Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu một người là muốn chia sẻ với người đó bí mật che giấu nơi sâu nhất trong nội tâm.
Buổi đêm yên tĩnh, các vì sao trên trời cũng phảng phất chìm vào giấc ngủ say, lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Chiến cuộn người trên ghế sofa như một con mèo lười. Cậu tựa đầu vào người Vương Nhất Bác, nói nhỏ: "Thật ra trong vụ của bố em, em không còn nhớ rõ bộ dạng của ông lúc đó."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Trí nhớ hoàn toàn bình thường của người bình thường."
Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, đấm nhẹ vào ngực anh. Dù chỉ là người lắng nghe câu chuyện nhưng anh vẫn cao ngạo như thường lệ.
"Năm đó em bảy tuổi." Cậu thầm thì, ánh mắt tựa hồ dõi về nơi rất xa: "Bố em đang điều tra một vụ án giết người tàn bạo. Lúc bấy giờ côn đồ nhan nhản ngoài đường. Kẻ đứng sau vụ giết người là một trùm xã hội đen có tiếng thời đó."
"Ờ." Vương Nhất Bác cuộn ngón tay vào lọn tóc dài sau tai cậu: "Em kể tiếp đi."
"Hôm đó bố dẫn em và Tiểu Vũ đi nhà ông nội dự tiệc sinh nhật. Mẹ em phải làm tăng ca ở nhà máy nên không đến kịp." Giọng cậu hơi khàn khàn: "Đây vốn là một ngày vui vẻ. Em vẫn nhớ rõ, ông bà nội nấu cơm trong bếp, Tiêu Vũ còn nhỏ, ngủ trong phòng. Bố chơi đùa với em. Sau đó, những người đó đến nhà."
Cảm nhận bàn tay cậu siết chặt tay mình, ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh hẳn.
"Bọn chúng tự xưng là "Băng Lưỡi rìu", dùng lưỡi rìu làm vũ khí." Giản Dao thở hắt ra: "Kỳ thực chúng chỉ là những thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, chém người xong liền bỏ chạy. Sau đó, chúng đều bị bắt vào tù."
Nói xong mấy câu, Tiêu Chiến liền im lặng, dụi đầu vào người Vương Nhất Bác.
Còn Vương Nhất Bác nhìn người trong lòng, trái tim anh trở nên mềm mại. Anh rất hài lòng khi thấy cậu dựa dẫm vào anh, vào người đàn ông của mình.
Giao lưu bằng cách lắng nghe quả nhiên là một phương pháp tất yếu để tăng thêm tình cảm của đôi tình nhân. Phương pháp này quan trọng như thân thể giao lưu.

Trầm mặc vài giây, Vương Nhất Bác mở miệng: "Anh rất vui khi em chia sẻ quá khứ với anh. Trên thực tế, anh đã biết rõ sự việc. Nhưng từ miệng em nói ra, ý nghĩa khác hoàn toàn. Điều này chứng tỏ tình yêu và sự tin tưởng của em dành cho anh đã đạt đến tầng sâu hơn. Tất nhiên anh cũng như vậy."
Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác, khóe miệng cong lên.
Anh lại nói tiếp: "Em điều chỉnh bản thân rất tốt. Anh tự hào vì em."
Viền mắt Tiêu Chiến bỗng ươn ướt. Cậu biết chắc chắn anh sẽ không như người khác, nói mấy câu an ủi đại loại "mọi chuyện đã qua", "em đừng buồn"...
Nhưng anh tự hào vì cậu?
Một câu nói ngắn gọn, nhưng giống những nốt nhạc dịu dàng nhất rơi xuống trái tim cậu.
Im lặng một lát, Tiêu Chiến thì thầm: "Còn nữa..."
Vương Nhất Bác chau mày, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.
"Hôm đó thật ra em không ở trong phòng ngủ, mà ở ngoài phòng khách." Tiêu Chiến nói chậm rãi: "Lúc bấy giờ em và bố chơi bịt mắt bắt dê. Khi bọn chúng đến, bố liền khóa em trong tủ, đẩy cái ghế sofa chặn ở ngoài. Nhưng em vẫn nhìn rõ tất cả. Chúng mở loa rất lớn, em kêu khóc thế nào cũng vô dụng. Sau đó, em được cứu ra ngoài, bố em vẫn chưa chết. Em ôm bố cho đến khi ông tắt thở."
Tại sao hôm nay cậu lại muốn tâm sự với Vương Nhất Bác quá khứ đau buồn này? Có lẽ sự từ biệt của Trình Lãng khiến cậu bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ.
Hoặc cậu ý thức được, vết thương cất giấu ở nơi sâu kín nhất và những chuyện cậu từng trải qua mà không có cách nào đề cập với người khác, cuối cùng cũng có thể thổ lộ với anh.
Bởi vì anh hiểu, hiểu hơn bất cứ người nào khác. Bởi vì từ nay về sau, anh là người thân thiết nhất của cậu.

Gương mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác dường như phủ một lớp băng. Anh lặng lẽ quan sát Tiêu Chiến rồi cúi đầu hôn cậu.

Khoảng thời gian tiếp theo, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ngồi dưới ánh sao một lúc lâu. Cậu kể cho anh nghe chuyện trước kia, bố cậu từng là cao thủ câu cá. Cậu còn kể một thời gian dài không dám ngủ một mình, và chuyện thời đại học vô vị, ngày nào cũng phải học thuộc ngữ pháp và từ vựng.
Vương Nhất Bác yên lặng lắng nghe. Tất nhiên anh cũng không quên thực hiện lời hứa của mình, liên tục hôn cậu. Ban đầu Tiêu Chiến không để ý, sau đó cậu mới phát giác, anh thật sự tuân thủ thời gian, cứ cách năm phút, anh cúi đầu hôn cậu một lần. Tiêu Chiến không nhịn được cười.
Khi cậu hỏi Vương Nhất Bác chuyện thú vị ở thời đại học, anh chau mày: "Anh không để ý."
Khi cơn buồn ngủ ập đến, đêm đã về khuya.
Tiêu Chiến rời khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, đứng dậy: "Em đi ngủ đây."
Vương Nhất Bác cũng đứng dậy. Hai người quay về phòng khách, đến cửa phòng ngủ của cậu.
Tiêu Chiến: "Chúc anh ngủ ngon."
Vương Nhất Bác cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu: "Chúc em ngủ ngon và có giấc mơ đẹp."

Buổi tối hôm nay, Tiêu Chiến không "có giấc mơ đẹp" như lời chúc của Vương Nhất Bác. Có lẽ do nhớ lại quá khứ phủi bụi trần đã lâu, cậu không thể chợp mắt, trong lòng đặc biệt trống trải.

Sau đó, Tiêu Chiến nhớ đến Vương Nhất Bác. Mấy ngày qua, sau những nụ hôn triền miên vào mỗi buổi tối, anh đều tỏ ra không thỏa mãn và thẳng thắn đưa ra đề nghị trần trụi
Ngày đầu tiên anh hỏi: "Em có muốn thân thể của anh không?"
Ngày thứ hai anh nói: "Tối nay ngủ phòng anh?"
Nhưng hôm nay, anh quên mất chuyện đó, chỉ dịu dàng chúc cậu "có giấc mơ đẹp".
Tiêu Chiến không nhịn được, cười tủm tỉm.
Cũng vào thời khắc này, Vương Nhất Bác mặc bộ đồ ngủ màu đen, nằm thẳng trên chiếc giường hai mét hai của anh, không hề buồn ngủ.
Anh từng chứng kiến những vụ án tàn nhẫn còn hơn quá khứ của Tiêu Chiến, bao gồm cả chuyện xảy ra với bản thân anh.
Nhưng nghĩ đến cảnh bạn trai nhỏ của anh từng ở dưới địa ngục, lại nhớ đến giọt nước mắt của cậu trong buổi tối hôm nay, Vương Nhất Bác cảm thấy rất buồn bực.
Sau khi nằm im một tiếng đồng hồ, anh ngồi dậy xuống giường, lấy chìa khóa từ trong tủ, rồi rời khỏi phòng ngủ.
Có thể nói, người có khả năng hành động cực nhanh như Vương Nhất Bác sẽ không suy nghĩ đến việc nửa đêm gà gáy lén lút mở khóa phòng người khác liệu có thích hợp hay không?
Anh chỉ biết, hiện tại anh vô cùng muốn ở bên cạnh cậu. Cậu lại chỉ cách anh một bức tường, vậy thì tại sao anh không đi?
Tiêu Chiến nằm trên giường trần trọc một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ bên ngoài phòng.
Vương Nhất Bác thức dậy? Anh định làm gì vào nửa đêm nửa hôm?
Vài giây sau, cậu chợt nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Tiêu Chiến đờ người, toàn thân bất động.

Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, một hình bóng cao lớn quen thuộc xuất hiện ở cửa. Anh lặng lẽ đi vào phòng, thuận tay khép cửa.
Tiêu Chiến không hề cảm thấy căng thẳng, bởi cậu biết Vương Nhất Bác sẽ không vượt quá giới hạn. Trong phòng không bật đèn nên tối om. Tiêu Chiến nheo mắt, theo dõi xem anh định làm gì.

Khi Vương Nhất Bác đi đến bên giường, Tiêu Chiến lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Đột nhiên, tay cậu bị anh nhẹ nhàng nắm lấy. Sau đó từ mu bàn tay truyền đến cảm xúc mêm mại ươn ướt. Anh vừa hôn tay cậu.
Tim Tiêu Chiến đập nhanh một nhịp. Vương Nhất Bác đã đặt tay cậu xuống giường.
Có lúc, một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay càng có thể khiến cậu rung động hơn hôn môi cuồng nhiệt.
Bởi vì nụ hôn này không liên quan đến tình dục, chỉ có trân trọng và ái mộ.
Tiêu Chiến hơi buồn cười nhưng cố nhịn. Một lúc sau, không nghe thấy động tĩnh, còn tưởng anh đã bỏ đi. Ai ngờ bên phải giường đột nhiên lún xuống.
Tiêu Chiến giật mình, Vương Nhất Bác đã nằm xuống giường.
Hơi thở của người đàn ông rất gần. Thậm chí cổ áo ngủ mát lạnh của anh chạm vào mũi cậu. Vùng eo nặng trĩu, anh đã đặt tay lên đó.
Tiêu Chiến cố gắng nằm im bất động. Kết quả, Vương Nhất Bác sờ lên tóc cậu, ngón tay anh cuộn sợi tóc của cậu như ban ngày. Tuy nhiên, động tác của anh rất nhẹ nhàng. Nếu Tiêu Chiến thật sự ngủ say, có lẽ cậu cũng không bị đánh thức.
Anh chàng này...

Tiêu Chiến nằm một lúc, cuối cùng không nhịn nổi, mở mắt nhìn Vương Nhất Bác. Đôi mắt cậu sáng rực trong đêm tối.
Vương Nhất Bác đối mắt Tiêu Chiến ở cự ly gần. Anh hơi ngây ra, khóe miệng nhếch lên.
"Hóa ra em cũng khó ngủ." Ngữ khí của anh có phần đắc ý.
Tiêu Chiến bật cười thành tiếng. Thấy anh nằm nghiêng người về phía mình, cậu bất giác lên tiếng: "Anh nằm quay về bên trái kìa! Đây là tư thế không mạnh khỏe nhất."
Vương Nhất Bác rõ ràng ngẩn người mất vài giây mới ý thức ra sự thật. Từ trước đến nay luôn phê bình tư thế ngủ của Tiêu Chiến, bây giờ chính anh làm trái "khuôn vàng thước ngọc" của mình.
Đương nhiên, hậu quả chê bai Vương Nhất Bác là vô cùng nghiêm trọng.
Anh nhìn cậu trong giây lát, mở miệng nói: "Thế thì sao?"
Tiêu Chiến: "Sao gì cơ?"
"Em định bù đắp anh thế nào?" Vừa dứt lời, anh liền phủ môi xuống.
Đây là một nụ hôn rất mãnh liệt. Vương Nhất Bác giữ chặt cằm Tiêu Chiến, hôn đến khi cậu thở hổn hển.
Sau đó, bờ môi anh rời khỏi môi cậu, anh im lặng nhìn cậu chăm chú. Tiêu Chiến cũng ngẩn ngơ đối mắt anh. Trong đêm tối yên tĩnh, gương mặt anh đẹp như bức tượng điêu khắc, cách cậu rất gần.

Không khí dường như đang lên men, dần trở nên khô nóng. Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, nỗi đau xót và trống rỗng trước đó phảng phất được nụ hôn của anh vỗ về và lấp đầy. Môi lưỡi của anh, sự đụng chạm của anh giống như một thỏi nam châm, thu hút cậu càng khao khát nhiều hơn.
Trầm mặc vài giây, Tiêu Chiến giơ tay ôm cổ Vương Nhất Bác. Đôi mắt anh thẫm lại, anh lập tức lật người nằm đè trên thân thể Tiêu Chiến, hai tay đan vào tay cậu, đồng thời bờ môi lại một lần nữa đáp xuống.
Bởi vì vừa thổ lộ tâm tình trong màn đêm tĩnh mịch, hai trái tim cùng hỗn loạn bất an, cùng đè nén một nỗi khát khao đang bùng cháy.

Ban đầu, bờ môi Vương Nhất Bác chỉ dừng lại ở mặt Tiêu Chiến. Dần dần, anh di chuyển xuống cổ cậu. Đầu óc Tiêu Chiến ngất ngây, cậu không có cách nào nghĩ đến vấn đề có nên tiếp tục hay không? Cậu chỉ làm theo sự thôi thúc của bản năng muốn gần gũi anh hơn. Tối nay dường như không giống bất cứ lần thân mật nào trước đó. Một sự kích thích xa lạ chôn giấu đã lâu ở nơi sâu thẳm trong thân thể được đốt cháy.
Cảm xúc này nguy hiểm nhưng cũng rất hấp dẫn. Tiêu Chiến vẫn không biết đó là gì?
Tiêu Chiến mặc bộ đồ ngủ, bàn tay lớn của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đường nét thân thể cậu bên ngoài lớp vải như thường lệ. Một lúc sau, tay anh lại di chuyển xuống dưới, dừng lại nắm trọn một bên đầy đặn của cậu.
"Ừm..." Ngón tay anh vân vê, đôi môi mỏng thốt ra tiếng thở dài đầy ý vị.
Lần đầu tiên bị người khác chạm vào nơi nhạy cảm đó, Tiêu Chiến chỉ biết túm áo ngủ của Vương Nhất Bác, vùi gương mặt nóng ran vào hõm vai anh.
Vương Nhất Bác tiếp tục xoa bóp nơi đó. Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay quả thực rất tuyệt vời. Nghĩ đến khả năng bởi vì sự trêu đùa của anh, cơ thể Tiêu Chiến có thể nảy sinh khoái cảm mãnh liệt, anh càng cảm thấy máu nóng sôi sục trong người.
Vương Nhất Bác vô ý thức cúi đầu, cởi cúc áo ngủ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến kêu một tiếng: "Đừng mà..."

Lần đầu tiên trong đời, Vương Nhất Bác quẳng hết phong độ, không làm theo ý nguyện của cậu. Anh cúi người ngậm chỗ mê người đó.
Tiêu Chiến đột nhiên thấy một cảm giác tê liệt kỳ lạ từ ngực truyền đến. Cậu mở mắt nhìn Vương Nhất Bác đang vùi mặt trên ngực mình. Cảm giác này đúng là không thở nổi.
"Fantastic." Vương Nhất Bác than khẽ một tiếng.
Tiêu Chiến giơ hai tay ôm gương mặt sắp trở thành lò lửa của cậu: "Anh... anh đừng nói nữa."
Hai thân thể đụng chạm, Tiêu Chiến như vật báu được anh nâng niu trong lòng bàn tay, thưởng thức từng chút một. Cuối cùng, thân dưới có một vật cứng thúc vào người cậu.
Tình cảnh này khiến Tiêu Chiến càng xấu hổ, đồng thời xuất hiện nỗi hoảng hốt sợ hãi.
Đúng lúc này, Vương Nhất Bác bỗng dưng rời khỏi người cậu, nhổm người thẳng dậy. Tiêu Chiến mở to mắt nhìn anh.
Vương Nhất Bác nhanh nhẹn cởi áo ngủ, rồi lại đè xuống. Tiêu Chiến giơ tay chống lên ngực anh: "Anh cởi áo...làm gì?"
Vương Nhất Bác ngẩn người.
Trên thực tế, hành động cởi áo là hoàn toàn vô thức. Thân thể anh nóng bỏng, bộ phận nào đó cương cứng đến mức sắp nổ tung. Sau đó... anh liền cởi áo.
Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: "Tiêu Chiến, chúng ta làm đi!"
Tiêu Chiến nằm dưới thân anh, làn da trần lộ ra ngoài hơi run rẩy. Cậu cuộn chặt hai tay thàng nắm đấm, ngắm tấm thân trần của anh trong đêm tối.
Vào một khoảnh khắc nào đó, thời gian như ngừng lại. Không khí khô nóng như muốn đốt cháy hai người. Họ yên lặng đối mắt. Vương Nhất Bác nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chiến.
Sau đó, giọng nói yếu ớt và khàn khàn vang lên: "Vậy anh nhẹ một chút."
Vương Nhất Bác âm thầm nhếch miệng: "Cám ơn em."
Thân thể anh lại phủ xuống. Chỉ là lần này, trong khi môi lưỡi quấn quýt, bàn tay lớn của Vương Nhất Bác tiếp tục di chuyển, thò vào trong quần ngủ của Tiêu Chiến .
Cảm nhận anh đang vuốt ve đùi mình, toàn thân Tiêu Chiến căng lên như dây đàn.
Vương Nhất Bác cất giọng trầm khàn bên tai Tiêu Chiến: "Anh cần phải sửa lại một điểm."
"Gì cơ?" Tiếng cậu run run.
"Nếu động tác của anh nhẹ nhàng, em sẽ không thể có khoái cảm mãnh liệt."
Tiêu Chiến thật sự bị anh đánh bại, cả người cậu co lại muốn trốn tránh trong vòng tay của Vương Nhất Bác: "Anh đừng lên tiếng nữa."
Vương Nhất Bác đột nhiên nhổm người, mò công tắc đèn đầu giường: "Anh muốn bật đèn sáng."
"Đừng." Tiêu Chiến giữ tay anh lại.
"Tại sao? Lẽ nào em không muốn ngắm thân thể anh."
"Không phải..." Mặt Tiêu Chiến đỏ đến mức sắp nhỏ ra giọt máu: "Xấu hổ. Lần sau bật đèn có được không?"
Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây rồi trả lời: "Ok."
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh nói: "Thế thì anh đeo kính nhìn ban đêm, vẹn cả đôi đường."
"Không được đeo." Tiêu Chiến túm cánh tay Vương Nhất Bác, ngăn không cho anh xuống giường: "Chúng ta như bây giờ..."
Vương Nhất Bác nhìn cậu trong bóng tối, anh đột nhiên phì cười: "Sao em có thể ngượng ngùng đến mức này?"
Vừa dứt lời, anh liền đè xuống người cậu. Chỉ có điều lần này, động tác của anh hết sức dịu dàng. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của cậu, hôn lên tấm lưng cậu. Bàn tay lớn lại một lần nữa mò xuống dưới.
Thật ra vào thời khắc này, gần như mỗi tế bào khô cạn suốt 26 năm trên thân thể Vương Nhất Bác đều kêu gào đi thẳng vài chủ đề chính. Nhưng ý chí mạnh mẽ giúp anh tạm thời nhẫn nhịn. Người  trong lòng mềm mại như vậy. Hơn nữa biểu hiện của cậu vừa rồi khiến anh ý thức được, bởi vì cậu yêu anh nên mới cố gắng chịu đựng nỗi xấu hổ cực lớn, đồng ý trao cho anh tất cả. Là một người đàn ông, một người đàn ông đầy phong độ, anh cần phải ưu tiên cảm giác của cậu. Hơn nữa, kiến thức sinh lý học cho anh biết, màn dạo đầu chu đáo sẽ khiến cậu càng hưng phấn, ái ân lần đầu sẽ càng thuận lợi hơn. Do đó, B Vương Nhất Bác cố gắng đè nén dục vọng đang đốt cháy cơ thể, nhẫn nại hôn lên toàn thân cậu.
Sau này, mỗi khi nghĩ lại, Vương Nhất Bác vô cùng ảo não vì đã để lỡ thời khắc tuyệt vời đó. Bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm phong phú của anh sau một thời gian tích lũy, có sự đụng chạm thân mật trước đó, có thể cậu đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Nhưng do thiếu kinh nghiệm, anh cứ tiếp tục kéo dài màn dạo đầu, kết quả khiến lần đầu tiên của hai người phải hoãn đến nhiều ngày sau mới chính thức trở thành hiện thực.
Đêm mỗi lúc một khuya, thân hình hoàn hảo không một mảnh vải che đậy của Tiêu Chiến cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Vương Nhất Bác. Hô hấp anh ngưng trệ trong giây lát. Nhưng anh vừa định di chuyển xuống dưới, máy di động đột nhiên đổ chuông.

Hai người hóa đá trong giây lát. Tiêu Chiến đã rơi vào trạng thái ngất ngây. Nghe tiếng chuông điện thoại, cậu liền tỉnh táo trở lại, giơ tay mò tủ đầu giường.
Vương Nhất Bác nắm tay cậu: "Mặc kệ đi."
Tiêu Chiến: "...Tiếng chuông này là do em đặt riêng, cục cảnh sát gọi đến."
Vương Nhất Bác im lặng vài giây. Lần đầu tiên trong đời, anh thở dài một hơi.
Sau đó, anh giơ tay cầm điện thoại của Tiêu Chiến: "Tôi là Vương Nhất Bác, nói đi."
Người ở đầu kia điện thoại là đội trưởng đội hình sự. Anh ta vốn gọi điện cho Tiêu Chiến, không ngờ Vương Nhất Bác nghe máy. Lại nghe ngữ khí vô cùng lạnh lẽo của Vương Nhất Bác, người đội trưởng ngây ra. Nhưng anh ta lập tức mở miệng: "Giáo sư Vương, khu vực Đại Hân xảy ra "án diệt môn", hiện trường phạm tội vô cùng thảm khốc, đồng thời cũng rất kỳ quái. Mời giáo sư đi xem ngay lập tức."

("Vụ án diệt môn" là cụm từ phổ biến trên báo chí Trung Quốc, chỉ những vụ án sát hại cả gia đình tại nhà. Ví dụ vụ ông bà nội và bố Tiêu Chiến bị giết cũng là "án diệt môn")

_______________

Ăn mà cũng hụt :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro