Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai tháng sau.

Tầng cao nhất của tòa văn phòng cục cảnh sát là nhà ăn của nhân viên. Bây giờ là buổi trưa, nơi này ồn ào náo nhiệt, mùi thức ăn thơm phức.
Tiêu Chiến lấy hai phần cơm, một phần đựng bằng hộp cơm, phần còn lại để nguyên trong khay. Vừa định tìm chỗ ngồi, cậu liền nghe thấy tiếng gọi: "Tiêu Chiến, bên này."
Tiêu Chiến ngoảnh đầu, phát hiện mấy người của đội hình sự. Cậu mỉm cười đi về bên đó, ngồi cùng bọn họ.
Có người đẹp ngồi cùng, đám thanh niên trẻ tuổi thừa hooc môn càng sôi sục nhiệt tình hơn. Bọn họ không trò chuyện về vụ án ở khu vực nào đó mà chuyển đề tài xung quanh Tiêu Chiến.
"Giáo sư Vương không lên đây ăn cơm à?" Một người hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu: "Anh ấy bận rộn đến mức không có thời gian ăn trưa."
Một người cảnh sát khác cười nói: "Có đệ tử tuyệt vời như Tiêu Chiến, giáo sư Vương chẳng cần bận tâm đến những việc vụn vặt này."

Mọi người đều gật gù tán thành, Tiêu
Chiến mỉm cười: "Em không phải là học trò của anh ấy, chỉ là trợ lý thôi."
Đến cục cảnh sát lâu như vậy mà vẫn có người hiểu nhầm Tiêu Chiến là nghiên cứu sinh do Vương Nhất Bác hướng dẫn. Những lúc như vậy, cậu đều kiên nhẫn giải thích.
Đương nhiên là phải đính chính. Cậu không muốn bị mọi người lầm tưởng cậu và Vương Nhất Bác là quan hệ "thầy giáo" và "học trò ". Bởi vì nếu bị hiểu nhầm...sau này cậu và anh sẽ ra sao?
Ăn cơm xong, cả nhóm quay về phòng làm việc. Gần đến cửa phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm, một người cảnh sát trẻ tuổi đi chậm lại, sánh vai với Tiêu Chiến đi cuối cùng.
"Tiểu Tiêu, ngày mai ngoài rạp bắt đầu chiếu bộ phim "Chiến hạm ngân hà", anh định đi xem, em có đi không?" Anh ta hỏi.
Tiêu Chiến liếc anh ta, cười cười: "Ngày mai em bận rồi ạ."

Đáy mắt anh chàng cảnh sát vụt qua một tia thất vọng, nhưng anh ta chỉ cười nói lần sau có cơ hội sẽ mời cậu rồi quay về phòng làm việc.
Tiêu Chiến mở cửa thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên bàn làm việc, trước mặt anh chất đầy tài liệu. Anh vẫn đang lật giở tài liệu giống như lúc nãy cậu đi ăn cơm.
Gần đây không có vụ án nghiêm trọng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bận rộn bắt tay xây dựng kho dữ liệu tâm lý tội phạm Trung Quốc.

Công việc cụ thể của hai người là đi thăm gia đình của từng tên biến thái giết người hàng loạt, tìm hiểu cuộc đời chúng. Hai người cùng đi mấy nhà tù xung quanh thành phố B, "trò chuyện" với những tên hung thủ của các vụ án lớn.

Công việc này tuy không căng thẳng và kích thích như điều tra vụ án nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng. Hơn nửa tháng qua, Tiêu Chiến bận tối mắt tối mũi, ngoài những vấn đề liên quan đến công việc cần trao đổi, về cơ bản cậu chẳng có thời gian nói chuyện phiếm với Vương Nhất Bác.
Tuy công việc rất có ý nghĩa, Tiêu Chiến hết sức nghiêm túc và tận tâm, nhưng thỉnh thoảng khó tránh khỏi thầm than vãn: trong lòng anh chàng này chỉ có công việc, bao giờ anh mới nghĩ đến chuyện khác?
Nghe tiếng động, Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, chỉ cất giọng trầm trầm: "Hi! Mỹ nam của ngành tâm lý tội phạm."

Kể từ khi Tiêu Chiến đi làm ở cục cảnh sát, mọi người phong cho cậu danh hiệu "Mỹ nam của cục cảnh sát". Đặc biệt là đội hình sự ở phòng bên cạnh đều gọi cậu bằng biệt danh này. Hồi còn ở trường đại học, Tiêu Chiến thậm chí chưa đạt tiêu chuẩn nam khôi của khoa tiếng Anh. Do trong cục cảnh sát người đẹp hiếm hoi, nhan sắc bình thường nên vinh dự này mới trúng Tiêu Chiến.
Không hiểu tại sao Vương Nhất Bác biết chuyện này. Tuy nhiên qua miệng anh lại trở thành biệt danh dài dòng: mỹ nam ngành tâm lý tội phạm.
Tiêu Chiến cũng không bận tâm, cậu đặt hộp cơm xuống trước mặt Vương Nhất Bác: "Anh ăn trưa đi."
"Ờ."
Tuy nhận lời nhưng Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích. Tiêu Chiến đã quen, cậu tự động lấy tập tài liệu trong tay anh. Lúc này, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu, chau mày nhìn cậu.
Tiêu Chiến: "Anh lập tức ăn cơm cho em."
Mạch suy nghĩ của Vương Nhất Bác vẫn phiêu diêu ở phương nào, ánh mắt anh từ mặt cậu chuyển xuống màn hình vi tính. Tuy nhiên, tay anh mở hộp cơm và cầm đũa một cách máy móc, anh vừa đọc tài liệu vừa ăn cơm.
Tiêu Chiến ngồi xuống phía đối diện Vương Nhất Bác, lặng lẽ nhìn anh ăn cơm. Cậu cảm thấy hơi buồn cười, người đàn ông cao to diện ple rất chỉnh tề bây giờ trông giống một đứa trẻ.
Vương Nhất Bác ăn một lúc, đột nhiên hỏi: "Em đã sắp xếp lại bản ghi chép phỏng vấn mấy tên tội phạm bị tuyên án tử hình ở nhà tù thành tây chưa?"
"Rồi. Em vừa gửi cho anh."1

"Ờ." Vương Nhất Bác không hỏi tiếp. Có lẽ vì sự phân tâm vừa rồi, cuối cùng anh cũng cúi đầu nhìn thứ trong hộp cơm. Đôi lông mày nhíu lại: "Em mua ở đâu mà khó nuốt thế?"
Tiêu Chiến thò đầu quan sát. Ăn hết một nửa hộp cơm anh mới cảm thấy khó nuốt?
Nói một cách khác, bây giờ anh mới phát hiện ra vấn đề. Vương Nhất Bác vốn rất kén ăn, đến bữa sáng còn cầu kỳ chọn quán Quảng Đông, cơm ở nhà ăn của cục cảnh sát sao có thể vừa miệng anh?
Tiêu Chiến mỉm cười, khách quan nói ra sự thật: "Anh đã ăn cơm hộp mấy ngày liền, bản thân anh không phát hiện ra mà thôi. Mùi vị không ngon lắm nhưng tương đối sạch sẽ và đủ chất dinh dưỡng, anh mau ăn đi."
Vương Nhất Bác lạnh lùng hừ một tiếng nhưng vẫn tiếp tục ăn trong khi mắt anh dán vào màn hình vi tính.
Tiêu Chiến lên mạng một lúc, vô tình đọc tin tức liên quan đến bộ phim "Chiến hạm ngân hà" mà người cảnh sát trẻ tuổi vừa mời câu đi xem. Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, Tiêu Chiến giả bộ điềm nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngày mai anh có đi xem phim không? Là một phim khoa học viễn tưởng mới công chiếu."
Vương Nhất Bác đã ăn cơm xong Anh đứng dậy đi đến bồn rửa tay trong phòng rửa mặt. Nghe Tiêu Chiến hỏi vậy, anh quay người mỉm cười: "Tôi không đi."
Tiêu Chiến hơi thất vọng. Vương Nhất Bác đi đến bên bàn làm việc của cậu. Anh tựa người vào mép bàn, cúi đầu nhìn cậu, khóe mắt để lộ ý cười dịu dàng: "Cuối tuần này, tôi đã bố trí một kế hoạch rất lý thú."
Tiêu Chiến cầm ly trà uống một ngụm nhỏ: "Kế hoạch gì thế?"
Vương Nhất Bác: "Đi nhà tù Trịnh Châu. Ở đó có mấy tên tội phạm giết người khá thú vị."

Tiêu Chiến im lặng một vài giây. Cậu đặt ly trà xuống bàn, dán mắt vào màn hình vi tính: "Em không đi. Ngày mai là thứ bảy, em cần nghỉ ngơi." Điều tra tội phạm là công việc lâu dài, đâu cần vội vàng. Tuần sau đi có gì khác biệt?
Vương Nhất Bác dường như hơi bất ngờ. Bởi vì Tiêu Chiến cảm nhận được, anh nhìn chằm chằm cậu mà không lên tiếng.
"Em có tâm sự à?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến biết nói thế nào? Chẳng lẽ bảo Vương Nhất Bác, em chỉ muốn hai chúng ta ở riêng bên nhau, cùng vui vẻ đi xem phim?
Cậu quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến anh nữa. Vương Nhất Bác đứng một lúc rồi lạnh mặt quay về vị trí.

Cả buổi chiều không ai nói với ai một lời. Ban đầu, trong lòng Tiêu Chiến có chút buồn bực. Nhưng làm việc một lúc, cậu quên mất chuyện vừa rồi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, cậu bắt gặp bộ dạng yên tĩnh và tập trung của Vương Nhất Bác ở phía đối diện.
Sắp hết giờ làm, đột nhiên có người gõ cửa. Là nhân viên văn thư, cô ta đưa một phong bì chuyển phát nhanh cho Tiêu Chiế: "Tiêu Chiến, cái này của cậu."
Tiêu Chiến cám ơn, cầm lấy phong bì. Người gửi là công ty phiếu vụ XX, trên phong bì còn đóng dấu "khẩn cấp". Tiêu Chiến mở phong bì, bên trong có hai tấm vé xem phim phòng dành riêng cho đôi tình nhân màu hồng.
Tiêu Chiến bỏ vé vào phong bì, cầm phong bì đứng dậy đi ra cửa.
Giọng nói lãnh đạm của Vương Nhất Bác từ phía sau vọng tới: "Em đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn anh: "Tiểu Trần ở phòng bên cạnh đặt vé xem phim mời em đi cùng. Em đi tìm anh ấy." Cậu nghĩ, Tiểu Trần vốn đặt vé mời cậu đi xem phim. Rất có khả năng khi điền địa chỉ nhận vé, anh ta đã điền nhầm tên cậu.
Vương Nhất Bác dừng công việc trong tay. Anh tựa vào thành ghế, vắt chéo hai chân, hơi ngẩng mặt đối mắt cậu mấy giây.
"Tiểu Trần gì chứ?" Anh mở miệng: "Vé là do tôi đặt."
Tiêu Chiến: "Anh đặt?"
Vương Nhất Bác bình thản cầm tập tài liệu lên xem: "Ờ, em đã hài lòng chưa, cậu trợ lý hay giận dỗi?"
Tiêu Chiến cầm phong bì lại ngồi xuống ghế, khóe miệng cậu cong cong: "Em hài lòng rồi."
Khóe mắt Vương Nhất Bác ở phía đối diện cũng vụt qua ý cười. Nhìn bốn chữ "Cặp vé tình nhân", tim Tiêu Chiến rung lên một nhịp, cậu nhẹ nhàng mở miệng: "Sao anh lại mua vé tình nhân?"
Vương Nhất Bác: "Em hỏi câu quá thừa. Lẽ nào em bắt tôi chen chúc ngồi cùng người khác ở phòng chiếu lớn?"
Được thôi, cậu cũng lờ mờ đoán là nguyên nhân này. Sao anh có thể đột nhiên trở nên lãng mạn?
Tuy nhiên Tiêu Chiến vẫn rất vui.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác đổ chuông. Anh hạ giọng nói chuyện điện thoại, trong khi Tiêu Chiến cầm tấm vé ngắm nghía. Cậu chưa ngồi ghế tình nhân bao giờ, nghe nói là một gian phòng độc lập, bên trong chỉ có một chiếc ghế sofa dài...chắc sẽ rất tuyệt.
Tiêu Chiến còn đang mơ màng, Vương Nhất Bác đã cúp điện thoại, đứng dậy đi đến cửa sổ.
Tiêu Chiến ngẩng đầu cười với anh: "Ngày mai em chuẩn bị bữa sáng, coi như cám ơn anh."
"Không cần." Anh trả lời dứt khoát.
Tiêu Chiến ngẩn người. Vương Nhất Bác đoạt hai tấm vé trong tay cậu trong nháy mắt.
"Vứt hết những chuyện vô vị này đi." Anh ném hai tấm vé vào một góc, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Có vụ án mới rồi."
Tâm trạng Tiêu Chiến trở nên căng thẳng ngay tức khắc. Vương Nhất Bác tiếp tục mở miệng: "Là vụ án giết người ở trường trung học 79 của thành phố."

Nhận tin báo có án, không khí cục cảnh sát rất khẩn trương. Đội hình sự ở phòng bên cạnh người đi đi lại lại tấp nập. Vương Nhất Bác xuống dưới khởi động ô tô trước. Tiêu Chiến thu dọn đồ, vừa định đi ra ngoài, khóe mắt cậu chợt thấy hai tấm vé vừa bị Vương Nhất Bác ném đi.
Ngày mai đương nhiên không thể đi xem phim, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhặt tấm vé cất vào túi xách.

Ánh chiều ta bao phủ khắp không gian.
Trường trung học 79 nằm ở ngoại ô thành phố, bên cạnh khu danh lam thắng cảnh Hương Sơn, là trường trung học trọng điểm có phong cảnh đẹp đẽ.
Lúc Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và mấy trinh sát đến nơi, cả ngôi trường đã bị phong tỏa. Nhìn từ xa, ngôi trường chìm trong ánh hoàng hôn, nhiều học sinh từ các lớp học thò đầu ra ngoài ngó nghiêng. Bầu không khí căng thẳng và nặng nề.
Cảnh sát khu vực báo cáo với bọn họ: "Nạn nhân tên Nguyễn Minh Hoài, 18 tuổi, học sinh lớp 12(5). Buổi chiều ngày hôm nay, có học sinh phát hiện ra thi thể của cô bé trên đỉnh núi Kỳ Sơn."
Tiêu Chiến và mọi người đều ngẩng đầu. Đằng sau sân thể dục rộng lớn của ngôi trường là một ngón núi nhỏ đá lởm chởm.
Đó là cảnh quan thiên nhiên nhà trường đặc biệt giữ lại. Trên đỉnh núi đang xây dựng một đài quan sát làm chỗ nghĩ ngơi cho thầy cô và học trò trong tương lai." Người phụ trách trường học giải thích: "Do hiện tại xây chưa xong nên chúng tôi không cho phép mọi người lên đó. Tuy nhiên vẫn có học sinh lén lút trèo lên đỉnh núi."
Trên đỉnh núi Kỳ Sơn. Vương Nhất Bác đeo găng tay, ngồi xổm xuống cạnh thi thể. Anh nghiêm mặt chăm chú quan sát, không rõ đang nghĩ gì.
Tiêu Chiến đứng sau lưng anh. Nhìn thi thể, cậu cảm thấy rất xót xa.

Nguyễn Minh Hoài nằm sấp bên cạnh một tảng đá lớn. Trên tảng đá dính đầy máu, nhưng dưới đất càng nhiều máu hơn. Chỗ cô bé nằm là bãi đất xi măng màu xám trắng bằng phẳng, xung quanh máu chảy lên láng. Tiêu Chiến có cảm giác, toàn bộ máu trong người cô bé đã chảy hết ra ngoài.
Vết thương chí mạng là ở cổ họng, một nhát dao cắt đứt cổ họng. Động mạch bị mất máu quá nhiều là nguyên nhân khiến Nguyễn Minh Hoài tắt thở.
Không chỉ có vậy, trên người cô bé còn có nhiều vết thương đáng sợ.
Trên gương mặt trắng trẻo của cô nữ sinh xuất hiện một vết dao chém vừa sâu vừa dài, gương mặt cô bết máu và đất cát. Nếu không có vết thương này, Nguyễn Minh Hoài vốn là một nữ sinh có dung nhan không tồi. Bây giờ, gương mặt cô đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Ngoài ra, đùi và cánh tay của Nguyễn Minh Hoài cũng có nhiều vết dao chém nông sâu khác nhau. Bộ váy trên người cô dính đầy máu và bùn đất.
Qua tìm hiểu, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến được biết Nguyễn Minh Hoài là học sinh chuẩn bị thi đại học. Cô bé có đạo đức và học lực khá, gia đình giàu có. Cô là ủy viên đời sống của lớp. Tối qua, cô vừa thu tiền ăn của các bạn học, tổng cộng bốn mươi ngàn tệ, định nộp lên phòng tài vụ của nhà trường.
Lúc bấy giờ có một nữ sinh tên Hoắc Tiểu Lộ, cũng là bạn thân của Nguyễn Minh Hoài cùng cô đi nộp tiền, thời gian hơn tám giờ tối. Bởi vì kế toán không ở trong văn phòng, hai người đành ngồi đợi. Hoắc Tiểu Lộ do bị đau bụng nên đi nhà vệ sinh, sau đó về ký túc xá trước.

Học sinh lớp 12 vừa kết thúc cuộc thi tháng, ngày hôm sau được nghỉ nên Hoắc Tiểu Lộ tưởng Nguyễn Minh Hoài nộp tiền xong về thẳng nhà ở trong thành phố. Ai ngờ ngày hôm nay, có học sinh lén lên đỉnh núi, mới phát hiện ra thi thể.
Kế toán của nhà trường chưa đến chín giờ tối quay lại văn phòng nhưng không thấy Nguyễn Minh Hoài. Nói một cách khác, không ai biết tại sao Nguyễn Minh Hoài đột nhiên rời khỏi phòng tài vụ. Thời gian tử vong từ chín giờ đến mười một giờ, cũng có nghĩa cô rời khỏi phòng tài vụ không bao lâu. Chiếc ba lô đựng tiền của cô không cánh mà bay.
Trong lúc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến quan sát thi thể, các trinh sát và nhân viên giám định bận rộn đi lại.

Vương Nhất Bác chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể chưa đến mười phút đã đứng dậy. Anh đảo mắt qua mọi người rồi nhìn Tiêu Chiến.
"Một vụ mưu sát gấp gáp và non nớt." Giọng nói của anh trầm thấp như nước, trong khi ánh mắt vẫn lãnh đạm như thường lệ: "Em có suy nghĩ gì?
Tiêu Chiến lại quan sát thi thể của nữ sinh, cô đáp khẽ: "Em chỉ muốn nhanh chóng phá án, bắt được hung thủ." Tội phạm đúng là không có nhân tính mới hủy hoại thiếu nữ như bông hoa đang nở rộ.
"Không tồi." Vương Nhất Bác gật đầu. Anh đi đến bên Tiêu Chiến, nhìn ngôi trường rộng lớn và yên tĩnh nằm dưới chân núi: "Đó là kẻ biến thái. Nếu chúng ta không nhanh chóng bắt hắn, hắn sẽ càng giết nhiều người."
Tiêu Chiến giật mình. Vương Nhất Bác đưa mắt về phía nhân viên pháp y: "Hung thủ là người mới, hiện trường rất lộn xộn, chắc chắn sẽ để lại nhiều dấu vết như sợi tóc, vân tay, dấu chân...Kỹ thuật giám định của bọn họ không tồi. Chúng ta có thể phá án trong 24 tiếng đồng hồ."
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười: "Chỉ cần 24 tiếng? Nhanh như vậy sao? Tốt quá."
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái đầy khinh bỉ: "Thế mà gọi là nhanh? Với tôi chỉ bốn tiếng là đủ."
Tiêu Chiến chấn động, nhưng cậu biết Vương Nhất Bác không phải là người khoác lác. Thế là cô thành tâm thành ý cất giọng khâm phục: "Nếu anh có thể phá án trong bốn tiếng đồng hồ, chứng tỏ anh quá lợi hại. Hiện tại anh có phát hiện gì không?"
Câu nói này khiến Vương Nhất Bác mát lòng mát dạ, anh thong thả đáp: "Tự em không biết suy nghĩ sao? Vấn đề thứ nhất: Hung thủ là người trong trường hay ngoài trường?"
Tiêu Chiến ngây ra. Lại là kiểu hỏi đáp này? Anh đang dạy cậu cách suy luận để phá án.
Tiêu Chiến không nhịn được cười. Người đàn ông này cũng không tồi, mới nịnh nọt một tý, anh đã chịu kiên nhẫn dạy cậu rồi.
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ vài dây, trả lời: "Nguời trong trường. Bởi vì theo lời nguời phụ trách, phải đăng ký mới được ra vào trường. Người không liên quan không được phép vào trường." Lời vừa thốt ra, Tiêu Chiến ngẩn người. Vì vậy hung thủ không phải là thầy giáo thì cũng là học sinh hoặc nhân viên trong trường?
Hung thủ có thể làm vậy với người sống ngay bên cạnh mình, quả thực quá tàn nhẫn.

"Vấn đề thứ hai." Vương Nhất Bác đút tay vào túi quần, đứng kề vai Tiêu Chiến: "Nạn nhân tự nguyện lên đỉnh núi, hay bị người khác ép buộc?"
Tiêu Chiến đảo mắt một lượt khu lớp học và sân thể dục: "Em nghĩ là tự nguyện. Tuy vụ án xảy ra vào buổi tối nhưng trong sân trường chắc chắn có người đi lại. Cưỡng ép một người sống lên đỉnh núi không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa Nguyễn Minh Hoài đi từ phòng tài vụ. Người khác không thể cưỡng ép cô bé ở nơi đó. Trên đường lên núi, chúng ta cũng không thấu dấu vết ẩu đả hay vùng vẫy."
Khóe miệng Vương Nhất Bác ẩn hiện ý cười nhạt. Anh ngoảnh đầu nhìn cậu: "Vậy thì một thiếu nữ buổi tối tự nguyện lên đỉnh núi gặp ai? Người nào đã hẹn gặp cô bé tại nơi này?"
Tiêu Chiến lại đờ người, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, đáp án đã bật khỏi miệng cậu: "Bạn trai."
Thầy giáo, nhân viên trong trường hay bạn gái thân thiết? Ai trong số họ hẹn gặp trên đỉnh núi cũng đều kỳ lạ. Nhưng nếu là trai đơn gái chiếc, đây là địa điểm hẹn hò lý tưởng nhất.
"Ok." Vương Nhất Bác sải bước dài, quay người đi xuống núi: "Đã đến lúc chúng ta đi tìm bạn học của nạn nhân tìm hiểu xem cô bé có đạo đức và học lực khá có mối quan hệ tình cảm sâu sắc với người đàn ông nào?"
Tiêu Chiến vội đi theo anh. Vừa đi một đoạn, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nói với cậu: "Đây chính là phân tích hành vi, không hề phức tạp." Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước.
Vài giây sau Tiêu Chiến mới có phản ứng, anh vừa dạy cậu tổng kết vấn đề.
Tiêu Chiến cười tủm tỉm. Biết Vương Nhất Bác thích nghe lời tán dương nên cậu lập tức khen anh: "Đó là nhờ anh đơn giản hóa vấn đề."
Vương Nhất Bác đi đằng trước nghe những lời này, khóe miệng tự động nhếch lên.
Rõ ràng dưới sự dạy bảo của anh, cậungày càng có khả năng xuyên qua hiện tượng, nhìn thấu cốt lõi vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro