Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Lãng đi qua phố quán bar ngoằn ngoèo. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và hơi nước ẩm ướt từ mặt hồ phảng phất đồng thời ập đến, tạo thành không khí khiến con người tâm phiền ý loạn.
Trình Lãng đi bộ một đoạn khá xa, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở đằng sau đã khuất dạng từ lâu. Anh ngước nhìn ánh sao trên trời, thở dài một tiếng.
Anh không ra đường lớn bắt taxi, mà tùy tiện tìm một quán bar trông có vẻ náo nhiệt và đi vào trong đó.
Trình Lãng ngồi bên quầy bar, gọi một chai bia, từ từ uống một mình. Xung quanh đầy trai thanh gái lịch, uốn éo lắc lư trong sàn nhảy. Một cô gái tiến lại gần hỏi: "Anh đi một mình à?", sau đó nhét tờ giấy ghi số điện thoại vào túi áo sơ mi của anh. Anh cười cười, rút tờ giấy ném trả lại cho cô gái.
"Anh cũng một mình uống rượu buồn?" Bên cạnh cũng có người đàn ông ngồi một mình hỏi Trình Lãng.
"Đúng vậy." Trình Lãng chạm cốc với anh ta, một hơi uống cạn.
Một đêm ồn ào sôi động như vậy, anh chỉ mong em hạnh phúc, Tiêu Chiến.

Mặt hồ phẳng lặng và tĩnh mịch. Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế gỗ mát lạnh, thẫn thờ ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác ngồi cạnh cậu, dáng vẻ thư thái. Một cánh tay ánh rất tự nhiên vắt lên thành ghế sau lưng Tiêu Chiến.
Rõ ràng khoang thuyền yên tĩnh mát mẻ nhưng không khí tỏa ra có chút khô nóng khó diễn tả.
"Em vừa nói, em không định kiếm người yêu?" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở miệng.
Tiêu Chiến không ngờ anh đột nhiên nhắc đến chuyện này. Càng nghĩ, cậu càng không hiểu ý của anh. Cậu quay đầu một cách dứt khoát, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một câu nói hờ hững: "Không cần anh giới thiệu người khác cho em."
Đằng sau vang lên tiếng động nhẹ. Dù không nhìn, Tiêu Chiến cũng có thể cảm nhận thấy nhiệt độ từ cơ thể anh ngày càng gần cậu.
Anh chàng này...ghé sát người cậu làm gì?
"Tôi giới thiệu người khác cho em lúc nào?" Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến giật mình, ngoảnh mặt về phía Vương Nhất Bác. Ai ngờ vừa quay đầu, mặt cậu liền chạm phải mặt anh.
Tiêu Chiến cứng đờ người trong giây lát.
Vương Nhất Bác đang từ ghế của anh nghiêng người về phía cậu, cách cậu rất gần. Toàn thân anh gần như bao trùm lên người cậu. Khuôn mặt anh ở ngay trước mắt cậu, hai đầu mũi chạm vào nhau. Cánh tay anh tựa hồ ôm cậu vào lòng.
Không khí bất thình lình tăng thêm mấy độ. Sự mờ ám vô hình đốt cháy gương mặt Tiêu Chiến trong giây lát.
Tình huống hiện tại giống hệt ở rạp chiếu bóng hôm trước...
Chỉ có điều, bây giờ cậu hoàn toàn nhìn rõ diện mạo của anh, mái tóc đen gọn gàng, yết hầu và đôi mắt thâm trầm nhưng sắc bén bức người của anh dưới ánh đèn sáng.
Anh...định làm gì?
Không khí quá nóng bỏng, Tiêu Chiến vô ý thức ngã người về phía sau.
Nhưng cậu vừa cử động, sau gáy đã bị tay Vương Nhất Bác giữ chặt, khiến cậu không thể nhúc nhích, chỉ còn cách tiếp tục dán vào mặt anh, để hơi thở quấn quýt hòa quyện.
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch. Vương Nhất Bác chậm rãi mở miệng: "Em trốn tránh làm gì chứ?" Khóe mắt anh vụt qua ý cười: "Lẽ nào em không muốn hôn anh?"
Vào khoảnh khắc đó, đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng, cổ họng cậu trở nên khô rát.
"Vậy anh...có muốn hôn không?"
Lời vừa thốt ra miệng, nhịp tim của Tiêu Chiến như tiếng trống trận. Cậu bất giác cụp mi mắt, không thể tiếp tục đối diện ánh mắt sáng rực của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến lập tức bị ngón tay dài của anh nhẹ nhàng giữ lấy. Hơi thở càng gần, ở ngay trên chóp mũi cậu.
"Muốn." Giọng Vương Nhất Bác có vẻ khàn khàn: "Anh rất muốn."
Hô hấp Tiêu Chiến ngưng trệ, đôi bàn tay nắm tay vịn ghế gỗ đồng thời siết chặt.
Bờ môi mát lạnh và mềm mại của Vương Nhất Bác đã phủ xuống
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc văng vẳng từ bờ sông và tiếng chèo thuyền không biết từ phương nào. Cả người Tiêu Chiến tựa hồ lọt thỏm trong lòng Vương Nhất Bác. Một tay anh đỡ gáy cậu, một tay nâng mặt cậu, khóa chặt cậu trước lồng ngực của anh. Trong khi đôi môi mỏng nhẹ nhàng bao phủ lên môi cậu, không ngừng liếm mút...Mùi vị thanh lạnh đặc biệt từ từ quấn quanh môi lưỡi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy thân thể hơi run rẩy, trái tim phảng phất ngừng đập, lồng ngực cậu như bị nhét một thứ gì đó khiến cậu không thở nổi. Cảm giác ở bờ môi rất dịu dàng, mê loạn, cũng rất tuyệt vời, khiến cậu choáng váng...Tiêu Chiến thở hắt ra, nhướng mắt quan sát, chỉ thấy đôi mắt anh đã khép hờ dưới hai hàng lông mày đen nhánh. Thần sắc của anh rất yên tĩnh và tập trung. Bắt gặp biểu cảm này của Vương Nhất Bác, lồng ngực Tiêu Chiến như có một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về nhịp tim hỗn loạn của cậu...Tiêu Chiến từ từ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh.
Vương Nhất Bác của cậu...đang hôn cậu.

Vào thời khắc này, anh có cảm giác như thế nào?
Hơi thở ngọt ngào như trong giấc mộng hôm nào, thậm chí càng mềm mại rung động lòng người. Khi môi lưỡi tiếp xúc, anh có cảm giác đang thưởng thức mật ngọt, hấp dẫn đến mức không thể dừng lại. Khi chóp mũi của anh chạm vào má cậu hay hàng lông mi của cậu lướt qua mặt anh, anh cảm thấy vừa ngưa ngứa vừa dễ chịu.
Nụ hôn này không giống với dự kiến ban đầu của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cho rằng anh sẽ hôn Tiêu Chiến một cách lịch sự, dịu dàng và nhẹ nhàng. Đó mới là nụ hôn hoàn hảo. Nhưng chạm môi cậu một lúc, anh liền thấy một sự thôi thúc xuất phát từ bản năng, khao khát càng nhiều hơn, càng sâu hơn. Giống như không cần thầy dạy cũng tự hiểu, đầu lưỡi của anh tách môi Tiêu Chiến, trườn vào trong khoang miệng cậu. Cảm thấy cậu hơi run run, anh vô cùng hài lòng, đầu lưỡi thuận thế cuốn chặt lấy đầu lưỡi cậu... Dân dần, tiếng thở hổn hển của Tiêu Chiến trở nên rõ ràng, hai tay cậu rời khỏi thanh vịn, nhẹ nhàng chống lên vòm ngực của anh. Phản ứng này khiến Vương Nhất Bác hết sức vui mừng, hai tay anh ôm chặt bờ vai và thắt lưng cậu, chuyên tâm hôn cậu ngấu nghiến. Thậm chí đến hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp...
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến kết thúc nụ hôn đầu có ý nghĩa thật sự.
Đây hoàn toàn là nụ hôn kiểu Pháp vô cùng mãnh liệt.
Gương mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Một tay Vương Nhất Bác vẫn ôm vai cậu. Anh nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt trắng trẻo cũng ửng đỏ.
"Rất tuyệt, đúng không?" Anh hỏi nhỏ.
Mặt Tiêu Chiến sắp bốc cháy, nhưng trong lòng cậu vô cùng ngọt ngào. Cậu khẽ đáp: "Tại sao anh lại hôn em?"

Vương Nhất Bác: "Anh hôn người yêu của anh có gì không đúng?"
Tiêu Chiến mím môi để tránh bật cười: "Em đã nhận lời làm người yêu của anh đâu?"
Vương Nhất Bác nhìn vào mắt cậu. Bàn tay đặt trên vai Tiêu Chiến không an phận bắt dầu nghịch tóc của cậu.
"Vậy bây giờ em hãy suy nghĩ đi."
Hai người im lặng một lúc, Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng: "Tiêu Chiến, anh thích em. Bất kể xét từ góc độ nào, anh cũng rất thích hợp với em. Rõ ràng trước đây chúng ta đã định vị nhầm mối quan hệ của chúng ta."
Giọng nói anh trầm thấp hẳn: "Nếu không bị đối phương thu hút, sao chúng ta có thể ăn ý đến vậy? Trên thực tế, em không cần suy nghĩ nhiều, nụ hôn vừa rồi đã chứng minh tất cả, anh và em đều có cảm giác với đối phương. Anh muốn có em. Tiêu Chiến, hãy làm người của anh, anh chỉ muốn em mà thôi."
Lời tỏ tình đến bất thình lình, khiến Tiêu Chiến hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ.
Anh vừa nói "anh thích cậu". Anh còn nói "đã định vị nhầm mối quan hệ của hai người". Ông trời mới biết, bản thân anh định vị nhầm thì có.
Còn nữa, "anh muốn cậu"?
Người này quả là thẳng thắn. Không ngờ anh có thể nói thẳng ra như vậy.
Tuy nhiên... cậu rất thích điều đó.
Anh chỉ muốn cậu, câu cũng muốn anh.

Khoang thuyền vẫn yên tĩnh như cũ. Bên tai hai người chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Tiêu Chiến tựa vào cánh tay Vương Nhất Bác, miệng cười tủm tỉm. Sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn chưa hết ánh hồng, như người phụ nữ trong lòng anh.
Một lúc sau, anh ngoảnh đầu nhìn cậu: "Em đã nghĩ xong chưa?"
Tiêu Chiến không nhịn được cười. Mới có mấy phút anh đã sốt ruột: "Em còn đang suy nghĩ!"
Vương Nhất Bác: "Được, em cứ tiếp tục." Anh đột nhiên giơ tay lên chỉ vào một bên má của anh: "Em hãy hôn mặt anh trước đã. Lúc nãy là anh hôn em, giờ đến lượt em."
Tiêu Chiến cười thành tiếng: "Gì chứ?" Logic của anh đúng là không ai theo nổi.
Vương Nhất Bác im lặng chờ đợi, khóe miệng anh để lộ ý cười nhàn nhạt. Ngắm gương mặt nghiêng của anh dưới ánh đèn. Tim Tiêu Chiến đập loạn xạ.
Cậu ngoảnh đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt anh. Vương Nhất Bác nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm.
"Quá hoàn hảo." Anh đột nhiên mở miệng.
Mặt Tiêu Chiến lại nóng ran. Bờ vai cậu đột nhiên bị siết chặt, Vương Nhất Bác lại một lần nữa ôm cậu vào lòng. Sau đó, anh cúi xuống hôn cậu, không cho cậu cơ hội cự tuyệt...

Lúc hai người xuống thuyền, bờ môi Tiêu Chiến đã hơi sưng mọng.
Vương Nhất Bác cũng không khá hơn. Một chàng trai hai mươi hai tuổi và một chàng trai hai mươi sáu tuổi lần đầu tiên hôn nhau, hôn không biết thế nào là đủ, giống như thanh thiếu niên mới chớm biết yêu.

Bờ sông vẫn náo nhiệt như thường lệ. Chỉ có điều lúc này, Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến một cách tự nhiên, đưa cậu đi về bãi đỗ xe.
Tâm trạng của hai người rất tốt nên nhìn thứ gì cũng thuận mắt. Lúc thanh toán tiền đỗ xe, nhân viên trông xe nói: "Chào anh." Vương Nhất Bác thậm chí mỉm cười đáp lại: "Tôi rất tốt."
Ô tô chạy trên con đường thưa thớt xe cộ. Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, đẹp đẽ như trong giấc mộng.
Vương Nhất Bác tập trung lái xe, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười vui vẻ. Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ, tâm trạng cậu tràn ngập sự ngọt ngào khó hình dung.
Có lẽ vừa rồi hôn quá lâu nên bây giờ mới cảm thấy khát khô cổ họng, Tiêu Chiến cầm chai nước khoáng ở bên cạnh tu mấy hớp. Cậu vừa định bỏ xuống, Vương Nhất Bác đã giơ tay lấy chai nước từ tay cậu.
Thấy anh ngửa cổ chuẩn bị uống, Tiêu Chiến liền cầm chai nước khoáng mới bên ghế ngồi đưa cho anh: "Ở đây còn chai nước nguyên vẹn."
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái rồi cất giọng thản nhiên: "Anh uống của em." Nói xong, môi anh liền chạm vào miệng chai nước.
Nhìn cục yết hầu đàn ông chuyển động lên xuống, gương mặt khó khăn lắm mới khôi phục vẻ bình thường của Tiêu Chiến lại ửng hồng.
Anh chàng này...
Nếu người khác có hành động này, chắc Tiêu Chiến sẽ cảm thấy "buồn nôn". Sao anh có thể làm một cách thản nhiên như vậy?
Lại đi thêm một đoạn, đến chỗ có đèn đỏ, Vương Nhất Bác gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, yên lặng chờ đợi. Anh bất thình lình quay sang Tiêu Chiến.
"Chiến Chiến." Anh nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rực: "Em có muốn anh không?"
Tiêu Chiến đang uống nước, liền bị sặc ở cổ họng.
Tuy câu nói này nghe có vẻ mờ ám, nhưng Tiêu Chiến đoán, ý của anh là "muốn có anh".
Cậu ho khẽ hai tiếng, hàm hồ đáp: "Chẳng phải anh đã trở thành người yêu của em rồi hay sao?"
Anh đã hôn em đến mức này, còn hỏi em muốn có anh hay không?

Ai ngờ Vương Nhất Bác im lặng vài giây rồi điềm nhiên mở miệng: "Ý anh là...thân thể của anh."
Tiêu Chiến: "Khụ khụ..." Lần này cậu bị ho sặc sụa.
"Tạm thời em không muốn." Tiêu Chiến trả lời ngay.
Đâu chỉ đơn giản là không muốn, mà câuj chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Nhưng lời nói vừa thốt ra miệng, Tiêu Chiến liền cảm thấy không ổn. Cái gì gọi là "tạm thời"? Tại sao cậu lại nhắc đến từ "tạm thời"?
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, ánh mắt anh thâm trầm khó phân biệt.
Lúc này, đèn báo hiệu chuyển sang màu xanh, Vương Nhất Bác tiếp tục lái xe. Vài giây sau, anh đột nhiên lên tiếng: "Nhất định sẽ rất tuyệt vời."
Tiêu Chiến ngẩn người, mất một lúc mới hiểu anh nói điều gì "tuyệt vời".
Cậu đưa mắt quan sát, chỉ thấy khi nói câu này, sắc mặt Vương Nhất Bác trở nên ôn hòa và vui vẻ.
Hai má Tiêu Chiến lại một lần nữa nóng ran.
Anh chàng này thật là...
Tiêu Chiến từng nghĩ, nếu một ngày nào đó anh thích cậu, với tính cách ngạo mạn và chậm hiểu của anh, có lẽ anh không biết cư xử thế nào với người yêu. Đến lúc đó cậu sẵn lòng dẫn dắt anh, dạy bảo anh từng chút một, để cùng hướng tới tương lai của hai người. Tuy cậu chẳng có kinh nghiệm nhưng dẫu sao EQ của cậu cũng cao hơn anh đúng không?
Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến phát hiện ra cậu đã hoàn toàn sai lầm.
Sau khi được "khai sáng", Vương Nhất Bác vẫn chậm hiểu như cũ. Nhưng sự chậm hiểu của anh không thể hiện ở khoản mù mờ về tình yêu, mà thể hiện ở chỗ, anh không hề có cảm giác ngượng ngùng của người bình thường.
Anh vẫn ngạo mạn làm chủ tất cả.
Vừa mới xác định mối quan hệ, anh đã thản nhiên và thẳng thắn đòi hỏi tất cả từ cậu, thậm chí bắt đầu lên kế hoạch chuyện đó...
Từ trước đến nay đều là cậu âm thầm thích anh, chờ đợi hồi ứng của anh. Vậy mà bây giờ cậu có cảm giác, chỉ trong một buổi tối, anh đã từ bị động chuyển thành chủ động một cách tuyệt đối, coi cậu là món ăn trong đĩa, có khả năng "chén" cậu bất cứ lúc nào?

Về đến khu chung cư, hai người đi cầu thang lên cửa nhà Vương Nhất Bác trước.
Tiêu Chiến: "Em về đây, chúc anh ngủ ngon."
Vương Nhất Bác mỉm cười, cánh tay ôm eo cậu không hề nhúc nhích: "Anh tiễn em lên nhà."
Nghĩ đến suy đoán vừa rồi, trong lòng Tiêu Chiến bất giác run rẩy. Nhưng Vương Nhất Bác đã giơ tay bấm thang máy.
Không sao, Tiêu Chiến nghĩ thầm, chắc chắn không có chuyện cậu và anh tối nay xảy ra quan hệ. Không thể có khả năng đó.
Đến cầu thang bên ngoài nhà Tiêu Chiến, hai người bất ngờ nhìn thấy một con rùa nằm ở góc tường.
Tiêu Chiến: "Trầm Mặc? Sao nó lại ở đây?"
Vương Nhất Bác đảo mắt qua cái mai rùa trống không. Cành lan hồ điệp không biết biến mất từ bao giờ. Bọn họ rời khỏi nhà một lúc lâu, bất cứ người nào đi qua như trẻ con, nhân viên quét dọn, bảo vệ... đều có khả năng lấy bông hoa đó. Tuy nhiên không sao cả, chàng trai nhỏ đã hoàn toàn thuộc về anh.
Tiêu Chiến vừa định cúi xuống bế Trầm Mặc lên, Vương Nhất Bác liền kéo tay cậu: "Mặc kệ nó, lát nữa anh đưa nó về nhà."
Tiêu Chiến: "Thế cũng nên để nó vào trong nhà."
Vương Nhất Bác liếc cậu: "Em thích con rùa đứng bên cạnh nhìn chúng ta hôn nhau à?"
Tiêu Chiến: "..."
Bây giờ anh còn định "đăng đường nhập thất", tiếp tục hôn cậu?
Tiêu Chiến vừa rút chìa khóa mở cửa, vừa nói nhỏ: "Muộn quá rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi cục cảnh sát, anh về nghỉ ngơi đi."
Cậu vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã đẩy cửa, thản nhiên đi vào trong nhà.
Tiêu Chiến đành đi theo anh, thuận tay đóng cánh cửa ta vào.
Bên ngoài cửa sổ sắc trời tối đen, trong phòng bật ngọn đèn vàng ấm áp. Vương Nhất Bác tự nhiên như ở nhà mình, cởi áo ple ném xuống sofa. Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, sau đó quay người về phía cậu. Gương mặt tuấn tú thấp thoáng ý cười.
Tiêu Chiến bị anh nhìn đến mức lòng dạ hoang mang. Cậu đi đến bên cửa sổ, nơi cách xa anh nhất, cởi áo ngoài bỏ xuống giường, đồng thời mở miệng hỏi: "Anh uống nước không?"
Vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh đã lặng lẽ đi đến bên cậu.
Tiêu Chiến quay người, bờ vai liền bị cánh tay giữ chặt. Vương Nhất Bác đứng trước mặt cậu, mỉm cười nhìn cậu.

Trên vai truyền đến một sức nặng dịu dàng và kiên định. Tiêu Chiến ngây ra, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy xuống giường.
"Anh làm gì vậy..." Tiêu Chiến giơ tay chống lên ngực Vương Nhất Bác. Nhưng anh không do dự đè xuống người cậu. Anh nhanh chóng ngậm lấy môi cậu, hàm hồ đáp: "Đương nhiên hôn em, em hãy nhắm mắt lại."
Nụ hôn này, còn mãnh liệt hơn nụ hôn ở trên thuyền. Tiêu Chiến chỉ cảm nhận thấy thân hình nặng nề của anh. Người đàn ông cao lớn đè xuống thân thể cậu khiến cậu không thở nổi. Trong lúc hôn, một tay Vương Nhất Bác vút ve mái tóc của Tiêu Chiến, bàn tay còn lại lồng vào tay cậu.
Dần dần, khi hai người gần như không thở nổi, Vương Nhất Bác mới rời khỏi môi Tiêu Chiến. Anh men theo đường nét gương mặt cậu, từ từ di chuyển xuống dưới. Anh lại một lần nữa không thấy tự hiểu.
Tiêu Chiến chưa bao giờ trải ngiệm cảm giác nhồn nhột, quấn quýt, toàn thân tan chảy dưới môi lưỡi của anh như lúc này...
Bờ ngực đột nhiên mát lạnh. Tiêu Chiến cúi đầu, thấy Vương Nhất Bác đã rời khỏi cổ cậu, giơ tay cởi cúc áo trước ngực cậu. Môi anh cũng nhanh như tia chớp đáp xuống vùng trắng nõn...
Tiêu Chiến lập tức đẩy người anh: "Dừng lại! Anh không thể hôn chỗ đó."
Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn cậu.
Dưới ánh đèn sáng, gương mặt anh không biết đỏ ửng từ bao giờ, đôi mắt đen thẫm lại.
Sau đó, Vương Nhất Bác thè lưỡi liếm môi, tựa hồ vẫn còn lưu luyến. Nhưng cuối cùng anh vẫn buông người Tiêu Chiến, ngồi thẳng dậy.
Tuy nụ hôn nồng nàn đã kết thúc, nhưng không khí trong căn phòng vẫn nóng bỏng. Tiêu Chiến đỏ mặt tía tai, đầu tóc lòa xòa. Cậu vừa cài cúc áo, tay đã bị Vương Nhất Bác nắm chặt.
Bàn tay còn lại của anh ôm eo cậu, sau đó anh cúi đầu nhìn cậu và cất giọng khàn khàn: "Có đi có lại, em không muốn hôn cổ anh à?"
Nhịp tim Tiêu Chiến lại tăng tốc. Mặc dù anh cứ tỉnh bơ như không nhưng tại sao cậu cảm thấy không có cách nào từ chối?
Cậu đặt hai tay lên vai Vương Nhất Bác, rướn người đặt nụ hôn "chuồn chuồn đạp nước" lên cổ anh. Làn da đàn ông tỏa ra hơi nóng, vương vấn trên chóp mũi cậu, khiến cậu tự dưng cảm thấy yên lòng... Trong lúc cậu hôn "đáp lễ" Vương Nhất Bác, ngón tay anh vút ve mặt cậu, tóc cậu và tai cậu.
Một lúc sau, Tiêu Chiến mới ngẩng mặt nhìn anh. Anh cũng không rời mắt khỏi cậu.
"Sao em có thể gợi cảm như vậy?" Vương Nhất Bác cất giọng trầm khàn.
Mặt Tiêu Chiến càng đỏ bừng. Thấy anh cúi đầu định hôn tiếp, cậu cố gắng giữ chút tỉnh táo còn sót lại, nhẹ nhàng đẩy người anh: "Đã đến lúc anh nên về nhà rồi."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng rời khỏi nhà Tiêu Chiến. Sự "xâm chiếm" của anh dừng lại ở cổ cậu trong ngày đầu tiên.
Tiêu Chiến một mình nằm trên chiếc giường vẫn còn hơi ấm và mùi hương thoang thoảng của anh, cậu trùm chăn kín mít.
Dù cậu có suy nghĩ của mình nhưng cũng chỉ là một người không có kinh nghiệm yêu đương. Cậu lại thích anh như vậy. Trong khi anh "xuất chiêu" hoàn toàn không theo đạo lý thông thường. Nếu anh muốn tiến thêm một bước, cậu nên làm thế nào?
Vương Nhất Bác về nhà với tâm trạng cực kỳ ngọt ngào, toàn thân dễ chịu. Anh bỏ Trầm Mặc vào một góc, đi tắm rửa rồi lên giường nằm.
Nửa đêm anh lại nằm mơ, một giấc mộng hết sức chân thực. Anh mơ đến cảnh cùng Tiêu Chiến thân mật vừa rồi. Khi anh hôn lên ngực cậu, cậu không kêu anh dừng lại.
Sau đó...hai người cứ thế tiếp tục hành động.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Vương Nhất Bác giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi bất động mấy giây, rồi xuống giường thu ga trải giường bỏ vào máy giặt. Tiếp theo, anh thay ga giường và bộ đồ ngủ mới.
Khi nằm lên giường, Vương Nhất Bác dõi mắt ra ngoài cửa sổ, miệng mỉm cười.
Hừm...Hồi tưởng lại buổi tối hôm nay, anh đúng là rất thỏa mãn, nhưng cũng không thấy thỏa mãn hoàn toàn.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro