Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối ngày đầu thu, thời tiết mát mẻ. Bầu trời tối đen tĩnh mịch. Ánh trăng và các vì sao tỏa sáng, mặt hồ nước lấp lánh. Dãy quán bar bên bờ hồ như những viên ngọc đủ loại màu sắc, rực rỡ trong đêm tối.
Tiêu Chiến đứng trước lan can bằng đá cẩm thạch bao quanh hồ nước. Bên tay trái cậu là Trình Lãng, tay phải là Vương Nhất Bác. Cả hai người đều cao lớn, trên suốt đường đi bọn họ phối hợp ăn ý, luôn để cậu đi ở giữa.
Thật ra đối với Tiêu Chiến, cảnh tượng này rất bình yên. Người bạn thân nhất của cậu và người cậu thích đều ở bên cạnh cậu trong buổi tối dễ chịu.
Tất nhiên, nếu bỏ qua nụ cười "xấu xa" như có như không của Trình Lãng và vẻ mặt thâm sâu khó đoán biết của Vương Nhất Bác, buổi tối sẽ càng hoàn hảo hơn.
Bên hồ có mấy người thả đèn hoa đăng. Vương Nhất Bác tỏ ra hứng thú, anh đi vài bước, cúi xuống quan sát.
Tiêu Chiến thừa dịp không có mặt Vương Nhất Bác, kéo tay Trình Lãng: "Em không cần anh giúp."
Trình Lãng vỗ nhẹ đầu cậu: "Em sợ gì chứ? Anh có thể hại em sao? Hạnh phúc của em mới là quan trọng nhất."
Hai người đang trò chuyện, Vương Nhất Bác đột nhiên quay về. Gương mặt tuấn tú của anh nổi bật trong màn đêm.
"Hai người nói chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Tiêu Chiến vừa định mở miệng, Trình Lãng đã điềm nhiên trả lời: "Chúng tôi đang bàn tới vấn đề tình cảm của Chiến Chiến."
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch.
"Ờ...tình cảm à?" Vương Nhất Bác liếc cậu, khóe miệng để lộ ý cười khó hiểu.
Trình Lãng nói tiếp: "Lần trước cậu ấy giúp anh giải quyết vụ án "cỗ máy giết người", Cục của chúng tôi có mấy người trẻ tuổi muốn theo đuổi cậu ấy. Nhân dịp tôi đến đây, họ nhờ tôi hỏi thăm tình hình." Anh quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Thế nào? Em đã chọn được ai chưa?"
Tiêu Chiến khóc dở mếu dở. Nhưng cậu không thể vạch trần Trình Lãng trước mặt Vương Nhất Bác nên chỉ còn cách hàm hồ đáp: "Chuyện này tính sau."
Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt sắc bén.
"Đối với một chàng trai tốt, người theo đuổi không nằm ở số lượng mà là "chất". Vương Nhất Bác đột nhiên thốt ta một câu.
Tiêu Chiến trố mắt. Không ngờ anh cũng có quan điểm về tình yêu.
Trình Lãng tiếp lời Vương Nhất Bác một cách tự nhiên: "Giáo sư Vương nói đúng lắm. Anh là bậc tiền bối, nếu anh quen biết người nào tài hoa xuất chúng, xin hãy giới thiệu cho Chiến Chiến. Mẹ cậu ấy để bụng chuyện này, suốt ngày cằn nhằn với tôi."
Tiêu Chiến càng nghe càng hết nói nổi. Sao Trình Lãng lại nói với Vương Nhất Bác những lời này? Chỉ e anh sẽ lạnh lùng mở miệng: "Tôi làm sao có thể quan tâm đến chuyện vô vị đó?"
Ai ngờ Vương Nhất Bác mỉm cười: "Người tài hoa xuất chúng? Đương nhiên là có một thanh niên vô cùng kiệt xuất, chỉ cần Tiêu Chiến đồng ý."
Lúc nói câu này, anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm và dịu dàng. Gương mặt anh rạng ngời hơn bình thường.
Vương Nhất Bác đúng là "gieo gió gặp bão". Sau vô số lần đối mặt với sự chậm hiểu của anh, Tiêu Chiến hoàn toàn không nhận ra "người kiệt xuất" mà anh ám chỉ. Trong lòng cậu ngược lại cảm thấy thất vọng.
Vương Nhất Bác sẽ giới thiệu người khác cho cậu? Còn chuyện nào đau khổ hơn vụ này?
Cậu cố nở nụ cười gượng gạo: "Chúng ta đừng nói đến đề tài này nữa. Hiện tại em chưa có ý định kiếm người yêu."
Do tâm trạng hơi ủ rũ nên Tiêu Chiến không để ý, cậu vừa dứt lời, ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm.
Trình Lãng quan sát hai người, nụ cười trên môi không thay đổi.

Ba người đi bộ một đoạn liền nhìn thấy một quán bar trên hòn đảo nhỏ nằm trong hồ. Tiêu Chiến hỏi: "Các anh có muốn đến đó ngồi một lúc không?"
Trình Lãng: "Anh sao cũng ok."
Tiêu Chiến quay sang Vương Nhất Bác. Ngoài mặt cậu vẫn bình thường, nhưng do tâm trạng không tốt nên cậu chẳng muốn tươi cười với anh.
Thần sắc Vương Nhất Bác thâm trầm hơn trước đó. Anh từ tốn trả lời: "Một khi Chiến Chiến muốn thì tôi cũng đi."
Tiêu Chiến: "...Được."
Trình Lãng cười tủm tỉm, không lên tiếng.
Nhìn thân hình cao lớn của Vương Nhất Bác đi phía trước, Tiêu Chiến có chút bất lực, nhưng cũng hơi buồn cười. Không biết hôm nay anh giở trò gì mà Chiến Chiến này, Chiến Chiến nọ. Có lẽ nghe Trình Lãng gọi như vậy nên anh cũng không chịu thua kém.
Anh giống hệt một đứa trẻ, khiến cậu muốn tức cũng không tức nổi.
Ba người ngồi vào vị trí.
Gọi là quán bar nhưng thực ra đây chỉ là một cái sân nhỏ ba mặt là nước. Trên sân đặt những chiếc ghế sofa trang nhã và dễ chịu.

Chỗ bọn họ ngồi gần lan can bên phải. Phía dưới là hồ nước lấp lánh từng phiến lá sen lớn dập dềnh. Cảnh sắc rất yên tĩnh và nên thơ.
Trình Lãng ngồi ở phía đối diện, gọi nhân viên phục vụ rồi hỏi bọn họ: "Hai người uống gì?"
Vương Nhất Bác: "Một ly Margaret."
Trình Lãng gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: "Tôi lấy một lon bia."
Người nhân viên mỉm cười: "Anh uống gì ạ?" Vừa nói cô ta vừa đưa tờ menu cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vừa định cầm lấy...
Vương Nhất Bác: "Giống tôi."
Trình Lãng: "Giống tôi."
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Bốn người đều yên lặng. Trình Lãng mỉm cười, mở miệng nói với Vương Nhất Bác: "Anh không biết rồi, Chiến Chiến từ nhỏ uống ngàn chén không say. Một ly cocktail không ăn thua với cậu ấy."
Tiêu Chiến bật cười: "Xin anh."
Tửu lượng của cậu đúng là rất tốt, thuộc về khả năng bẩm sinh. Nhưng bình thường cậu ít uống rượu. Hôm nay hiếm có dịp Trình Lãng đến đây, dẫu sao cũng nên uống cùng anh. Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến nói với nhân viên phục vụ: "Tôi cũng uống bia."
Vương Nhất Bác chỉ liếc Tiêu Chiến chứ không lên tiếng phản đối.
Năm phút sau.
Cảnh đêm đẹp đẽ, tiếng nhạc du dương, không khí thoang thoảng mùi nước hồ và lá sen hỗn hợp.
Vương Nhất Bác diện bộ ple thẳng tắp ngồi trên ghế sofa đỏ, tay cầm ly rượu Margaret, tư thế tao nhã, khí chất nổi bật.

Tuy nhiên...Cảnh tượng này không giống với dự kiến của anh.

Anh vốn cho rằng, Tiêu Chiến cũng sẽ cầm ly rượu đế cao, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. Hai người nhẹ nhàng cụng ly, anh còn có thể thì thầm vào tai cậu, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể cậu. Lúc tưởng tượng ra hình ảnh này, Vương Nhất Bác đương nhiên hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Trình Lãng.
Bất luận thế nào cũng không giống hiện tại, anh ngồi uống rượu một mình, còn Tiêu Chiến và Trình Lãng vui vẻ đối ẩm.
Tuy có một chút bất mãn nhưng Vương Nhất Bác vẫn yên lặng ngồi bên cạnh ngắm cậu. Anh chợt phát hiện, Tiêu Chiến lúc này khác với bình thường.
Dưới ánh đèn ấm áp,  mỗi một động tác cúi đầu hay ngẩng đầu đều tao nhã. Nhưng khi cậu cầm lon bia cụng với Trình Lãng, sau đó uống từ từ...gương mặt trắng trẻo thanh tú của cậu tựa hồ tỏa ra vẻ mạnh mẽ mà bình thường không có.

Vương Nhất Bác mỉm cười, nhân tính vốn phức tạp. Mỗi con người đều có nhiều bộ mặt khác nhau. Tiêu Chiến bây giờ và chàng trai vung gậy gỗ đập vỡ tủ kính để ngăn bước chân tội phạm và chàng trai không do dự xả thân cứu người đến mức bị rơi xuống cầu thang ở trong ký ức của anh hoàn toàn trùng khớp. Hừm...cứ tưởng cậu chỉ là con thỏ non nớt, nhưng thật ra trong cốt tủy của cậu là một con thỏ nhỏ. Cậu quả thực rất đáng yêu!
Trong lúc Vương Nhất Bác tự thỏa mãn, Tiêu Chiến và Trình Lãng vui vẻ nhắc đến những câu chuyện thú vị trong quá khứ. Dưới ánh đèn rực rỡ, trong men rượu và tiếng nhạc, lòng người phảng phất cũng trở nên an lành.
Lúc này, một người khách đi lên sân khấu nhỏ phía trước, đích thân trình bày bài hát: "Tôi tặng bài hát này cho bạn gái tôi..."
Khán giả ở dưới vỗ tay rần rần. Tiêu Chiến lập tức đặt lon bia xuống bàn, nói với Trình Lãng: "Anh mau trổ tài đi."
Trình Lãng: "Em mời anh lên sân khấu thì anh sẽ hát."
Tiêu Chiến: "Em chân thành mời anh hát một bài, được chưa nào?"
Trình Lãng chỉnh lại áo sơ mi. Sau đó anh đứng dậy, cúi thấp người về phía cậu: "Tuân lệnh." Nói xong, anh sải bước dài đi lên sân khấu.
Tiêu Chiến tựa vào thành ghế, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh hừ một tiếng.
"Anh ta hát hay không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến gật đầu: "Hát rất hay."
Sân khấu lúc này đã tắt bớt đèn, Trình Lãng ngồi trên một chiếc ghế cao trước micro. Anh đang nói nhỏ câu gì đó với người điều chỉnh âm thanh. Tiêu Chiến quay sang Vương Nhất Bác: "Anh...có muốn hát không?"
Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghe anh hát. Lúc tâm trạng vui vẻ, anh chỉ ngâm nga một đoạn ngắn.
Vương Nhất Bác chau mày: "Tại sao tôi lại phải hát?"
Tiêu Chiến ngẩn người, đột nhiên bật cười.
Không phải anh hát rất khó nghe đấy chứ? Nhiều khả năng là như vậy.
Tiêu Chiến lấy điện thoại, cúi đầu nhắn tin cho Lam Tư Thần: "Khả năng hát hò của Vương Nhất Bác thế nào?"
Lam Tư Thần nhanh chóng trả lời: "Anh chưa bao giờ gặp người nào ngũ âm không chuẩn bằng cậu ấy. Hãy tin anh, đừng bao giờ bắt cậu ấy hát, bởi vì đó là một thảm họa."
Lần này, Tiêu Chiến bật cười thành tiếng.
Vương Nhất Bác ghé người về phía cậu: "Em cười gì vậy?"
"Không có gì." Khóe miệng Vương Nhất Bác quàng tay qua vai Tiêu Chiến, mùi thanh lạnh dần bao trùm toàn thân cậu.
Trái tim Tiêu Chiến rung lên một nhịp. Vương Nhất Bác ghé sát tai cậu: "Cho tôi xem nào."
Tiêu Chiến lập tức nhét điện thoại vào túi.
Lúc này, âm nhạc bắt đầu vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu, thấy Trình Lãng ngồi dưới ngọn đèn sáng trên sân khấu, gương mặt điển trai của anh thấp thoáng ý cười. Anh rút micro khỏi cái giá: "Tôi xin tặng bài hát này cho người bạn thân nhất của tôi và bạn của cậu ấy." Trình Lãng nói nhỏ: "Chúc hai người hạnh phúc. Cũng xin chúc các vị có mặt ở đây hạnh phúc."
Có lẽ người sắp trình diễn là một anh chàng đẹp trai nên tiếng vỗ tay dưới sân khấu vô cùng nhiệt liệt.
Đến Vương Nhất Bác cũng nhếch miệng. Người qua đường chướng mắt này cuối cùng cũng nói một câu thuận tai.
Tiêu Chiến ngước nhìn Trình Lãng. Cậu không hề cảm thấy ngượng ngùng vì lời chúc phúc đầy mờ ám của anh, mà trong lòng rất cảm động.
Anh luôn đối xử tốt với cậu, giống một người tri kỷ, cũng như một người anh trai.
"Mùa xuân năm đầu tiên sau khi xa nhau, ký ức tan chảy như hoa tuyết..." Giọng hát trầm ấm của Trình Lãng vừa vang lên, cả quán bar ồ lên tán thưởng.
Tiêu Chiến mỉm cười, chăm chú xem anh biểu diễn. Không hiểu tại sao, cậu nghe ra một chút bi thương trong làn điệu trầm bổng và dịu dàng của Trình Lãng.
Một đêm như đêm nay, ai không thấy thoải mái, ai không có chút xót xa?
Tiêu Chiến đảo mắt về phía Vương Nhất Bác ở bên cạnh. Hình như anh cũng chuyên tâm lắng nghe, trong khi cánh tay anh vẫn ôm cậu một cách tự nhiên.
Tiêu Chiến hơi đỏ mặt. Có lẽ anh cảm thấy làm vậy rất dễ chịu, cũng có thể anh không hề ý thức động tác thân mật này, chỉ thuận tay mà thôi?
Lúc này, Vương Nhất Bác giơ tay cầm ly cocktail, nhấp một ngụm.
Tiêu Chiến chưa từng thử loại rượu này, cậu hỏi: "Ngon không anh?"
Vương Nhất Bác liếc cậu,  gương mặt tuấn tú lại ghé sát: "Em có thể thử xem sao." Anh đưa ly rượu lên miệng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến càng đỏ mặt.
Bởi vì động tác này, cả người cậu gần như bị anh ôm trọn vào lòng, một cánh tay khoác vai cậu, bàn tay còn lại...cho cậu uống rượu. Gương mặt hai người chỉ cách một ly rượu.
"Được." Tiêu Chiến hé miệng, nhấp một ngụm.
Vương Nhất Bác nhìn cậu, khóe mắt vụt qua ý cười.
"Ngon không?" Anh từ tốn hỏi.
Tiêu Chiến gật đầu: "Không tồi." Vương Nhất Bác cầm ly rượu đưa lên miệng uống một hớp. Từ góc độ của Tiêu Chiến, bờ môi mỏng của anh vừa vặn chạm vào miệng cốc, đúng chỗ cậu vừa uống.
"Ừm, quả là rất ngon." Anh nói.
Tim Tiêu Chiến đập loạn xạ. Người này thật là...
Được thôi, cậu tin chắc anh không biết thế nào gọi là "nụ hôn gián tiếp". Mỗi lần ăn cơm, anh thản nhiên gắp thức ăn từ đĩa của cậu, lâu dần trở thành thói quen. Đây chỉ là thói quen mà thôi.
Không để ý đến anh nữa...Tiêu Chiến giả bộ như không có chuyện gì xảy xa, tiếp tục dõi mắt về phía trước, nghe Trình Lãng hát.
Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống bàn, miệng hơi nhếch lên.
Đúng như Tiêu Chiến nghĩ, Vương Nhất Bác không biết thế nào gọi là "nụ hôn gián tiếp". Hành động này của anh hoàn toàn làm theo bản năng và trực giác. Trên ly rượu cậu vừa uống dường như còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của cậu, có vẻ trùng khớp với mùi vị của nụ hôn trong giấc mơ.
Do đó...Anh đã nóng người rồi, Tiêu Chiến!
Trình Lãng kết thúc bài hát, khán giả dưới sân khấu vỗ tay rào rào. Anh bỏ micro sang một bên, sải bước dài đi xuống dưới.
Vừa đi vài bước, anh liền bắt gặp một đôi nam nữ hết sức thân mật. Vương Nhất Bác ôm vai Tiêu Chiến, hai má cậu đỏ bừng, còn ánh mắt Vương Nhất Bác tràn ngập ý cười.
Hình như anh đã trở thành người thừa thải ở đây.
Trình Lãng về chỗ ngồi, cả ba lại nghe người khác hát một bài. Ánh mắt Vương Nhất Bác vô tình dừng lại ở một con thuyền gỗ dành cho du khách trên mặt hồ. Anh ngẫm nghĩ vài giây, quay đầu hỏi: "Hai người có muốn đi thuyền không?"
Tiêu Chiến và Trình Lãng đều không có ý kiến. Vương Nhất Bác buông vai Tiêu Chiến, đứng dậy trước tiên: "Tôi đi thu xếp, xong sẽ gọi hai người." Không đợi phản ứng của Tiêu Chiến và Trình Lãng, anh liền quay người đi ra ngoài.

Tiêu Chiến dõi theo bóng lưng Vương Nhất Bác cho đến khi anh xuống bến tàu, trong lòng hơi nghi hoặc. Tại sao hôm nay anh tích cực như vậy?
Có lẽ do anh thích ngồi thuyền?
Trình Lãng cũng nhìn theo Vương Nhất Bác cho đến khi anh đi xa mới đứng dậy: "Anh về đây."
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Anh về làm gì?"
Trình Lãng từ tốn mở miệng: "Trong hoàn cảnh tuyệt vời như thế này, làm kỳ đà cản mũi thì không hay lắm. Tiêu Chiến, nếu trong lòng anh ta không có em, anh sẽ chặt đầu anh ta làm bóng cho em đá."
"Anh nói gì chứ? Hôm nay em chủ yếu muốn đi chơi với anh, anh đừng về." Tiêu Chiến cũng đứng dậy.
Trình Lãng: "Em hãy ở lại đây đi, bằng không lát nữa anh ta không tìm thấy em. Ngày mai anh phải huấn luyện cả ngày nên về nghỉ sớm, có gì liên lạc sau." Nói xong, anh vẫy tay tạm biệt, lập tức bước đi.

Bên bờ hồ đậu nhiều con thuyền nhỏ. Vương Nhất Bác đứng ở bến tàu, đảo mắt một lượt. Sau đó, anh chọn con thuyền lớn nhất, trông có vẻ chắc chắn nhất.
Chủ thuyền rất phấn khởi: "Anh muốn ngồi thuyền phải không? Đủ sáu người là có thể xuất phát, mỗi người năm mươi đồng."
Vương Nhất Bác quan sát khoang thuyền. Hai mặt thông thoáng, bên trong đặt khoảng mười chiếc ghế gỗ sáng loáng, nói chung cũng tạm ổn. Nhờ ánh đèn rực rỡ bên bờ hồ và ánh trăng rọi chiếu, có thể cộng thêm điểm cho con thuyền.
Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên: "Đừng để người khác lên thuyền, tôi thuê trọn gói. Có điều..."
Chủ thuyền càng vui mừng: "Anh nói đi!"
"Phải cải tạo lại một chút."
"Hả?"
Năm phút sau.
Chủ thuyền và Vương Nhất Bác đứng trong khoang thuyền trống rỗng. Chủ thuyền hỏi bằng một giọng chờ mong: "Anh thấy như vậy đã được chưa? Ở đây chỉ còn lại ba cái ghế."
Trong khoang bây giờ chỉ có hai chiếc ghế đặt cạnh nhau bên cửa sổ và một chiếc ghế đặt ở phía đối diện cách xa hai mét.
"Đặt xa chút nữa." Vương Nhất Bác lạnh lùng ra lệnh.
Chủ thuyền lại di chuyển chiếc ghế về phía sau một đoạn: "Anh xem thế này được chưa, ghế sắp chạm góc tường rồi."

Lúc này, Vương Nhất Bác mới gật đầu hài lòng. Điện thoại di động của anh bỗng đổ chuông, là Tiêu Chiến gọi tới.
"Hai người có thể xuống thuyền rồi." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến: "Em đã đến bến tàu, Trình Lãng vừa về trước... Chúng ta còn ngồi thuyền hay về nhà luôn?"
Vương Nhất Bác im lặng một giây:
"Tuyệt quá!"
"Anh nói gì cơ? Tiêu Chiến hỏi.
"Em cứ đứng ở đó, tôi đi đón em." Nói xong anh cúp điện thoại, ngoảnh đầu nở nụ cười ôn hòa với chủ thuyền: "Rất vui thông báo cho anh biết, anh có thể bỏ chiếc ghế kia ra khỏi con thuyền."

Tiêu Chiến có cảm giác hôm nay Vương Nhất Bác rất kỳ lạ. Nhưng cụ thể kỳ lạ ở điểm nào, cậu không thể diễn tả thành lời. Anh hình như có mục đích nào đó nên mới đi theo cậu và Trình Lãng. Mục đích gì nhỉ? Lẽ nào anh coi cậu và Trình Lãng là đối tượng nghiên cứu?

Trên tấm ván gỗ dài ở bến tàu, du khách đi lại thưa thớt. Tiêu Chiến hơi mất tập trung. Phía xa xa, vô số con thuyền nhỏ dập dềnh như những phiến lá trên mặt nước. Mấy người chủ thuyền đứng ở bến vừa nhìn thấy cô liền chào mời: "Chàng trai, có thuê thuyền không? Phong cảnh trên hồ rất đẹp."
Tiêu Chiến mỉm cười xua tay, tiếp tục đi phía trước. Cậu vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm.
Sau đó, cậu đột nhiên dừng bước. Trên mặt hồ phía trước xuất hiện một con thuyền màu nâu lặng lẽ đậu trên mặt nước. Vương Nhất Bác đứng trên đầu tàu, hai tay bỏ vào túi quần, ngẩng đầu nhìn cậu. Gương mặt anh trầm tĩnh, nổi bật dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp rạng ngời.
Anh đứng giữa cảnh vật yên tĩnh đẹp đẽ, giống như vừa bước ra khỏi giấc mơ của cậu.

Trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến đột nhiên có linh cảm. Anh đang đợi cậu, anh vì cậu mới đứng ở đây. Vào giây phút này, anh cũng có cảm giác rung động giống cậu.

Nếu đúng như cậu nghĩ thì quá tuyệt vời, quá đột ngột...Chắc không thể nào.
Tiêu Chiến còn đang ngập ngừng,

Vương Nhất Bác bất chợt đưa tay về phía cậu. Đôi mắt đen của anh khóa chặt trên người cậu, giọng nói trầm thấp như dòng nước vang lên bên tai cậu: "Cuối cùng anh cũng đợi được giây phút này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro