Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến ngồi dưới ánh nắng, chẳng có việc gì để làm.
Vương Nhất Bác yên tĩnh ở phía đối diện cậu. Anh lặng lẽ cầm quyển sách đọc một lúc lâu. Tiêu Chiến không hề nghi ngờ anh có thể một mình đọc suốt ngày suốt tháng. Trừ lúc phá án cần đi ra ngoài, thời gian còn lại anh hoàn toàn là một “trạch nam” siêu cấp.
Tiêu Chiến buồn chán cầm túi xách, định lấy quyển sổ ghi chép ra ôn lại “bài giảng” của Vương Nhất Bác. Vừa rút quyển sổ, cậu liền nhìn thấy một góc giấy màu hồng kẹp giữa quyển sổ.
Là tấm vé xem phim Tiêu Chiến bỏ vào túi xách ngày hôm qua.
Tiêu Chiến thở dài. Trước đó, cậu không ngờ, Vương Nhất Bác có thể phá án trong bốn tiếng đồng hồ. Nếu chân cậu không bị thương, hai người vẫn kịp đi xem phim.
Tiêu Chiến không để tâm. Cậu nhét tấm vé vào túi xách, tập trung xem ghi chép liên quan đến vụ án.
Vừa đọc vài trang,  Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác bị ai đó chiếu tướng.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện Vương Nhất Bác ngồi vắt chân trên ghế sofa, đang nhìn cậu bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó.
“Sao thế?” Tiêu Chiến hỏi.
Anh đột nhiên mỉm cười, điềm nhiên buông cuốn sách, đứng dậy đi vào phòng ngủ và khép cửa.
Tiêu Chiến hoàn toàn mờ mịt trước động thái của anh.
Vừa rồi, anh để lộ nụ cười kiểu
" Vương Nhất Bác điển hình” . Đó là nụ cười ngạo mạn, thanh cao và lãnh đạm.
Khóe miệng mỏng của anh hơi nhếch lên, dường như muốn nói: “Mọi chuyện quả nhiên đúng như tôi định liệu”, nhưng cũng tựa hồ biểu đạt: “ Chàng trai, tôi nắm rõ em như trong lòng bàn tay.”
Rốt cuộc anh đang cười điều gì?
Hay là anh tự dưng lại có kết luận mới nhưng rất ấu trĩ?

Tiêu Chiến đang chìm trong suy tư, cửa phòng ngủ lại mở toang. Vương Nhất Bác thong thả đi ra ngoài.
Tiêu Chiến ngẩn người.
Anh đã thay bộ ple, còn thắt cà vạt, bên trong mặc áo sơ mi trắng muốt, giày da bóng loáng. Đầu tóc anh cũng chải gọn gàng, trông anh đặt biệt tuấn tú và lịch sự.
Tiêu Chiến: “Anh phải đi ra ngoài à?”
Vương Nhất Bác đáp: “No, tôi thay bộ đồ này để đi ngủ.”
Tiêu Chiến ngậm miệng. Cách nói chuyện của anh lúc nào cũng khiến người khác lộn ruột. Cậu cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, không để ý đến Vương Nhất Bác. Anh thích đi đâu thì đi, dù sao cậu cũng chỉ có thể ở nhà.Ai ngờ Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đầu cậu: “Em định bắt tôi đợi em bao lâu, hoàng tử?”
Tiêu Chiến ngẩng đầu, liền bắt gặp bàn tay anh đưa về phía cậu. Trên tay áo ple đen, chiếc cúc màu hổ phách lấp lánh.
“Sắp đến giờ chiếu phim rồi.” Vương Nhất Bác nói.

Rạp chiếu phim ngày cuối tuần, người đông như trảy hội, rất ồn ào náo nhiệt.
Vương Nhất Bác đương nhiên không hài lòng. Vừa đặt chân vào cửa rạp, đôi lông mày của anh đã chau lại.
Quay sang Tiêu Chiến ở bên cạnh, bắt gặp nụ cười vui vẻ trên gương mặt cậu, lông mày của anh mới giãn ra. Một khi cậu thích, anh cũng có thể chịu đựng.
Đi qua quầy bán đồ ăn vặt, Vương Nhất Bác đảo mắt một lượt. Nơi đó là một lối đi chật hẹp, người xếp hàng chờ mua đồ phần lớn là thanh niên. Bọn họ mua bắp rang bơ, nước uống có ga, ô mai...Đều là đồ vớ vẩn.
Đúng là vô vị.
Vương Nhất Bác vừa định đỡ Tiêu Chiến đi vào cửa soát vé, cậu đột nhiên đẩy nhẹ người anh: “Anh đi mua bắp rang bơ cho em.”
Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên, quả nhiên chẳng chệch đi đâu được.
Vừa định mở miệng từ chối, đồng thời phê bình phẩm vị dở tệ của cậu, Vương Nhất Bác vô tình cúi xuống, chạm phải đôi mắt phượng trong veo đen láy, như hai viên đá quý trên gương mặt trắng ngần của cậu.
“Đi đi mà.” Tiêu Chiến lắc cánh tay anh, cất giọng nũng nịu.
Vương Nhất Bác trầm mặc trong giây lát. Cuối cùng anh rút ví tiền, hỏi cậu: “Em cần mỗi bắp rang bơ?”
“Vâng...Vậy anh mua thêm hai chai nước nữa, em uống trà xanh.”
Phòng tình nhân là một gian phòng có sức chứa năm sáu mươi người, bên trong đặt hơn ba chục chiếc ghế sofa đôi màu đỏ. Vị trí của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở chính giữa.
Đứng ở cửa phòng chiếu phim, sắc mặt Vương Nhất Bác tương đối khó coi. Do chưa bao giờ đi rạp chiếu bóng, anh tưởng vé tình nhân là một gian phòng dành riêng cho hai người, chỉ có anh và Tiêu Chiến, biết đâu xung quanh còn nhiều người tạp nham như vậy?
Nhưng Tiêu Chiến rất vui mừng. Cậu quay đầu nói: “Anh đặt vị trí rất tuyệt.”
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, khóe miệng ẩn hiện ý cười: “Đó là lẽ đương nhiên.”

Hai người vừa vào chỗ ngồi, Màn ảnh rộng bắt đầu chiếu phim.Các ngọn đèn tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng lấp loáng trên màn hình. Tiêu Chiến dõi mắt về phía trước, tầm nhìn của cậu ngoài màn ảnh còn có các đôi tình nhân đang ôm hoặc dựa vào nhau.
Ghế sofa không rộng, vừa đủ hai người ngồi, chẳng còn không gian thừa thãi. Vương Nhất Bác yên lặng ngồi cạnh Tiêu Chiến. Bọn họ đương nhiên không thân mật như những người khác. Vương Nhất Bác chỉ đặt một cánh tay lên thành ghế sau lưng Tiêu Chiến.
Nhưng Tiêu Chiến đã cảm thấy rất thỏa mãn. Bởi vì có anh ở bên cạnh cậu trong không gian yên tĩnh dịu dàng như vậy.
“Cám ơn anh.”  Tiêu Chiến thì thầm, mắt vẫn dõi về phía trước. Cậu cám ơn vì anh đã nhẫn nhịn đi xem phim cùng cậu, hoặc cám ơn sự chăm sóc chu đáo của anh tối qua. Cũng có thể, cậu muốn cám ơn anh, con người cao ngạo nhưng nhẫn nại từng bước dẫn dắt cậu sánh vai đi trên cùng một con đường với anh.
“Gì cơ?” Giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác vang lên trong đêm tối.
Tiêu Chiến mỉm cười, không đáp lời.
Tuy nhiên, vì đối phương là Vương Nhất Bác nên không khí lãng mạn ấm áp chẳng duy trì bao lâu.
Bộ phim chiếu tầm mười phút vẫn chưa triển khai nội dung chính mà dừng lại ở cảnh nam nữ chính quấn quýt dây dưa. Vương Nhất Bác cuối cùng mất hết kiên nhẫn.
Anh rút điện thoại di động, tựa người vào thành ghế: “Khi nào người ngoài hành tinh xâm nhập thì gọi tôi.”
Tiêu Chiến: “...Vâng.”
Vương Nhất Bác xem tin tức một lúc, lại kiểm tra email. Đang định vào google tìm kiếm tư liệu, anh đột nhiên nghe thấy khán giả xung quanh cuời rần rần.
Vương Nhất Bác nhướng mắt. Có lẽ nam chính trong bộ phim vừa nói câu hài hước gì đó, khiến nữ chính và khán giả bật cười. Anh quay sang Tiêu Chiến, cậu ngồi ngay bên cạnh anh, tay cầm hộp bắp rang bơ, mắt dán lên màn ảnh, miệng cười tủm tỉm. Cậu đúng là rất vui vẻ.
Vương Nhất Bác mỉm cười, cúi đầu tiếp tục tra tài liệu trên máy di động.
Sau khi ấn vào ô xác nhận tìm kiếm, nhìn một dãy kết quả trên màn hình điện thoại, Vương Nhất Bác hoàn toàn sửng sốt.
Anh lại đưa mắt về phía Tiêu Chiến. Hóa ra anh vốn định tìm kiếm tài liệu hình sự nhưng vừa rồi mải nhìn cậu, ngón tay anh bấm thành “Tiêu Chiến”.
Không ngờ anh bị mất tập trung. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong đời.Tiêu Chiến xem phim một lúc, cuối cùng đến đoạn từng chiếc lô cốt vũ trụ xuất hiện trên màn ảnh. Cậu giơ tay đẩy người Vương Nhất Bác: “Anh có thể xem rồi đấy.”
“Ờ.” Vương Nhất Bác đáp lời nhưng vẫn không ngẩng đầu mà dán mắt vào điện thoại. Khóe miệng anh để lộ ý cười vui vẻ.
Tiêu Chiến vô ý thức liếc máy di động của anh. Tuy cậu không nhìn rõ hình ảnh trên đó nhưng trông có vẻ quen quen.
“Anh đang xem gì thế?”
Vương Nhất Bác không né tránh, để mặc Tiêu Chiến thò đầu cùng xem.
“Đây là...”Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên.
Ý cười trên khóe miệng Vương Nhất Bác càng sâu hơn.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện tấm ảnh chụp Tiêu Chiến lúc nhỏ do anh tìm thấy trên mạng. Lúc bấy giờ, cậu đại khái tham gia cuộc thi hát múa công khai nào đó nên ảnh mới được lưu lại trên mạng, bên cạnh còn có họ tên cậu.

Bé trai trong ảnh mặc bộ đồ thiên nga màu trắng, ra sức giơ chân giơ tay, trông rất non nớt và đáng yêu. Chỉ có điều, gương mặt bé trang điểm đậm, đôi mắt vẽ thành hai vòng tròn đen sì, hai bên má bôi phấn hồng, nhìn không rõ ngũ quan.
Tiêu Chiến lấy điện thoại khỏi tay anh, cười nói: “Lúc đó em mới lên tiểu học, cô giáo trang điểm cho đấy.”
Vương Nhất Bác: “Ờ, diêm dúa lòe loẹt quá.”
Tiêu Chiến phì cười: “Gì chứ?”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tiêu Chiến vì nghiêng người xem ảnh nên toàn thân cậu gần như lọt thỏm trong lòng Vương Nhất Bác. Cậu cúi xuống xem ảnh, Từ góc nhìn của Vương Nhất Bác thấy một nhúm lông màu đen đang ngo ngoe trong vòm ngực của anh. Còn anh chỉ cần cúi đầu là má chạm vào tóc cậu.
Trong ánh sáng mờ mờ, một mùi hương dìu dịu vương vấn ở đầu mũi Vương Nhất Bác Đó là mùi hương tỏa ra từ thân thể Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác trầm mặc trong giây lát. Sau đó anh cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi tóc cậu.
Tiêu Chiến vốn chỉ xem ảnh một cách vô tư. Đột nhiên ý thức về chuyện đang diễn ra, trong lòng cậu bật ra ý nghĩ: Vương Nhất Bác tìm kiếm tư liệu liên quan đến cậu.
Tất nhiên có khả năng anh cảm thấy buồn chán nên mới làm vậy. Tiêu Chiến quay đầu hỏi anh: “Tại sao anh lại tìm kiếm thông tin về em?”
Vào giây phút cậu ngẩng đầu, Vương Nhất Bác vừa vặn cúi xuống ngửi tóc cậu. Thân thể hai người vốn sát gần, nên khi đồng thời cử động, khuôn mặt hai người gần như chạm vào nhau, mắt đối mắt.Hơi thở của cả hai rất gần. Khí chất thanh lạnh của anh dường như bao phủ toàn thân Tiêu Chiến trong giây lát, còn đôi mắt đen của anh ở ngay trên mặt cậu, chỉ cách vài xen ti mét.
Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới “nụ hôn đầu” vô tình lướt qua lần trước. Tim cậu đập thình thịch, toàn thân phảng phất cứng đờ ngay tức thì. Cậu không thể nhúc nhích, không biết nên tiến hay nên lùi.
Vương Nhất Bác cũng hóa đá như Tiêu Chiến. Cảnh tượng trước mắt anh là Tiêu Chiến ở trong lòng anh, ngẩng mặt nhìn anh. Hai người cách rất gần, hơi thở phảng phất hòa quyện vào nhau.
Ánh sáng hắt ra từ màn ảnh rộng chiếu lên gương mặt cậu, khiến anh có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt phượng trong veo như nước, sống mũi gọn gàng đáng yêu, bờ môi đỏ mọng của cậu. Hơn thở từ hai cánh môi xinh xinh phả vào mặt anh, mang một mùi hương dịu dàng mà anh vừa ngửi thấy, mùi hương khiến lòng anh ngứa ngáy.
Vương Nhất Bác cảm thấy, từ nơi sâu thẳm trong thân thể anh tựa hồ có một dòng khí nóng hổi lặng lẽ dâng trào. Bộ não của anh giống như xuất hiện một luồng sáng trắng, chiếu rọi tất cả trong giây lát.
Vương Nhất Bác nhớ tới cảnh ngón tay Tiêu Chiến chạm vào làn da anh, mặc dù rất nhẹ nhưng mang lại cảm giác kích thích lạ thường. Anh nhớ mỗi lần cậu xuất hiện trong tầm nhìn của anh, trái tim anh trào dâng niềm vui khó diễn tả. Anh nhớ đến hôm cậu muốn mặc đẹp đến cục cảnh sát, ngắm nhìn cậu, hooc môn cũng chạy toán loạn trong cơ thể anh như bây giờ.
Anh cũng nhớ đến giây phút cậu ngã xuống cầu thang vào buổi tối hôm qua. Lúc đó, quả tim nơi lồng ngực anh co rút mãnh liệt...
Nghĩ đến đây, tư duy Vương Nhất Bác đột nhiên bừng sáng.
Vương Nhất Bác cụp mi mắt, nhìn người trong lòng. Sau đó, anh mím môi, âm thầm ghé sát mặt Tiêu Chiến... 
“Bíp... bíp... bíp” Tiếng chấn rung điện thoại đột nhiên từ người cậu truyền tới.

Vương Nhất Bác lập tức dừng động tác. Tiêu Chiến lùi lại phía sau, giơ tay mò máy di động trong túi áo.
Sự yên lặng bị phá vỡ, bầu không khí mờ ám nóng bỏng biến mất hoàn toàn trong giây lát.Vương Nhất Bác ngồi bất động, nhìn Tiêu Chiến chằm chằm. Trống ngực Tiêu Chién đập thình thịch. Khoảnh khắc vừa rồi vô cùng ngắn ngủi nhưng đối với cậu như cách một thế kỷ. Cậu thậm chí không rõ, bầu không khí mờ ám chỉ là ảo giác của cậu, Vương Nhất Bác vẫn không hề có cảm giác? Hay là anh cũng cảm nhận được cảm xúc dâng trào giữa hai người?
Vì vậy khi có điện thoại gọi tới, cậu lập tức lùi lại phía sau theo phản xạ có điều kiên.
Tiêu Chiến thở phào, nhưng cũng thấy một chút mất mát. Trong khi đó, nhịp tim và hơi thở của cậu vẫn hỗn loạn.
Cậu cố gắng trấn tĩnh, nghe điện thoại: “A lô!”
Đầu kia vang lên giọng nói quen thuộc của Trình lãng: “Anh đến thành phố B rồi.”
Tiêu Chiến ngẩn người, lập tức mỉm cười: “Anh đợi một lát.” Cậu quay sang Vương Nhất Bác: “Em ra ngoài nghe điện thoại.” Ánh sáng trên màn ảnh đột nhiên tối lại, gương mặt Vương Nhất Bác chìm trong bóng tối nên cậu không nhìn rõ biểu cảm của anh.
“Ờ.” Anh đáp.
Chân Tiêu Chiến vẫn chưa lành hẳn. Cậu đi chầm chậm ra ngoài phòng chiếu phim. Đứng ở hành lang không một bóng người, cậu bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Trình Lãng ở đầu kia điện thoại nhạy cảm phát hiện ra điều bất thường: “Sao thế?”
“Không sao.” Tiêu Chiến cười trả lời: “Ạnh đến thành phố B ư?”
Trình Lãng cười khẽ: “Ừ, anh vừa xuống máy bay.”
Lần trước Tiêu Chiến gọi mà Trình Lãng không bắt máy, tính ra một thời gian dài cậu không liên lạc với anh. Sau đó Tiêu Chiến hỏi mẹ, mới biết gần đây Trình Lãng bận phá một vụ án lớn nên cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Không ngờ hôm nay anh đột nhiên tới thành phố B.
“Anh ở đây mấy ngày, tham gia một khóa huấn luyện của Bộ công an.” Trình Lãng nói: “Mai là chủ nhật, anh rảnh rỗi cả ngày, em cũng dành thời gian đi.”
Tiêu Chiến cười: “Anh bá đạo thật đấy.”
“Bây giờ em mới biết anh bá đạo?” Trình Lãng nói: “Anh đã mượn xe của bạn, sáng mai anh đến đón em.”
“Vâng.”
Hai người lại trò chuyện một lúc. Nghe Tiêu Chiến nói chính thức tham gia điều tra vụ án, Trình Lãng khen ngợi cậu: “Không hổ danh là em trai anh.”
Lúc Tiêu Chiến cúp điện thoại đã là nửa tiếng đồng hồ sau đó.
Tiêu Chiến vẫn cười tủm tỉm, vừa quay đầu, cậu liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng trên hành lang cách chỗ cậu không xa.Vương Nhất Bác không biết ra ngoài từ lúc nào. Anh khoanh tay ngắm trời đêm bên ngoài cửa sổ, thần sắc rất lãnh đạm.
Tiêu Chiến tiến lại gần: “Em xin lỗi. Là điện thoại của Trình Lãng, lâu lắm chúng em không liên lạc nên mới nói hơi lâu.”
Vương Nhất Bác cùng cậu đi xem phim, vậy mà cậu chạy ra ngoài “nấu cháo” điện thoại, hành động này tương đối bất lịch sự.
Anh liếc mắt về phía cậu: “Không sao. Tôi mới bị bỏ rơi nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Tiêu Chiến  không khỏi buồn cười: “Em xin lỗi, chúng ta vào trong đi.”
Vương Nhất Bác nhếch mép, giơ tay đỡ người cậu: “Không xem nữa, chúng ta về thôi.”
Tiêu Chiên nghi hoặc: “Tại sao không xem hết? Chẳng phải đã đến đoạn trái đất bị thất thủ rồi hay sao?” Bộ phim đã chiếu đến tình tiết chiến tranh mà anh thích.
Vương Nhất Bác từ tốn trả lời: “Bởi vì tôi đang nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.”
Tiêu Chiến ngớ người. Vẻ mặt anh lúc này vô cùng thâm trầm và nghiêm túc, ánh mắt đầy suy tư, hay là liên quan đến “Hắn”?
Cậu hỏi nhỏ: “Chuyện gì thế? Có cần em làm gì không?”
Vương Nhất Bác đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn cậu. Ánh mắt anh sáng quắc, toàn thân anh tỏa ra khí chất bức người.
“Tôi sẽ nhanh chóng cho em biết.” Anh nói.
Về đến khu chung cư, Tiêu Chiến nói cậu về nhà mình. Bởi vì sáng sớm ngày mai Trình Lãng đến đón cậu. Cậu ở nhà Vương Nhất Bác sẽ không hay lắm.
Chân Tiêu Chiến không còn sưng như hôm qua, Vương Nhất Bác cũng không bắt ép.
Tiêu Chiến  hỏi anh, ngày mai có cùng Trình Lãng đi dạo quanh thành phố B?
Vương Nhất Bác tựa hồ vẫn đang nghĩ tới “chuyện vô cùng quan trọng” của anh. Anh trả lời bằng một giọng mất kiên nhẫn: “Tại sao tôi phải đi cùng anh ta?”
Tiêu Chiến sớm đoán anh sẽ trả lời như vậy, nên cậu không nhắc đến vấn đề đó.

Sau khi tắm rửa, Tiêu Chiến lên giường nằm. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối ngày hôm nay, tim cậu lại đập loạn nhịp. Cậu âm thầm thở dài. Tiêu Chiến đoán, Vương Nhất Bác chắc không hề có cảm giác. Khoảnh khắc anh sững sờ, có lẽ do anh nghi hoặc, bởi vì anh không biết cậu định làm gì?
Lần trước hai người đã chạm môi, vậy mà anh còn điềm nhiên tuyên bố: Tôi sẽ không nói với người yêu tương lai của em.
Bây giờ cậu còn trông chờ anh có cảm giác gì chứ?
Thôi không nghĩ nữa, duy trì tình trạng như bây giờ đã đủ khiến cậu vui mừng.Tiêu Chiến rút tấm ảnh Vương Nhất Bác nằm trong vũng máu từ ngăn kéo. Ngắm gương mặt nghiêng trầm tĩnh của anh, lòng cậu mềm nhũn.
Vương Nhất Bác, lúc nào em mới có thể tiến vào trái tim anh?

Buổi tối hôm đó, tuy có chút tâm sự nhưng đó là tâm sự khiến Vương Nhất Bác hết sức vui vẻ. Vì vậy nằm lên giường không bao lâu, anh liền chìm vào giấc ngủ.
Sau đó anh nằm mơ, một loạt giấc mơ nối tiếp nhau.
Đầu tiên, anh mơ đến lúc nhỏ, mẹ anh ôm anh ngồi bên bờ sông câu cá. Anh không còn nhớ rõ khuôn mặt mẹ, chỉ có ấn tượng về đường nét mềm mại và giọng nói dịu dàng của bà.
Sau đó, Vương Nhất Bác mơ đến cảnh lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến ở ngoài đời. Cậu cầm cây cần câu cá, ngồi bên bờ sông, dáng vẻ của cậu nhàn hạ, gương mặt thanh tú ôn hòa.
Anh thích ăn cá nhưng chẳng có lòng kiên nhẫn câu cá. Vì vậy mỗi lần mẹ anh đi câu, anh đều chạy đi chơi trên khắp sườn núi. Đến khi quay về, mẹ đã câu đầy xô cá.

Tiếp theo, Vương Nhất Bác mơ đến chuyện xảy ra tối nay. Anh và Tiêu Chiến quay về phòng chiếu phim. Nhưng trong giấc mơ, trên màn ảnh chỉ có cảnh lô cốt vũ trụ tấn công trái đất, chứ không có đoạn tình cảm vô vị.
Tiêu Chiến dựa vào lòng anh, ngước mặt nhìn anh.
Anh mỉm cười, rút máy di động khỏi túi áo cậu ném vào một góc xa xa. Sau đó anh cúi xuống hôn cậu. Bờ môi cậu mềm mại hơn anh tưởng tượng, hơi thở thơm mát vương vấn ở miệng lưỡi anh. Hai tay anh nâng mặt cậu, hôn cậu không ngừng nghỉ...

Giấc mơ hỗn độn biến mất khỏi đầu óc trong giây lát. Vương Nhất Bác tỉnh giấc, từ từ mở mắt. Anh bật đèn đầu giường và ngồi dậy. Đập vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh người đàn ông trong chiếc gương ở phía đối diện, khóe miệng vẫn còn ý cười từ giấc mộng.
Vương Nhất Bác xuống giường, rót một cốc nước, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Giấc mơ vừa rồi vô cùng chân thực, chỉ trừ nụ hôn cuối cùng bị cuộc điện thoại cắt ngang.
Sigmund Freud từng nói, đối với giấc mơ, bộ não của con người có chức năng gia công trừu tượng. Vì vậy, giấc mơ thường khác hiện thực, thậm chí cách hiện thực rất xa. Nhưng nếu giấc mơ gần với cuộc sống hiện thực, vậy thì chỉ cò hai khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro