Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sớm mai, ánh nắng vàng bao phủ khắp không gian. Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố tựa như mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Trên đường phố, xe cộ đã bắt đầu tấp nập.
Tiêu Chiến mặc đồ ngủ, túm tóc đứng trước tủ quần áo.

Hôm nay cậu nên mặc đồ gì?

Cậu rút một cái áo sơ mi lụa ngắn tay màu xanh nhạt và quần lửng màu gạo. Kể từ lúc đi làm, phong cách thời trang của cậu luôn đơn giản, phóng khoáng và chững chạc.
Tiêu Chiến cởi đồ ngủ. Vừa định thay bộ quần áo, cậu đột nhiên ngừng động tác. Ánh mắt cậu di chuyển đến một bên tủ quần áo, dừng lại ở nơi treo bộ quần áo màu sắc rực rỡ.
Một chút tâm tư ùa vào lòng. Tuy hơi ngại ngùng  nhưng Tiêu Chiến vẫn quả quyết lấy bộ quần áo đẹp nhất mặc lên người.
Đây là một bộ đồ tương đối. Chiếc áo phông  cổ tròn cùng quần lửng màu be.
Cái áo rộng rãi, nhưng cũng rất phóng khoáng, tôn đường nét cơ thể.
Điều Tiêu Chiến hài lòng nhất là màu sắc. Áo có màu xanh nhạt, khiến làn da của người mặc càng sáng hơn.
Cậu chải chuốt tóc một lúc. Sau đó, cậu bôi ít son dưỡng môi. Cuối cùng, cậu không đi giày da như ngày thường mà chọn đôi giày thể thao.

Lúc Tiêu Chiến xuống nhà, Vương Nhất Bác đang ngồi ở ghế sofa đọc báo. Anh rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng có thói quen cứng nhắc như ông già.
Anh đọc rất chăm chú, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cậu. Tuy nhiên, Tiêu Chiến bất ngờ phát hiện, anh đã mua sẵn đồ ăn sáng, đặt trên bàn uống trà.
"Hôm nay anh dậy sớm thế?" Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác, cầm bát cháo và một tờ báo.
"Ừ." Vương Nhất Bác trả lời.

Trên thực tế, sáng nay anh dậy sớm là bởi vì tối qua anh ngủ không ngon. Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác rời mắt khỏi tờ báo, hướng về nguyên nhân gây ra "tội lỗi".
Tiêu Chiến đọc báo một lúc, đột nhiên có cảm giác bị ai đó "chiếu tướng".
Ánh mắt rất quen thuộc, cũng rất gần gũi. Khóe mắt cậu bắt gặp Vương Nhất Bác đang nhìn cậu chăm chú.
Hai má Tiêu Chiến nóng bừng. Hôm nay cậu trông rất được đó. Hiện tại, ánh mắt của Vương Nhất Bác dừng lại ở trên người cậu.
Tiêu Chiến giả bộ không thấy, tiếp tục ăn cháo.

Một lúc sau...
Sao anh vẫn còn nhìn? Mỗi tế bào trên người cậu như bị ngọn đèn pha cực mạnh chiếu vào, đến mức nóng ran."Em định đi thi cuộc thi sắc đẹp đấy à?" Giọng đàn ông trầm thấp cuối cùng cũng vang lên.
Tiêu Chiến đỏ mặt, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác. Anh tỉnh bơ như không, ánh mắt lãnh đạm, giống như lời nhận xét về ngoại hình của cậu là một chuyện hết sức bình thường.
"Anh nói hôm nay phải đi gặp người của cục cảnh sát còn gì?" Tiêu Chiến đáp: "Em muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ ngay lần gặp đầu tiên."
Hôm qua Vương Nhất Bác nói cho cậu biết, Bộ công an bố trí một phòng nghiên cứu tội phạm cho anh ở thành phố này. Hôm nay anh phải đi gặp ngườu của cục cảnh sát bàn về chuyện đó.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Vương Nhất Bác không phát biểu ý kiến. Vài giây sau, anh lại liếc cậu một cái: "Sao lần đầu tiên gặp tôi, em chẳng ăn mặc trang trọng gì cả? Lẽ nào em không cần để lại ấn tượng tốt cho tôi?"
Tiêu Chiến bất giác cười tủm tỉm: "Anh chẳng biết thưởng thức, tại sao em cần quan tâm đến ấn tượng của anh?"
Mắt Vương Nhất Bác tối lại.
Tiêu Chiến đứng dậy định đi rửa tay, chợt nghe giọng nói thản nhiên của anh từ phía sau truyền tới: "Tôi không biết ư? 110, 71, 95,9."
Tiêu Chiến ngẩn người, một hai giây sau mới có phản ứng, anh vừa nhắc đến số đo ba vòng.
Cậu liền quay người trừng mắt với Vương Nhất Bác: "Sao anh biết...Anh xem hồ sơ kiểm tra sức khỏe của em?"
Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên: "Tôi cần gì phải làm chuyện vô vị đó? Với năng lực tính toán của tôi, chỉ quan sát là ra hết." Lúc nói câu này, anh đảo mắt một lượt từ đầu đến chân Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến: "Anh đừng nhìn em nữa."
Muốn điều tra vụ án thuận lợi thì cần có danh phận. Hôm nay, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi xác nhận danh phận đó.

Bây giờ là giữa mùa hè, cục cảnh sát rợp bóng cây xanh, các tòa nhà văn phòng màu trắng ngay hàng thẳng lối. Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác vào văn phòng cục trưởng trước.
Theo kết quả thương lượng với bộ công an trước đó, Vương Nhất Bác sẽ thành lập một phòng nghiên cứu nằm trong cục cảnh sát nhưng không chịu sự quản lý của cục.
Bọn họ có hai trách nhiệm chủ yếu:
Thứ nhất, nếu xảy ra vụ án lớn, ví dụ như những vụ giết người hàng loạt, Vương Nhất Bác sẽ chỉ đạo đội cảnh sát hình sự tiến hành điều tra.
Thứ hai, phòng nghiên cứu tham gia điều tra những vụ hung án hình sự của thành phố với tư cách một phòng ban độc lập.Điều thứ nhất không khó lý giải, bởi vì đây là công việc cơ bản của ngành tâm lý học tội phạm.
Điều thứ hai chỉ mang tính chấy thử nghiệm. Nguyên nhân từ trước đến nay, tâm lý học tội phạm gần như chưa được ứng dụng trong ngành cảnh sát nên bộ công an không thể thành lập đơn vị độc lập. Vì vậy, bộ công an để Vương Nhất Bác làm thí điểm trước.
Nếu trong thành phố xảy ra vụ án giết người, phòng nghiên cứu của Vương Nhất Bác sẽ tham gia điều tra như một nhóm nhỏ độc lập. Bọn họ không can thiệp vào công việc của đội cảnh sát hình sự. Nhưng hai bên có thể chia sẻ nguồn tài nguyên. Thông qua quá trình phá án, nghiệm chứng tâm lý học tội phạm của Vương Nhất Bác liệu có tác dụng ở Trung Quốc? Làm thế nào để hữu hiệu hơn? Đồng thời cũng coi là một sự thăm dò, nếu ứng dụng tâm lý học tội phạm vào cơ tầng đội cảnh sát hình sự, sẽ đạt hiệu quả ra sao?
Sau khi trao đổi tình hình, cục trưởng mỉm cười đứng dậy: "Giáo sư Vương, tôi đưa câu đi gặp đội cảnh sát hình sự."
Vương Nhất Bác gật đầu.
Người thư ký văn phòng ở bên cạnh nói: "Vậy tôi đưa trợ lý Tiêu đi làm thủ tục giấy tờ."
"Được ạ." Tiêu Chiến mỉm cười đáp.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Tiêu Chiến không còn việc gì khác. Thấy cô thư ký văn phòng bận tối mắt tối mũi, cậu cũng không làm phiền người ta mà đi ra ngoài hành lang, tìm một cái ghế ngồi xuống đợi Vương Nhất Bác.
Lúc này, Vương Nhất Bác đang cùng cục truởng đội hình sự ở trong phòng hội nghị nói chuyện. Đối diện chỗ Tiêu Chiến ngồi, chỉ cách vài bước là văn phòng của đội cảnh sát hình sự.
Gần đây trong thành phố không có vụ án lớn, đám cảnh sát hình sự ở văn phòng xem tài liệu...Rất nhanh có người chú ý đến chàng trai xinh đẹp xa lạ ngồi ngoài cửa.
"Ai vậy nhỉ? Cậu ấy có liên quan đến vụ án nào hay sao?" Một người hỏi.
"Nghe nói là trợ lý của phòng nghiên cứu tội phạm mới thành lập, chắc là nghiên cứu sinh do giáo sư Vương hướng dẫn."
"Thế à?" Mọi người ồ lên.
Đến giờ nghỉ trưa, thời tiết nóng bức, đám đàn ông không ở nguyên vị trí, mà đứng dậy tiến lại gần quan sát.
Bị bọn họ trắng trợn quan sát, Tiêu Chiến không mấy thoải mái. Nhưng cậu từ nhỏ lớn lên trong cục cảnh sát nên không đến nổi ngượng ngùng. Cậu mỉm cười đứng dậy, đi đến bắt tay bọn họ: "Chào các anh, em là Tiêu Chiến."Lúc Vương Nhất Bác cùng mấy vị lãnh đạo rời khỏi phòng hội nghị, anh bắt gặp một đám đàn ông đang ở ngoài hành lang trò chuyện. Tiêu Chiến đứng giữa bọn họ,  bộ quần áo xanh nhạt của cậu nổi bật nhất, cậu nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ.
Vương Nhất Bác hơi chau mày.
Thấy các lãnh đạo đi ra ngoài, những người cảnh sát hình sự đều ngậm miệng, tươi cười chào hỏi bọn họ. Nhìn thấy Vương Nhất Bác, nụ cười trên môi Tiêu Chiến càng xán lạn hơn, cậu liền đi đến bên anh.
Cục trưởng chính thức giới thiệu mọi người với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Sau đó ông nói: "Có ai xinh đẹp là các cậu chạy hết ra đây? Không ai chịu làm việc cho tôi?"
Một người cảnh sát đáp: "Cục trưởng, bây giờ là giờ nghỉ trưa. Chúng tôi bày tỏ sự quan tâm đến đồng nghiệp mới ấy mà."
Mọi người đều cười ha hả, Tiêu Chiến phát hiện chỉ có Vương Nhất Bác không cười. Anh vẫn lạnh lùng vô cảm, yên lặng đứng bên cạnh cậu.
Anh chàng này...đúng là không hòa đồng. Nhưng như vậy mới chính là Vương Nhất Bác.
Lúc này, cục phó phụ trách đội hình sự lên tiếng: "Vậy đi, trưa nay chúng ta cùng ăn bữa cơm."
Mọi người đều mỉm cười gật đầu, Vương Nhất Bác đột ngột mở miệng: "Khỏi cần, chúng tôi không có thời gian. Tạm biệt." Nói xong, anh quay sang Tiêu Chiến: "Đi thôi!"
Mọi người trố mắt bất ngờ. Tiêu Chiến phản ứng nhanh, mở miệng cứu vãn tình hình: "Đúng rồi, chúng tôi còn có chút việc bên bộ công an, cần qua đó ngay. Chúng tôi không làm phiền mọi người nữa. Lần sau có cơ hội, giáo sư Vương sẽ mời mọi người ăn cơm."
Bộ công an đương nhiên chẳng có việc gì tìm bọn họ. Xe ô tô vừa rời khỏi cục cảnh sát, Tiêu Chiến liền ngoảnh đầu hỏi Vương Nhất Bác: "Sao anh từ chối bọn họ?"
Vương Nhất Bác đang tập trung lái xe, anh từ tốn trả lời: "Em không những không cám ơn tôi đã kéo em khỏi nơi đầy hooc môn giống đực mà còn can thiệp vào việc ăn cơm của tôi?"
Tiêu Chiến không nhịn được cười: "Hooc môn gì chứ? Bọn họ rất thân thiện." Cậu biết Vương Nhất Bác không phải là không hiểu nhân tình thế thái, chỉ là anh chẳng thèm bận tâm. Câụ cất giọng dịu dàng: "Hay là thế này, lần sau ăn cơm, để em sắp xếp có được không? Đây cũng là trách nhiệm của trợ lý, anh không được can thiệp đâu đấy. Hơn nữa, dù anh đi ăn cơm cùng bọn họ cũng chẳng cần nói chuyện, coi bọn họ không tồn tại là được."Câu nói này phát huy tác dụng. Vương Nhất Bác lặng thinh, coi như mặc nhận.

Tiêu Chiến đạt được mục đích, trong lòng rất vui mừng. Cậu tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cậu chậm rãi mở miệng: "Nhắc đến hooc môn giống đực mới nói, chắc anh không có thứ này?"
Vương Nhất Bác chau mày liếc Tiêu Chiến, thần sắc rất không vui.
Cậu vẫn nhắm mắt. Dưới ánh nắng chiếu vào, gương mặt cậu thanh tú trắng ngần, thân hình đầy đặn trong chiếc áo cổ lọ ôm sát.
Bạc Cận Ngôn thu hồi ánh mắt, tiếp tục dõi về phía trước.
"Tất nhiên tôi cũng có hooc môn." Anh đáp lại lời chất vấn của cậu bằng ngữ khí kiêu ngạo: "Nhưng tôi biết cách kiểm soát hơn đám cảnh sát ngốc nghếch đó."

Buổi tối về nhà, Tiêu Chiến gọi điện thoại mẹ trước. Về công việc hiện thời, mẹ cậu tuy không vui nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cậu.
Trò chuyện một lúc, bà Tiêu đột nhiên hỏi: "Con và cậu Lam Tư Thần gần đây thế nào rồi?"
Tiêu Chiến: "Mẹ, con không có hứng thú với anh ấy."
"Thế hả?" Bà Tiêu hơi thất vọng nhưng cũng không hỏi nhiều. Tiêu Chiến tương đối ủ dột, bởi vì mẹ cậu không nhắc đến Vương Nhất Bác.
Sau khi cúp điện thoại, cậu lại gọi cho em trai Tiêu Vũ.
Em trai tinh ý hơn mẹ. Vừa nghe Tiêu Chiến nói chính thức trở thành trợ lý của Vương Nhất Bác, Tiêu Vũ liền cười hì hì: "Anh, không phải anh thích Vương đại thần đấy chứ?"
Tiêu Chiến cười cười, coi như mặc nhận. Tiêu Vũ tỏ ra hứng thú, thao thao phân tích và bày mưu tính kế giú anh trai.
Cuối cùng, Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Trình Lãng. Kể từ lúc đi làm, cậu chưa liên lạc với anh. Tuy nhiên trước đây những lúc bận rộn, hai người cũng từng mấy tháng không nhận được tin tức của nhau. Đối với Tiêu Chiến, chỉ cần còn tình cảm, điều này không quan trọng.

Bây giờ hơn tám giờ tối, trời vẫn còn sớm. Tiêu Chiến gọi điện thoại nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng cậu chỉ còn cách gửi tin nhắn cho Trình Lãng, bảo anh khi nào rảnh rỗi gọi điện thoại cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro