Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại sảnh sân bay rộng lớn, ánh đèn sáng rực, người đi lại tấp nập. Loa phát thanh không ngừng thông báo tin tức các chuyến bay hạ cánh và cất cánh. Không khí ở sân bay giống nhịp điệu của thành phố B: phồn vinh bận rộn và xa cách.

Trình Lãng châm một điếu thuốc, ngồi ở góc khu vực hút thuốc. Anh lặng lẽ hút một lúc rồi rút điện thoại.
Trên màn hình là tấm ảnh chụp Tiêu Chiến bên bờ sông chảy quanh thành phố. Cậu đứng dưới ánh nắng rực rỡ, nở nụ cười dịu dàng. Còn anh đứng sau lưng cậu, một tay đặt lên lan can đá cẩm thạch, một tay khoác vai cậu, trên mặt thấp thoáng ý cười thư thái.
Ngắm ảnh một lúc, Trình Lãng mỉm cười, đồng thời tắt điếu thuốc, bỏ điện thoại vào túi quần rồi đứng dậy.
Vừa quay người, anh chợt sững lại.
Tiêu Chiến đứng ở cửa ra vào từ bao giờ. Khi bốn mắt chạm nhau, dường như cậu hơi đờ ra. Nhưng sau đó, cậu mỉm cười nhìn anh, vẫn là nụ cười dịu dàng như thường lệ.

Trình Lãng cảm thấy, trái tim trong lồng ngực anh co giật nhẹ theo nụ cười của cậu.
Trầm mặc vài giây, anh mỉm cười đi đến trước mặt Tiêu Chiến, khoanh tay hỏi cậu: "Sao em lại đến đây?"
Lần này, giọng Tiêu Chiến mang một chút xót xa: "Anh định bỏ đi mà không từ biệt sao?"

Trình Lãng im lặng.
Hai người nhìn nhau một lúc. Sau lưng bọn họ, người đi đi lại lại như mắc cửi.
Sau đó, hai người gần như đồng thời nhoẻn miệng cười. Trình Lãng giơ tay, ôm Tiêu Chiến vào lòng.
Tiêu Chiến cũng nhẹ nhàng ôm lưng anh. Vòng tay anh rộng và đầy sức mạnh, thoang thoảng mùi mồ hôi.
Tuy Tiêu Chiến nhỏ hơn Trình Lãng ba tuổi, nhưng từ bé đến lớn, cậu chưa bao giờ gọi anh là "anh Trình Lãng". Trình Lãng chỉ là Trình Lãng. Lúc cậu cần anh, bất kể hai người gần gũi hay cách xa, anh đều ở một nơi nào đó, ung dung khích lệ cậu: "Tiêu Chiến, chút khó khăn này có là gì? Đừng kéo anh vào." "Đúng rồi, như vậy mới là người của anh."
Không cần nói bất cứ điều gì, anh chính là người bạn quan trọng nhất của cậu, người mà cậu mãi mãi không muốn mất đi.
Trình Lãng ôm lấy thắt lưng mềm mại của người trong lòng, ngửi mùi hương dìu dịu từ mái tóc cậu. Đôi tay anh siết chặt rồi buông người cậu.
"Tại sao em có thể vào phòng chờ?"

Trình Lãng hỏi.
Tiêu Chiến giơ tấm thẻ làm việc của cảnh sát đeo trên cổ: "Cái này khá hữu dụng. Trước đây chẳng phải anh đi đâu cũng không hề gặp trở ngại?
Trình Lãng cười ha hả, khoác vai Tiêu Chiến: "Đi thôi, sắp đến giờ anh lên máy bay rồi."
"Vâng." Tiêu Chiến mỉm cười, cùng anh bước đi. Phía trước là hành lang bóng loáng. Đi hết hành lang là đến phòng chờ lên máy bay, rất nhiều người tụ tập ở đó. Bên ngoài bức tường kính cách mấy mét là đường băng đèn đóm sáng choang. Một chiếc máy bay đang từ từ tiến lại gần.
"Bạn trai mới của em không theo em đến đây à?" Trình Lãng thong thả cất bước, mỉm cười hỏi.
"Không, anh ấy ở nhà."

Tình yêu có rất nhiều loại, tình cảm của Trình Lãng đối với Tiêu Chiến đại khái nằm giữa tình yêu và tình bạn.
Tiêu Chiến từ nhỏ luôn đi theo anh, thân thuộc như không thể thân thuộc hơn. Khi cậu từ một bé trai mũm mĩm trở thành thiếu niên dương quang ấm áp, xung quanh xuất hiện nhiều người theo đuổi nhưng đều bị anh ngăn cản. Có người đến gây chuyện: "Trình Lãng, cậu muốn theo đuổi cậu bé kia đúng không? Anh em mà thế đấy?" Anh nhướng mắt, lạnh lùng nhìn người đó: "Thằng bé là em trai tôi, tôi có thể cho phép nó yêu sớm sao?"
Nhưng trong lòng anh có thật chỉ coi cô là em trai? Năm đó mới mười tám tuổi, Trình Lãng cũng không hiểu rõ. Anh chỉ biết, đối với anh, cậu là một người không thể thiếu, không ai có thể xen vào. Nhưng nếu nói đây là tình yêu thì anh và cậu vẫn thiếu kích tình. Hình như, tình cảm của anh dành cho cậu không đủ gọi là tình yêu. Hơn nữa lúc đó cậu còn quá nhỏ.
Trình Lãng thật sự có ý với Tiêu Chiến là lúc anh vừa kết thúc kỳ thi đại học, nhận được giấy báo đỗ của trường cảnh sát, phải đi tỉnh ngoài học tập. Đêm trước khi lên đường, anh đến nhà Tiêu Chiến, định tìm cậu cùng đi ăn đêm.
Đi đến cửa nhà, anh liền nghe tiếng nấc nghẹn của Tiêu Vũ vọng ra ngoài: "Anh, anh nỡ xa anh Trình Lãng sao?"
Lúc bấy giờ, Tiêu Chiến mới mười lăm tuổi, Tiêu Vũ mười hai tuổi. Nghe hai thiếu niên thảo luận về mình, Trình Lãng có chút vui mừng. Anh đưa mắt vào trong nhà qua khe cửa khép hờ.
Trình Lãng ngẩn người khi thấy cậu bé của anh đang ngồi ở đầu giường, giơ tay lau nước mắt trên mặt.
"Anh không nỡ xa anh Trình Lãng..." Tiêu Chiến nói khẽ: "Thật ra anh cũng muốn học trường cảnh sát."
Trái tim Trình Lãng  như bị thứ gì đó gõ mạnh.
Tiêu Chiến là người rất kiên cường. Từ nhỏ đến lớn, anh gần như chưa bao giờ thấy cậu rơi lệ. Hóa ra cậu quyến luyến anh, quyến luyến "anh Trình Lãng" của cậu như vậy.
Tim Trình Lãng đột nhiên đập rộn ràng. Một tâm tình xa lạ nào đó ùa vào lòng anh. Anh đứng ngoài cửa một lúc rồi quay người ra về.
Nằm trên giường ở nhà mình, xem giấy gọi nhập học của trường cảnh sát, Trình Lãng có một quyết định trọng đại.
Anh sẽ nói với Tiêu Chiến, anh sẽ đợi cậu lớn lên, đợi đến năm cậu mười tám tuổi, thi xong đại học. Sau đó, anh và cậu có thể đường đường chính chính yêu nhau.
Anh là chàng trai cùng cậu trưởng thành, có lẽ từ nay về sau sẽ ở bên cậu đến lúc già.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, Trình Lãng tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ Tiêu Chiến và mẹ anh ở ngoài phòng khách.
"Thím không cho Tiêu Chiến đi học trường cảnh sát sao?" Mẹ Trình Lãng hỏi: "Thật ra làm cảnh sát cũng tốt. Bây giờ nghề này không còn nguy hiểm như trước."

Trình Lãng đứng im lặng ở cửa.

Mẹ Tiêu Chiến bình thản lắc đầu: "Em không muốn thằng bé đi theo nghề của bố nó. Em cũng không ngại nói cho bác biết, bây giờ tuy hai đứa trẻ có quan hệ rất tốt nhưng sau này, em không muốn có người yêu là cảnh sát. Em không muốn thằng  bé nhớ chuyện trước kia. Em đã nhớ suốt một đời, Tiêu Chiến còn nhỏ nhưng không ngốc nghếch như Tiêu Vũ, thằng bé đã có suy nghĩ riêng..."
Mẹ Trình Lãng vỗ vai bà Tiêu: "Tôi hiểu ý thím. Trình Lãng giống như một người anh trai của Tiêu Chiến. Hai đứa trẻ này rất ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta cũng đỡ lo."
Thời đại học, Trình Lãng từng có người yêu, từng yêu đương cuồng nhiệt. Khi ra trường, không chịu theo anh về quê, thế là hai người chia tay. Khoảng thời gian sau đó, anh không hề có hứng thú yêu đương.
Mùa đông năm ngoái gặp lại Tiêu Chiến, trong lòng anh thật sự vui mừng. Nhưng niềm vui xuất phát từ sự rung động mềm mại và ấm áp, như dòng suối mát dội vào trái tim. Anh cảm thấy, điều này không liên quan đến tình cảm nam nữ.

Chứng kiến Tiêu Chiến trở thành trợ lý của Vương Nhất Bác, vất vả chạy trước chạy sau người đàn ông đó, trong lòng Trình Lãng hơi khó chịu.
Tuy nhiên anh biết, cảm giác của anh đối với cậu chỉ là nhất thời rung động, không đến mức sâu đậm. Vì vậy năm mười tám tuổi, anh mới dễ dàng từ bỏ.
Một chút rung động chẳng là gì so với tình bạn vững như bàn thạch của hai người trong bao nhiêu năm qua. Hơn nữa Tiêu Chiến sống ở thành phố B, còn anh ở quê nhà. Mẹ cậu không tán thành, cậu cũng không có cảm giác với anh.
Trên đời này tồn tại nhiều người đàn ông bề ngoài có vẻ tự do phóng túng, nhưng trên thực tế thận trọng tỉ mỉ. Cũng bởi vì có thể thông suốt vấn đề, có thể đặt xuống nên anh luôn sống rất thoải mái.
Cho đến hai tháng trước, Trình Lãng bị thương nặng trong một lần phá án. Một mình anh chế ngự năm tên tội phạm, bị một tên đâm mấy nhát dao.
Có câu nói con người rơi vào tình trạng sắp chết sẽ nhìn thấy ảo giác từ đáy sâu tâm linh. Trình Lãng vẫn còn nhớ rõ ảo giác nảy sinh trong thời khắc đó. Anh nhớ rất rõ, anh nhìn thấy một luồng sáng trắng vụt qua trước mặt mình, nhìn thấy một thế giới máu me hỗn độn.
Sau đó anh nhìn thấy bố mẹ mình. Anh mặc bộ cảnh phục là thẳng nếp, mỉm cười ôm bọn họ.
Cuối cùng, anh nhìn thấy một căn phòng ngập ngụa máu tươi. Đó là ngôi nhà bài trí theo phong cách thập niên 90, trên chiếc tủ ở phòng khách đặt chiếc tivi màu 20 inch, ghế sofa kiểu lò xo cũ kỹ. Mặt đất có mấy người nằm, máu me lênh láng.
Rất nhiều người đi đi lại lại, có người gào khóc nức nở. Trình Lãng vừa đi vào nhà liền giẫm phải vũng máu.
Sau đó anh nghe một người nói: "Chết hết rồi, chỉ có hai đứa trẻ sống sót."
"Bé trai nhỏ đã chạy ra ngoài, bé lớn ôm chặt Lão Tiêu...không chịu đi."
"Thằng bé trông thấy rồi, sao có thể để nó nhìn thấy?"
"Trình Lãng, cháu vào đây làm gì... mau đưa hai đứa trẻ ra ngoài nhanh lên."
Sau đó, một người cảnh sát đột nhiên đẩy bé trai toàn thân đầy máu vào lòng anh.
Anh cúi đầu, bắt gặp gương mặt nhỏ của cậu bé không còn một hột máu, đôi mắt đen láy mở trừng trừng. Cậu bé không khóc cũng không la hét, chỉ dùng cánh tay nhỏ ôm chặt lấy anh. Anh cũng giơ tay ôm cậu.
Hai đứa trẻ cứ im lặng ôm nhau cả ngày, ai khuyên cũng không buông tay. Đến cuối cùng, khi anh và cậu chìm vào giấc ngủ, mới bị người lớn tách ra.
Năm đó, Trình Lãng mười tuổi Tiêu Chiến bảy tuổi.
Anh luôn cho rằng, tình cảm của anh đối với cậu chỉ là nhất thời rung động, giống giấc mộng xuân không để lại dấu vết. Hóa ra anh đã trao mọi thương xót cho cậu từ rất lâu. Tình cảm đó nhạt nhòa như dòng nước nhưng cũng bén rễ rất sâu, đến chết đều không thể dứt bỏ.

Tiêu Vũ nghỉ hè về nhà, thường xuyên đi bệnh viện chăm sóc Trình Lãng. Một lần, cậu cầm điện thoại của anh: "Snh em vừa gọi điện cho anh, còn gửi tin nhắn cho anh nữa. Anh... anh vẫn không trả lời sao?"
Trình Lãng cười: "Không cần. Anh em biết được, chắc sẽ bỏ công việc chạy về đây. Anh em mới tốt nghiệp, đi làm chưa bao lâu, đừng để ảnh hưởng đến cậu ấy."

Tiêu Vũ nhìn anh, cắn môi không lên tiếng.
Trình Lãng biết rõ, anh không muốn khiến Tiêu Chiến đau lòng. Anh là đàn ông, đồng thời là một người cảnh sát, cho dù bị tan xương nát thịt trong công việc, anh cũng không thể để người anh thích vì anh rơi lệ.
Anh đã chậm mất bảy năm. Đợi sức khỏe hồi phục, anh sẽ đi tìm cậu.
Đến cửa lên máy bay, hành khách đã đi gần hết. Trình Lãng quay người nhìn Tiêu Chiến. Anh không lên tiếng, chỉ mỉm cười vuốt tóc cậu.
Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười: "Tết về nhà em sẽ tìm anh."
"Ừ."
Hai người trầm mặc một lúc. Dưới anh đèn sáng, màn đêm như mộng cảnh, hành khách vội vã đi lại. Chỉ duy nhất hai cậu trai trẻ tuổi đứng yên lặng nhìn nhau.
"Tiêu Chiến!" Trình Lãng đột nhiên gọi tên cậu.

Tiêu Chiến: "Gì cơ?"
Anh mỉm cười: "Em xem ai đến kìa?" Nói xong anh chỉ tay ra sau lưng cậu.
Tiêu Chiến giật mình, có phải là... Cậu lập tức quay đầu, chỉ thấy những gương mặt xa lạ, không phải hình bóng cao ngạo của người đàn ông cậu yêu.

Tiêu Chiến nghi hoặc ngoảnh đầu về phía Trình Lãng. Ai ngờ trước mắt cậu vụt tối, bờ môi anh đã phủ xuống.
Eo cậu bị anh siết chặt trong giây lát. Đôi môi ấm áp của người đàn ông đè xuống môi Tiêu Chiến. Đầu lưỡi của anh không do dự xâm nhập vào bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi cậu. Mùi hương xa lạ tràn ngập khoang miệng cậu. Nụ hôn của anh phảng phất mang ý nghĩa đoạn tuyệt mãnh liệt. Anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống môi lưỡi của cậu.
Tiêu Chiến chỉ chết sững trong giây lát, lập tức đẩy mạnh người Trình Lãng. Nhưng không cần cậu đẩy, Trình Lãng đã buông tay một cách triệt đễ. Anh lùi lại phía sau một bước, nới rộng khoảng cách với cậu. Gương mặt tuấn tú của anh tựa hồ đỏ bừng, ánh mắt u tối, trên miệng dường như vẫn còn ánh nước.
Tim Tiêu Chiến đập mạnh. Cậu nhìn anh chăm chú, không thể thốt ra lời.
Trình Lãng mỉm cười, đưa tay sờ môi mình.
"Chỉ một lần này." Anh cất giọng từ tốn: "Em cũng không thể để anh mất công đi một chuyến."

Trong lòng Tiêu Chiến trào dâng nỗi chua xót.

Trình Lãng mỉm cười: "Được rồi, anh đi đây. Đừng quên lời em nói, khi nào về chúng ta tụ tập một bữa." Anh quay người bước đi rất nhanh.
Thấy anh sắp khuất dạng sau cánh cửa, Tiêu Chiến gọi: "Trình Lãng!"

Anh lập tức dừng bước.
"Anh đi đường bình an. Khi nào đến nơi nhớ nhắn tin cho em."
Trình Lãng không quay đầu, anh chỉ giơ tay vẫy vẫy và cất giọng ôn hòa: "Tạm biệt, Tiêu Chiến."

Tạm biệt.

Hôm nay Tiêu Chiến tự lái chiếc xe Jeep của Vương Nhất Bác. Cậu từ sân bay về đến khu vực nội thành đã hơn tám giờ tối. Thành phố mới lên đèn, cảnh đêm lung linh rực rỡ.
Viền mắt Tiêu Chiến ngân ngấn nước, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Cậu mở cửa xe ô tô, để ngọn gió đêm thổi vào, từ từ làm khô nước mắt.
Tiêu Chiến đẩy cửa vào nhà. Phòng khách bật đèn sáng trưng, tivi đang phát phóng sự "Phá án thuyết pháp", Vương Nhất Bác không biết đi đâu mất.
Tiêu Chiến thay dép đi trong nhà. Cậu đột nhiên ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của sữa, bơ và quả việt quất.
Tiêu Chiến kinh ngạc đi vào nhà bếp, quả nhiên thấy Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi và quần âu, quấn tạp dề dài màu đen, đeo găng tay màu đen đứng trước bàn nấu bếp.
Ngoại hình cao quý và lạnh lùng cùng cách ăn mặc gia đình ấm áp đồng thời xuất hiện trên người anh, mang lại cảm giác mâu thuẫn và kỳ quái. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn điềm nhiên như không, anh quay đầu liếc Tiêu Chiến một cái rồi tiếp tục theo dõi lò nướng.
Tiêu Chiến đi vào bếp: "Anh đang làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác đeo găng tay nên không tiện ôm cậu. Anh đặt hai tay ra sau lưng, hơi cúi người chạm nhẹ lên môi cậu.
"Trong lúc em đi tiễn người đàn ông yêu thầm mình, bạn trai của em ở nhà vất vả nướng bánh quy cho em."
Tiêu Chiến ngẩn người. Chiều nay sau khi tan tầm, cậu nói với Vương Nhất Bác cậu đi sân bay tiễn Trình Lãng, Vương Nhất Bác đáp: "Ok, đi thôi."
Tiêu Chiến đính chính: "Em đi một mình là được."

Lúc đó, Vương Nhất Bác nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm. Tiêu Chiến còn tưởng anh ghen và khó chịu, ai ngờ anh chỉ nói: "Em hãy chú ý an toàn, nhớ về sớm."
Tất nhiên Tiêu Chiến không kể với Vương Nhất Bác, Trình Lãng thích cậu. Thấy anh có phản ứng này, cậu nghĩ chắc anh không bận tâm đến Trình Lãng. Nào ngờ vừa mới trở về, anh đột nhiên thốt ra một câu khiến cậu sững sờ.
Vương Nhất Bác nhìn ra Trình Lãng thích cậu?
Vương Nhất Bác đương nhiên nhận ra. Là một chuyên gia tâm lý, tuy anh từng có biểu hiện chậm chạp trong lĩnh vực tình cảm nhưng không có nghĩa cảm giác của anh không nhạy bén. Trên thực tế, kể từ ngày đầu tiên gặp Tiêu Chiến, anh đã có cảm giác với cậu.
Vấn đề quan trọng ở chỗ, do chưa từng tiếp xúc thân mật nên anh luôn cho rằng, tình cảm đó chỉ là tình bạn như với Lam Tư Thần mà thôi.
Cho đến khi tình cảm lớn dần, trở nên mãnh liệt đến mức anh muốn chiếm hữu cậu một cách triệt để.
Một khi hiểu rõ đó chính là tình yêu, cộng thêm kiến thức chuyên ngành về biểu cảm tâm lý học, làm sao anh có thể không nhận ra ánh mắt quyến luyến của Trình Lãng mỗi khi nhìn Tiêu Chiến?
Nghe Tiêu Chiến nói muốn một mình đi tiễn Trình Lãng, trong lòng Vương Nhất Bác đương nhiên không dễ chịu. Nhưng do được giáo dục từ nhỏ và vốn là người đàn ông lịch sự, anh tôn trọng không gian riêng tư của bạn trai nhỏ.
Sau đó... Anh đi làm bánh quy cho cậu. Bởi Tiêu Chiến từng nói, một loại bánh quy thủ công nào đó có mùi vị rất tuyệt, khiến cậu muốn ăn mãi.
Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt Vương Nhất Bác sáng ngời, bình thản như thường lệ.
Trái tim Tiêu Chiến đột nhiên trở nên mềm mại. Tâm trạng rối bời chất chứa trong lòng dường như tan biến dưới ánh mắt dịu dàng của anh.
Cậu giơ tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Vương Nhất Bác từ phía sau: "Cám ơn anh, bạn trai chăm chỉ của em."
Yêu nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh.
(Thật ra mới có ba ngày nhưng Vương Nhất Bác có cảm giác rất lâu).
Khóe miệng anh nhếch lên: "Tay em chẳng có sức gì cả."
Ôm chặt thêm một chút.
Có điều, Vương Nhất Bác làm gì cũng không thích bị người khác quấy rầy. Tiêu Chiến ôm một lúc liền bị anh đuổi ra ngoài phòng khách.

Lấy bánh quy khỏi lò nướng, anh nếm thử một miếng, lông mày giãn ra.
Rất tuyệt, đúng là bánh do anh nướng có khác.
Vương Nhất Bác bê một khay bánh quy, bỏ thêm chai rượu vang và một bông hoa hồng ra ngoài phòng khách, nhưng không thấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đang đứng ở ban công, nghe tiếng động, cậu ngoảnh đầu nhìn anh.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ ngoài ban công xuất hiện một cây nến. Ánh lửa lập lòe, chiếu lên gương mặt dịu dàng của cậu.
Ừm... Bạn trai anh cũng lãng mạn thật.
Vương Nhất Bác đặt khay bánh quy, cúi đầu hôn cậu.
"Chúng ta trò chuyện nhé." Cậu lên tiếng.
"Hả?"
"Em muốn kể cho anh nghe chuyện xảy ra lúc nhỏ."
Vương Nhất Bác hơi ngẩn người, bàn tay lớn siết chặt eo Tiêu Chiến: "Đây là quyết định vô cùng chuẩn xác."

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro