là nữ hoàng. Nữ hoàng đi đâu, chúng tôi đi đó, đúng không Nhất Bác?"
Tiêu Chiến bật cười: "Anh nói gì chứ?" Kết quả Vương Nhất Bác ở bên cạnh cất giọng nhàn nhạt: "Ừ, chúng tôi đi cùng em."
Tiêu Chiến đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày. Nhưng cậu chưa bao giờ trở thành tâm điểm chú ý như hôm nay.Cậu đẩy chiếc xe mua sắm của siêu thị đi ở giữa. Hai người một trái một phải, từ tốn đi cùng cậu. Các cô nhân viên siêu thị không ngừng liếc hai anh chàng cao lớn điển trai.
Lam Tư Thần hôm nay rất hưng phấn, anh nhiệt tình đóng vai "kỵ sĩ của nữ hoàng", luôn miệng hỏi: "Nữ hoàng, có lấy túi muối này không? Em không cần thì tôi lại để vào chỗ cũ"...
Tiêu Chiến cảm thấy không tự nhiên. Bị Lam Tư Thần "hành hạ", cậu không nhịn được mở miệng: "Anh đừng gọi em như vậy."
Vương Nhất Bác im lặng đi bên cậu. Tiêu Chiến có thể cảm thấy, thỉnh thoảng ánh mắt sắc bén của anh dừng lại ở gương mặt cậu. Điều này khiến cậu càng không muốn nhìn anh. Hai người chẳng ai nói với ai một lời.
Đến khu vực đồ ăn vặt, Tiêu Chiến chọn mấy gói đồ. Một nhân viên tiếp thị trẻ tuổi đứng gần đó lập tức tiến lại gần chào mời sản phẩm bánh quy mới của công ty cô ta.
Vương Nhất Bác đương nhiên không thèm để ý, Tiêu Chiến mỉm cười nói không cần. Từ trước đến nay,  Lam Tư Thần chưa bao giờ nhẫn tâm từ chối người đẹp, anh nếm thử một miếng rồi trò chuyện với cô tiếp thị xinh đẹp dăm ba câu. Sau đó, anh đi theo người ta sang giá để hàng ở bên kia mua bánh.
Lúc này chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến giả bộ chuyên tâm chọn đồ ăn vặt, coi như anh không tồn tại.
Một lúc sau, cậu đột nhiên phát giác bên cạnh không có người. Tiêu Chiến quay đầu, chỉ thấy chiếc xe đẩy ở sau lưng, Vương Nhất Bác đã biến mất từ bao giờ.

Cậu vô ý thức ngó xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh.
Trong lòng Tiêu Chiến bỗng có cảm giác mất mát. Cậu nhìn chằm chằm giá để hàng, đến mức thất thần.

Đột nhiên bên tai Tiêu Chiến vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ tính quen thuộc, mang theo ý vị trêu chọc: "Hoàng tử, kẹo gum đây này."
Tiêu Chiến ngẩn người. Vừa ngoảnh đầu, cậu liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ngay bên cạnh cậu, tay anh cầm một hộp kẹo gum, khóe mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Kẹo gum là một trong những thứ nằm trong danh sách mua sắm của cậu ngày hôm nay. Không ngờ Vương Nhất Bác chủ động giúp cậu đi lấy.
Tiêu Chiến cố cất giọng thoải mái và tự nhiên: "Sao anh cũng gọi linh tinh theo Lam Tư Thần?"
Vương Nhất Bác ném hộp kẹo gum vào xe đẩy: "Không sao, là tôi cam tâm tình nguyện, không cần em báo đáp."Nghe câu nói của anh, Tiêu Chiến muốn mỉm cười. Cậu lắc đầu: "Em không lấy vị táo, em thích vị cam."
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, giơ tay cầm hộp kẹo: "Tuân lệnh hoàng tử."
Tiêu Chiến dõi theo Vương Nhất Bác sải bước dài đi về một bên. Anh hơi cúi người chăm chú tìm kiếm. Dưới ánh đèn sáng trưng, thân hình cao lớn của anh như tượng điêu khắc, diện mạo thanh tú tựa dòng nước. Đây chính là người đàn ông cậu thích.
Vương Nhất Bác nhanh chóng chọn xong, anh từ tốn quay về bên Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến giơ tay ra nhận: "Cám ơn anh."
Vương Nhất Bác lập tức đưa cho cậu. Tiêu Chiến cầm lấy cái hộp nhưng anh đột nhiên không buông tay. Cậu bất giác nhướng mày nhìn Vương Nhất Bác, còn anh bỗng dưng tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách với cậu. Ánh mắt anh ngời sáng bức người.
"Chúng ta làm lành rồi phải không?" Vương Nhất Bác cất giọng trầm thấp, pha lẫn ý cười.
Tiêu Chiến đỏ mặt, cậu cúi đầu, không lên tiếng. Cậu ra sức kéo hộp kẹo nhưng Vương Nhất Bác không chịu buông tay. Hộp kẹo vốn rất nhỏ, đầu ngón tay anh chạm vào mu bàn tay cậu, mang lại cảm giác mát lạnh nhồn nhột. Vương Nhất Bác vẫn thản nhiên nhìn Tiêu Chiến, tay nắm chặt hộp kẹo.
Tiêu Chiến thầm thở dài. Cậu ngẩng đầu mỉm cười: "Em sợ anh rồi. Làm lành thì làm lành, em không tránh mặt anh nữa. Sáng mai anh muốn ăn gì?"
Cậu vừa dứt lời, đôi mắt Vương Nhất Bác sáng rực, thần sắc anh phảng phất nhẹ nhõm trong giây lát: "Tôi nghe theo hoàng tử."
Tiêu Chiến mỉm cười: "Đi thôi!"
"Ừm."
Cậu quay người đẩy xe đi trước, còn Vương Nhất Bác thong thả đi sau lưng cậu.
Mới đi vài bước, Tiêu Chiến bất chợt cảm thấy một xúc cảm mềm mại trên đỉnh đầu. Vương Nhất Bác đột nhiên giơ tay vuốt tóc cậu.
Tiêu Chiến thẫn thờ. Đúng vậy, tuy chúng ta đã làm lành nhưng nếu anh không thích em, em chẳng có cách nào tiếp tục ở bên cạnh anh, dù với tư cách một người bạn.
Về đến nhà trời đã tối đen, bởi vì hôm nay đã chấp nhận "làm lành" nên Tiêu Chiến về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi cầm túi đồ ăn vặt và hoa quả xuống nhà dưới tìm Vương Nhất Bác và Lam Tư Thần.
Vương Nhất Bác đang tắm trong phòng ngủ chính, còn Lam Tư Thần đang ngồi dưới mái hiên màu trắng bên ngoài phòng khách. Anh tươi cười vẫy tay với cậu: "Lại đây."Bầu trời trong vắt, ánh trăng bàng bạc. Hai người ngồi trên hai chiếc ghế nằm, ngắm cây cỏ trước cửa, vừa thư thái vừa dễ chịu.
Lam Tư Thần tự rót ình một cốc rượu vang, đồng thời đưa một cái ly cho Tiêu Chiến: "Em uống một chút không?"
Tiêu Chiến lắc đầu. Cậu không có thói quen của tiểu tư sản. Tiêu Chiến đứng dậy đi vào bếp, cầm một túi sữa ra ngoài: "Em uống cái này."
Lam Tư Thần mỉm cười: "Ngoan quá."
Hai người im lặng uống đồ một lúc, Lam Tư Thần đột nhiên mở miệng: "Em thích Nhất Bác phải không?"
Nghe câu hỏi của anh, Tiêu Chiến bị sặc sữa trong cổ họng. Cậu đỏ bừng mặt, ho sặc sụa.
Lam Tư Thần không nhịn được cười. Anh vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa lên tiếng: "Không việc gì phải vội, anh đứng về phía em. Anh thấy hai người khả quan đấy."
Tiêu Chiến đã khôi phục vẻ mặt bình thường: "Anh nói gì thế?"
Lam Tư Thần: "Em đừng giả bộ nữa."
Tiêu Chiến không lên tiếng. Cậu là người thẳng thắn, tuy chuyện thích Vương Nhất Bác khiến cậu không khỏi ngượng ngùng, nhưng một khi bị người bạn nhận ra, cậu cũng không phủ nhận.
Yên lặng một lúc, Tiêu Chiến mở miệng: "Anh đừng nói cho anh ấy biết."
"Tất nhiên anh không nói." Lam Tư Thần cười cười: "Những chuyện như thế này phải do đàn ông chủ động mới được." Anh sờ cằm: "Nhưng muốn Nhất Bác chủ động quả thực hơi khó."
"Không cần thiết. Anh ấy không thích em." Tiêu Chiến nói nhỏ.
Lam Tư Thần nhướng mày: "Làm gì có chuyện đó."
Tiêu Chiến do dự vài giây rồi kể lại vụ Vương Nhất Bác bảo cậu "Khi nào có bạn trai" cho Lam Tư Thần nghe. Chuyện này khiến trái tim cậu bị tổn thương mấy ngày nay. Bây giờ có người trút bầu tâm sự, cậu cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Ai ngờ Lam Tư Thần không hề tỏ ra bất ngờ hoặc đồng tình, mà anh để lộ vẻ mặt "biết ngay là như vậy". Anh cười nói: "Chỉ vì lý do đó mà em khẳng định trong lòng cậu ấy không có em?"
Tiêu Chiến trầm tư trong giây lát, cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu anh thích một người, liệu anh có bảo người đó đi tìm người yêu không?"
"Anh đương nhiên không làm vậy, nhưng Tiêu Chiến à, quan trọng ở chỗ cậu ấy là Vương Nhất Bác." Ánh mắt của Lam Tư Thần chỉ hận "sắt không thể rèn thành thép": "Tuy cậu ấy có IQ rất cao nhưng EQ chỉ bằng 0. Cậu ấy hầu như không tiếp xúc với…, nhưng lại tự đề cao bản thân một cách cực đoan."
Tiêu Chiến mỉm cười: "Em tán thành."Lam Tư Thần cũng cười: "Vì vậy, cậu ấy nói nếu sau này em có người yêu vẫn chưa là gì cả. Dù bây giờ em thông báo với cậu ấy, ngày mai em lấy chồng, cậu ấy cũng sẽ nói câu chúc mừng một cách cao ngạo, thậm chí thoải mái rút tờ chi phiếu làm tiền mừng cho em. Đợi một ngày nào đó, em khoác tay người đàn ông khác xuất hiện trước mặt cậu ấy, có lẽ lúc bấy giờ cậu ấy mới phát giác: "Ừm, không đúng, tại sao Tiêu Chiến không phải là người của mình?"
Tiêu Chiến rất muốn cười, nhưng trong lòng cậu dâng trào nỗi chua xót và ngập ngừng do dự. Có đúng như vậy không? Anh có thể ngốc nghếch trong vấn đề tình cảm đến mức này?
Hình như...có thể.
Thần sắc và ngữ khí của Lam Tư Thần trở nên ôn hòa và chắc chắn: "Tiêu Chiến, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm người nào như đối với em."
Tiêu Chiến không lên tiếng.
"Con người cậu ấy vốn là vậy. Cậu ấy rất xuất sắc, luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng cậu ấy cũng vô cùng chậm hiểu, tự cho mình là nhất. Đúng rồi, cậu ấy còn lập dị, không hòa đồng. Vì vậy, bất kể em làm bạn bè hay người yêu của cậu ấy, đều có số trở thành "bà mẹ". Lam Tư Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng anh nhếch lên: "Tiêu Chiến, Nhất Bác không hiểu gì về tình cảm, chúng ta phải tiến nhiều hơn một bước. Ban đầu, anh cũng phải bước rất nhiều bước mới có thể trở thành người bạn duy nhất của cậu ấy. Bây giờ, với tư cách một người bạn, anh hy vọng em cho cậu ấy một chút cơ hội và thời gian. Anh không muốn cậu ấy đánh mất em."
Bầu trời đêm đẹp đẽ, cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi qua mặt người, tựa hồ vỗ về nỗi bứt rứt và mất mát trong lòng người.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lam Tư Thần. Cậu vừa định mở miệng, khóe mắt bất chợt nhìn thấy Vương Nhất Bác từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Tiêu Chiến lập tức ngậm miệng. Lam Tư Thần quay đầu, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Anh nâng ly rượu vang, chạm vào cốc sữa trong tay cậu: "Liên minh thành lập."
Vương Nhất Bác đi đến sau lưng bọn họ: "Liên minh gì cơ?"
Anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ quần short và áo phông cotton màu trắng, càng tôn nước da trắng của anh. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Tiêu Chiến: "Sao em đỏ mặt?"
Lam Tư Thần chỉ cười cười, không lên tiếng.
Tiêu Chiến đứng dậy: "Không còn sớm nữa, em về đây, chào các anh."Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, Vương Nhất Bác hơi buồn bực, bởi vì tối qua tuy Tiêu Chiến đồng ý làm lành với anh nhưng cậu bỏ về mà chẳng nói một câu nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh rơi vào tình cảnh bị người khác lựa chọn. Từ trước đến nay đều là anh tùy ý chọn, từ nơi công tác, chức vụ, trợ lý...
Có lẽ hôm nay anh nên tiếp tục dỗ dành cậu? Để xem hiệu quả thế nào?
Đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng, Vương Nhất Bác bất chợt nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Anh chau mày, bỏ bàn chải. Ừm...đã đến giờ ăn sáng.
Vương Nhất Bác đi ra ngoài phòng khách, quả nhiên thấy Tiêu Chiến ngồi ở ghế sofa. Trên bàn đặt hộp sủi cảo tôm da cá thơm phức.
Hôm nay Tiêu Chiến mặc quần màu ngó sen cùng áo phông trắng cụt tay, trông rất mát mẻ, cậu ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Ừm, chàng trai nhỏ rất vừa mắt. Nếu sáng nào cũng như hôm nay, chắc chắn cả ngày sẽ thư thái sễ chịu.
Đúng lúc này, Tiêu Chiến mở miệng hỏi: "Công việc của chúng ta ngày hôm nay?"
Khóe mắt Vương Nhất Bác ẩn hiện ý cười: "Tạm thời chưa có việc gì." Ngừng một lát, anh nói tiếp: "Vậy...tôi đi thay quần áo, sau đó chúng ta ăn sáng." Có lẽ do tâm trạng vui vẻ, ngữ khí của anh đặc biệt ôn hòa.
"Được." Tiêu Chiến bình thản cúi đầu, né tránh ánh mắt anh. Tuy nhiên, khóe miệng cậu cong lên, hai má nóng ran.
Nhất Bác à, em đã tiến thêm một bước. Nếu anh muốn đi về phía em, em sẽ đứng ở nơi này đợi anh. Nếu anh vẫn không chịu cất bước, lần sau, em sẽ không quay đầu.
Vương Nhất Bác huýt sáo, đứng trước gương thay áo sơ mi và quần âu, sau đó gọi điện thoại cho Lam Tư Thần.
Lam Tư Thần tươi cười chúc mừng bạn: "Tôi sẽ bảo người chuẩn bị hợp đồng. Cậu vẫn ký ba năm như thường lệ?"
Vương Nhất Bác im lặng vài giây, cất giọng nhàn nhạt: "Sửa thành mười năm."
Lam Tư Thần đờ ra vài giây, lắc đầu phì cười. Cuối cùng anh nói một câu: "Chị gái cậu chắc buồn lắm, vụ đoạt người không thể vượt mặt cậu."
Câu nói của Lam Tư Thần nhắc nhở Vương Nhất Bác, anh lập tức nhắn tin cho Dữ  Tư Kỳ: "Rất đáng tiếc, Tiêu Chiến là của tôi rồi." Ký tên: " Vương Nhất Bác thật."
Dữ Tư Kỳ không trả lời.
Khi mở cửa phòng ngủ, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đang cầm một quyển sách ngồi ở ghế sofa. Tên cuốn sách là "Đại cương phân tích chứng cứ hành vi".Anh mỉm cười. Vừa định đi ra ngoài, điện thoại di động đổ chuông.
Vương Nhất Bác vẫn nhìn Tiêu Chiến chăm chú, đồng thời bắt điện thoại: "Xin chào!"
"Giáo sư Vương, tôi là Hoàng Hy." Người cảnh sát phụ trách vụ án Uyển Vi ở khu nghỉ mát và hành động bắt "hắn" cất giọng nghiêm túc.
"Anh nói đi." Ngữ khí của Vương Nhất Bác lạnh hẳn.
"Chúng tôi đã tìm thấy "hắn". Ngữ khí của Hoàng Hy có phần nặng nề: "Thi thể của hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro