Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi xem thi thể của "hắn".
Đó là nhà xác của một đơn vị trực thuộc bộ công an. Bốn bức tường lạnh lẽo trong phòng màu xám trắng, không khí lạnh lẽo, nghiêm túc và không có sinh khí.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy xác chết, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy một cơn buồn nôn dội lên cổ họng.
"Hắn" đã bị thiêu thành bộ xương đen sì, gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại. Điều duy nhất có thể nhìn ra là thân hình của hắn cao lớn, không béo không gầy, trùng khớp với đặc điểm người đàn ông trong lời khai của Dữ Tư Kỳ.
Nghe nói, trong quá trình lái xe tháo chạy, "hắn" đã đâm phải lan can bảo vệ trên đường quốc lộ. Xe ô tô rơi xuống vực, nổ tung nên hắn mới bị thiêu cháy.
"Có đúng là hắn không?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.
Hôm nay dù thời tiết nóng bức nhưng Vương Nhất Bác không mặc áo sơ mi như thường ngày mà anh diện bộ ple, thắt cà vạt chỉnh tề. Đến đôi giày da cũng bóng loáng. Tiêu Chiến hiểu tâm lý của anh. Điều này chứng tỏ anh coi trọng lần đầu tiên gặp "hắn", tuy đối phương chỉ còn là xác chết cháy đen.
Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, anh cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể mấy giây, sau đó khóe miệng nhếch lên: "Hi."
Giọng nói của anh trầm thấp ôn hòa, đáy mắt thấp thoáng ý cười rất nhạt.
Tiêu Chiến đã quen với tính cách của Vương Nhất Bác nên vẫn điềm nhiên như không. Người nhân viên của nhà xác đứng bên cạnh hết sức kinh ngạc: "Giáo sư quen biết người này?"
Vương Nhất Bác đã quay người đi ra ngoài.
Tại một phòng hội nghị của trụ sở bộ công an. Đèn trong phòng sáng trưng, bàn gỗ đen thâm nghiêm. Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn, bầu không khí đặc biệt nặng nề.
Vương Nhất Bác cũng là một trong số đó. Anh ngồi cùng với đại diện của phía Trung Quốc. Vương Nhất Bác lúc này hoàn toàn khác người đàn ông hôm qua mỉm cười gọi Tiêu Chiến là "hoàng tử". Vẻ mặt anh lạnh lùng và tập trung, ánh mắt sắc bén bức người, giống một chuyên gia trả tuổi tài cao thật sự. Tiêu Chiến biết, đây chính là hình ảnh chân thật của anh trong trạng thái làm việc.
Với tư cách là trợ lý của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cùng các nhân viên ngồi ở hàng ghế sau, yên lặng lắng nghe.

Một đầu của bàn tròn là mấy người Mỹ gốc Hoa, đại diện của FBI. Đầu tiên, bọn họ đưa ra kết quả giám định DNA: "Các vị, chúng tôi đã hoàn thành việc kiểm tra và đối chiếu với kho DNA, có thể xác nhận thân phận của nạn nhân."
Bọn họ mở đèn chiếu. Trên màn hình trắng ở phía trước xuất hiện hình ảnh một người đàn ông Châu Á trẻ tuổi. Hắn mặc bộ ple, thân hình cao lớn nổi bật.
"Nạn nhân là Giang Hạo, 27 tuổi, kỹ sư IT, Người Mỹ gốc Hoa." Đại diện FBI đột nhiên quay sang Vương Nhất Bác, ngữ khí mang hàm ý sâu xa: "Simon biết cậu ta."
Đại diện FBI vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Tiêu Chiến cũng rất kinh ngạc.
Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn trầm tĩnh như nước, khóe miệng anh nhếch lên, để lộ nụ cười mỉa mai: "Thật vinh hạnh. Anh ta là một trong những nạn nhân may mắn được tôi cứu thoát khỏi bàn tay của tên ăn thịt người "hoa tươi".
Bây giờ sự thật là thế nào?
Xét từ mọi phương diện, Giang Hạo, cũng là thi thể được phát hiện trong chiếc xe ô tô của nghi phạm đều phù hợp với chân dung tội phạm do FBI phác họa.
Đầu tiên là hình dáng tương tự. Từ kết quả xét nghiệm những vật thể còn sót lại trên người nghi phạm, có thể thấy lúc đó hắn cũng mặc ple, trùng khớp với những gì DữTư Kỳ nhìn thấy.
Giang Hạo là người có IQ cao, gia đình giàu có. Hắn lặng kẽ về nước từ nửa năm trước. Hắn hoàn toàn có thời gian và năng lực lén lút theo dõi Vương Nhất Bác thực hiện hành vi khiêu khích.
Vậy động cơ của hắn là gì? FBI đưa ra hai suy đoán:
Thứ nhất, hắn là một nạn nhân bị tên biến thái giam giữ. Sau khi tổn thương tạo thành chướng ngại, khiến tâm lý của hắn không thể khôi phục bình thường. Do đó, hắn tưởng tượng bản thân thành kẻ đã hành hạ hắn, mới có một loạt hành động quái lạ như vậy.
Thứ hai, suy đoán này tương đối táo bạo. Có lẽ ngay từ đầu, Giang Hạo là đồng bọn của tôi biến thái ăn thịt người. Lúc bị Vương Nhất Bác và FBI phá vụ án, hăn đóng giả làm nạn nhân, thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Bây giờ, hắn tìm Vương Nhát Bác trả thù.
Cuộc họp kết thúc, Tiêu Chiến đứng dậy đi đến bên Vương Nhất Bác. Anh vẫn đứng cạnh bàn, cúi đầu đọc tài liệu về Giang Hạo.
Lúc này, đại diện cảnh sát Trung Quốc đã rời khỏi phòng hội nghị. Đại diện FBI từ phía đối diện tiến lại gần, bắt tay Vương Nhất Bác: "Simon, anh làm rất tốt."

Ý bọn họ khen ngợi Vương Nhất Bác đặt bẫy ngược lại, dụ đối phương rơi vào vòng vây của cảnh sát, cuối cùng cũng không tránh khỏi cuộc truy bắt.
Tiêu Chiến vui mừng nhìn Vương Nhất Bác. Anh chỉ nhếch miệng cười rất nhạt, vẻ mặt không có một chút hưng phấn hay xúc động.
Lúc hai người lái xe rời khỏi bộ công an đã là buổi chiều.
Vương Nhát Bác nghiêm mặt, lặng lẽ lái xe. Tiêu Chiến dò xét anh vài giây rồi lên tiếng: "Vụ án này coi như kết thúc rồi phải không?" Ban nãy cậu nghe mấy nhân viên FBI thương lượng đặt vé máy bay về nước.
Vương Nhất Bác: "Kết quả chính thức là như vậy."
Câu nói này hơi nhiều tầng ý nghĩa, Tiêu Chiến hỏi: "Lẽ nào anh nghi ngờ Giang Hạo không phải là người đó?"
Vương Nhất Bác cất giọng dứt khoát: "Tôi không biết."
Tiêu Chiến im lặng. Đúng là mọi chứng cứ đều chứng minh nạn nhân chính là Giang Hạo, khiến tâm trạng nơm nớp thấp thỏm nhiều ngày của cậu trở nên nhẹ nhõm không ít. Tuy nhiên, cái chết của hắn quá đột ngột, khiến cô có cảm giác không mấy chắc chắn.
"Làm thế nào bây giờ?" Tiêu Chiến hỏi. Hiện tại người đã chết, bọn họ không còn cách nào nghiệm chứng.
Vương Nhất Bác để lộ nụ cười cao ngạo quen thuộc của anh: "Chờ mấy vụ án tiếp theo là biết ngay."
"Ý anh là..."
"Nếu hắn chưa chết, hắn nhất định sẽ quay lại. Trò chơi vô vị của hắn mới bắt đầu, làm sao hắn nở bỏ đi?"

Buổi tối mát rượi, trăng sáng trên bầu trời, Tiêu Chiến ngồi trong thư phòng của Vương Nhất Bác đọc sách.
Một khi đã quyết tâm đi theo Vương Nhất Bác, cậu muốn tranh thủ bổ sung thêm kiến thức chuyên ngành.
Có điều, "quyết tâm đi theo" đương nhiên ám chỉ công việc, còn về con người anh...
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi ở đầu kia giá sách. Anh mặc áo sơ mi đơn giản, gương mặt thanh tú, yên tĩnh và tập trung.
Cậu phải làm thế nào để nhìn thấu trái tim anh?
"Em nhìn tôi làm gì?" Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiêu Chiến đỏ mặt nhưng cậu vẫn bình thản trả lời: "Em tùy tiện quan sát thôi."
Vương Nhất Bác không tiếp tục đề tài này. Anh buông quyển sách, nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa: "Tối nay em hãy dọn xuống đây. Sau này em sẽ sống ở thư phòng."
Tiêu Chiến: "...Em không dọn."
Vương Nhất Bác nheo mắt: "Lẽ nào trợ lý của tôi không nên ở bên cạnh tôi 24 tiếng đồng hồ?"
Đối với yêu cầu không phân biệt phải trái, tự theo ý mình của anh, Tiêu Chiến đã quen từ lâu nên tâm trạng của cậu không hề xao động hay kinh ngạc. Cậu chỉ cười nhạt: "Em thích có không gian riêng. Khi nào anh cần, có thể gọi em xuống nhà bất cứ lúc nào."
Vương Nhất Bác không lên tiếng, sắc mặt anh tương đối khó coi. Anh đứng dậy, tháo cà vạt, cởi cúc áo ở cổ, xem ra chuẩn bi đi tắm.
Anh vừa đi hai bước, Tiêu Chiến ngập ngừng vài giây, lại mở miệng: "Hơn nữa...sau này nhỡ em có người yêu, nếu tình cảm tiến triển tốt đẹp, em cũng sẽ sống cùng anh ấy, không thể ở bên anh 24/24."
Lời nói vừa thốt ra miệng, hai má cậu lập tức nóng ran.
Câu này có hiệu quả ngay tức thì, bởi Vương Nhất Bác dừng bước. Anh rõ ràng ngẩn người, sau đó quay sang Tiêu Chiến.
Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt đen của anh từ từ trở nên sắc lạnh, khiến trái tim của Tiêu Chiến hơi loạn nhịp.
"Hừ..." Vương Nhất Bác thốt ra một tiếng rất nhẹ. Anh lạnh nhạt quay người bước đi.
Đây là...phản ứng kiểu gì thế?
Nghe tiếng cửa phòng ngủ khép lại, Tiêu Chiến không nhịn được cười.
Mặc kệ phản ứng của anh. Mấy hôm trước chính anh bảo cậu tìm người yêu, bây giờ cậu cho anh biết, thế nào gọi là người yêu.
Tiêu Chiến đọc sách một lúc, nhớ đến chuyện xảy ra ban ngày, đầu óc cậu chợt vụt qua một ý nghĩ. Cậu ngẩng đầu quan sát giá sách chứa hồ sơ vụ án ở trên giá.
Hộp hồ sơ lớn nhất, nổi bật nhất hiển nhiên là "Tên ăn thịt người "hoa tươi" California. Tiêu Chiến đứng lên ghế, lật xem hồ sơ trong hộp.
Đầu tiên là tài liệu chung về toàn bộ vụ án. Tiêu Chiến chỉ xem lướt qua, hiểu đại khái tại sao tên ăn thịt người Tommy lại trở thành kẻ giết người hàng loạt khó bắt giữ nhất trong lịch sử FBI những năm gần đây. Bởi vì hắn chọn nạn nhân không có quy luật, từ độ tuổi, màu da, giới tính đến nghề nghiệp khác nhau. Hơn nữa, hắn có điều kiện kinh tế tương đối khá. Tuy xuất thân từ gia đình tan vỡ nghèo khó nhưng nhờ đầu óc thông minh, dựa vào đầu tư tài chính nên Tommy đã đổi đời. Người như hắn, muốn che giấu tội ác cũng dễ dàng hơn người bình thường.

Sau đó, Tiêu Chiến xem đến tập hồ sơ về từng nạn nhân cụ thể. Tập hồ sơ rất dày, cậu giở vài trang, cảm thấy khó có thể xem tiếp vì những tấm ảnh trên đó quá tàn nhẫn. Tiêu Chiến vô ý giở đến tài liệu nạn nhân cuối cùng. Vừa nhìn thấy tên in trong hồ sơ, Tiêu Chiến sững sờ trong giây lát.
Simon, Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tắm rửa xong, anh mặc áo sơ mi mới, đầu tóc vẫn còn ướt rượt.
Nghĩ tới câu “nếu có người yêu” Tiêu Chiến vừa nói, trong lòng anh rất không hài lòng. Đương nhiên mỗi người kiểu gì cũng sẽ đi tìm một nửa của mình, nhưng trong lòng Tiêu Chiến, anh không quan trọng bằng một người đàn ông tầm thường không biết từ đâu chui ra. Buồn cười thật đấy.
Vương Nhất Bác đi đến phòng khách, thấy Tiêu Chiến đã từ thư phòng đi ra ngoài, đang ngồi ở ghế sofa. Trong tay cậu là tập hồ sơ về tên biến thái ăn thịt người, trên đó có tên anh.
Nghe tiếng bước chân, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt cậu ánh lên tia phức tạp.
Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến, tiến lại gần ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cậu. Anh mở tivi, tự xem chương trình “Tường thuật pháp trị”.
Một lát sau, Vương Nhất Bác cảm thấy có người kéo tay áo anh. Anh ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt trong veo sáng ngời của Tiêu Chiến.
“Cho em xem vết thương của anh.” Tiêu Chiến cất giọng nhẹ nhàng.
Vương Nhất Bác liếc cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Từ trước đến nay không phải cũng được nhìn thấy cơ thể của tôi.” Anh trả lời cứng nhắc, sau đó quay đầu tiếp tục xem tivi.
“Em muốn xem.” Tiêu Chiến nắm tay anh, ngữ khí rất kiên quyết: “Em là trợ lý của anh, vết thương của anh liên quan đến vụ án, đương nhiên em có quyền được xem.”
Lúc này, Vương Nhất Bác mới quay sang nhìn Tiêu Chiến. Trầm mặc một giây, anh giơ tay cởi cúc áo, nhưng mắt anh lại quay về màn hình tivi.
Trong khi thần sắc Vương Nhất Bác vẫn điềm nhiên như không, tâm trạng của Tiêu Chiến dần trở nên hồi hộp vô cùng.
Hàng cúc áo cởi hết, hai vạt áo sơ mi mở ra, vòm ngực rộng và vùng bụng phẳng lỳ của người đàn ông hiện ra trước mặt Tiêu Chiến.
Nước da trên người anh rất trắng trẻo, bắp thịt có vẻ dẻo dai cân đối, trông không hề yếu ớt. Anh thậm chí còn có cơ bắp...
Lần trước đã Tiêu Chiến nhìn thấy vết thương trên lưng Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên cậu ngắm từ phía chính diện.
Vết thương ở thân trước không nhiều nhưng rất đáng sợ. Phía dưới ngực, gần vị trí quả tim có một vết sẹo hồng hồng. Dưới bụng anh xuất hiện vết thương rất dài.
Đầu óc Tiêu Chiến chợt hiện lên hình ảnh máu me đáng sợ của Vương Nhất Bác trong tập hồ sơ, viền mắt của cậu đột nhiên cay xè.
Hồ sơ còn có lời ghi chú: "...Simon mất tích khoảng nửa năm. Lúc được giải cứu, anh bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, các cơ quan nội tạng trong cơ thể suy kiệt, đồng thời hôn mê bất tỉnh. Sau bốn ngày đêm nằm ở phòng cấp cứu, cuối cùng anh cũng thoát khỏi cơn nguy kịch...Cũng dựa vào tin tức tình báo mà Simon bí mật cung cấp cho FBI trong thời gian bị giam cầm, tên ác ma ăn thịt người trứ danh mới bị bắt giữ. Simon còn cứu được mười hai người dân vô tội cũng bị giam giữ dưới tầng hầm giống anh..."
Vương Nhất Bác từng bị tàn phá cơ thể, để đổi lại mười hai sinh mạng. Những chuyện này...
Tiêu Chiến ngẩng đầu, ngắm gương mặt nghiêng lãnh đạm và ánh mắt hơi tỏ ra mất kiên nhẫn của anh. Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, lúc nào cũng chỉ tỏ thái độ ngạo mạn và ấu trĩ...
Nghĩ đến đây, viền mắt Tiêu Chiến bắt đầu ươn ướt.
"Em đã nhìn đủ chưa?" Tiếng Vương Nhất Bác đột nhiêng vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Tiêu Chiến mặc kệ anh. Cậu giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên bụng anh. Từ đầu ngón tay truyền đến cảm xúc mát lạnh và lồi lõm. Cậu nghĩ thầm: "Không biết lúc đó, anh bị rạch sâu đến mức nào?"
Vương Nhất Bác đột nhiên nắm chặt ngón tay cậu.
Ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại ở bàn tay đầy sức mạnh của Vương Nhất Bác, sau đó di chuyển lên mặt anh. Gương mặt tuấn tú dường như hơi ửng đỏ. Anh cất giọng trầm trầm: "Rất nhột, em đừng sờ nữa."
Tiêu Chiến vốn không ngờ cậu lại rơi lệ trong hoàn cảnh này. Lúc câu nói của anh lọt vào tai cậu, cậu còn mỉm cười. Nhưng trái tim cậu mềm nhũn, một giọt nước mắt trào ra khóe mi.
Vương Nhất Bác rõ ràng cũng không lường trước tình huống này. Anh ngẩn người, nhìn Tiêu Chiến chăm chú.
Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng, cậu quay đầu sang một bên, rút tờ giấy ăn trên bàn uống trà lau nước mắt.
Vương Nhất Bác mở miệng: "Nếu biết trước làm em khóc, tôi sẽ không cho em xem." Vừa nói anh vừa giơ tay cài cúc áo.
Tiêu Chiến vốn đã ngừng rơi lệ, ai ngờ anh lại đột nhiên buông ra một câu hết sức dịu dàng, viền mắt cậu lại nóng bỏng, từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má.
Cậu không nhìn Vương Nhất Bác, liên tục rút giấy ăn lau nước mắt. Mặc dù vậy, cậu vẫn cảm thấy ánh mắt sáng quắc ở bên cạnh chiếu vào mặt cậu.
"Đừng nhìn em, xem tivi của anh đi." Tiêu Chiến nói nhỏ.
"Ừ." Vương Nhất Bác phát một tiếng từ cổ họng. Sau đó anh thật sự quay đầu chăm chú xem tivi.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh anh, viền mắt vẫn ướt đầm đìa. Cậu tiếp tục lau nước mắt và khụt khịt mũi, cho đến khi hồi phục tâm trạng.
Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Vương Nhất Bác đã đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Tiêu Chiến cứng đờ người trong giây lát.
"Em đừng khóc nữa." Âm thanh từ miệng anh nhẹ như cơn gió thoảng.
"...Vâng."
Bên ngoài cửa sổ bầu trời vẫn tối đen như cũ, tivi vẫn tiếp tục chương trình, tay Vương Nhất Bác vẫn đặt trên vai Tiêu Chiến. Hai người ngồi tựa vào nhau một lúc lâu, Tiêu Chiến dường như có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm dìu dịu trên cơ thể của anh, và hơi thở ấm nóng tỏa ra từ người anh...Bàn tay anh ôm vai Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, nhưng cậu cảm thấy có sức mạnh ngàn cân. Mỗi tế bào trên bề mặt cơ thể phảng phất cảm nhận được trọng lượng của anh, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Không biết bao lâu sau, có thể là nửa tiếng đồng hồ, hoặc giả chỉ mười mấy phút, điện thoại di động trong túi Vương Nhất Bác đột nhiên đổ chuông.
Vương Nhất Bác rút tay về, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng hình như cậu có chút...không nỡ.
Vương Nhất Bác chẳng hề để ý đến tâm trạng của Tiêu Chiến, anh bắt máy: "Tư Thần."
Hai người nói chuyện về vụ án Giang Hạo ngày hôm nay. Tiêu Chiến càng ngồi càng mất tự nhiên, thế là cậu đứng dậy: "Em về đây."
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái: "Chúc em ngủ ngon."
"Chúc anh ngủ ngon."
Ở đầu kia điện thoại, Lam Tư Thần cười cười: "Muộn như vậy rồi, Tiêu Chiến vẫn ở chỗ cậu sao?"
"Ừ, cậu ấy vừa khóc, tôi đang dỗ cậu ấy." Vương Nhất Bác đáp rất tự nhiên.
Tiêu Chiến đang mở cửa ra vào, nghe câu nói của anh, cậu nhăn mặt: "Không được nói với anh ấy."

Tiêu Chiến về nhà, tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rồi thư thái nằm lên giường. Lúc này đêm đã vào khuya, bên ngoài cửa sổ không một tiếng động. Cậu nhắm mắt một lúc rồi lại ngồi dậy, rút một thứ từ túi xách.
Đó là tấm ảnh chụp Vương Nhất Bác mà cậu photo từ tập hồ sơ vụ án tên biến thái ăn thịt người. Có lẽ tấm ảnh này đuợc chụp khi anh bị nhốt dưới tầng hầm. Vương Nhất Bác nằm trên mặt đất vừa đen vừa bẩn thỉu. Tiêu Chiến không rõ anh mặc đồ gì, bởi toàn thân anh nhày nhụa máu tươi. Tuy nhiên, gương mặt anh vẫn bình thản, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ say, cũng phảng phất như đã từ giã cõi đời.
Tiêu Chiến nằm xuống giường, giơ tấm ảnh lên cao. Yên lặng một lúc, cậu đưa tấm ảnh lên miệng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má anh.

Tiêu Chiến rời đi không bao lâu,
Vương Nhất Bác về phòng đi ngủ.
Dưới ngọn đèn dịu dàng, anh kéo rèm cửa sổ, đứng trước gương cởi áo sơ mi.
Khi da thịt lộ ra bên ngoài, Vương Nhất Bác quan sát vết sẹo qua chiếc gương. Anh đột nhiên nhớ đến sự đụng chạm vừa rồi của Tiêu Chiến.
Anh cũng giơ tay sờ vết thương trên bụng nhưng không thấy ngứa, cũng chẳng có cảm giác gì khác.
Đầu óc anh hiện lên hình ảnh ngón tay thon thả mềm mại của Tiêu Chiến. Lúc ngón tay cậu chạm vào làn da anh, cảm giác đó giống sợi lông nhẹ nhàng sượt qua, khiến anh thấy ngưa ngứa, tê tê.
Ngón tay của cậu...
Một cảm giác khô nóng khó diễn tả đột nhiên trào ra từ vết thương ở vùng bụng. Vương Nhất Bác đứng bất động trước gương một lúc, cuối cùng anh quyết định vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, sau đó mới lên giường đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro