Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến mở mắt, liền nhìn thấy mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên đỉnh tòa nhà cao tầng, giữa bầu trời tối đen.
Cậu vẫn ngồi trong xe ô tô, cảnh vật xung quanh rất quen thuộc. Đây là bên dưới tòa nhà cậu và Vương Nhất Bác sinh sống, chỉ có ngọn đèn đường của khu chung cư chiếu vào.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, hai tay đặt lên vô lăng. Anh dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh lẽo.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Tiêu Chiến tựa người vào thành ghế, ngoảnh đầu hỏi anh.
Vương Nhất Bác gõ ngón tay lên vô lăng, từ tốn trả lời: “Hắn không xuất hiện.”
Tiêu Chiến im lặng. Cậu biết lần này Vương Nhất Bác không bố trí bất cứ người nào theo dõi ở hiện trường. Anh muốn cho “hắn” cơ hội để lại lời nhắn nếu “hắn” vẫn còn sống. Tối nay trên đỉnh Kỳ Sơn người đông hỗn loạn. Nếu “hắn” định xuất hiện, quả thực dễ như trở bàn tay.

Bây giờ Vương Nhất Bác nói không có, chứng tỏ hắn sẽ không lộ diện, bởi vì bọn họ đã rời khỏi hiện trường gây án một lúc lâu.
“Hắn chết thật hay sao?” Tiêu Chiến hỏi nhỏ.
“Có lẽ vậy.”
Vương Nhất Bác đột nhiên ngoảnh đầu về phía Tiêu Chiến. Ánh sáng trong xe ô tô mờ mờ. Do mặc áo sơ mi trắng nên anh càng cao lớn nổi bật. Trên gương mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt sáng rực bức người.
Tiêu Chiến bị anh nhìn chằm chằm đến mức trong lòng khẽ run rẫy. Cậu hỏi nhỏ: “Sao thế?”
“E.T” Vương Nhất Bác mở miệng, giọng anh trầm thấp như dòng nước trong đêm đen: “Tôi cho rằng chúng ta nên đặt nguyên tắc mới. Sau này mỗi khi phá án, em phải ở bên cạnh tôi 24 tiếng đồng hồ, một bước cũng không được rời xa.

(E.T. The Extra-Terrestrial: Bộ phim kinh điển của Mỹ về người ngoài hành tinh)

Tiêu Chiến ngẩn người: “Ở bên cạnh anh không thành vấn đề. Em không nghe rõ câu trước của anh, E.T?”
“Ờ.” Vương Nhất Bác mỉm cười, đẩy cửa xuống xe.
Tiêu Chiến: “...Anh mới là E.T ấy.”
Vương Nhất Bác đi vòng sang cửa bên này, bế Tiêu Chiến khỏi ghế ngồi, ung dung trả lời: “Trên đầu tôi không mọc sừng.”
Hai người vào nhà đã là một giờ sáng.
Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến xuống ghế sofa rồi đi vào nhà bếp. Một lúc sau, anh cầm hai túi đá ra ngoài.Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến. Anh lấy một túi đá chườm lên trán cậu. Đá lạnh buốt khiến Tiêu Chiến bất giác hít một hơi sâu. Vương Nhất Bác nhếch miệng, để lộ ý cười nhàn nhạt: “Em tự chườm đi.”
Tiêu Chiến im lặng cầm túi đá.
Người này...Anh rất dịu dàng và lo lắng cho cậu. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh chọc cậu là E.T, nói cậu mọc sừng lại cười cười, không che giấu thái độ vui vẻ khi “thưởng thức bộ dạng quẫn bách của Tiêu Chiến”.
Đúng là ấu trĩ.

Lúc này, gót chân Tiêu Chiến đột nhiên bị anh nắm chặt. Vương Nhất Bác hơi cúi xuống cởi giày cho Tiêu Chiến, động tác hết sức tự nhiên. Tiếp theo, anh nhẹ nhàng đặt chân cậu lên đùi anh.
Tiêu Chiến thẹn thùng, im lặng dõi theo động tác của anh.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác vẫn tỉnh bơ như không. Tay trái anh đặt túi đá lên mắt cá chân cậu, tay phải cầm cái điều khiển ở bên cạnh bật tivi, bắt đầu xem phóng sự “Nửa đêm truy bắt tội phạm”.

Thời khắc túi đá chạm vào da, Tiêu Chiến thở hắt ra. Vương Nhất Bác vẫn dán mắt vào màn hình tivi, nhưng khóe miệng anh nhếch lên.
Được rồi...Anh vừa dịu dàng vừa ấu trĩ.
Tiêu Chiến vốn không có hứng thú với mấy phóng sự về pháp chế hay phá án. Cậu nhìn gương mặt nghiêng của Vương Nhất Bác thất thần một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Này!” Tiêu Chiến động ngón chân, vừa vặn chọc vào lòng bàn tay anh: “Anh nói lời khai của Hoắc Tiểu Lộ đầy sơ hở. Anh hãy giải thích đi.”
Vương Nhất Bác túm chặt bàn chân cậu theo phản xạ có điều kiện, để cậu không thể nhúc nhích. Anh mở miệng, trong khi mắt vẫn không rời màn hình tivi: “Em còn nhớ di thư của Uyển Vi không?”
Tiêu Chiến hồi tưởng lại. Lúc đó Vương Nhất Bác khẳng đinh di thư là thật, bởi vì đó là bức thư thật nên mới không trôi chảy, có nhiều sơ hở và mang màu sắc văn phong cá nhân. Nếu là bức thư giả sẽ ngắn gọn, chặt chẽ và rõ ràng.
Từ góc độ này, lời khai của Hoắc Tiểu Lộ đúng là giống ở vế sau hơn. Nhưng chỉ vì lời khai trôi chảy mà nhận định nó là giả thì lý do có vẻ không thuyết phục.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thong thả mở miệng: “Lần trước là viết ra, lần này là trần thuật bằng miệng, phương pháp phân tích đương nhiên khác nhau.
“Vâng.”Vương Nhất Bác liếc cậu một cái: “Phương pháp phân tích càng đơn giản hơn, bởi vì lúc biểu đạt bằng lời nói, con người sẽ có nhiều đặc điểm chung.”
Tiêu Chiến  mỉm cười: “Xin hãy chỉ bảo.”
Vương Nhất Bác nhếch miệng: “E.T, em đến trái đất nên chịu khó đọc sách. Đây là phương pháp phân tích cơ bản nhất.”
“Em sẽ đọc, anh mau nói đi.”
“Thứ nhất, thứ dẫn dắt ký ức con người là tình cảm chứ không phải trật tự thời gian.” Vương Nhất Bác đột ngột thốt ra một câu.
Tiêu Chiến mù mờ.

Tuy nhiên những lúc như thế này, giống Vương Nhất Bác từng nói “chưa bao giờ ỷ vào ưu thế chuyên môn miệt thị người khác”, anh không hề tỏ ra khinh thường hay chế nhạo mà từ tốn mở miệng:
“Tôi lấy một ví dụ đơn giản, nếu bây giờ bảo em kể chuyện tối nay em bị ngã cho bạn em nghe. Em sẽ nói thế nào?”
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trả lời: “Hôm nay mình bị ngã trong lúc đi điều tra vụ án. Khi tìm ra hung thủ ở hiện trường, mình không cẩn thận bị mẹ của hung thủ đầy xuống cầu thang, ngã rất đau. Lúc đó hơn chín giờ tối...”
“Dừng.” Vương Nhất Bác cắt ngang lời cậu: “Em đã thấy chưa? Khi em hồi tưởng lại sự việc “bị ngã”, đầu tiên em sẽ nghĩ tới bộ phận sâu nhất chạm đến tình cảm của em trong toàn bộ sự kiện. Đó là em bị mẹ của hung thủ đẩy xuống cầu thang và ngã đau, chứ không phải trật tự thời gian.
Vì vậy em sẽ không kể một cách nhạt nhẽo và cứng nhắc: “Chín giờ rưỡi tối nay, tôi túm tay mẹ Tiểu Lộ. Lúc đó tôi và chị ta đứng bên mép cầu thang, chẳng may bị chị ta đẩy người. Do có một khả năng giữ thăng bằng khiến Vương Nhất Bác hết sức thất vọng nên tôi mới ngã xuống dưới. Sau khi rơi xuống cầu thang, tôi cảm thấy rất đau...”

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ. Đúng thế, bình thường nhớ lại một sự việc nào đó, con người sẽ không kể như Vương Nhất Bác, câu nói của anh rất không tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lập tức rút quyển sổ ghi chép, tìm đến lời khai của Hoắc Tiểu Lộ và các bạn học.
Bọn họ mở đầu như thế nào?
Hoắc Tiểu Lộ: “Khoảng tám giờ tối, Hoài Hoài thu xong tiền ăn của các bạn...”
Thích Tiểu Nhiễm: “Nếu biết Hoài Hoài xảy ra chuyện, cháu nhất định sẽ ở bên cạnh bạn ấy...”
Trắng đen phân biệt rõ ràng trong giây lát.Giọng nói trầm trầm của Vương Nhất Bác lại vang lên: “Đối với đám nữ sinh này, chuyện người bạn thân bị giết chết khiến họ bị shock nặng về mặt tình cảm. Bất cứ người nào khi nhớ lại sự việc cũng có cảm xúc mãnh liệt, cho dù ở trước mặt cảnh sát. Nhưng Hoắc Tiểu Lộ không thể hiện điều đó, lời khai của con bé dựa theo trình tự thời gian. Chứng tỏ con bé đã có sự chuẩn bị từ trước, nó đang trần thuật chứ không phải hồi tưởng lại.”
Tiêu Chiến gật đầu.
Đúng như phân tích của Vương Nhất Bác, đạo lý quả thực đơn giản. Phần lớn con người khi hồi tưởng và kể ra một sự việc nào đó sẽ dựa theo cảm xúc của bản thân. Nhưng nếu Vương Nhất Bác không chỉ rõ, người bình thường chắc không chú ý đến điểm này.

Vương Nhất Bác nói tiếp: “Thứ hai, lời khai của Hoắc Tiểu Lộ đầy rẫy những chi tiết nhỏ không liên quan đến sự việc và chủ thể. Bởi vì người nói dối thường cho rằng, chi tiết mới thể hiện tính chân thật, mới mang lại cảm giác an toàn cho bản thân. Nhưng trên thực tế, tình cảm mới là yếu tố dẫn dắt hồi ức. Đối diện với sự kiện bị đả kích nặng nề về mặt tình cảm như vậy, liệu em có nhớ mà khai với cảnh sát: “pha một cốc nước đường đỏ không?”
Tiêu Chiến xem lại lời khai. Quả nhiên là vậy: “Khối lớp 12 được nghỉ, các khối khác vẫn đang tự học buổi tối”, “pha một cốc nước đường đỏ”...
“Thứ ba.” Vương Nhất Bác nói tiếp: “Nếu gặp chuyện gây shock, sau khi kể xong quá trình, con người thường có thói quen thêm một câu mang cảm xúc cá nhân. Đây là nhu cầu tình cảm của con người, cảm xúc càng sâu sắc, câu cuối cùng này sẽ càng tình cảm. Nhưng kẻ nói dối sẽ không có câu cuối cùng, bởi vì anh ta hoặc cô ta cho rằng kể xong là hết chuyện.”
Tiêu Chiến chăm chú lắng nghe. Vương Nhất Bác nói tiếp: “Em hãy giở ghi chép của em, xem Hoắc Tiểu Lộ và Thích Tiểu Nhiễm kết thúc như thế nào. Đây chính là một ví dụ sống động.”
Tiêu Chiến mở ra xem.
Hoắc Tiểu Lộ: “Cháu pha một cốc nước đường đỏ, lên giường đọc sách, sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.” Nó chỉ nói đến đấy là hết, cho đến khi điều tra viên chủ động hỏi nó vấn đề quan hệ nam nữ của nạn nhân.Sau khi kể xong mọi chuyện, Thích Tiểu Nhiễm cất giọng nghẹn ngào: “Hôm nay cháu thật sự bị shock khi nghe tin, sao lại có người giết bạn ấy? Sang năm thi đại học rồi, vậy mà bạn ấy...”
Đêm tối tĩnh mịch, bên ngoài cửa sổ, trong khu chung cư gần như không còn nhà nào sáng đèn.
Vương Nhất Bác đã xem hai tập “Nửa đêm truy bắt tội phạm”. Anh chườm đá cho Tiêu Chiến gần một tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, thần sắc anh vẫn tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Mí mắt Tiêu Chiến díp lại, cậu đá vào người anh: “Em về nhà ngủ đây. Cám ơn anh.”
Vương Nhất Bác quay đầu nói: “Đêm nay em ngủ lại đây đi.”
Tiêu Chiến: “Tại sao?”
Vương Nhất Bác: “Em cho rằng em không cần người chăm sóc? Nếu có chuyện gì, tôi phải chạy lên tầng trên? Em ngủ ở phòng ngủ chính, tôi ngủ ở thư phòng. Khi nào cần em gõ tường là được.”

Đêm nay đương nhiên Tiêu Chiến không cần gõ tường. Cậu chầm chậm lê chân đi vào nhà tắm của phòng ngủ chính tắm rửa, mơ mơ màng màng trèo lên chiếc giường đen cực lớn của Vương Nhất Bác, ngủ say như chết.
Vương Nhất Bác nằm ở chiếc giường kích cỡ bình thường trong thư phòng. Có lẽ do không quen, anh không lập tức chìm vào giấc ngủ mà ngắm sao trời bên ngoài cửa sổ.
Đầu óc anh lại một lần nữa hiện lên cảnh tượng Tiêu Chiến bị ngã cầu thang. Trên cầu thang tối mờ mờ, thân hình mảnh mai của cậu không rõ ràng. Vào thời khắc xông ra cửa, anh nhìn thấy cả người cậu lăn xuống dưới.
Lúc anh lao xuống cầu thang ôm cậu. Mái tóc cậu rối tung, sắc mặt trắng bệch, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay của anh.
Trong lòng đột nhiên dâng tràn cảm giác bứt rứt. Vương Nhất Bác kéo chụp mắt đi ngủ, tầm nhìn trở nên tối đen trong giây lát.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh giấc, bên ngoài nắng chói chang. Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện đã là buổi chiều.
Tiêu Chiến sờ mắt cá chân, nơi đó dường như không sưng như tối qua, nhưng cục u trên đầu vẫn còn. Tiêu Chiến mỉm cười, ngồi dậy xuống giường.
Tiêu Chiến đi vào phòng khách. Vương Nhất Bác đang ngồi ở ghế sofa đọc báo, nghe tiếng bước chân, anh hỏi mà không ngẩng đầu: “Em có cần bế không?”
Tiêu Chiến: “...Không cần.”
Tiêu Chiến đi chầm chậm đến ghê sofa ngồi xuống. Trên bàn trà có đồ ăn sáng, cậu không khách sáo liền cầm lên ăn, tuy rằng lúc này ăn sáng có chút khoa trương.
Hai người yên lặng một lúc, Tiêu Chiến hỏi: “Hôm nay chúng ta làm gì?”Vương Nhất Bác nhướng mắt khỏi tờ báo, liếc trán cậu rồi lại quan sát chân cậu: “Tùy em.”
Tiêu Chiến hết nói nổi. Anh đúng là có bản lĩnh chỉ một câu nói khiến người khác nghẹn giọng. Đương nhiên là tùy cậu, bởi vì chân cậu bị đau nên chẳng thể làm gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro