Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc xe Jeep phóng nhanh trên con đường quốc lộ rộng lớn. Hai bên đường thấp thoáng rừng cây và đồng ruộng, thỉnh thoảng le lói ánh đèn.
Địa điểm xảy ra vụ án nằm ở thị trấn Hồng Vân thuộc khu vực Đại Hân của thành phố B. Lái xe đến đó mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác không nói nhiều lời với Tiêu Chiến. Cậu biết có vụ án khẩn cấp nhưng không rõ tình hình cụ thể. Công việc của anh và cậu cũng phải đến hiện trường mới có thể triển khai.
Do đó hiện tại, Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ, dõi mắt về màn đêm vô tận ở phía trước. Còn Vương Nhất Bác tập trung lái xe, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Trong đầu Tiêu Chiến vẫn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra giữa hai người.
Vụ án đến bất thình lình như một gáo nước lạnh dội xuống thân thể nóng bỏng của cậu và anh, khiến cậu hoàn toàn bừng tỉnh khỏi cơn kích tình mê loạn.

Hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, Tiêu Chiến bất chợt có cảm giác như cách một đời.
Ba ngày trước, Vương Nhất Bác vẫn còn là giáo sư cao ngạo và lạnh lùng, chẳng biết gì về tình yêu. Vậy mà anh đột nhiên bày tỏ tình cảm với cậu một cách mãnh liệt và kiên định, trực tiếp đoạt lấy trái tim cậu, trái tim vốn thuộc về anh từ lâu.
Kể từ lần đầu tiên anh hôn cậu, đầu óc cậu hình như rơi vào trạng thái ngất ngây. Khi cậu chưa kịp có phản ứng, anh đã tấn công như vũ bão bằng tốc độ của tia chớp, trực tiếp đưa cậu từ nụ hôn đầu thẳng tiến đến quan hệ lần đầu...
Trong mấy ngày nay, cậu rõ ràng đã bị anh làm cho "hư hỏng". Mới xác định quan hệ yêu đương ba ngày đã cùng người ta lên giường. Trước đây cậu không thể tưởng tượng ra chuyện đó.
Vào thời khắc này, anh ngồi bên cạnh cậu, trong bộ ple và cà vạt chỉnh tề, tựa hồ lại biến thành vị giáo sư của mấy ngày trước. Tiêu Chiến nhất thời không thể hình dung anh và người đàn ông cuồng nhiệt trên thân thể cậu mười mấy phút trước.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến hơi đỏ mặt. Bọn họ quả thực phát triển quá nhanh.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, thật ra vừa rồi bị cắt ngang giữa chừng cũng tốt. Tình cảm của hai người nên ổn định và chậm một chút, mới càng lâu dài bền vững.
Đương nhiên, "chậm" ở đây là so với tốc độ ánh sáng của Vương Nhất Bác. Chứ đối với các cặp tình nhân bình thường, có lẽ không coi là chậm.
Thấy cậu trầm mặc một lúc lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, ngữ khí của anh vô cùng lạnh lùng: "Anh sẽ khiến hung thủ cực kỳ hối hận."
Tiêu Chiến: "Hả?"
Khóe miệng Vương Nhất Bác ẩn hiện ý cười nhạt: "Dám chọn đúng thời điểm của anh để giết người."
Thời điểm của anh?
Tiêu Chiến không nhịn được cười tủm tỉm. Anh vẫn đang tức giận.
Cậu tự nhiên nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy. Hai người lập tức xuống giường mặc quần áo. Khi Vương Nhất Bác thay đồ đi ra ngoài, gương mặt anh vẫn ửng đỏ, bên dưới quần âu bất bình thường...
Vương Nhất Bác ngoảnh đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt anh tối thẫm: "Anh sẽ không để em đợi lâu."
Tiêu Chiến: "...Không sao, em không vội."
Vương Nhất Bác hơi ngẩn người. Tâm tình của Tiêu Chiến sao có thể lọt qua con mắt của anh?
"Em hối hận rồi à?" Anh hỏi.
Tiêu Chiến hơi xấu hổ: "Không phải, chỉ là..."
"Lẽ nào anh chưa làm tốt ở đâu đó?" Vẫn là giọng điệu ngạo mạn thường lệ.
Tiêu Chiến lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải, anh đã làm rất tốt."
Vương Nhất Bác đảo mắt qua cậu, gật đầu: "Anh cũng cho rằng không thể nào. Vậy thì vì nguyên nhân gì?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nắm bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh.
"Không phải em không muốn." Cậu cười thẹn thùng: "Chỉ là... Em có cảm giác không chân thực."
Không ngờ chúng ta thật sự đến với nhau. Hơn nữa... tối nay anh suýt...
Đây vốn là câu nói chân thành xuất phát từ nội tâm mà Tiêu Chiến thổ lộ với Vương Nhất Bác, không hề có ý khác. Nhưng ngoài định liệu của cậu, Vương Nhất Bác hoàn toàn sững sờ.
Đôi mắt đen của anh bỗng dưng trở nên u ám.
"Ờ." Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, ngữ khí lộ vẻ thất vọng hiếm thấy.
Tiêu Chiến  không hiểu, phản ứng này của anh có nghĩa là gì? Cậu đang định mở miệng hỏi, máy di động bỗng đổ chuông. Người của đội hình sự gọi điện đến, thế là cậu chuyên tâm nói chuyện điện thoại.
Vương Nhất Bác vẫn chăm chú lái xe, nhưng tâm trạng của anh phủ một lớp sương mù.
Cậu nói cậu có cảm giác không chân thực. Kỹ thuật của anh không đủ tốt?
Do tâm trạng buồn bực bên lúc xuống xe ô tô, sắc mặt của giáo sư Vương rất khó coi. Đội trưởng đội hình sự từ phía xa đi đến đón hai người. Bắt gặp thần sắc của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi bên cạnh anh, lại liên tưởng đến cuộc điện thoại lúc nửa đêm, Vương Nhất Bác nghe máy của Tiêu Chiến, người đội trưởng ít nhiều hiểu ra vấn đề. Nhưng anh ta không thắc mắc, chỉ gật đầu: "Giáo sư, chúng ta đi xem hiện trường vụ án."

Phản ứng của Vương Nhất Bác là... Anh dõi mắt về phía ngôi nhà bị cảnh sát phong tỏa, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười.
"Hừ... Đi thôi."

Mấy người cảnh sát hình sự ở xung quanh đều ngây ra.
Bình thường giáo sư Vương tuy cao ngạo nhưng về cơ bản đều tỏ ra lạnh lùng. Chứ không như bây giờ, toàn thân phảng phất phủ một lớp băng nhưng khóe mắt tràn ngập sự chế giễu và khinh bỉ.
Anh đang khinh bỉ điều gì?
Tiêu Chiến đi sau lưng anh. Cậu hơi buồn cười nhưng cũng có phần tự hào.
Chỉ e hung thủ của vụ án này sẽ trở thành kỷ lục mới về tội phạm bị sa lưới nhanh nhất.

Khu vực Đại Hân gồm mười thôn làng và thị trấn nhỏ. Hồng Vân là một thị trấn bình thường trong số đó. Tuy về mặt địa lý hành chính, khu vực này thuộc về thành phố B, nhưng trên thực tế nó hoàn toàn là vùng nông thôn hẻo lánh. Bên ngoài hiện trường vụ án là con đường đất không rộng không hẹp, đèn đường tối mờ mờ. Bây giờ có không ít người dân ở xung quanh tụ tập bên ngoài sợi dây phong tỏa của cảnh sát. Tiêu Chiến ngó nghiêng quan sát, láng giềng gần nhất cũng cách hơn năm mươi mét.

Trước mắt là một ngôi nhà ngói đỏ có sân vườn điển hình của nông thôn. Xung quanh chỉ là hàng rào gỗ cao bằng nửa thân người, không hề có tác dụng đối với những kẻ muốn đột nhập vào nhà. Ngôi nhà trông có vẻ cũ kỹ và sơ sài.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa đi đến ngoài hàng rào, một trinh sát trẻ tuổi đột ngột lao ra khỏi nhà, sắc mặt trắng bệch. Anh ta chống tay vào hàng rào, nôn ọe từng cơn.
Tiêu Chiến giật mình. Vương Nhất Bác chau mày liếc người cảnh sát rồi tiếp tục đi vào bên trong.
Người cảnh sát canh giữ cửa biết Tiêu Chiến. Anh ta ngập ngừng vài giây, lên tiếng: "Tiêu Chiến, em có thật sự muốn đi vào trong đó? Tình hình ở bên trong khá tồi tệ." Một người cảnh sát nhiều tuổi tiếp lời: "đừng vào."
Lúc này, Tiêu Chiến mới biết bên trong xảy ra "án diệt môn". Cậu ngẩn người trong giây lát. Vương Nhất Bác liền quay sang Tiêu Chiến.
"Tôi vào."
"Để cậu ấy vào."

Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, đáy mắt Vương Nhất Bác vụt qua ý cười.
Vừa bước vào cửa nhà, hô hấp của Tiêu Chiến hơi ngưng trệ, còn sắc mặt Vương Nhất Bác u ám ngay tức thì.
Xộc và mũi bọn họ là mùi máu tanh nồng nặc, bọn họ đã không thể phân biệt mùi vị không khí trong lành của khu vực ngoại ô ít bị ô nhiễm. Cách chân Tiêu Chiến không xa có một người đàn ông máu me be bét nằm úp sấp. Đầu của người đàn ông bị cắt rời, nằm dưới gầm bàn uống trà. Trên ghế sofa là một bà già nằm yên bất động. Cửa phòng xuất hiện thi thể một người phụ nữ, quần áo trên người chị ta bị lột sách, vất bừa bãi một bên. Toàn thân chị ta máu thịt nhày nhụa.
Hai đứa trẻ, một con trai và cháu trai của chủ nhà bị chém chết trong phòng ngủ.

Điều khiến mọi người không khỏi rùng mình là kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ do nhân viên pháp y công bố. Năm nạn nhân bị chém bởi cùng một con dao sắc. Thời gian tử vong khoảng bốn tiếng đồng hồ trước, tức là lúc chín giờ tối. Trên người bọn họ xuất hiện hơn mười vết dao, gần như đâm thủng bụng và ngực. Ngoài ông chủ nhà bị chặt đầu, tình trạng của vợ anh ta thê thảm hơn cả, bầu ngực và bộ phận sinh dục của người phụ nữ bị đâm nát.
Dựa theo tình hình trước mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là vụ "án diệt môn" thảm khốc vô nhân đạo. Khoảng thời gian trước đó, Tiêu Chiến từng cùng Vương Nhất Bác tổng kết số liệu những vụ án tương tự. Hung thủ gây án xuất phát từ mấy nguyên nhân:

Thứ nhất: Mâu thuẫn trong cuộc sống hoặc tình cảm. Một người đàn ông giết cả nhà con trai, chồng giết cả nhà vợ, hoặc tội phạm giết chết cả nhà hàng xóm, phần lớn quy về nguyên nhân nói trên.

Thứ hai là lợi ích kinh tế. Ví dụ hung thủ đột nhập vào nhà cướp của, gặp phải sự phản kháng nên ra tay giết người.

Thứ ba là những vụ án chưa được phá. Một gia đình mất tích hoặc tử vong một cách ly kỳ, không có đối tượng tình nghi, không có nhân chứng, cũng không tìm ra nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất là loại phổ biến nhất.

Tuy nhiên, so với những vụ án bí ẩn chưa được phá, tình hình ngày hôm nay đỡ hơn nhiều. Tiêu Chiến ngẩng đầu quan sát vật chứng bày đầy mặt bàn ở bên cạnh và các nhân viên giám định bận rộn làm việc.
Vương Nhất Bác khoanh tay đứng trước đống vật chứng, chau mày trầm tư.

Đầu tiên là một con dao "bổ dưa hấu" dính đầy máu, vừa dài vừa lớn vừa vô cùng sắc bén. Trên lưỡi dao có hai dấu vân tay đỏ máu rõ ràng. Con dao này rất có khả năng là hung thủ.
Tiếp theo là một áo khoác đàn ông loang lổ vết máu. Áo khoác đen sì bẩn thỉu, gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Ngoài ra còn mấy cái bát đựng cơm và thức ăn thừa, trên miệng bát có dấu vân tay đỏ máu. Tủ quần áo trong phòng bị lục tung, nơi đó cũng xuất hiện dấu vân tay.

Cuối cùng, nhân viên giám định phát hiện vô số dấu chân lộn xộn trong ngôi nhà. Theo đối chiếu ban đầu, những dấu chân đó thuộc về một người. Quan sát kỹ dấu chân, bọn họ phát hiện đế giày của đối tượng bị rách nát. Đối tượng là đàn ông, độ tuổi thanh niên hoặc trung niên.

Tất cả dấu vết ở hiện trường cho thấy, người có mặt tại hiện trường lúc xảy ra vụ án rất có khả năng là hung thủ. Hắn để lại những chứng cứ quan trọng như vân tay, DNA, dấu chân, hung khí, áo khoác.
Đội trưởng hình sự nói với Vương Nhất Bác: "Giáo sư, hôm nay mời cậu đến đây là do chúng tôi vẫn tồn tại một số nghi hoặc về vụ án này. Tôi đã cho người lập tức tiến hành mấy việc sau: Một là đối chiếu DNA, dấu vân tay..."
Tiêu Chiến chăm chú lắng nghe. Cậu biết việc đối chiếu này không dễ dàng bởi kho DNA hiện hữu chưa chắc đã có dữ liệu về đối tượng tình nghi. Quá trình đối chiếu có thể mất nhiều ngày thậm chí cả tháng.
Đội trưởng hình sự nói tiếp: "Thứ hai, trong nửa tiếng đồng hồ qua, chúng tôi đã tìm hiểu tình hình từ những hộ xung quanh. Gia đình nạn nhân rất hiền hòa, được mọi người yêu mến, về cơ bản không gây thù chuốc oán với ai. Nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra người dân sinh sống trong thị trấn, tìm kiếm kẻ tình nghi, đồng thời xem có ai từng thấy áo khoác và hung khí của tội phạm.
Thứ ba, tôi đã cử một lực lượng cảnh sát lớn điều tra khu vực xung quanh, trên đường cũng đặt những trạm canh gác để tìm kiếm kẻ tình nghi."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Các anh làm rất tốt." Tiêu Chiến cũng gật đầu lia lịa. Đội hình sự suy nghĩ chu toàn mọi phương diện, công tác lùng bắt tội phạm chắc sẽ nhanh chóng đạt hiệu quả.

Nhận được lời khen ngợi của Vương Nhất Bác là một chuyện hy hữu, đội trưởng hình sự ngây ra mấy giây, mới tiếp tục lên tiếng: "Những vụ án này vẫn còn điểm bất thường. Tại sao hung thủ chặt đầu chủ nhà, đâm nát bộ phận sinh dục của nạn nhân nữ? Tại sao trên mấy cái bát lại xuất hiện dấu vân tay..."
"Anh có quyết định vô cùng chính xác." Vương Nhất Bác cắt ngang lời anh ta: "Nhưng đợi đối chiếu xong DNA thì không kịp nữa. Hắn không phải là tội phạm bình thường. Anh hãy lập tức triệu tập người của anh lại đây. Tôi sẽ phát họa tâm lý tội phạm của đối tượng. Các anh một phút cũng không được chậm trễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro