Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi.
Đêm qua, Vương tiên sinh mới được khai sáng, do tâm trạng quá vui vẻ, tinh lực quá dồi dào nên anh không hề cảm thấy buồn ngủ. Anh mở một chai rượu vang, bật đĩa nhạc, ngồi dưới ánh trăng, hồi tưởng lại từng giây phút ở bên Tiêu Chiến trong hơn nữa năm qua.
Nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc bấy giờ, nhất định sẽ cảm thấy người đàn ông này có khí chất mạnh mẽ, ung dung và thần bí. Bởi vì khóe miệng anh từ đầu đến cuối đều xuất hiện ý cười thâm sâu khó đoán.
Nhưng trên thực tế, suy nghĩ trong nội tâm Vương Nhất Bác rất đơn giản. Hồi tưởng lại quá khứ, anh vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình. Trước đó dù không ý thức bản thân thích Tiêu Chiến, nhưng anh đã đi trước đón đầu, thu hút Tiêu Chiến về bên cạnh anh.
Hờ hờ...
Lam Tư Thần thường cười nhạo anh không có kinh nghiệm. Bây giờ mới thấy không có kinh nghiệm thì sao chứ? Về phương diện yêu đương, anh đúng là có khả năng thiên phú hơn người, nhạy bén không ai sánh bằng.
Bây giờ việc anh cần làm, là khiến chàng trai nhỏ một lòng một dạ yêu anh.
Yêu anh, cùng chiếm hữu và tận hưởng dục vọng tuyệt vời nhất của con người mà cả hai chưa từng nếm trải. Cậu sẽ ở bên cạnh anh, ôm anh, hôn anh mỗi ngày. Anh có thể dẫn cậu đi du ngoạn khắp thế giới, từ Paris, biển Caribe, Zurich, Ireland, Nam cực...Tưởng tượng cảnh Tiêu Chiến đứng tại nhiều địa danh khác nhau mỉm cười với anh, cảm giác này nhất định không tồi.
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng hưng phấn. Anh chỉ muốn lên tầng trên đánh thức cậu, ôm cậu vào lòng ngay bây giờ.
Anh tao nhã giơ ly rượu lên cao.
Ngày mai gặp, người yêu của tôi.
Về phần Tiêu Chiến có thích anh hay không?
Xin lỗi, vấn đề này có thể khiến người bình thường thấp thỏm, băn khoăn hay mong chờ. Nhưng bộ não của Vương Nhất Bác tiên sinh chưa từng nghĩ tới. Anh chỉ biết anh thích cậu, anh chiếm được cậu, thế là đủ.
Sau đó, người đàn ông mới biết yêu lần đầu lại lên giường đi ngủ. Cho tới khi Vương Nhất Bác mở mắt đã hơn mười giờ sáng. Anh hơi chau mày khi nhìn đồng hồ. Anh vốn lên kế hoạch đi mua đồ ăn sáng mà Tiêu Chiến thích nhất, sau đó gõ cửa nhà đánh thức cậu dậy. Kế hoạch này hiển nhiên không thể thực thi, vậy thì anh sẽ đổi thành bữa trưa.

Vương Nhất Bác lập tức gọi điện thoại đến nhà hàng ở gần khu chung cư, đặt một phòng ăn trang nhã.
Sau đó, Vương Nhất Bác đi tắm rửa, thay áo sơ mi màu trắng và quần âu mới. Lúc chọn cà vạt, anh ngẫm nghĩ vài giây, chọn màu tươi sáng để phù hợp với không khí ngày hôm nay.
Vương Nhất Bác thậm chí lần đầu tiên sử dụng kem dưỡng da mà Tiêu Chiến mua cho anh.
Nếu cậu muốn ngửi mùi hương của anh, anh vô cùng sẵn lòng.
Đúng mười một giờ, Vương Nhất Bác đứng trước cửa nhà Tiêu Chiến, bình thản bấm chuông gọi cửa.
Ding dong, ding dong...
Không có ai trả lời.
Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra, Tiêu Chiến nói hôm nay cùng Trình Lãng đi dạo quanh thành phố B.
Trong bộ não của Vương Nhất Bác, “dạo quanh” có nghĩa là khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đi một lát sẽ quay về ngay.
Nhưng bây giờ... Vương Nhất Bác nhìn cánh cửa khép chặt, hình như Tiêu Chiến không định trở về cùng anh ăn trưa.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên theo đuổi người khác, kết quả sôi hỏng bỏng không.
Cũng vào thời điểm này, Tiêu Chiến và Trình Lãng cùng vài đồng nghiệp của anh đang ngồi gọi món trong một quán vịt quay.
Trình Lãng từng đến thành phố B mấy lần, còn những người cảnh sát khác lần đầu tiên đến đây. Tiêu Chiến nhất quyết làm chủ, nhiệt tình tiếp đãi khách.
Cậu mở quyển thực đơn, đám cảnh sát hút thuốc trò chuyện. Trình Lãng gác cánh tay lên thành ghế sau lưng Tiêu Chiến, chọn mấy món ăn anh thích.
Một người khi trao gửi tình cảm cho đối tượng, tâm tình ít nhiều cũng xuất hiện sự lưu luyến nhớ nhung. Gọi món xong, Tiêu Chiến trò chuyện với Trình Lãng hai câu rồi rút điện thoại gửi tin nhắn: “Anh nhớ ăn cơm trưa.”
Trình Lãng cầm điếu thuốc hút một hơi, ngắm gương mặt dịu dàng của Tiêu Chiến dưới ánh mặt trời. Khi cậu bỏ điện thoại ngẩng đầu, anh cười tủm tỉm: “Em nhắn tin cho ai thế? Đi chơi với anh còn nhung nhớ nhớ nhung. Người yêu đấy à?”
Tiêu Chiến cười: “Đâu có!”
Cậu vừa dứt lời, máy đi động đổ chuông, màn hình nhấp nháy ba chữ “Vương Nhất Bác”.
Anh trực tiếp gọi điện cho cậu.
Lúc này, Vương Nhất Bác đang một mình ngồi ở phòng khách nhà mình, xem phim tài liệu pháp luật “Lưới trời lồng lộng”.

Sau khi xem hết một tập, anh tắt tivi, ánh mắt dừng lại ở bàn uống trà. Trên đó có mấy hộp cơm và thức ăn. Vương Nhất Bác chau mày, anh không hề có hứng thú ăn uống. Sau đó, anh lại nhìn máy di động bên cạnh. Anh cầm điện thoại, đi đến cửa sổ. Vừa định gọi điện cho Tiêu Chiến, anh liền nhìn thấy tin nhắn mới.
Ờ...Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên, quả nhiên cậu vẫn nhớ đến anh.
Anh liền bấm số gọi cho cậu: “Lát nữa tôi sẽ ăn.” Vương Nhất Bác chống tay lên bệ cửa sổ, ngước nhìn bầu trời, đồng thời cất giọng trầm thấp hơn bình thường: “Lúc nào em mới về?”
Tiêu Chiến đang ở trong nhà hàng ồn ào náo nhiệt nên không nghe ra sự khác thường từ ngữ khí của Vương Nhất Bác.
Nhưng chỉ nghe giọng nói của anh, trong lòng cậu cũng thấy ngọt ngào. Cậu cười trả lời: “Em và mọi người đang ăn vịt quay. Hôm nay chắc em về muộn, có chuyện gì sao?”
Người cao ngạo như Vương Nhất Bác tuyệt đối không có chuyện tỏ tình qua điện thoại, hơn nữa bên cạnh cậu còn một đống người tạp nham.
Yên lặng vài giây, anh mỉm cười đáp: “Chúc em dùng bữa vui vẻ.”
Tiêu Chiến: “Ờ...anh cũng thế.”
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến phát hiện Trình Lãng nửa cười nửa không nhìn cậu.
Gò má Tiêu Chiến ửng hồng, cậu giơ tay đẩy anh: “Anh cười gì chứ?”
Bởi vì kế hoạch tỏ tình dời đến buổi tối, Vương Nhất Bác trở nên nhàn rỗi. Anh liên hệ với Cục cảnh sát thánh phố, giải quyết nốt vụ án Hoắc Tiểu Lộ tại nhà. Khi ánh hoàng hôn buông xuống, anh gọi điện cho Lam Tư Thần: “Ra ngoài ăn cơm đi.”
Buổi tối thời tiết ở thành phố B rất mát mẻ, đèn màu rực rỡ, người và xe cộ đi lại tấp nập.
Lam Tư Thần đến nhà hàng, liền bắt gặp Vương Nhất Bác ngồi một mình trong phòng ăn trang trí nhã nhặn. Vương Nhất Bác có tâm trạng không tồi, khóe mắt đầy ý cười nhàn nhạt.
“Tiêu Chiến đâu rồi?” Lam Tư Thần hỏi: “Sao không đi cùng cậu?”
Vương Nhất Bác đáp: “Không việc gì phải vội.” Câu nói này hơi kỳ quặc nhưng Lam Tư Thần không để tâm.
Lam Tư Thần ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước chanh. Anh uống một ngụm rồi mở miệng: “Gần đây có chuyện gì không?”
Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn bạn: “Tôi yêu Tiêu Chiến mất rồi.”
Nói xong câu này, anh tỉnh bơ nhìn bạn bị sặc nước đến đỏ mặt tía tai.

Khó khăn lắm mới khôi phục trạng thái bình thường, Lam Tư Thần thở hắt ra: “Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra điều đó?”
Vương Nhất Bác liếc bạn một cái, gõ ngón tay trên đầu gối: “Sớm muộn có khác biệt sao?”
Dù thế nào Tiêu Chiến cũng là của anh.
Lam Tư Thần đương nhiên hiểu ý bạn. Có điều...anh chàng này đã chậm hiểu còn không chịu thừa nhận.
Tuy nhiên, anh vẫn mừng thay hai người. Là người tung hoành trên tình trường, Lam Tư Thần không làm chuyện tầm thường như ông mai bà mối, “bóng đèn điện” gì đó. Hai người phát triển tự nhiên là tốt nhất.
Lam Tư Thần nâng cốc: “Chúc mừng cậu.”
Vương Nhất Bác cụng ly với bạn: “Cám ơn.”
Lam Tư Thần hỏi tiếp: “Cậu định theo đuổi cậu ấy thế nào?”
Vương Nhất Bác: “Tôi đã có kế hoạch rồi.”
Buổi tối, thời tiết mát lạnh như không khí của mùa thu. Vương Nhất Bác về đến khu chung cư đã hơn tám giờ. Anh đỗ xe, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ nhà Tiêu Chiến, nơi đó vẫn tối om. Vương Nhất Bác tựa vào thân xe gọi điện cho cậu.

Lúc này. Tiêu Chiến đang ngồi trên ô tô của Trình Lãng. Những người khác đã quay về trung tâm huấn luyện. Trình Lãng lái xe chở cậu về nhà.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Chiến mỉm cười hỏi. Trình Lãng đang bận lái xe cũng cười cười.
“Bao giờ em mới về nhà?” Vương Nhất Bác nói khẽ: “Tôi có lời muốn nói với em.”
Tiêu Chiến ngẩng đầu quan sát biển báo trên đường: “Chắc khoảng một tiếng đồng hồ nữa.”
Có thể nói, ở bên cạnh người chậm hiểu EQ thấp lâu ngày, người còn lại cũng trở nên chậm hiểu. Vừa rồi, Vương Nhất Bác thốt ra một cậu dịu dàng vô hạn: “Tôi có lời muốn nói với em”. Nhưng khi lọt vào tai Tiêu Chiến, cậu tự động lý giải thành: “Tôi có phát hiện mới về vụ án, nên muốn nói với em”, hoặc là “hôm nay tôi ở nhà một mình nên rất buồn chán, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Được.” Vương Nhất Bác mỉm cười: “Lát nữa tôi sẽ lên nhà tìm em. Tạm biệt.”
“Nhưng...” Trình Lãng cũng sẽ đến nhà cậu. Tiêu Chiến  chưa kịp nói hết câu, Vương Nhất Bác đã cúp máy.

Sau khi tắt điện thoại, Vương Nhất Bác đảo mắt qua dãy cửa hàng trong khu chung cư. Trong đó có một tiệm bán hoa tươi vẫn sáng đèn.
Anh đi bộ qua bên đó. Cô nhân viên bán hàng sắp đóng cửa, nở nụ cười rạng rỡ khi đột nhiên xuất hiện một khách hàng đẹp trai: “Chào anh, anh cần thứ gì? Bây giờ mua hoa sẽ được giảm 50%.”
“Tôi không cần giảm giá.” Vương Nhất Bác thản nhiên đáp. Anh đứng ở giữa cửa hàng, đảo mắt một lượt qua tất cả các loài hoa.
Ừm...Anh chẳng biết gì về hoa hòe.
Vương Nhất Bác ngoảnh đầu nói với cô nhân viên bán hàng: “Hãy nói cho tôi biết ngôn ngữ của tất cả các loài hoa có ở đây.”
Cô nhân viên ngẩn người. Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, chọn ra mười mấy loài đẹp nhất, đương nhiên cũng đắt tiền nhất, sau đó giảng giải một lượt.
Khi nói đến ngôn ngữ của hoa thược dược, Vương Nhất Bác lạnh lùng cắt ngang lời cô nhân viên: “Tôi lấy hoa này.”
Cô nhân viên cười thật tươi: “Anh biết chọn thật đấy.”
Vương Nhất Bác nhận bó hoa đã được gói giấy bóng từ tay cô nhân viên, khóe miệng anh thoáng qua nụ cười rất nhạt.
Mấy bông hoa nhỏ có hình dạng chẳng ra sao, nhưng ngôn ngữ loài hoa rất tuyệt: Anh yêu em, hạnh phúc bay đến với em.

Buổi tối không bị tắt đường, Trình Lãng và Tiêu Chiến ngồi xe một tiếng đồng hồ là về tới khu chung cư.
Bởi vì Trình Lãng muốn đi quán bar trong thành phố nên hai người định về nhà tắm rửa xong rồi lại ra ngoài. Về phần Vương Nhất Bác...Tiêu Chiến nghĩ, lát nữa anh lên nhà cậu, cậu nói rõ tình hình với anh là được.
Trên thực tế, một ngày không gặp anh, cậu cũng thấy hơi nhơ nhớ.
Tuy nhiên, Trình Lãng không dễ dàng tha cho Tiêu Chiến.
Anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi và áo may ô trắng, để lộ thân hình cao lớn và cân đối với bờ vai rộng eo thon. Anh nhận khăn mặt từ Tiêu Chiến, ngồi tựa vào ghế sofa, vừa lau đầu vừa nói: “Ưm mau khai đi, em và giáo sư Vương phát triển đến đâu rồi? Liệu năm nay có mời anh uống rượu mừng không đấy?”
Tiêu Chiến đỏ mặt.
Cậu và  Trình Lãng quen nhau bao nhiêu năm, thân thiết chẳng khác nào anh em ruột thịt. Dù mấy năm nay mỗi người một nơi, gần ít xa nhiều, nhưng Tiêu Chiến biết, tình cảm này sẽ không thay đổi, Trình Lãng cũng không thay đổi.
Vì vậy cậu không giấu giếm anh, chỉ thẹn thùng mở miệng: “Chẳng có triển vọng gì cả. Trong lòng anh ấy chỉ biết mỗi công việc.”
Trình Lãng dừng động tác lau đầu, quay sang nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến yên lặng đối mắt anh.
Khóe mắt Trình Lãng ẩn hiện ý cười, anh giơ tay vuốt tóc cậu: “Anh có dự cảm, em và anh ta sẽ rất hạnh phúc.”

Trình Lãng hiếm có dịp nói chuyện nghiêm túc như vậy, trong lòng Tiêu Chiến rất cảm động, cậu cười: “Mong suy nghĩ của anh sẽ thở thành sự thật.”
Hai người tán gẫu một lúc. Tiêu Chiến kể với Trình Lãng về sự rung động, ngọt ngào, mệt mỏi của cậu và sự bất lực khi mãi vẫn không thấy tâm ý của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cũng hỏi đến vấn đề tình cảm hiện thời của Trình Lãng, anh chỉ cười cười: “Anh còn lâu. Làm cảnh sát hình sự muốn tìm người yêu như em không phải dễ dàng.”
Tiêu Chiến chỉ cười: “Anh đừng nói vậy mà.”
Trò chuyện một lúc, Trình Lãng cũng coi như hiểu biết sâu hơn về thế giới tình cảm của Tiêu Chiến. Anh đặt tay lên vai cậu: “Anh không biết trong lòng anh ta có em hay không? Nhưng vụ này cũng dễ giải quyết. Lát nữa anh ta đến đây, chúng ta kẻ tung người hứng, kích thích anh ta một phát. Đàn ông thường không chịu nổi sự kích thích, hơn nữa là loại người tự phụ như giáo sư Vương.”
Không ngờ Tiêu Chiến lắc đầu: “Thôi khỏi.”
Cậu hiểu dụng ý của Trình Lãng. Khiến Vương Nhất Bác “ăn giấm”, không biết chừng có thể ép anh đối diện với tình cảm của mình.
Tất nhiên, cũng có khả năng việc làm này sẽ thất bại thảm hại, cậu và Vương Nhất Bác chấm dứt từ đây.

Nhưng điều này không phải quan trọng nhất. Quan trọng là cậu không muốn kích thích anh, không muốn ép buộc anh, càng không muốn xảy ra sự hiểu nhầm “cẩu huyết”. Cậu cũng không muốn khiến anh buồn bực và không thoải mái.
Cậu chỉ muốn cùng Vương Nhất Bác phát triển một cách tự nhiên, dù chậm một chút, cậu cũng có thể chờ đợi.
Bắt gặp vẻ mặt của Tiêu Chiến, Trình Lãng biết cậu đang nghĩ gì. Anh thở dài: “Sao em có thể dịu dàng với anh ta đến thế?”

Lúc này, Vương Nhất Bác đang ngồi ở phòng khách, tay cầm bó hoa lan hồ điệp chờ đợi.

Ngoài cửa sổ đêm tối tĩnh mịch, ánh sao lưa thưa dường như cũng trở nên thuận mắt hơn mọi ngày. Vương Nhất Bác ngồi một lúc, thấy con “Trầm Mặc” từ dưới gầm ghế sofa bò chậm chạp qua chỗ anh. Mai rùa lấp lánh dưới ánh đèn.
Vương Nhất Bác nhướng mày: “Lại đây!”
Đợi Trầm Mặc bò đến chân, Vương Nhất Bác cúi đầu quan sát bó hoa phong lan hồ điệp trong tay. Anh rút một cành hoa đẹp nhất, rồi ném bó hoa còn lại xuống ghế sofa.
Vương Nhất Bác đặt cành hoa lên lưng Trầm Mặc, dùng sợi dây nhỏ buộc chặt.
“Bò đi tao xem nào.”

Trầm Mặc lại bò từ từ, cành lan hồ điệp trên lưng nó đung đưa.
Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng. Người Trung Quốc có câu nói: “Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ.”
Hôm nay anh bày tỏ tình cảm, có thể dùng đến Trầm Mặc, coi như nó sống không uổng phí cuộc đời này.
Vương Nhất Bác nhấc Trầm Mặc khỏi mặt đất, đứng dậy đi ra cửa.
Ngoài hành lang bật đèn sáng trưng. Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác đứng trước cửa nhà Tiêu Chiến trong ngày hôm nay, còn Trầm Mặc cõng cành lan hồ điệp, nằm cách cửa ra vào không xa.

Vương Nhất Bác tính, khi Tiêu Chiến mở cửa, anh sẽ cúi đầu hôn cậu. Sau đó, Trầm Mặc đưa bông hoa đến nơi, anh sẽ tặng cho người anh thích.
Kế hoạch rất tuyệt, rất hoàn hảo.
“Ding dong...ding dong...”
Vương Nhất Bác nở nụ cười nhàn nhạt, chống tay lên mép cửa, yên lặng chờ đợi cậu sẽ xuất hiện sau cánh cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra. Một người đàn ông chỉ mặc áo may ô và quần đùi, để lộ thân hình rắn chắc đứng trước mặt Vương Nhất Bác.

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm trong nháy mắt.

Tuy Tiêu Chiến đã tuyên bố không cần sự “giúp đỡ” của Trình Lãng. Nhưng Trình Lãng đương nhiên không nghe lời Tiêu Chiến. Anh bình tĩnh mở miệng: “Giáo sư Vương, lâu rồi không gặp. Chiến Chiến đang tắm, anh vào nhà trước đi.”

Chiến Chiến?

Ai cho phép người đàn ông này ăn mặc kiểu đó, gọi tên cậu thân thiết như vậy?
Vương Nhất Bác lạnh lùng đảo mắt qua Trình Lãng, sải bước dài đi vào nhà.
Cánh cửa khép lại sau lưng anh. Ngoài hành lang rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Hành lang vẫn bật đèn sáng, không một bóng người. Chỉ có con rùa mang cành lan hồ điệp trên lưng nằm im một chỗ.
Tuy gánh trách nhiệm nặng nề, nhưng Trầm Mặc đã bị Vương Nhất Bác lãng quên.

Một lúc sau, Trầm Mặc chậm chạp bò về một góc tường tối om. Nó vừa bò đến chân tường, hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Trầm Mặc lập tức rụt đầu vào mai rùa, nằm bất động.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi và quần âu phẳng phiu, đi giày da đen, từ dưới cầu thang chầm chậm đi lên.
Người đàn ông đi đến bên Trầm Mặc, đột nhiên cười khẽ một tiếng. Sau đó hắn cúi xuống, rút cành hoa lan hồ điệp trên lưng con rùa.
Cánh hoa màu đỏ tím mềm mại lung linh dưới ánh đèn. Người đàn ông đặt bông hoa vào lòng bàn tay.

Hắn đeo găng tay cao su mỏng màu xanh nhạt. Ngón tay dài nhẹ nhàng vò nát bông hoa. Sau đó, hắn vung tay, ném tất cả vào thùng rác ở bên cạnh.
Cuối cùng, hắn quay người, cúi đầu nhìn con rùa nằm ngay dưới chân. Hắn không do dự, giơ chân đá con rùa ra xa.
Người đàn ông hát lẩm nhẩm, nhanh chóng khuất dạng dưới cầu thang tăm tối.

Trong nhà Tiêu Chiến.
Khi Tiêu Chiến tắm xong đi ra ngoài, cậu liền nhìn thấy Trình Lãng đứng bên cửa sổ cười cười. Còn ở ghế sofa xuất hiện một thân hình đàn ông cao lớn mặc ple chỉnh tề.
Tiêu Chiến hơi ngây ra. Tuy cậu biết Vương Nhất Bác thường mặc ple nhưng chỉ trừ khi tham gia hoạt động chính thức, buổi tối ở nhà anh rất hiếm khi diện ple. Hơn nữa, hôm nay thời tiết tương đối nóng.
Bộ dạng của anh bây giờ rất trang trọng và nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn cậu chăm chú.
“Có việc gì sao? Em và Trình Lãng định đi ra ngoài bây giờ. Anh muốn nói với em điều gì? Vấn đề liên quan đến vụ án phải không?”

Vương Nhất Bác im lặng, ngắm nhìn Tiêu Chiến trong bộ vest thanh lịch. Trình Lãng ở bên cạnh không rời mắt khỏi anh.
Vương Nhất Bác cũng có chút ấn tượng về Trình Lãng. Đó là là người cảnh sát hình sự có tư chất tạm ổn. Anh ta hình như còn là bạn thân của Tiêu Chiến. Bây giờ xem ra qua hệ giữa anh ta và Tiêu Chiến không phải thân thiết bình thường. Vương Nhất Bác đảo mắt qua cơ thể rắn chắc của Trình Lãng. Bằng không, Tiêu Chiến làm sao có thể để một người đàn ông ăn mặc mát mẻ như vậy ở nhà cậu?

Hừ...

Vương Nhất Bác ngẩng đầu. Anh liếc qua Trình Lãng, ánh mắt hết sức lạnh nhạt. Sau đó anh quay sang Tiêu Chiến, cất giọng trầm thấp: “Bạn của Chiến Chiến cũng là bạn của tôi. Tối nay tôi có thể đi cùng hai người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro